Chương 83: Sức mạnh vĩ đại
Chẳng hiểu kiểu gì, rõ ràng là đang ngủ rất ngon nhưng tự nhiên Trần Hoài Nam lại cảm thấy vô cùng nghẹt thở, như kiểu có một tảng đá nào đó đang đè nặng lên trên lồng ngực mình vậy, tặc khó chịu.
Bất đắc dĩ, cậu ta phải tỉnh dậy xem thử là chuyện gì đang xảy ra với mình. Và hãy thử đoán xem? Thủ phạm không ai khác chính là Lily – một người gần như không có khái niệm về sự riêng tư.
“Chào buổi sáng, anh Nam” Lily cười tít mắt lại, trông cực kì dễ thương.
Bất quá sự dễ thương này sẽ không mua chuộc được lí trí của Trần Hoài Nam.
“Đã bảo bao nhiêu lần là đừng có tự tiện lẻn vào phòng của anh! Tuy là không có gì quá mức nghiêm trọng nhưng ít nhất thì em cũng nên ý thức về tầm quan trọng của quyền riêng tư cá nhân đi chứ?”
Lily dù ăn mắng nhưng mặt mũi vẫn tỉnh như sáo: “Em cứ nghĩ là anh sẽ thích điều này cơ, ai mà ngờ anh lại cứng nhắc như vậy chứ… Thôi, lần sau em sẽ để ý hơn”
Nói xong, Lily nhẹ nhàng nhảy lên lộn một vòng giữa không trung rồi ưu nhã tiếp đất. Động tác của cô bé này rất hoa mỹ cùng thuần thục, làm cho Trần Hoài Nam có cảm giác đây không phải lần đầu tiên em ấy làm vậy với cậu.
Không, đó chắc chắn là ảo giác.
Ngồi dậy ngáp một cái, đến lúc này thì Trần Hoài Nam mới nhận ra bé Hoa đang nằm ngủ say sưa ngay bên cạnh mình. Cũng may là động tĩnh vừa rồi không có đánh thức em ấy, bằng không thì mọi chuyện sẽ khó mà giải thích lắm!
Đúng lúc này thì bên ngoài căn phòng vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo đó là thanh âm mềm mại của Himiko: “Lily, em trốn trong đó đúng không? Mau ra đây luyện kiếm với chị đi. Làm gì mà cứ trốn chị mãi, chẳng phải lúc đầu chính em là người đã đưa ra yêu cầu này hay sao?”
“Luyện kiếm với chị mệt muốn chết… Lại còn mồ hôi đầy người nữa chứ, thật mất phẩm vị thiếu nữ…” Lily bĩu môi càm ràm một chút rồi cũng ngoan ngoãn ra ngoài: “Em đi luyện kiếm một lát đây, anh có rảnh thì nhớ ra cổ vũ cho em nha”
“Ờ”
Cạch~
Sau khi Lily đã rời đi được một lúc, Trần Hoài Nam mới chịu thôi ngẩn người: “Con bé này bắt đầu tiến vào giai đoạn ương ngạnh rồi ha?”
Dám nảy sinh lòng bất mãn với Himiko luôn cơ mà, giỏi lắm em gái ạ.
Đến lúc này thì Trần Hoài Nam mới có thể để tâm đến em gái mình, cái người mà vẫn có thể say giấc sau những trận ồn ào từ nãy đến giờ: “Con bé này cũng lớn rồi… Mặc dù điện nước không đầy đủ được như Himiko nhưng vẫn có thể tính là ổn”
“Nghĩ lại thì… Không biết em rể của mình trong tương lai sẽ như thế nào nhỉ?”
Bé Hoa: “…”
Thằng anh trai biến thái này đang nói cái quái gì vậy?
“Thôi, kệ đi. Chuyện của nó thì liên quan gì đến mình chứ. Mắt nhìn của mình không tinh tường như mấy ông bà già xưa… Tốt nhất vẫn cứ để cho cha mẹ quyết định đi”
Nói đến đây, Trần Hoài Nam lại ngáp một cái rồi lật đật rời khỏi phòng.
Đợi đến khi cậu ta đã rời xa khỏi căn phòng, bé Hoa mới có thể tỉnh dậy một cách đường đường chính chính với vẻ mặt lộ rõ sự bực mình: “Thằng anh trai khốn nạn đó dám tia điện nước của mình… Hừ, quả nhiên cái chứng bệnh cuồng em gái đó của ổng không cách nào chữa được”
Đúng vậy, sự thật là bé Hoa đã tỉnh giấc từ rất lâu trước đó rồi, chính xác là từ cái lúc Lily đột nhập vào căn phòng ngay từ thời điểm mới mờ trời cơ.
