Chương 69 - Giáng Sinh là một ngày tuyệt vời để kết bạn
- Trang Chủ
- Thần Sư - Lãng Chi Thần Tiêu
- Chương 69 - Giáng Sinh là một ngày tuyệt vời để kết bạn
Một ngày lễ được đặt ra nhằm kỉ niệm ngày Thiên Chúa vĩ đại ra đời.
Đối với những người theo đạo, cái ngày này thật sự là một ngày vô cùng thiêng liêng đối với họ. Thậm chí đến cả đông đảo những người không theo đạo khác ngoài kia, đây vẫn là một ngày nghỉ vô cùng có ý nghĩa, là một ngày thích hợp để ra ngoài trải nghiệm cảm giác náo nhiệt hiếm hoi giữa đêm đông lạnh giá.
Ngày hôm nay, cả gia đình Vũ Trường Phong đã nhất trí sẽ cùng nhau ra ngoài vui chơi một hôm cho nóng người. Nếu vẫn như mọi năm thì hôm nay có lẽ họ sẽ không ra ngoài làm chi cho nhọc công, tuy nhiên cũng vì năm nay gia đình nhỏ của Vũ Trường Phong đã chào đón thêm một thành viên mới… Cho nên với cương vị là bậc phụ huynh, họ buộc phải lắng nghe theo yêu cầu của con cái vào cái ngày hết sức đặc biệt này.
Ngay khi khung cửa vừa được mở ra thì Vũ Cẩm La trong một bộ trang phục “chứa đầy tình thương của mẹ” đã chạy thẳng ra bên ngoài, đồng thời còn ra sức kéo tay Vũ Trường Phong với dáng vẻ rất phấn khích.
“Cha, mẹ, mau đi nhanh thôi! Nếu không mau ra công viên thì con sẽ mất quà đó!”
Vũ Trường Phong ngáp một cái, trên mặt lộ ra đôi chút vẻ lười biếng đáp: “Quà cáp thì cha mày tặng cũng được… Cần gì mấy tên ông già Noel rởm đấy hả con?”
“Cha không hiểu gì cả!”
Vũ Trường Phong: “…”
“Đừng đôi co với cha con làm gì, anh ấy về cơ bản có khác gì khúc gỗ đâu?” Na La lẽo đẽo theo sau cả hai với một nụ cười hiền từ dễ thấy: “Lại đây với mẹ, kệ cha con đi”
“Con mà làm vậy thì người cha già này sẽ bị tổn thương lắm đó con gái ạ” Vũ Trường Phong cười khổ một tiếng rồi hỏi: “À phải rồi, A Nguyệt đâu? Cả tuần không nhìn thấy cô ấy rồi, bộ công việc ở trường nhiều đến mức đó luôn hả?”
“Đống công việc đó… Thật ra em ấy đã sớm giải quyết xong hết rồi. Chẳng là gần đây khu vực biên giới lại xảy ra rục rịch… Thành ra em ấy lại phải chạy đi giúp đỡ. Cơ mà anh yên tâm đi, em ấy sắp về rồi”
Vũ Trường Phong hơi cau mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Mẹ nhỏ chạy ra biên giới làm gì vậy mẹ?” Vũ Cẩm La ngây thơ hỏi.
Na La khẽ lắc đầu cười: “Khi nào lớn lên con tự khắc sẽ biết thôi. Mẹ nhỏ của con trông hung dữ vậy thôi chứ tốt bụng lắm… Ít nhất thì là dưới góc nhìn của mẹ”
“Con cũng nghĩ vậy!”
Thấy Vũ Cẩm La rất dốc sức tẩy trắng cho Nguyệt, Vũ Trường Phong chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng. Không sai, có vẻ như con gái hắn đã bị đống đồ chơi đắt tiền mà Nguyệt thường xuyên mua về tặng cho mua chuộc mất rồi.
Mà thôi, cũng chẳng sao.
