Chương 19 - Chương 19
– “ Ok! Tớ tới liền.”
Hạ Vũ thì đang phải chiến đấu với bãi chiến trường do cái máy giặt gây ra thì thấy Duy Anh vội vàng chạy ra ngoài.
Hạ Vũ: “ Này, cậu đi đâu đó?”
– “ Chúng ta cần phải dọn dẹp phòng nữa mà!’’
Thấy vậy, Duy Anh dừng lại nói:
– “ Xin lỗi!”
– “ Tình hình khẩn cấp.”
– “ Tớ sẽ về liền…”
Nói rồi Duy Anh lại gấp gáp chạy đi.
Hạ Vũ bực mình: “ Này!”
Dì Ngọc Huyền: “ Thằng bé trốn mất tiêu rồi!”
Hạ Vũ: “ Cái tên này!”
Sau khi dọn dẹp bãi chiến trường từ chiếc máy giặt và phơi xong đống quần áo vừa giặt, Hạ Vũ chán nản ngồi thẫn thờ:
– “ Haizz…” – Hạ Vũ thở dài.
– “ Sao mình lại phải lãng phí ngày nghỉ mà mình mong chờ bấy lâu như thế này?”
– “ Thật là tồi tệ mà…”
Dì Ngọc Huyền thấy Hạ Vũ như vậy liền trêu đùa hỏi:
– “ Có chuyện gì vậy?”
– “ Con cứ ngồi lẩm bẩm một mình y như bà già ấy…”
Nghe thấy từ “ Bà già”, Hạ vũ như bị đâm trúng tim đen, cô lại nhớ lại chuyện xảy ra ban sáng với cô nhóc kia.
Thấy vẻ mặt Hạ Vũ càng trở nên âm u hơn, dì Ngọc Huyền có chút hãi hùng hỏi:
– “ Bộ dì đã nói sai điều gì à?”
Hạ Vũ bất lực thở dài rồi lại đi vào phòng nằm ườn ra chán nản nhìn lên trần nhà.
– “ Có lẽ mình nên nghỉ ngơi một chút…”
Hạ Vũ vừa mới chợp mắt được một lúc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô tỉnh giấc:
– “ Gì chứ!’’
– “ Đang trong lúc mình nghỉ ngơi mà, ai lại gọi vậy ta?”
Hạ Vũ xem thì thấy là số lạ, cô chán nản nghe điện thoại:
– “ Alo, ai vậy?”
– “ Hạ Vũ à, là tớ, Gia Hân nè!”
Hạ Vũ đang chán nản bỗng nhiên thấy vui vẻ hơn: “ Là cậu thật à, Gia Hân?”
Gia Hân: “ Ừm!”
– “ Bảo Vy và tớ sắp đi chơi. Cậu có muốn đi chung không, Hạ Vũ?”
Hạ Vũ vui vẻ: “ Thật Không? Đi liền!”
Hạ Vũ chợt nhận ra mình cần dọn dẹp nhà cửa: “ Ơ! Nhưng mà…’’
– “ Mình còn phải lau dọn nhà và các phòng, ngoài ra còn phải có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ăn, chông chừng bé Leon nữa,…”
Gia Hân: “ Hạ Vũ! Cậu vẫn còn do dự đấy à?”
– “ Thôi được rồi!”
– “ Tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan những địa điểm cực đẹp ở Hà Nội nữa…”
Hạ Vũ chán nản trả lời: “ Tớ thực sự rất muốn đi, nhưng….”
Đúng lúc đó dì Ngọc Huyền ghé vào tai Hạ Vũ hỏi nhỏ:
“ Có người rủ con đi chơi à?”
Hạ Vũ: * gật gật.
Dì Ngọc Huyền: “ Vậy con cứ đi đi, mọi việc ở nhà cứ để dì lo cho.”
Thấy vậy, Hạ Vũ trở nên vui vẻ hơn.