Tuy nhiên, cũng vì cô ấy muốn xem thử Lily muốn làm gì với anh trai mình nên cô ấy mới cố gắng im hơi lặng tiếng, giả vờ ngủ cho đến tận bây giờ mới dậy!
Kết quả là gì?
Không gì cả…
Nhưng đó mới chính là điểm đáng sợ nhất!
Nên nhớ rằng Lily đã đột nhập vào phòng ngay từ lúc mới mờ trời, và tính đến hiện tại thì mặt trời đã đủ sáng để rọi qua khung cửa sổ rồi… Tức là trong khoảng thời gian từ một đến hai tiếng đồng hồ đó, Lily chỉ yên lặng ngồi trên ngực anh trai cô ấy mà chẳng vì lí do gì cả!
Chẳng lẽ cô gái đó chấp nhận bỏ ra một hai tiếng đồng hồ chờ đợi chỉ để nói một câu “chào buổi sáng” thôi sao? Có nghĩ kiểu gì vẫn cảm thấy điều đó thật phi lí!
Nhưng đó vẫn không phải điểm quan trọng nhất.
Trong lúc còn đang nghi ngờ không biết đối phương sẽ làm gì, cô ấy đã thấp thoáng nghe được những tiếng thì thầm nhỏ xíu của cô gái đó… Mặc dù không nghe rõ lắm nhưng đại ý là: Anh Nam… Anh ơi… Sao anh lại đẹp đẽ đến vậy? Em yêu thứ màu sắc độc nhất vô nhị này… Em không thể nào rời mắt đi được…
Kiểu vậy.
Và nói thật, cô ấy nghe mà chẳng hiểu một pico mét ý nghĩa nào nào trong số những câu nói đó cả.
Tuy vậy, từ cái ngữ điệu kì quái lúc thăng lúc trầm, tiếng cười lộn xộn xen lẫn tiếng rên rỉ mà nhận xét thì… Cô gái đó hoàn toàn không bình thường như những gì cô ấy đã thể hiện ra! Chắc chắn là vậy!
Cái người đó nhất định có vấn đề…
“Mình phải tìm cơ hội nhắc nhở anh ấy mới được”
…
…
Cạch~
Cạch~
Cạch~
Trước cửa nhà Trần Hoài Nam, hai chị em Himiko cùng Lily đang luyện kiếm một cách khá là căng thẳng. Cũng may là ông Lâm đã dậy sớm ra đồng từ cách đây rất lâu rồi, bằng không thì khi mà ông ấy nhìn thấy cảnh tượng này, kiểu gì ông ấy cũng nhất mực đòi luyện cùng cho mà xem.
Tuy hiện giờ đã là nông dân về vườn nhưng thời còn trẻ, ông Lâm cũng là một kiếm sĩ đàng hoàng. Mặc dù không có tiếng tăm cho lắm nhưng ông ấy vẫn là một người yêu kiếm… Đó chính là sự thật!
Trong nhà, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi cả, Trần Hoài Nam mới lẽo đẽo bắc ghế ra ngồi xem hai người kia luyện kiếm cùng mẹ mình ngay bên cạnh, cái người vẫn đang há hốc mồm từ nãy đến giờ.
“Mày ở trường học cái này đấy hả?” Bà Hằng cực kì hào hứng hỏi.
“Kiểu vậy… Nhưng kinh khủng hơn gấp vạn lần mới đúng mẹ ạ” Trần Hoài Nam khoé miệng co quắp: “Nói thật, từ góc nhìn của con, được luyện kiếm như thế này thì thực sự quá nhàn hạ rồi… Ít nhất là nếu đem so với mấy tiết học đó”
Bà Hằng: “…”
Con trai, điều gì đã khiến con nảy sinh bóng ma tâm lí lớn đến vậy?
“Kể cũng lạ, tại sao Lily lại đòi học kiếm thuật nhỉ?” Trần Hoài Nam nhéo nhéo cằm mới vẻ mặt hoài nghi: “Bình thường lẽ ra em ấy nên học nhạc cụ mới đúng… Tự nhiên lại đâm ra đòi luyện kiếm làm gì?”
Thú thật là Trần Hoài Nam không muốn Lily bước trên con đường của một kiếm sĩ. Thay vào đó, cậu muốn Lily sống đúng theo phong cách vốn có của riêng em ấy… Một thiên thần mang tiếng ca thần thánh của mình đến với tất cả mọi người.
