Chương 38: Cơn thịnh nộ của bạo chúa
Bất quá, khác biệt một chút là trước khi bị hạ gục, cậu ta đã kịp thời trả đòn bằng đòn tấn công mạnh nhất của mình… Hay nói đúng hơn là đối phương đã cố tình cho cậu cơ hội để làm thế.
Cụ thể là lúc đó, tự biết rằng mình không thể tấn công được đối phương bằng phương thức cận chiến nên cậu đã dồn toàn bộ linh lực vào ngọn giáo rồi phóng đi với tất cả những gì còn sót lại. Tuy vậy, đối phương vẫn ung dung gạt phăng đi đòn tấn công của cậu một cách dễ dàng, đủ tuyệt vọng để cậu phải giơ tay xin hàng.
Bất lực và một chiều. Đó chính là những tính từ có thể dùng để miêu tả trận chiến quá đỗi chênh lệch ấy.
Trở về hàng ngũ khán giả như những bạn học khác đã bị loại trước đó, Edgar đến tận bây giờ vẫn còn rét run trước người con gái thoạt trông thì mảnh khảnh nhưng lại mạnh đến lố bịch ấy.
“Cảm giác hệt như đang đối mặt với Thú Vương thêm một lần nữa vậy… Không thể thắng được” Edgar khẽ lầm bầm.
“Tiếp theo đến lượt lớp trưởng rồi, liệu cậu ấy có thắng được không đây?” Ikki một tay chống cằm: “Nếu cậu ta lôi Dạ Đao Thần ra thì dễ giải quyết rồi… Cấp độ Thú Vương căn bản không phải đối thủ của cô ấy khi sử dụng thanh đao đó. Vấn đề ở đây là… Cô ấy không dùng được”
Nghe đến đây, cả lớp liền không khỏi thở dài một hơi. Coi như là Trần Hoài Nam – Người hiểu biết rất rõ về thực lực của Himiko cũng không mấy lạc quan trước sức mạnh của cô gái đó.
“Tiếp theo, mời Himiko của lớp cá biệt và Triaina của lớp 1A! Đây rồi, trận đấu mà chúng ta hằng mong chờ đã tới rồi!”
Đừng nói là các học sinh đang dậy sóng bên dưới, coi như là các giáo viên giám khảo lúc này cũng đang có chút đứng ngồi không yên. Dù sao thì đây cũng là trận chiến của những “kẻ bất bại” mà! Làm sao họ có thể không hào hứng cho được?
Một đường bất bại để đến đây, và bây giờ một trong hai bắt buộc phải bị loại! Liệu ai sẽ là người còn tồn tại đến cuối cùng? Mọi người thật sự không thể chờ đợi được đến lúc câu trả lời xuất hiện.
Không lâu sau, hai nhân vật chính đã rời khỏi phòng chờ, đồng loạt xuất hiện trên sân đấu mà chẳng hề nói một lời nào.
Về phía Himiko, tuy cô ấy không lộ ra biểu cảm gì nhưng ánh mắt của cô ấy lại đang thể hiện điều ngược lại… Một chiến ý cháy bỏng đến không cách nào hình dung.
Ngược lại, tại phía đối diện với Himiko, Triaina lại đang lộ ra một thứ biểu cảm lạnh lẽo thuần túy, ngay cả ánh mắt cũng tĩnh lặng mười phần, trông tựa như mặt hồ giữa đêm đông vậy.
Triaina là một cô gái xinh đẹp lạ thường, trông giống như một viên ngọc quý đến từ đại dương vô tận. Cô ấy sở hữu một đôi mắt màu hoàng kim lấp lánh tuyệt đẹp, da trắng như ngọc trai, mái tóc màu xanh nhạt bồng bềnh óng ánh tựa như mặt biển đang đón ánh mặt trời vậy, đẹp đến không sao kể xiết được.
Đồng thời… Cô ấy cũng là một trong số ít những cá nhân ưu tú nắm giữ hai con điểm tuyệt đối của hai phần thi trước đó, và cũng đang nắm giữ hai thành tích kể cả bất bại lẫn one hit của phần thi hiện tại.
Kình địch chạm mặt tự nhiên sẽ không nhiều lời làm gì. Himiko từ từ rút đao vào thủ thế, còn Triaina thì vẫn đứng vững ở đó với cây đinh ba đang cắp vào lưng, thần thái đạm mạc mà nhìn đối thủ.