Gia Hân: “ Alo, cậu có còn ở đó không Hạ Vũ?”
Được sự đồng ý của dì Ngọc Huyền Hạ Vũ vui vẻ trả lời Gia Hân:
– “ Dì ấy bảo mình đi đi!”
– “ Mình sẽ đi ^^”
Gia Hân: “ Vậy hẹn gặp cậu trước trạm xe buýt gần trường lúc 11 giờ nha!”
Hạ Vũ: “ Ừm, hẹn gặp lại!”
Hạ Vũ vui vẻ chọn lựa đồ để mặc đi chơi, sau một hồi ngắm nghía, chọn lựa trước gương thì cô đã chọn cho mình được một chiếc váy xinh xắn.
Hạ Vũ: “ Xong! Giờ chỉ thiếu một sợi dây chuyền nữa thôi là hoàn mỹ rồi!”
Hạ Vũ chạy lại chỗ bàn trang điểm tìm kiếm sợi dây chuyền hình ngôi sao mà đã được mẹ tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái.
Nhưng tìm hoài, tìm mãi mà Hạ Vũ cũng không thấy sợi dây chuyền đâu cả, cô lục tung cả phòng mà vẫn không thấy:
– “ Hả?”
– “ Không có!”
– “ Ở đây cũng không có…”
– “ Không có!”
– “ Không có…”
– “ Không, không, không, không có!”
– “ Mất tiêu đâu rồi!’’
Hạ Vũ chạy ra ngoài tìm khắp nhà, cô lật tung cả chỗ nằm của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng không thấy có: “ Dĩ nhiên là… không có ở đây rồi…”
Hạ Vũ lại đến tìm ở chỗ bé Leon:
– “ Cũng không có ở đây…”
Dì Ngọc Huyền đang bế bé Leon thấy vậy liền hỏi:
– “ Có chuyện gì vậy?”
Hạ Vũ buồn bã trả lời:
– “ Con không tìm thấy sợi dây chuyền của con ở đâu cả…”
Dì Ngọc Huyền: “ Sợi dây chuyền hả?”
– ” Cái sợi dây chuyền hình ngôi sao mà con hay đeo đó sao?”
Hạ Vũ: ” Vâng…”
Đang lo lắng thì Hạ Vũ bất giác nhìn lên đồng hồ đã thấy hơn 10 rưỡi rồi:
– “ Á!”
– “ Con sắp trễ rồi!”
– “ Nhưng còn sợi dây chuyền…”
– “ Nhưng mình phải đi chơi!”
Hạ Vũ hoảng loạn: “ Phải làm sao bây giờ…?”
Thấy Hạ Vũ như vậy, dì Ngọc Huyền liền nói: “ Dì sẽ tìm ra sợi dây chuyền đó trước khi con trở về!”
Hạ Vũ nhìn gương mặt đang cười tươi của dì Ngọc Huyền mà hỏi:
– “ Dì chắc chứ?’’
Dì Ngọc Huyền từ hào vỗ ngực nói:
– “ Phải, bé Leon, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và cả sợi dây chuyền của con, hãy cứ để dì lo cho.”
– “ Nhìn dì vậy thôi, chứ mấy việc này dì có nhiều kinh nghiệm lắm đó!”
Hạ Vũ mặc dù không tin tưởng lắm vào khả năng của dì Ngọc Huyền nhưng cô cũng hết cách rồi. Vì sắp trễ hẹn với Gia Hân và Bảo Vy nên Hạ Vũ đành phải đặt niềm tin vào dì Ngọc Huyền.
– “ Vậy thì tất cả con nhờ dì nhé!”
Nói rồi Hạ Vũ vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà để cho kịp giờ hẹn với Gia Hân và Bảo Vy.
Hạ Vũ: ” Con đi đây, tất cả nhờ dì nhé!”
Nói rồi Hạ Vũ cũng biến mất hút luôn.