Tuy vậy… Nếu đó đã là quyết định của chính em ấy thì cậu vẫn sẽ dẹp đi những nỗi canh cánh trong lòng và tôn trọng những quyết định hiếm hoi đó.
Trong lúc Trần Hoài Nam đang bận suy nghĩ thì trận chiến nọ cũng dần ngã ngũ. Lily với chút vốn liếng về kiếm thuật vừa mới học được đã thật sự làm khó Himiko trong một khoảnh khắc ngắn ngủi… Và rồi khi sự nhường nhịn đã là không cần thiết, Himiko thật nhẹ nhàng tận dụng sơ hở để tước đi thanh kiếm gỗ trong tay Lily.
Bịch~
Thanh kiếm gỗ quay một vòng trên không trung rồi nặng nề cắm xuống mặt đất, không cách nào hỗ trợ người chủ đã bị Himiko nhắm vào tử điểm. Mà Lily tự biết mình đã thua cuộc liền giơ tay đầu hàng: “Chị không thể để em ghi điểm trong mắt anh ấy thêm một lát được hả?”
“Với cái bộ dạng đó thì chị không nghĩ là em ghi điểm được đâu”
Lily bĩu môi.
Trần Hoài Nam bật cười, không tiếc ném cho cả hai một cái like: “Mãn nhãn lắm, mười điểm cho cả hai luôn nhé”
“Đừng có nịnh hót. Mà này, cậu muốn thử luyện với tôi một lát không?” Himiko nhẹ nhàng cười hỏi.
“Thôi, xin kiếu. Cậu biết rõ tôi là một tên có “thiên phụ” về mặt chiến đấu mà” Trần Hoài Nam nhã nhặn từ chối: “Vì thế, tôi sẽ không chiến đấu theo cách thông thường. Khi nào có dịp, cậu tự khắc sẽ biết được cách mà tôi chiến đấu thôi”
“À… Vậy ra là cậu muốn giấu nghề nhỉ? Giống tôi rồi” Nụ cười của Himiko càng thêm rạng rỡ: “Có những thứ mà chỉ khi thời điểm thích hợp mới có thể sử dụng. Yếu tố bất ngờ cũng là một trong những điểm mấu chốt để giành chiến thắng nha”
“Hai đứa nói mà dì chẳng hiểu gì cả” Bà Hằng lên tiếng cắt ngang: “Thôi, trời vẫn còn khá sớm nên hai con cứ luyện tiếp đi. Còn thằng Nam mau vào nhà với mẹ, ta lại phải chuẩn bị bữa sáng rồi”
“Ok ok, con có mang về nhiều đồ tốt lắm, lát nữa mẹ sẽ được phen thích thú đỏ con mắt cho coi” Trần Hoài Nam cười cười, tỏ ra vẻ thần bí.
“Thật sao? Coi như mày còn có chút lương tâm đấy, bằng không tao lại phải sai em gái mày đi chợ. Đến lúc đó kiểu gì nó cũng sẽ làm ầm lên cho mà coi”
“…, À. Nó vẫn ghét đi chợ nhỉ? Chả hiểu”
Bà Hằng gật đầu đồng tình: “Ờ, chả hiểu”
Sau khi cả hai mẹ con nọ đã rời đi, Himiko lúc này mới chịu chú ý đến biểu cảm của Lily vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ. Trên gương mặt nhỏ nhắn dễ thương đó, cô ấy có nhìn đâu đâu cũng cảm nhận thấy vẻ bất mãn, chẳng biết vì lí do gì.
“Em không thích luyện kiếm nữa hả?”
Lily lắc đầu: “Tóc em dài quá, lại còn thấm đầy mồ hôi nữa… Khó chịu”
Mà, thật sự thì cô bé cũng có chút bất mãn vì bị đánh bại quá dễ dàng.
“Sao không buộc tóc lên?”
“Linh tính mách bảo rằng anh ấy sẽ thích em để xoã như hiện tại hơn” Lily nói: “Nhưng mà vẫn vướng víu quá, có lẽ em nên nhờ anh ấy cắt ngắn lại một chút. Tóc mái của em dài đến mức sắp che khuất con mắt luôn rồi, nếu vẫn để như thế thì sẽ không đáng yêu nữa”
“…”
Cậu ta không phải kiểu người sẽ để tâm đến chuyện đó đâu em ạ.
Lily ngửa đầu lên nhìn Himiko một lát, sau đó đột nhiên vươn tay tới boing boing~ hai hòn đảo khổng lồ của Himiko với cái phồng mà đầy giận dỗi và ghen tị.
Himiko: “…, Làm cái gì vậy?”
“Em muốn tiếp thu nguồn năng lượng vĩ đại này”
“…”