Chương 67: Nơi ta thuộc về
Vì tâm lí đã quá mệt mỏi sau những gì đã trải qua nên Lily đã thiếp đi trên bờ vai Trần Hoài Nam từ lúc nào chẳng hay. Mà bản thân cậu ta cũng rất cố gắng để khiến cho những bước đi của mình trở nên nhẹ nhàng nhất có thể để không khiến cho Lily phải tỉnh giấc.
Sau khi mở cửa, cậu phát hiện ra Himiko đã tỉnh dậy từ lâu và đang ngồi ăn cơm. Ngoài ra, cũng vì vừa mới tắm xong chưa kịp thay đồ ngủ nên trên người cô ấy hiện tại đang khá là thiếu vải, làm Trần Hoài Nam phải vô thức quay đi chỗ khác kẻo bị nàng ta giở trò trêu chọc.
Himiko lặng lẽ nhìn Trần Hoài Nam cõng Lily lên lầu, trong miệng khẽ nói: “Hình như mình vừa bỏ qua một vài khoảnh khắc quan trọng rồi nhỉ? Mà cũng chẳng sao, mình tin là con bé ấy sẽ không giấu mình”
Bằng vào trực giác của con gái, cô ấy có thể lờ mờ đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra với hai người đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô ấy ngủ mê. Dù gì thì không lâu trước đó, lúc còn đang trên đường trở về, Trần Hoài Nam cũng không có giấu diếm về vấn đề riêng của Lily, thành ra cô ấy cũng biết được chút chút.
Và cũng nhờ vào chút chút manh mối đó nhỏ ấy, cô ấy mới có thể hình dung ra phần nào câu chuyện.
Một lúc sau, Trần Hoài Nam lại xuống lầu với một biểu cảm trông khá là nặng nề. Tuy nhiên không giống như trong dự đoán của Himiko, câu đầu tiên cậu ta mở miệng lại là câu nhắc nhở cực kì quen thuộc: “Ăn mặc cho đàng hoàng vào dùm cái đi cô nương, bộ cậu thật sự không tự ý thức được sự quyến rũ của mình luôn hả?”
“Để cậu nhìn cũng có sao đâu, dù gì thì cậu cũng đâu có làm gì được tôi?”
Himiko vẫn cư xử như thường lệ, ra vẻ không thèm quan tâm: “Vả lại tôi chỉ mới để lộ ra một chút da thịt mà thôi, nhìn chung cũng đâu đến nỗi phản cảm lắm đâu? Vấn đề cốt yếu vẫn là do cái tính cách quá đỗi ông cụ non của cậu thôi á”
Trần Hoài Nam: “…”
Nói đến cũng kì lạ. Ở ngoài đường thì cô nàng này ăn mặc kín đáo lắm cơ… Ấy thế mà khi về đến nhà, cô ấy lại trở thành một con người hoàn toàn khác… Lẽ nào cô ấy là kiểu người thích tự tung tự tác mỗi khi có không gian riêng?
Thôi kệ đi, cậu nên tôn trọng sở thích riêng của Himiko.
“Trông cậu có vẻ không được vui cho lắm” Himiko lại nói với ánh mắt tựa như đang nhìn thấu đối phương: “Để tôi đoán nhé, em ấy trong giây phút yếu lòng đã kể lại cho cậu toàn bộ về quá khứ của em ấy rồi có phải không?”
“Ừ, cậu cũng muốn nghe sao?”
“Dĩ nhiên là muốn… Nhưng tôi biết cậu sẽ không kể lại cho tôi đâu. Ngược lại, cậu muốn tôi lắng nghe mọi chuyện từ chính miệng Lily. Tôi nói có đúng không?”
“Cậu hiểu được thì tốt”
Himiko khẽ thở dài.
Quả nhiên…
Lily của chị… Có lẽ em đã gặp phải nhiều điều bất hạnh đến mức khó có thể chấp nhận được… Thế nhưng em tuyệt đối không được bỏ cuộc. Em tuyệt đối đừng để bản thân bị số mệnh khuất phục!
Đó chính là tiếng lòng của Himiko lúc này.
Trầm mặc một lúc, Trần Hoài Nam mới chịu chủ động mở miệng: “Tranh thủ kì nghỉ xuân dài hạn lần này… Có lẽ tôi sẽ về quê chơi ít lâu. Nhiều khả năng là phải qua Tết tôi mới quay trở lại được. Liệu cậu…”
“Ăn Tết sao? Tuyệt nhỉ…” Himiko nói nhỏ, rồi lại nhanh chóng che miệng lại với đôi gò má đang có phần ửng đỏ.
