Chương 17 - Chương 17
Charlette nhẹ nhàng hỏi mẹ Leon: “ Em ấy gọi cả chó mà mèo là ba mẹ luôn à?”
Mẹ Leon: “ Đúng vậy đó!”
– “ Trẻ con như vậy là bình thường mà…”
– “ Duy Anh à! Chả nhẽ bạn của cháu hiểu lầm về chuyện này thật sao?”
Duy Anh ngượng ngùng đáp: “ Như cô thấy đó ạ…”
Từ trong nhà, dì Ngọc Huyền ôm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vội vàng chạy ra chỗ mọi người đang đứng. Dì Ngọc Huyền đưa Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ra cho Leon thấy và hỏi:
– “ Bé Leon nè! Đây là ai nào?”
Bé Leon bập bẹ nói:
– “ Ba ba…”
– “ Ma ma…”
– “ Ba ba… Ma ma…”
Mẹ bé Leon: “ Ôi trời! Mấy đứa nhìn kìa, thằng bé đang gọi hai con mèo là baba và mama trong khi cô còn ở đây này.”
Hạ Vũ lúc này mới bớt sợ hãi mà quay sang phía Charlette:
– “ Cái… cái cây, cậu có thể bỏ cái cây xuống được không, Charlette?”
– “ Charlette à!”
Lúc này Charlette đã hoàn toàn bình tĩnh và nhận ra tất cả chỉ là hiểu lầm, cô ấy lại quay lại trạng thái dịu dàng bình thường.
Charlette đặt cái cây xuống chỗ cũ, lấy xẻng lấp đất trả lại dáng vẻ vốn có cho cái cây đáng thương.
Charlette: “ Thật là thất lễ quá!”
– “ Xin lỗi mọi người về sự phiền phức này.”
Hạ Vũ, Duy Anh và dì Ngọc Huyền đều nở nụ cười sượng trân đáp: “ Ha… Không có gì đâu…”
Sau khi xử lý xong đống lộn xộn mà bản thân đã gây ra Charlette vôi vã ra về trước.
Thấy Charlette ra về các bạn nữ khác cũng lần lượt xin phép ra về:
– “ Vậy tụi mình cũng về đây!”
– “ Hẹn ngày mai gặp nhé!”
Hạ Vũ, Duy Anh: “ Ngày mai gặp…”
Các bạn nữ đó chạy theo Charlette: “ Charlette, đợi chúng tớ với!”
Hạ Vũ và Duy Anh nhìn nhau và thở phào nhẹ nhõm: “ Mém thì chết, sợ thật!”
Duy Anh quay sang phía mẹ bé Leon: “ May là cô tới kịp, không là tụi cháu không xong rồi…”
Mẹ Leon bế Leon từ tay Duy Anh: “ Vậy cô cũng về đây, cảm ơn đã chăm sóc Duy Anh giúp cô.”
– “ À mà cô cũng xin thay mặt Leon xin lỗi vì đã gây phiền phức cho hai đứa.”
Hạ Vũ: “ Dạ Không sao ạ!”
Mọi người đã ra về hết nhưng Duy Anh và Hạ Vũ vẫn đứng ngây ngốc ở ngoài sân, quả thật là một ngày cuối tuần mệt mỏi với lắm chuyện bất ngờ không thể tả:
Dì Ngọc Huyền: “ Hai đứa thích ngắm cảnh xế chiều thì cứ đứng đây mà ngắm đi nhé.”
– “ Dì cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch và nhà trước đây!”
– “ Mà tối nay hai đứa muốn ăn gì để dì chuẩn bị.”
Duy Anh và Hạ Vũ tỏ ra mệt mỏi, thờ ơ đáp: “ Cái gì cũng được ạ, chúng con cũng chẳng có tâm trạng gì để ăn uống.”
Khi dì Ngọc Huyền đã vào nhà, Duy Anh bắt đầu than thở:
– “ Đáng lẽ hôm nay là cuối tuần tôi phải có một ngày nghỉ ngơi toàn thời gian, ai ngờ,…”
– “ Hết việc dì Ngọc Huyền cùng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch biến mất, tui phải dậy sớm tìm cùng cậu…”
– “ Rồi đùng cái Charlette và mấy bạn nữ trong lớp bảo đến tổ chức tiệc chào mừng cậu, nhưng tôi lại là người phải tiếp khách…”
– “ Rồi Charlette lại hiểu lầm, suy diễn lung tung một cách mất kiểm soát làm tôi sợ hú hồn…”
Hạ Vũ cũng mệt mỏi đáp: “ Tôi cũng đâu có muốn như vậy, rắc rối cứ tự tìm đến đó chứ…”
– “ Nhưng mà, Charlette mạnh thật đấy, nguyên một cái cây mà cậu ấy cũng nhấc lên được.”
Duy Anh: “ Chả phải tôi đã nói với cậu rồi sao…”
– “ Vào sinh nhật năm lớp 9 của tớ. ”
Duy Anh hồi tưởng lại cảnh cậu ấy đang bị các bạn nữ khác vây quanh tặng quà, còn Charlette đang đứng ở một góc nhìn ra.
Charlette: “ Mình không thể tặng quà cho Duy Anh.’’
– “ Nếu hôm nay mình không thể tặng cho cậu ấy và rồi cậu ấy bắt đầu hẹn hò cùng với đám con gái đó…”
Duy Anh: “ Ánh mắt cậu ấy loé sáng, nguyện một cái tủ đựng đồ lớn bằng kim loại được cậu ấy nâng lên cao.”
– “ Mặc dù sau chuyện đó cậu ấy đã trở lại bình thường.”
– “ Nhưng vì chúng ta đang sống chung vẫn phải cẩn thận.”
– “ Chính vậy tớ mới luôn cảnh báo với cậu là nên giữ khoảng cách với tớ trước mặt của Charlette.”
– “ Chứ không phải là tớ thích Charlette như cậu đang hiểu lầm đâu nha.”
Nói rồi Duy Anh cũng đi vào nhà, chỉ còn Hạ Vũ đang đứng ở ngoài thẫn thờ về những lời Duy Anh vừa mới nói:
– “ Bởi vì tụi mình đang sống chung với nhau…”
– “ Nên cậu ấy đã lo lắng cho mình sao?”
– “ Cậu ấy không có thích một mỹ nhân như Charlette sao?”
– “ Mọi người nhất định sẽ nghĩ chuyện này rất là lạ.”
Hạ Vũ bất chợt đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn. Nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
– “ Sao mình lại phải quan tâm đến cái tên đó chứ?”
– “ Ting Tong…” – tiếng chuông cửa lại vang lên.
Duy Anh: “ Lần này lại là ai nữa vậy?”
Hạ Vũ: “ Tớ thấy hơi sợ, hay chúng mình cùng ra mở cửa đi…”
Hạ Vũ và Duy Anh cùng đi ra mở cửa:
– “ Đơn Hàng của cô Trần Ngọc Huyền đây, xin mời kí nhận ạ!”
Duy Anh: “ Thì ra chỉ là giao hàng thôi, làm hú hồn luôn!”
Cuối cùng thì một ngày nghỉ đầy mệt mỏi của Hạ Vũ và Duy Anh cũng đã kết thúc.