Chương 37: Không ngừng bị loại
Sau một ngày ròng rã chuẩn bị đến từ phía cả giáo viên lẫn học sinh, rốt cục thì đến ngày hôm nay, phần thi cuối cùng – Đơn Đấu cũng đã được nhà trường tổ chức.
Phần thi này là một phần thi vừa mang tính tổng hợp lại vừa không, bởi vì sinh viên của các năm sẽ không có sự giao lưu với nhau, cốt là để đảm bảo tính công bằng cho bài kiểm tra.
Cụ thể, các sinh viên của mỗi năm sẽ được phân chia thành mỗi bảng khác nhau, lần lượt là A, B, C và D. Quán quân của mỗi bảng đấu sẽ được xem như quán quân của mỗi năm, ngoài việc đạt được điểm tuyệt đối ra sẽ còn có thêm vài phần thưởng khuyến khích đến từ phía nhà trường.
Mà, cũng do số lượng học viên trong trường khá là ít ỏi so với các trường khác nên có lẽ phần thi cuối cùng này sẽ diễn ra nhanh thôi. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì khả năng là chỉ tầm từ một đến hai ngày là xong chuyện rồi.
Trước khi bắt đầu cuộc thi, các giáo viên phụ trách làm trọng tài đã bước lên sân đấu phổ biến luật lệ. Tóm lại, chỉ cần các học sinh không có hành động đe doạ đến tính mạng của nhau là được, còn mọi chiêu trò khác muốn dùng cái gì thì dùng, miễn là điều đó không vượt quá giới hạn.
Xem ra các giáo viên thuộc ban trị liệu sẽ có một ngày rất vất vả rồi đây.
À, nói đến trị liệu thì tiện thể đây cũng thông cáo luôn: Như trong như đoán, dưới sự dạy dỗ tận tình của cô Raphael, Lưu Hiên đã dễ dàng vượt qua kì thi với điểm số rất cao. Tuy không phải điểm tuyệt đối nhưng điều đó vẫn khiến cậu ta hài lòng, vui vẻ trở về làm khán giả cổ vũ cho lớp.
Cùng nhau tập hợp tại phòng chờ, các thành viên trong lớp cá biệt nhìn sơ qua bảng đấu của năm nhất rồi nói: “Năm nhất có tận hơn một trăm học sinh sao? Tuy là mỗi năm sẽ có bốn võ đài diễn ra cùng lúc nhưng tôi vẫn có cảm giác phần thi cuối cùng này sẽ mất ối thời gian đấy”
“Ha, so với việc lên đảo uýnh nhau với Thú Vương thì tôi thà như thế này còn hơn” Edgar khẽ nhún vai bất đắc dĩ: “Cảm giác bị mất đi một cánh tay xong phải nối lại rất đáng sợ luôn đấy, tôi không muốn trải nghiệm nó thêm một lần nào nữa đâu”
“Không biết căn nhà của Hoa Tử Ngọc lúc này như thế nào rồi nhỉ? Chắc là đã trở thành nhà của quái vật luôn rồi” Ikki thở dài, không khỏi có chút hoài niệm cái quãng thời gian chết tiệt trên đảo.
Căn nhà đó à… Quả thật là công cốc. Hoa Tử Ngọc đã vất vả xây lên nó, kết quả là cả bọn chỉ có thể ở đó đúng một ngày… Ngẫm lại đều cảm thấy thật có lỗi với cô ấy.
Cô ấy sau đó hẳn là giận lắm mới lựa chọn ngủ đông, không thèm quan tâm đến sống chết của họ nữa. Về chuyện đó, họ cũng không thể buông lời trách cứ cô ấy được.
“Chẳng sao cả” Hoa Tử Ngọc nói.
Vừa hay, câu nói đầy tùy tiện này của cô ấy càng làm cho mọi người trở nên mất tự nhiên hơn, nhất là với Trần Hoài Nam – người đã chỉ huy mọi thứ khi đó.
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tôi vẫn ám ảnh với đống ký ức đó” Limia khẽ run lên: “Coi như là con nhà nghèo đã quen với đói khổ, tôi vẫn thấy sợ cái hương vị kinh khủng đó… Việc phải ăn thịt quái vật suốt một tuần liền thật chẳng khác gì tra tấn”
“…”
“Bỏ qua cái chủ đề này đi được không?” Dạ Trầm Uyên hằn giọng.
Cả lớp sau đó đã thật sự trầm mặc, làm cho bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Ting~
Tin nhắn thông báo bất chợt xuất hiện trên màn hình, kèm theo đó là thanh âm oang oang kêu gọi của giáo viên phụ trách kiểm tra: “Mời em Trương Bằng đến từ lớp 1A, Trần Hoài Nam đến từ lớp cá biệt mau đến sân đấu chuẩn bị kiểm tra!”
“Chậc, tôi là một trong số những người mở màn sao? Tệ vãi…” Trần Hoài Nam khẽ thở dài một hơi: “Thôi vậy, tôi đi trước đi… À mà cái tên Trương Bằng này hình như có hơi quen quen nhỉ?”
