Chương 40: [Ngoại truyện] Đoá hoa của tận thế (1)
Chẳng ai biết được mặt trời đã đi đâu, bằng cách nào mà nó chết đi. Chỉ biết rằng theo như những gì được ghi chép lại thì vào khoảng gần một nghìn năm trước, mặt trời vốn dĩ đang rực rỡ chói chang đã không ngừng tối dần theo từng ngày… Rồi đến một lúc nào đó, nó đã hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời, vĩnh viễn không xuất hiện trở lại trong suốt một nghìn năm qua.
Và trong suốt quãng thời gian một nghìn năm dài đằng đẵng ấy, có lẽ ánh trăng chính là thứ duy nhất tồn tại để dẫn lối cho nhân loại. Ánh trăng gần như là nguồn ánh sáng cuối cùng giúp con người chống chọi lại màn đêm vĩnh hằng… Nhưng đến cuối cùng, nó vẫn không phải một nguồn sáng lí tưởng để con người tồn tại.
Hoặc nói đúng hơn, mặt trăng sẽ vĩnh viễn không thể thay thế được mặt trời trong việc duy trì sự sống cho thế giới này.
Vào thời điểm này, trong một khu điện thờ cư ngụ tại một vùng đất hoang tàn đổ nát, dường như có một thứ ánh sáng gì đó đã xuất hiện để xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Ánh sáng đó tựa như là kết tinh của Nguyệt Minh, thật chậm rãi rơi xuống rồi cuối cùng là hoà hợp, trở thành một ấn kí chúc phúc trên trán của một cô bé tóc trắng nằm trong quan tài tại ngay giữa khu điện thờ.
“Hỡi đứa trẻ được ban phước giữa vùng đất âm u tĩnh mịch này”
“Hãy nhẫn nại mà bước tiếp trên con đường này nhé, Lily…”
Chỉ một lúc sau, cô bé chậm rãi mở mắt, đó là một đôi mắt màu xanh lam lấp lánh và tuyệt đẹp. Cô bé sở hữu mái tóc trắng ngần dài đến tận gót chân, làn da cũng trắng như tuyết, cứ như thể cô bé được sinh ra để trở thành biểu tượng của sự thuần khiết vậy.
Ngồi dậy từ bên trong cỗ quan tài đầy hoa, cô bé băn khoăn không biết mình là ai, cũng không biết sứ mệnh của mình cụ thể là gì… Cô bé chỉ biết là mình cần phải đi, đi ra khỏi nơi này ngay lập tức.
“Bản giao hưởng mà tôi lắng nghe trong giấc mơ đã thì thầm rằng”
“Xin hãy giải thoát chúng con khỏi chốn địa ngục đoạ đày…”
Vừa ngâm nga, cô bé khẽ nhấc đôi chân trần mềm mại của mình lên, nhẹ nhàng rời khỏi cỗ quan tài chứa đầy hoa thơm để tìm đến cửa ra vào. Tại đó, cô bé bắt gặp ngay một chiến trường đẫm máu ngay trước cửa thần điện, và điều đó đã thật sự làm cô bé cảm thấy sợ hãi.
Trước mặt cô bé hiện giờ đang có rất nhiều xác chết, và hầu hết trong số chúng đều đã bị màn đêm vĩnh hằng biến đổi, sắp sửa trở thành những thây ma không có ý thức mất rồi.
Tuy nhiên, thứ gì đó trong thâm tâm đã mách bảo cô bé rằng mình không nên bỏ mặc những người này. Và thế là cô bé đã quyết định đặt đôi tay xinh xắn của mình lên những xác chết, tiến hành thanh tẩy cho họ bằng lời cầu nguyện thần thánh của chính mình.
Thì ra đó chính là công dụng của chúc phúc ánh trăng. Nó đem lại cho cô bé khả năng thanh tẩy lực lượng của màn đêm, giúp cho những linh hồn đáng thương kia được giải thoát.