“Huýt~”
Còi hiệu bắt bắt đầu được giáo viên trọng tài thổi lên, và Himiko vẫn chính là người khởi xướng tiến công. Lưỡi đao của cô ấy vẫn giữ nguyên đặc trưng là nhanh và bén, lạnh lùng chém thẳng về phía Triaina mà không chút giữ sức.
Choang~
Triaina vẫn đứng vững ở đó, tay cầm đinh ba nhẹ nhàng gạt phăng đi lưỡi đao của Himiko, đồng thời còn đẩy lùi kẻ vừa mới tấn công mình ra sau một đoạn.
Vẫn như những lần trước đó, Triaina không hề rời khỏi vị trí mà mình đang đứng, tựa như một vị vua đang ngự trị trong lãnh thổ của chính mình. Đồng thời, cô ấy cũng sẵn sàng loại bỏ bất kì kẻ nào dám xâm phạm vào lãnh thổ của cô ấy.
“Mạnh thật”
Chỉ một đòn duy nhất nhưng đã đủ sức để đẩy lùi Himiko, đồng thời còn làm cho cô ấy bắt đầu run tay vì dư lực quá lớn. Điều đó làm cho cô ấy có hơi thắc mắc làm sao cái người đó lại có thể sở hữu thể chất siêu phàm đến vậy?
Cây đinh ba đó không hề nhẹ chút nào… Thân là người lãnh đòn, Himiko tự nhiên nhận biết điều đó. Ấy thế mà cái người đó lại có thể vung nó đơn giản như đang vung một cây gậy gỗ vậy… Thật đáng sợ!
“Xem ra không cần khúc dạo đầu làm gì, mình cần phải dùng toàn lực ngay lập tức. Bằng mọi giá, mình nhất định phải ép cô ta phải di chuyển!”
Vận dụng sức mạnh đến từ nội tại của mình, luồng khí màu đỏ hôi tanh quen thuộc lại lần nữa xuất hiện ở Himiko. Ở trạng thái này, không chỉ uy lực mà kể cả tốc độ hay nhiều phương diện khác của cô ấy đều được đề thăng một cách vượt trội. Chí ít thì hiện giờ chuyển động của cô ấy đã nhanh đến mức không thể bắt kịp bằng mắt thường nếu không đủ tập trung.
“Minh Nhận Loạn Vũ”
Những lưỡi đao lạnh lẽo liên tục xuất hiện từ mọi hướng với tốc độ kinh hồn, khiến cho những người đang xem chiến đấu bằng đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt trước thứ tốc độ này. Cơ mà vẫn vô dụng, Triaina vẫn sử dụng cây đinh ba đón đỡ mọi đòn tấn công một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn chẳng có lấy một vết xước trước thế tấn công vũ bão của Himiko.
Lúc này thì thầy Phong đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh lớp cá biệt, thong thả đặt đít ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài Nam với vẻ mong chờ: “Ha ha, coi bộ con nhóc này gặp phải đối thủ khó xơi rồi”
“Thầy, thầy cảm thấy trận này ai sẽ thắng?”
“Hừm… Nếu biết trước thì mọi thứ sẽ không còn thú vị nữa đâu. Các em cứ chống mắt lên mà xem đi”
“Mà thầy, sao thầy lại ở đây vậy? Không đi chấm điểm hả?”
“Họ nói tôi chấm gắt quá liền đuổi tôi đi, đành chịu thôi”
Lớp cá biệt: “…”
Bị đuổi là phải. Nhưng chả ai dám nói điều đó cả.
Trên sàn đấu, Himiko lúc này vẫn duy trì thế tấn công như vũ bão, thậm chí còn đang ngày một nhanh hơn theo từng giây. Còn về Triaina, ban đầu cô ấy vẫn tỏ ra rất nhẹ nhàng chống đỡ nhưng càng về sau, biểu cảm của cô ấy dường như đã bắt đầu xuất hiện một chút sự thay đổi, tựa hồ vừa nhận ra chuyện gì đó.
Thế rồi cô ấy bất chợt từ bỏ chống đỡ, quyết định chuyển thủ thành công đem cây đinh ba xoay chuyển thành một xoáy nước cực lớn, thổi bay Himiko ra khỏi vị trí của mình hệt như lúc nãy.
