Chương 20 - Chương 20
- Trang Chủ
- Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (Truyện full)
- Chương 20 - Chương 20
Dì Ngọc Huyền : “ Không được đâu, Leon !”
– “ Hạ Vũ có việc bận rồi, khi nào về con bé sẽ chơi với cháu mà Leon.”
– “ Còn bây giờ, bé Leon phải ngoan ở nhà với ta nhé !”
Bé Leon có vẻ không vui : “ Ư…”
Dì Ngọc Huyền : “ Thôi nào ! Bé đừng buồn mà …”
– “ À !”
– “ Vậy chúng ta ra ngoài chơi ha !”
– “ Dù sao thì dì đây cũng cần ra ngoài mua một ít đồ để nấu bữa tối nữa.”
Thấy vậy, bé Leon đã vui vẻ trở lại và còn rất hứng khởi khi được đi chơi nữa …
Trong khi đó ở chỗ của Duy Anh.
Duy Anh và Đăng Khoa đang ngồi trong một quán coffee .
Duy Anh có vẻ bực bội nói : “ Cậu nói là cậu sắp chết, vậy mà …”
Ánh mắt như viên đạn của Duy Anh đang hướng về phía của Đăng Khoa .
Đăng Khoa gãy đầu gượng cười đáp lại :
– “ Cậu đã cứu tớ thật đó !”
– “ Tớ đã mua rất nhiều đồ đến nỗi cạn túi …”
– “ Thật may mắn !”
– “ Tớ không nghĩ là họ lại bán bộ mô hình của Luffy với giá chỉ 300k.”
Duy Anh nhìn thằng bạn khù khờ của mình với vẻ bất lực, không hiểu sao lại có đứa bạn như thế này.
– “ Vậy à !”
Đăng Khoa tiếp tục vui vẻ kheo chiến lợi phẩm của bản thân :
– “ Bộ mô hình này đúng là rất tuyệt !”
– “ Đem về trưng bày trong tủ mô hình của tớ đúng là tuyệt cả là vời !’’
– “ Tuyệt lắm phải không ?”
Đăng Khoa lại tiếp tục kể về các bộ mô hình cậu ấy đã săn lùng được trong vẻ mặt bất lực có chút chán ghét của Duy Anh.
Đăng Khoa càng nói thì lại càng hăng say hơn, còn Duy Anh càng nghe thằng bạn mình nói thì càng mất kiên nhẫn hơn.
Duy Anh bực mình đứng dậy : “ Tớ về đây !”
Thấy Duy Anh có ý định đi về bỏ mình lại, Đăng Khoa vội dơ tay ra níu kéo Duy Anh ở lại :
– “ Cậu đừng vội đi !”
– “ Hôm nay người ta chiếu 3 bộ phim hành động cùng một lúc đấy !”
Duy Anh bực mình nói :
– “ Chẳng phải cậu nói là đã hết tiền rồi sao ?”
– “ Mau về nhà thôi !”
Đăng Khoa giả vờ khóc nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ Duy Anh :
– “ Tuần sau phim sẽ ngưng chiếu đó !”
– “ Chúng ta chỉ có thể xem vào ngày hôm nay nữa thôi !”
Trước sự năn nỉ của Đăng Khoa thì Duy Anh cũng phải bất lực trước thằng bạn thân của mình.
Ở bên phía Hạ Vũ.
Lúc này Hạ Vũ cùng với Gia Hân và Bảo Vy vừa đi dạo một vòng trung tâm mua sắm xong, ba người cũng mua sắm được kha khá đồ rồi.
Bảo Vy : “ Hạ Vũ, đằng kia có bán mấy mẫy váy dễ thương lắm đó !”
Hạ Vũ : “ Thật à !”
Gia Hân : “ Vậy tụi mình tới đó đi !”