“Đi thôi, anh đoán là hôm nay ra đường sẽ gặp phải không ít người quen đấy”
…
…
Quả nhiên, vừa mới đặt chân ra khỏi nhà được vài bước thì cả nhà Vũ Trường Phong đã gặp phải người quen.
Đó là một thiếu nữ với tuổi đời đâu đó khoảng chừng từ mười chín đến hai mươi tuổi, dáng người cong tròn tiêu chuẩn, gương mặt xinh đẹp kiều mỵ, đặc biệt là nốt ruồi hiện hữu bên khoé mắt càng tô đậm thêm vẻ đẹp quyến rũ động lòng người của cô nàng.
“Đã lâu không gặp, ân công” Thiếu nữ cúi chào một cách vô cùng lịch sự: “Tiểu nữ đã dự đoán được hôm nay ân công sẽ ra ngoài nên liền đứng đợi ở đây, hi vọng ân công sẽ tha thứ cho sự đường đột của tiểu nữ”
“A…” Vũ Trường Phong xoa cằm, nhìn tới nhìn lui người thiếu nữ biết bao lâu rồi mới hỏi một câu xanh dờn: “Cô là ai vậy?”
Thiếu nữ nghe xong, sắc mặt lập tức tối sầm lại, tựa hồ nàng vừa chịu phải đả kích vô cùng nghiêm trọng.
“Là Viên Xuân của tộc người Hồ Ly. Hồi trước lúc anh đi uýnh nhau đã từng tiện tay cứu cô ấy một lần. Lúc đó cô ấy vẫn còn là một Hồ Ly chưa thể hoá thành hình người thành ra hiện giờ anh không nhận ra cô ấy cũng không lạ lắm” Na La chủ động đứng ra thanh minh cho chồng: “Xin lỗi nhé, chồng tôi chỉ có mỗi đánh nhau là giỏi… Và ngoài cái đó ra thì anh ấy cũng không khác người bình thường là mấy đâu. Mong cô hãy lượng thứ cho sự thất lễ này”
Vũ Trường Phong: “Này…”
“À không, phu nhân đừng nói vậy. Tiểu nữ đột nhiên xuất hiện mà không nói một lời mới chính là thất lễ” Thiếu nữ cười gượng thêm một tiếng rồi nói: “Thật ra việc tiểu nữ đột nhiên tìm đến đây có hai lí do. Thứ nhất là để đến gặp mặt cảm ơn ân công… Và thứ hai là để chuyển lời đến ân công”
“Chuyện biên giới đúng không?”
“Vâng ạ, có vẻ như ân công đã đoán trước được rồi nhỉ? Điều này hoàn toàn nằm trong sự tính toán của tiểu nữ”
Nói đến đây, vẻ tươi cười dịu dàng trên gương mặt của thiếu nữ hồ ly dần tắt, thay vào đó là một ánh mắt cực kì nghiêm túc: “Hôm nay là ngày vui của ân công, tiểu nữ sẽ không thất lễ phá đám. Bất quá chính sự quan trọng, ngày mai tiểu nữ sẽ lại đến đây một lần nữa, mong ân công không cười chê sự rườm rà này của tiểu nữ”
Vũ Trường Phong tỏ ra không quan tâm, chỉ đứng trầm tư một lúc rồi đáp lại: “Ngày mai cô có thể đến bất kì lúc nào. Tôi cũng rất muốn biết A Nguyệt mấy ngày nay đã phải đối diện với cái gì đấy”
Na La: “Lát nữa anh sẽ biết thôi mà”
“Không, anh không nghĩ cô ấy sẽ nói đâu… Nếu chuyện đó trở nên quá nghiêm trọng”
“Fuu… Thôi, trước mắt cứ dừng tại đây đi. Con gái anh nãy giờ bất mãn lắm rồi đó, còn không mau đi nữa thì thế nào nó cũng sẽ quậy lên cho coi” Na La nói.
Viên Xuân khẽ cười rồi lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
…
…
Nói thật, hôm nay đúng là một ngày Lễ Giáng Sinh cực kì bất ổn đối với Vũ Trường Phong.