Nhưng lần này, Himiko đã không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn có vẻ gì đó đắc thắng trên mặt, tựa như vừa đạt được mục đích: “He, nhận lấy này!”
Vốn dĩ đang bị xoáy nước thổi bay, thân hình của Himiko đột nhiên biến mất ngay giữa không trung rồi lại bất chợt xuất hiện ngay sau lưng Triaina, lạnh lùng chém đối thủ một nhát tưởng chừng như chí mạng: Quỷ Đạo – Cực Thiên Trảm!
Bị phản công bất ngờ, đồng tử Triaina lập tức co rụt lại, vội vàng lách mình sang một bên để tránh né nhưng sau cùng vẫn bị đối phương chém đứt một ít tóc cùng một vết cắt dài trên bả vai.
Kết quả này thật ra vẫn còn khá tốt đối với Triaina, bởi vì đòn phản công vừa rồi cô ấy đã thật sự không kịp phản ứng. Tuy cô ấy đã phải trả giá ngay sau đó nhưng thế này vẫn còn tốt hơn so với việc bị loại.
“Phương thức tấn công của cô quá đơn nhất, quá dễ đọc vị, đủ để tôi khai thác cho đến khi đánh bại cô” Himiko nói.
Triaina lặng lẽ nhìn về phía vết cắt trên bả vai của mình rồi đột nhiên thở dài.
Chẳng biết vì lí do gì, cô ấy lần lượt tháo đi găng tay, giáp tay, giáp vai, giáp ngực, quần giáp rồi quẳng chúng ra khỏi sàn đấu một cái “ầm~”. Nếu tính trên phương diện khối lượng, cái đống kim loại đó có khi nặng đến vài trăm kí lô chứ chẳng đùa!
“Cô vừa khẳng định là mình đã đọc hết chuyển động của tôi rồi ư?”
Triaina lại lấy ra mội dảy băng đỏ buộc mái tóc dài bồng bềnh của mình lại, môi đỏ khẽ nhếch lên một đường cong bí hiểm: “Thật ngạo mạn làm sao…”
Viu~
Tiếng kêu xé gió vừa vang lên, và Himiko đã ngay lập tức bị ngọn đinh ba trong tay Triaina chọc thủng bả vai. Từ lượng máu thất thoát mà nói thì vết thương này rõ ràng là nặng hơn những gì cô ấy vừa gây ra cho Triaina rất rất nhiều.
Điều quan trọng ở đây là hành động cởi bỏ bộ giáp của Triaina thật ra không phải là hành động tự sát… Trái lại, nó giống với việc cởi bỏ xiềng xích cho chính mình hơn!
Ngắm nhìn máu tươi của mình đang chảy xuống từ mũi nhọn, Himiko kinh hoàng nhận ra tốc độ của người này đã thực sự vượt ngoài khả năng nhận thức của cô ấy. Bằng chứng là cô ấy đã không nhận ra đối phương đang tấn công mình… Chỉ khi vết thương xuất hiện, máu tươi chảy xuống thì cô ấy mới biết là mình đã bị tấn công.
Không đợi Himiko kịp phản ứng, Triaina lại nở ra một nụ cười tàn bạo, tiếp tục khởi xướng tiến công bằng phương thức “vũ bão” tựa như đang muốn ăn miếng trả miếng với Himiko.
Choang~ choang~ choang~
Thế trận bất chợt đổi chiều, giờ đây Himiko mới chính là người phải bị động phòng thủ trước thế công của đối thủ. Tuy vậy, khả năng phòng thủ của Himiko lại không hề hoàn hảo như cái cách cô ấy đã tấn công, hay nói đúng hơn là… Cô ấy đang bị đối thủ áp đảo hoàn toàn.
Các vết thương cứ liên tục xuất hiện trên người Himiko, trong khi tốc độ tấn công của Triaina lại càng lúc càng nhanh hơn. Himiko rất muốn phá bỏ thế tấn công của đối phương bằng một đòn thật mạnh, nhưng dường như cô ấy còn chẳng còn cơ hội để làm điều đó nữa.
Chỉ cần sơ suất dù chỉ trong một khoảng khắc, cô ấy sẽ ngay lập tức bị đối thủ đánh bại bởi năm sáu đòn đâm liên tiếp!
“Fallen Heaven”
Giữa lúc tốc độ tấn công đang tăng lên đều đặn thì đột nhiên, sự đều đặn đó đã bị phá vỡ bởi một sự đột biến bất thường.