Người cuối cùng được cô bé thanh tẩy chính là chàng kỵ sĩ đang ngồi gục đầu ngay bên cạnh lối ra vào. Ngay khi cô bé vừa có ý định chạm tay tới thì chàng kỵ sĩ đã bất ngờ bừng tỉnh nhưng không phải với trạng thái thây ma, mà là trạng thái hoàn toàn tỉnh táo: “Thưa ngài Nữ Tư Tế, tôi không có bị màn đêm làm vẩn đục… Thật vui vì ngài đã tỉnh lại… Sau hàng trăm năm tự cứu rỗi chính mình”
Cô bé nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu. Có vẻ như cô bé không có bất kì kí ức gì về con người trước kia của mình, cũng hoàn toàn không ý thức được tuổi tác thực sự của bản thân.
“Lily, đó chính là tên của ngài. Còn tôi, tôi là Fidus, là Thánh Kỵ Sĩ đã kí khế ước linh hồn để bảo vệ ngài” Chàng kỵ sĩ cúi quỳ. Mặc dù mũ giáp đã che đi toàn bộ biểu cảm của hắn ta nhưng cô bé vẫn biết người này vô cùng tôn trọng và trung thành với mình.
“Tôi là Lily sao? Tôi có cảm giác mình đã quên đi rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn thế nữa…”
“Ngài là một Tư Tế Bình Minh, là đứa con được Thần Minh gửi xuống để cứu rỗi thế giới này” Chàng kỵ sĩ giải thích: “Nhưng thực tế thì thế giới này đã chẳng thể cứu được nữa rồi, và cả tôi và ngài… Có lẽ chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi”
Lily tỏ ra nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu: “Vậy bây giờ ta phải làm gì?”
“Dùng sức mạnh của ngài để giải thoát cho những linh hồn tội nghiệp đó… Tương tự như cái cách ngài đã làm với họ” Chàng kỵ sĩ cúi đầu như đang cầu xin: “Xin ngài, hãy cứu lấy bọn họ bằng mọi giá”
Vào thời điểm đó, Lily như đã nhớ lại sứ mệnh của mình. Cô bé gật đầu với lòng quyết tâm cứu rỗi bất cứ ai mà mình gặp, dẫu cho họ có bị biến đổi thành cái dạng gì đi chăng nữa.
Đơn giản vì đó là sứ mệnh của cô.
Rời khỏi thần điện, Lily cùng chàng kỵ sĩ bắt đầu đặt chân vào khu vực thành phố. Thành phố vốn nhộn nhịp ngày nào bây giờ đã trở thành một thành phố chết với không một ánh đèn, chỉ có những thây ma vất vưởng với đôi mắt đỏ điên cuồng gào lên tựa như đang khóc.
Từ trưởng thành đến trẻ nhỏ, ai cũng không thể thoát khỏi bàn tay ô uế và ác độc của màn đêm.
Bắt gặp Lily, những thây ma đó lập tức lao vào tấn công cô bé nhưng đều bị chàng kỵ sĩ tiêu diệt gọn gàng, chỉ để lại những thi thể đang hấp hối chờ Lily đến thanh tẩy.
Vào thời khắc bóng tối bị đẩy lùi, Lily có thể nhìn thấy họ đang khóc. Với chút sức lực cuối cùng và một cơ thể dị hợm do bị màn đêm biến đổi, họ đã rơi lệ, ú ớ vài câu trước mặt Lily rồi qua đời trong sự cứu rỗi.
Cùng lúc đó, mái tóc trắng ngần của Lily đã đột nhiên xuất hiện vài sợi màu xám. Đó chính là cái giá phải trả cho phép thanh tẩy, cũng là minh chứng cho việc cô bé cũng đang bị bóng tối xâm nhập.
Tuy nhiên, dù có bị xâm thực đến mấy cô bé cũng sẽ vĩnh viễn không bị bóng tối biến đổi như những người khác. Mà thay vào đó, thứ cô ấy phải gánh chịu chính là một cơn đau không có hồi kết.
Chỉ khi được mặt trăng không ngừng chiếu sáng, được nó thanh tẩy toàn bộ thì cơn đau đó mới có thể biến mất… Nhưng quá trình thanh tẩy đó thường diễn ra trong khoảng thời gian rất dài, có khi phải mất đến vài trăm năm mới có thể tỉnh lại.