Trên đường đi Hạ Vũ đã bị thu hút bởi một quần trang sức, cô nhìn vào mấy sợi dây chuyền và lại nghĩ về việc sợi dây chuyền của mình : Không biết là dì Ngọc Huyền đã tìm ra sợi dây chuyền của mình chưa …
Thấy Hạ Vũ cứ đứng đơ nhìn mấy sợi dây chuyền đó một lúc lâu thì Gia Hân cất tiếng gọi :
– “ Hạ Vũ à ?”
Hạ Vũ có vẻ không nghe thấy, nên Gia Hân ghé sát vào tai Hạ Vũ Và gọi lớn :
– “ HẠ VŨ !”
Tiếng gọi của Gia Hân khiến Hạ Vũ giật mình :
– “ Hả ?”
– “ Sao vậy ?”
– “ Có chuyện gì à ?”
Gia Hân : “ Sao trăng gì nữa.”
– “ Cậu bị làm sao vậy ?”
Bảo Vy : “ Cậu cứ đứng thẫn thờ mãi ra đó, làm bọn tớ tưởng cậu bị làm sao …’’
Hạ Vũ vội đánh trống lảng :
– “ Không, không có gì đâu !”
– “ Tớ không sao cả !”
– “ Ha ha …”
– “ Hai cậu không mua gì nữa à, Gia Hân ?”
Gia Hân : “ Tớ ấy hả ?”
Bảo Vy : “ Gia Hân cậu ấy thích mấy món đồ nhìn có vẻ cũ cũ, là đồ cổ thì càng tốt đó.”
Hạ Vũ : “ Đồ cổ à ?”
– “ Nghe hay đấy !”
Gia Hân hứng khởi hỏi Hạ Vũ : “ Cậu có muốn đến chợ đồ cũ không ?”
Hạ Vũ nhìn vào điện thoại lúc đó đã là 3h chiều rồi : “ Nhưng mà …’’
Thấy Hạ Vũ vẫn còn đang do dự thì Gia Hân liền khoác tay Hạ Vũ và vui vẻ nói :
– “ Thôi mà !”
– “ Đi thôi nào !”
– “ Ở đó có nhiều thứ thú vị lắm đó !”
– “ Không đi thì cậu sẽ hối hận lắm đó nha !”
Bảo Vy cũng tiếp lời :
– “ Hạ Vũ cậu đi cùng bọn tớ đi mà !”
– “ Đây là lần đầu cậu đi chơi với bọn tớ mà, về muộn xíu cũng có sao đâu mà !”
– “ Cậu đi đi mà, năn nỉ cậu đó !”
Cuối cùng Hạ Vũ vẫn không chống lại sự năn nỉ nhiệt tình của Gia Hân và Bảo Vy, cô bị hai người họ kéo đi chơi tiếp trong sự bất lực :
– “ Đợi đã, Gia Hân !’’
– “ Hai cậu từ từ thôi !”
– “ Tớ sẽ đi mà các cậu không cần nắm tay tớ chặt vậy đâu !’
Gia Hân : “ À ! Tớ sợ cậu sẽ chạy mất ấy mà, xin lỗi nha !”
Hạ Vũ : “ Tớ sẽ không chạy mất đâu mà !”
Gia Hân lúc đó mới chịu buông Hạ Vũ ra.
Bảo Vy : “ Vậy chúng ta thẳng tiến tới chợ đồ cũ thôi nào !”
Gia Hân vui vẻ : “ ĐI THÔI ! Những món đồ thú vị hãy chờ ta nhé !”
Mạc dù đã nhận lời là sẽ đi chơi với Gia Hân và Bảo Vy nhưng Hạ Vũ vẫn lo lắng chuyện ở nhà. Không biết là dì Ngọc Huyền có lo liệu mọi chuyện được không ? Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, còn bé Leon nữa, lại còn phải dọn dẹp nhà cửa… Cô cũng lo lắng không biết sợi dây chuyền của mình đã được tìm thấy chưa…