Mật độ những mũi giáo xuất hiện bỗng dưng tăng lên gấp mười lần so với trước đó, và thân thể của Triaina vốn đã mờ nhạt nay coi như hoàn toàn tan vào hư không, chỉ để lại ánh sáng và tia lửa đến từ những đòn đâm nhanh đến mức mắt thường đã chẳng thể nào bắt kịp.
Đối diện với sự áp đảo đó, Himiko chỉ có thể chống cự được thêm khoảng mười lăm giây rồi hoàn toàn gục ngã bởi một đòn dứt khoát đánh vào động mạch chủ.
Đến đây, trận đấu giữa hai kẻ bất bại đã chính thức kết thúc với phần thắng thuộc về Triaina một cách vô cùng thuyết phục. Toàn trường lúc này chỉ biết “ồ” lên vì choáng ngợp trước kết quả chung cuộc, thậm chí ngay cả các giáo viện thuộc ban giám khảo cũng không ngoại lệ.
“Đám học sinh mới năm nay sao mà toàn quái vật thế? Đứa trẻ này… Nhiều khả năng là đã đủ sức để đánh ngang tay với anh chị năm cuối rồi đó mấy vị!” Lão giáo sư trố mắt ra nhìn, miệng mồm há hốc đến không khép lại được.
Đúng thế, cái chiến lực đó xác thực đủ để solo với các anh chị năm cuối đấy!
Bên phía lớp cá biệt, đến tận lúc này họ vẫn chẳng thể tin được là lớp trưởng của họ – Hung Thần Himiko đã bị người ta đánh bại… Mà lại còn là đánh bại triệt để đến mức không ngóc đầu dậy được.
Lặng nhìn Himiko đang được các giáo viên đưa đi chữa trị, họ mới biết rằng đây là sự thật, hoàn toàn không phải giả tượng đang diễn ra trong đầu họ.
Là sự thật!
Một sự thật vô cùng khó tin!
“Hừm… Sai lầm của con bé là việc ám sát thất bại khi sử dụng Hư Không Bộ Pháp. Lần duy nhất con bé có thể đánh bại đối thủ chỉ có lúc đó mà thôi… Nếu đã thất bại rồi thì không còn bất kì cơ hội nào nữa” Thầy Phong khẽ thở dài: “Mà, thật ra thì con bé bại cũng không oan”
“Ý thầy là cái lần cô ấy tự nhiên biến mất ấy hả? Hư Không Bộ Pháp? Tên gì mà nghe ngầu bá cháy thế?” Edgar sáng trưng mắt lên khi nghe thấy tên chiêu thức mà Himiko đã sử dụng.
Bộ em là trẻ con chắc?
Trần Hoài Nam nhạy cảm lọc ra được thông tin quan trọng trong lời nói của thầy Phong, tức thì liền hỏi: “Bại không oan? Ý thầy là sao?”
“Con nhóc Triaina đó là một sứ đồ… Tôi đoán vậy” Thầy Phong úp úp mở mở nói: “Còn về sứ đồ là gì thì em không cần phải tìm hiểu đâu, ít nhất là lúc này, em có biết cũng chả có ý nghĩa gì cả”
Trần Hoài Nam: “…”
Lúc này, một tính hiệu liên kết tập linh bất ngờ được kết nối với thầy Phong. Thông qua thần giao cách cảm, hắn ta có thể nghe được giọng nói của Hoa Tử Ngọc: “Thầy ơi, nếu như em đánh bại cô ta trả thù cho lớp trưởng, đồng thời giành cả chức quán quân lẫn thủ khoa… Vậy thì thầy sẽ thưởng cho em cái gì đây?”
“Chức quán quân thì nhà trường sẽ lo cho em, vụ thủ khoa thì tôi sẽ chịu trách nhiệm như đã hứa. Còn về cái chuyện trả thù gì đó thì liên quan quái gì đến tôi chứ? Em đi mà đòi con bé đó ấy!”
“Boo boo, thầy thật là keo kiệt~”
“Em học đâu ra cái thói xấu này vậy? Ngoài ra cái khả năng giao tiếp bằng tâm linh này cũng ở đâu ra thế?”
“Kệ em, thầy có quan tâm gì đến em đâu”
Thầy Phong: “…”
Thật đấy, con nhóc đó học đâu ra mấy cái trò làm nũng này thế?