Trong lúc còn bận suy nghĩ miên man, Himiko đã lỡ miệng nói ra tiếng lòng của mình làm cho Trần Hoài Nam đang ngồi tại phía đối diện có hơi bất ngờ. Thế là cậu đã quyết định không do dự nữa mà trực tiếp nói ra: “Khụ, ý tôi là… Tôi muốn mời cậu về quê tôi chơi vài hôm nếu cậu không phiền. Em gái tôi cứ khăng khăng đòi tôi dẫn cậu theo cùng cho bằng được… Mà tôi thì lại không nỡ từ chối…”
“Được ư?” Ánh mắt của Himiko bắt đầu sáng lên.
“Chắc là được… Tôi nghĩ vậy” Trần Hoài Nam đưa tay che trán: “Vấn đề là tôi phải ứng phó như thế nào với mấy chiếc camera chạy bằng cơm ở quê nhà đây… Họ mà nhìn thấy tôi dẫn một lúc hai cô gái về thì kiểu gì cũng đồn ầm lên cho mà xem”
Himiko che miệng cười ha ha.
“Nghe cứ như đang về ra mắt ấy nhỉ?”
Trần Hoài Nam khoát tay cười nhạt: “Thôi không dám đâu tiểu thư của tôi ạ. Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường trong cái xã hội này mà thôi, tài đức đều không có, nào có ý định muốn trèo cao…”
“Ôi chà? Coi bộ cái người không tự ý thức được điểm quyến rũ của mình ở đây không phải tôi, mà chính là cậu đấy”
Himiko khẽ nhoẻn miệng, để lộ một nụ cười đầy ẩn ý: “Cả tôi và Lily đều là người sở hữu trực giác nhạy bén… Nhất là Lily, em ấy còn có khả năng nhìn thấu rất nhiều thứ của người khác. Nói tóm lại, miễn là người mà em ấy đã lựa chọn thì người đó tuyệt đối không phải hạng người bình thường đâu. Đừng cứ mãi tự ti như thế”
“Dù cho cậu có nói vậy thì… Tôi vẫn chẳng thể ý thức được ưu điểm của mình là gì”
Himiko chống cằm, bên trong nụ cười như thoáng ánh lên vẻ ấm áp: “Tôi thì lại biết, ngược lại còn biết rất rõ ưu điểm của cậu. Cơ mà tôi sẽ không nói cho cậu đâu, tự đi mà tìm hiểu đi”
“…”
“Mà quan trọng hơn, tối nay cậu sẽ để em ấy ngủ với ai đây nhỉ? Là tôi hay là cậu?” Himiko lại hỏi.
Trần Hoài Nam lắc đầu, có chút bất đắc dĩ đáp: “Tôi nghĩ người đó vẫn nên là cậu đi. Mặc dù tôi vẫn luôn cố gắng xem em ấy như một cô bé nhưng thật ra em ấy cũng không có nhỏ đến vậy… Thành ra cứ để em ấy ngủ với tôi mãi cũng không ổn”
“Cũng phải… Với kích thước cơ thể như thế, có lẽ không bao lâu nữa em ấy sẽ bắt đầu bước vào giai đoạn dậy thì rồi nhỉ… Hoặc là đã sớm bước vào nhưng quá trình lại diễn ra lại quá chậm chẳng hạn?” Himiko cười tự giễu: “Dù sao thì em ấy cũng không giống chúng ta. Em ấy có quá nhiều thời gian để phát triển…”
“Đứa con của một vị thần…” Trần Hoài Nam vuốt vuốt trán, bắt đầu cảm thấy một cỗ áp lực đè nặng lên vai.
Thôi thì cũng không còn cách nào khác, đã làm thì phải làm cho đến cùng!
…
…
Nửa đêm hôm đó.
“Khó chịu quá…”
Giữa lúc đang ngủ ngon lành thì Lily đã phải tỉnh dậy vì một lí do gì đó. Tuy nhiên nguyên nhân lần này lại không phải là Himiko, mà là do chính cơ thể Lily đang có những biểu hiện rất đỗi kì lạ, làm cô ấy không sao ngủ tiếp được.
“Mình nên đi vệ sinh… Mặc dù mình đã không làm điều này từ khá lâu rồi”
Nghĩ vậy, Lily liền cẩn thận ngồi dậy rồi lặng lẽ xuống lầu. Cô ấy biết hôm nay Trần Hoài Nam không ngủ cùng mình… Cơ mà bây giờ lại không phải lúc để cô ấy giở thói bướng bỉnh với hai người họ.