Vừa mới chia tay cô nàng hồ ly kia chưa được bao lâu thì Vũ Trường Phong lại đụng phải một nhân vật khác. Cơ mà lần này nhân vật đó lại là người quen, thành ra hắn ta hiện tại cũng đang không đến nỗi quá mức khó chịu.
“Ủa thầy? Thầy mà cũng ra ngoài đón Giáng Sinh luôn hả? Trời sập rồi?”
“Em đang mỉa mai tôi đúng không?”
“Em đâu dám… Ha ha”
Người mà Vũ Trường Phong tình cờ gặp phải lần này là cả nhóm Trần Hoài Nam đang đi chơi Giáng Sinh. Tất nhiên, do vẫn đang đứng trước mặt con gái cùng Lily nên hắn cũng không thể làm gì quá đáng, nhiều nhất chỉ có thể ghi lại trong lòng rồi từ từ nghĩ cách tính sổ mà thôi.
Như thường lệ, mỗi khi nhìn thấy Vũ Trường Phong là Lily lại vô thức nấp sau lưng Trần Hoài Nam với vẻ mặt cảnh giác. Cô bé rất cẩn thận dùng năng lực của mình đánh giá mọi người xung quanh rồi lẩm bẩm: “Kì lạ… Người đó thật kì lạ”
Tiểu Na La mỉm cười: “Đang nói cô sao?”
Lily khẽ giật mình.
“Đây đã là lần thứ hai cô gặp con rồi… Nhưng đối với con thì đây hẳn là lần đầu tiên con nhìn thấy cô” Tiểu Na La nói tiếp: “Xin tự giới thiệu, cô chính là vợ của người đàn ông trông có phần hung hãn này, tên là Na La. Các con cứ gọi là cô Na được rồi”
Himiko: “…, Rác rưởi”
Lily: “…”
Trần Hoài Nam: “…”
Vũ Trường Phong không nói gì, chỉ âm thầm ghi lại mọi thứ trong lòng và vẫn trưng ra bộ mặt tỉnh bơ.
“Em là Himiko đúng không? Quả nhiên là tay kiếm của Quỷ Đạo… Hương vị này thật quen thuộc” Tiểu Na La cười khẽ: “Và mọi người cũng đừng xem anh ấy như một tên ấu *** nhé. Cô trông vậy thôi chứ đã là người trưởng thành rồi đấy, không có vừa mới dậy thì như ai đó đằng kia đâu”
Lily lại giật mình.
Người này thật sự có khả năng nhìn thấu tất cả luôn hả?
“Đây là lí do tôi không mấy khi cho vợ tôi ra ngoài… Vì kiểu gì cũng có người nghĩ cô ấy là một con quái vật, phù thủy hay thứ gì đó tương tự” Vũ Trường Phong khẽ thở dài: “Thôi được rồi, nói chuyện đến đây là đủ, ai đi đường nấy đi”
“Thôi nào anh yêu, đã có duyên gặp nhau rồi thì đừng có tuyệt tình như thế chứ?” Tiểu Na La mỉm cười ẩn ý: “Em đang có khá nhiều chuyện muốn nói với Lily. Vả lại, em nghĩ là con gái của chúng ta cũng nên có vài người bạn tốt… Đúng không?”
Vũ Cẩm La thiên tính nghĩa khí ngút trời, cực kì căm ghét những hành động mà cô bé xem là xấu xa. Chính vì thế mà khi học ở trường, cô bé thường xuyên trở thành đối tượng bị bắt nạt… Và cũng vì bị bắt nạt quá nhiều nên cô bé rất khó để kết bạn. Đây cũng chính là vấn đề làm Vũ Trường Phong đau đầu từ rất lâu rồi.
Hôm nay vô tình gặp phải Lily, một cô gái với tuổi tâm lí chỉ hơn Vũ Cẩm La vài nấc thang nhỏ, lại còn cực kì đơn thuần và lương thiện nữa chứ. Với cương vị là một người mẹ tâm lí, Na La tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này.