“Nè Fidus, liệu trên thế giới này vẫn còn người sống hay không? Hay là… Chỉ còn mỗi chúng ta?” Lily đột nhiên hỏi.
Chàng kỵ sĩ ngây ngốc một chút rồi lắc đầu: “Tôi không biết”
Chiếu theo khế ước linh hồn, hắn sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ Lily trước mọi mối nguy hiểm có thể xảy ra. Vì thế, trong thời gian cô ấy ngủ say, hắn ta đã không thể bước chân ra khỏi thần điện mà phải ở lại đó canh giữ trong suốt hàng trăm năm. Do vậy, lượng thông tin mà hắn có được về thế giới bên ngoài thật sự rất là hạn chế.
“Có lẽ tôi đã nhớ lại được một chút… Tôi nhớ thành phố này trước kia vẫn còn trẻ con chạy nhảy cơ mà… Sao bây giờ lại thành ra thế này chứ?” Lily ân hận ôm mặt mà khóc: “Là lỗi của tôi… Nếu như tôi tỉnh dậy sớm hơn thì mọi chuyện đã không trở thành thảm kịch như thế này”
Chàng kỵ sĩ trầm mặc.
Sau một hồi khóc nhè, Lily cũng dần lấy lại tinh thần rồi đứng dậy. Cô ấy đủ thông minh để nhận thức được đây không phải lúc để tự trách, vì ngoài kia vẫn còn rất nhiều người cần đến sự giúp đỡ của cô ấy.
“Tiếp tục thôi”
Càng đi sâu vào bên trong thành phố, họ càng lúc càng bắt gặp thêm nhiều thây ma… Và thêm cả những sinh vật được tạo ra bởi bóng tối nữa. Tất nhiên, hầu hết các kẻ tấn công đều bị Fidus đánh bại, rồi được cứu rỗi dưới bàn tay của Lily.
Nhìn thấy những sợi tóc xám đang không ngừng xuất hiện trên đỉnh đầu Lily, Fidus thật sự không nhịn nổi mà thở dài.
Thành thật mà nói thì hắn rất muốn khuyên cô ấy nên buông bỏ thứ trách nhiệm nặng nề đó, bởi vì thế giới này đã sớm vô vọng rồi… Nhưng mà thân là người bảo vệ, hắn ta hoàn toàn không có cái quyền ép buộc cô ấy làm theo ý mình.
Không lâu sau đó, cả hai đã bắt đầu va chạm với những nạn nhân còn mạnh hơn trước kia rất nhiều. Lần này đối thủ có vẻ như là một nữ tu sĩ của thần điện nhưng đã bị bóng đêm biến đổi, trở thành một con quái vật mạnh mẽ vượt xa những kẻ mà họ đã từng gặp. 𝘛ìⅿ 𝐭r𝓾yệ𝐧 hay 𝐭ại – 𝘛𝗥𝓾 𝗠𝘛𝗥UYEN.𝗏𝐧 —
“Ngài Nữ Tư Tế, xin hãy lùi ra phía sau”
Fidus biết đây sẽ là một trận chiến cam go nên mới khuyên Lily mau chóng nấp đi chỗ khác. Mà vị nữ tu kia thì lại đâu có rảnh mà ngồi đợi? Sau cùng, Fidus chỉ đành chủ động tấn công để Lily có thời gian ẩn nấp.
Vũ khí của vị nữ tu kia cũng là một thanh kiếm nhưng thuộc tính phước lành của nó đã bị bóng đêm làm cho vặn vẹo, trở thành một thanh kiếm vô cùng khát máu khiến cho ngay cả Fidus cũng gặp phải đôi chút khó khăn.
Ấy là cho đến khi ánh mắt hoang dại của vị nữ tu kia tìm đến chỗ Lily, không hiểu vì sao những hành động điên cuồng của cô ta đã bỗng nhiên khựng lại, tạo điều kiện cho Fidus đánh bại cô ta.
“Ngài Tư Tế của Bình Minh… Cuối cùng thì tôi cũng đã…”
“A!!!”