“Ngực mình khó chịu quá… Bụng cũng đau nhói nữa… Lẽ nào mình bị bệnh rồi?” Lily lẩm bẩm: “Không đúng lắm, mình không phải con người nên không có khả năng bị bệnh được. Kể cả chuyện ăn uống… Mình cũng có thể tiêu hoá tất cả thức ăn mà chẳng cần phải đào thải như những người bình thường. Tóm lại, mình không có khả năng bị bệnh, càng không có khả năng bị ngộ độc hay gì đó tương tự…”
Càng suy nghĩ, Lily lại càng cảm thấy lo lắng vô cùng. Không lâu sau đó, sau khi đã tìm đến nhà vệ sinh, Lily mới dần ngộ ra được nguồn cơn của sự khó chịu trong cơ thể mình từ nãy đến giờ.
“…Máu? Tại sao chứ? Mình đâu có bị thương gì đâu?”
Đúng lúc này, trước cửa phòng vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo thanh âm yếu ớt của Himiko: “Lily, sao nửa đêm nửa hôm lại trốn vào nhà vệ sinh thế? Bình thường em đâu có làm vậy đâu? Đừng bảo là em vẫn chưa nguôi đấy nhé?”
“Không… Không phải thế! Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?”
“Em… Hình như em bị thương rồi”
“Bị thương!?”
Cạch~
Không nói hai lời, Himiko dứt khoát đẩy cửa xông thẳng vào bên trong với một biểu cảm hết sức lo lắng. Tuy nhiên khi nhìn thấy vết máu trên người Lily, Himiko mới dần ngộ ra được sự việc: “À… Ra thế”
Himiko khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé Lily lúc này vẫn đang trưng ra bộ mặt sợ hãi: “Đừng lo lắng, em không bị thương đâu. Mau thay đồ đi, chị sẽ hướng dẫn em sử dụng một thứ… Sau đó chị sẽ giải thích cho em về vấn đề này”
“Em sẽ không sao hả chị?”
“Ừ, sẽ không sao cả. Cơ mà… Chị nghĩ chiếc quần này nên bỏ đi được rồi”
…
…
Mất khoảng ba mươi phút phổ cập kiến thức cơ bản, Himiko mới có thể giải thích cho Lily một cách tường tận về sự việc bất ngờ vừa rồi… Qua đó, Lily mới dần hiểu ra lí do vì sao mình nên học cách giữ khoảng cách với Trần Hoài Nam hay bất kì đứa con trai nào khác.
“Một cách đơn giản mà nói thì em đã sẵn sàng để thực hiện thiên thức của một người phụ nữ rồi… Tuy nhiên việc đó chỉ là trên lí thuyết mà thôi. Cơ thể em vẫn còn nhỏ lắm, không đáp ứng đủ điều kiện để thực hiện việc đó đâu, đừng nghĩ nhiều”
Chốt lại vấn đề, Himiko đã nói thẳng một câu như vậy.
Thật là… Nam ơi là Nam, xem tôi đang phải làm thay cậu công việc gì đây này!
“Thế… Phải lớn cỡ nào em mới làm được?”
“Cỡ như chị… Kiểu vậy” Himiko ngáp một cái rồi tiếp tục nói: “Chuyện này đối với em mà nói vẫn còn quá sớm, kể cả chị cũng chưa muốn lấy chồng đâu. Trước mắt, việc học vẫn là ưu tiên hàng đầu, còn chuyện lập gia đình cứ để đôi mươi đi rồi tính”
“Vâng… Em hiểu rồi” Lily nhu thuận gật đầu rồi cười một tiếng: “Cũng may là có chị ở đây thông não cho em… Nếu đổi lại là anh ấy, em sẽ ngại đến chết mất”
“Nhỉ? Cho dù việc này đối với cậu ta cũng chỉ là thường thức… Nhưng mà, đây suy cho cùng vẫn là một chủ đề nhạy cảm, không tiện chia sẻ với người khác giới” Himiko cười nhạt: “Vì thế, nếu còn cảm thấy khó chịu trong người thì cứ việc nói với chị. Chúng đều là bằng chứng cho việc em đang trên đà trưởng thành đấy”
“Vâng…”
Himiko và Lily nhìn nhau, rồi lại cùng nhau cười một tiếng.
“Có anh chị bên cạnh thật tốt…” Lily cười rạng rỡ, phóng thích một luồng hào quang sáng đến mức làm Himiko không cách nào nhìn thẳng được nữa: “Nhờ có anh chị, em đã dần hiểu được nơi đâu chính là nơi mình thuộc về rồi. Cảm ơn… Vì tất cả”
Himiko: “…, Chị cũng cảm ơn em”
Nam… Thật tiếc vì cậu đã không được chứng kiến vẻ mặt này của Lily…
Thật là khó đỡ mà…