“Kết bạn?”
Vũ Cẩm La nghe tới đây liền dùng ánh mắt sáng rực nhìn thẳng về phía cha mình.
Vũ Trường Phong: “…”
“Cứ làm những gì con muốn”
Hết cách rồi, ai bảo con gái rượu đáng yêu quá cơ chứ.
Tại phía đối diện, Lily lại nép vào sâu hơn, tựa như đang sợ hãi lão ác ma kia có ý đồ xấu với mình. Thành ra cả Himiko cùng Trần Hoài Nam đã phải mất nhiều công sức lắm mới có thể thuyết phục được cô bé đứng ra thử kết bạn một lần xem sao.
Chứng sợ xã hội này cần phải được khắc phục từ từ.
“Me… Merry Christmas, cũng như… Hân hạnh được làm quen” Lily chủ động mở lời với dáng vẻ rụt rè cực kì, trông hoàn toàn không giống cô ấy lúc ở nhà.
Trái ngược, Vũ Cẩm La thì lại tỏ ra cực kì tự nhiên đáp lại: “Merry Christmas, em là Vũ Cẩm La. Chị tên là Lily có đúng không? Hì, em biết chị, bởi vì hôm đó em cũng có nhìn thấy chị một lần”
“Thế… Thế ư?”
Trần Hoài Nam lặng lẽ nhìn Lily một lát rồi thầm thở dài một hơi.
Ôi trời, cô nhóc này giống cậu năm xưa quá đi. Nhớ hồi đó cậu vẫn là một đứa trẻ cực kì hướng nội, cũng cực kì tệ trong khoản giao tiếp. Chính vì thế, mỗi khi có ai đó bắt chuyện với cậu, cậu đều trả lời một cách phải nói là “nhạt như nước ốc”.
Kể từ đó, cậu thường xuyên được những người bạn cũ gọi với biệt danh “kẻ kết thúc những cuộc trò chuyện”!
Ít nhất thì đó là chuyện của trước kia, còn bây giờ thì cậu đỡ hơn nhiều rồi. Bằng chứng rõ ràng nhất là cậu hoàn toàn có thể trò chuyện với Himiko mà không khiến cho cô ấy cảm thấy nhàm chán… Tuy nhiên về khuyết điểm ngại giao tiếp, cậu nghĩ là mình vẫn chưa thể khắc phục được.
Himiko vuốt lông mày, tỏ ra cực kỳ khổ não lầm bầm: “Lily giống cậu thật, ăn nói kiểu này thì làm sao cuộc trò chuyện có thể kéo dài cho được? Aiz, có lẽ tôi nên tìm cách hạn chế lượng thời gian con bé bám theo cậu, bằng không con bé sẽ trở thành bản sao của cậu mất thôi”
Trần Hoài Nam lập tức nhận phải vô cực sát thương, tử trận.
Lily thính tai nghe thấy câu ấy, cũng nhận phải không ít sát thương tâm lí dẫn đến độ tự tin trượt dài lao thẳng xuống vực sâu.
“Đừng để ý đến mấy người đó” Vũ Cẩm La vô cùng nhiệt tình nắm lấy tay Lily rồi tiếp tục nói: “Em đã luôn muốn có một người bạn để đi chơi cùng, và bây giờ thì mong ước ấy đã thành sự thật rồi~”
Lily hoảng hồn, trong vô thức muốn rút tay về nhưng người đối diện lại quá mạnh để cô ấy có thể phản kháng. Cuối cùng, khi tâm lí đã bình tĩnh lại phần nào, cô ấy mới có thể nở một nụ cười gượng gạo trên mặt: “Chị… Cũng vậy, cảm ơn em”
Vũ Cẩm La lặng người nhìn Lily một lát rồi thốt lên: “Cha ơi, chị Lily dễ thương quá! Hay là mình bắt chị ấy về nhà nuôi đi?”
Lily: “!!!”