Nữ tu bỗng nhiên hét lên một tiếng rồi hai tay ôm đầu, đau đớn lăn lộn trên nền đất. Có vẻ như phần nào đó ý thức bên trong tâm trí của cô ta đã thức tỉnh và đang không ngừng chống chọi với bóng tối, cũng vì thế nên cô ta mới đau khổ đến vậy.
“Xin hãy… Giết tôi”
Nữ tu dùng chút lí trí cuối cùng của mình để nói với Fidus, giọng điệu của cô ấy khẩn khoản như thể sợ mình sẽ mất kiểm soát ngay giây sau vậy. Fidus cũng ngầm hiểu rằng cô ấy muốn được chết như một con người nên liền quyết định kết thúc trận chiến trước khi đối thủ không còn là chính mình.
“Dia, ta sẽ nhớ tên cô”
Nói rồi Fidus dồn toàn bộ sức lực vào thanh đại kiếm trên tay, một đòn đâm thủng ngực trái của nữ tu sĩ để kết liễu cô ta một cách nhanh gọn nhất.
Cùng lúc này, Lily cũng mau chóng chạy tới để kịp thời thanh tẩy nữ tu sĩ trước khi cô ấy trút hơi thở cuối cùng.
Nhìn thấy ánh sáng mộng ảo ấm áp của ánh trăng đang hiện hữu trước mắt mình, nữ tu khẽ hấp hối: “Lẽ ra… Tôi phải bảo vệ ngài… Nữ Tư Tế…”
“Via… Chị xin lỗi…”
Nói dứt câu này, cô ấy liền qua đời trước cả khi quá trình thanh tẩy kịp hoàn thành. Bất quá với nụ cười đang nở rộ trên môi, cả hai người họ đều biết cảm xúc của nữ tu không chỉ là tiếc nuối hay tự trách… Mà còn là cả sự giải thoát nữa.
Có lẽ cô ấy đã rất đau đớn… Nhưng miễn là cô ấy vẫn vui vẻ trước khi chết đi, họ liền coi như đã hoàn thành trách nhiệm.
Không lâu sau khi nữ tu qua đời, những bong bóng mang bảy sắc cầu vồng đã bất ngờ xuất hiện trong mắt Lily. Những bong bóng đó chứa đựng toàn bộ kí ức lúc sinh thời của Dia, và có vẻ như chỉ mỗi mình Lily mới có thể nhìn thấy được, trong khi Fidus thì lại hoàn toàn không.
Không còn cách nào khác, Lily quyết định xem thử để xác nhận xem đó liệu có phải là ảo giác hay không.
Và câu trả lời là không.
Có vẻ như Dia có một người em gái tên là Via, cũng là một nữ tu của đền thần. Hai người họ từ nhỏ đã được thần điện nuôi nấng rồi, vì thế nên họ đặc biệt gắn bó và trung thành với thần điện.
Một ngày nọ, hai người họ đã được Đại Tư Tế gọi đến với một bầu không khí rất đỗi nặng nề.
Ở đó họ nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc đang đứng thẳng, ngửa đầu nhìn trăng với vẻ mặt đượm buồn: “Mặt trời đã mất, mặt trăng cũng đang tắt dần… Các con có hiểu điều này có ý nghĩa gì không?”
“Thưa cha, thế giới này sẽ chìm vào bóng tối ạ”
“Đúng vậy. Và một phần hệ quả của việc mặt trăng mất đi ánh sáng chính là thời gian cần để thức tỉnh của ngài Tư Tế Bình Minh cũng sẽ càng lúc càng dài hơn. Đồng nghĩa với việc là nhiều khả năng chúng ta sẽ thất thủ trước cả khi cô ấy tỉnh lại”
Dia: “Chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra được”
Đại Tư Tế cười lắc đầu: “Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi… Còn lại đều phụ thuộc vào số phận. Nhưng mà… Nhân loại chúng ta suy cho cùng cũng chỉ là đang giãy chết mà thôi”
“Thần Minh à… Ngài đang ở nơi đâu rồi? Lúc này đây, nhân loại chúng con đang cần ngài cứu rỗi hơn bao giờ hết”