Himiko: “Cố lên đấy, ít nhất cũng phải vào vòng trong mới đảm bảo điểm trên trung bình ở phần thi này”
“Cảm ơn, tôi sẽ cố”
Đợi sau khi Trần Hoài Nam rời đi, Edgar bắt đầu dở chứng bát quái tra hỏi Himiko: “Lớp trưởng, cậu với đội trưởng trông có vẻ thân thiết nhỉ? Từ khi nào hai người trở thành như vậy rồi?”
Cả lớp vểnh tai lên hóng chuyện, bởi vì chính họ cũng muốn biết điều này.
“Cậu biết rồi còn hỏi?” Himiko nhíu mày, vẫn tỏ ra khó gần như trước.
“Quả nhiên là chuyện đó nha…” Edgar cười cười với vẻ thâm ý: “Thật ra thì tôi…”
“Câm”
“… Dạ vâng”
…
…
Bước lên trên sàn đấu, trước mặt cậu lúc này chính là một gương mặt quen thuộc. Cậu cứ có cảm giác là mình từng gặp người này ở đâu rồi, nhưng cụ thể là chỗ nào thì cậu lại không nhớ rõ.
Cảm giác không quan trọng lắm, kệ đi.
“Ồ? Là cậu hả? Thật không ngờ là tôi sẽ được gặp cậu tại đây đó” Trương Bằng đột nhiên cười nói.
Quả nhiên là có quen biết?
“Nhìn biểu cảm của cậu thì nhiều khả năng là cậu đã quên tôi rồi đi… Thôi vậy, không trách cậu, dù sao thì chúng ta cũng chẳng cùng lớp. Hôm nay ta cứ đánh một trận làm quen đi ha?”
“Được” Trần Hoài Nam trả lời ngắn gọn.
Trương Bằng tự biết Trần Hoài Nam không phải kiểu người thích nói chuyện như cậu nên cũng không nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, giáo viên trọng tài đã quay trở lại sân đấu cùng chiếc còi và lá cờ hiệu trong tay. Không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, ông ấy khẽ huýt còi ra hiệu bắt đầu trận so tài của hai người.
Trương Bằng là người chủ động tấn công, và có vẻ như chức nghiệp của cậu ta là pháp sư hay thuật sĩ gì đó. Bằng chứng là ngay sau khi trận đấu bắt đầu, cậu ta đã lập tức niệm chú thuật, ngưng tụ thành một hoả cầu trông khá là uy lực.
Tại phía đối diện, Trần Hoài Nam đang không có bất kì cử động gì, và có vẻ như cậu ta cũng không có ý định tránh né. Chỉ thấy ánh mắt của cậu ta đang hơi sáng lên, một tia sáng màu vàng xuôi chảy thành vòng tròn rồi tự mình hình thành một văn tự khó hiểu nào đó không thuộc về bất kì loại ngôn ngữ nào.
“Nhận lấy này!”
Vận sức được một lúc thì cuối cùng hoả cầu cũng được ném đi. Phương thức tấn công hết sức đơn giản nhưng lại vô cùng thô bạo, nếu như không tránh né kịp thời thì kiểu gì cũng bị bỏng nặng!
Tuy nhiên, Trần Hoài Nam vẫn không hề di chuyển hay cử động. Cậu ta chỉ hít sâu một hơi rồi thổi ra một bong bong khí, thẳng tắp bay về phía hoả cầu nóng bỏng.
Bong~ một cái, bong bóng khí phát nổ và hoả cầu cũng mau chóng lụi tàn theo nó, rồi cuối cùng là hoàn toàn biến mất trước khi kịp chạm đến Trần Hoài Nam.
Trương Bằng há to miệng, một mặt không dám tin: “Cái gì?!”
Thừa lúc Trương Bằng còn chưa thôi kinh ngạc sau màn vừa rồi, Trần Hoài Nam đã chủ động tiến lên bằng thứ sức mạnh thể chất cực kì thảm hại của mình.
Sự lề mề của Trần Hoài Nam đã khiến cho Trương Bằng có thời gian tỉnh táo lại. Lần này cậu ta đã không nương tay mà cùng lúc tạo ra tám cái hoả cầu với kích thước còn lớn hơn cái vừa nãy, tất cả đều đồng loạt tấn công Trần Hoài Nam mà không chừa một khoảng trống để tránh né.
“Vô dụng thôi” Trần Hoài Nam móc ra một ít kim chỉ rồi dùng sức ném đi.
Ánh kim khẽ loé lên trên sàn đấu, những cây kim chỉ nhỏ bé kia lao nhanh về phía những hoả cầu với tốc độ cực nhanh, rồi cuối cùng là xuyên thủng và phá hủy tất cả, để lại khoảng trống vừa đủ để Trần Hoài Nam tiếp cận Trương Bằng.
Bị đối phương kề dao găm vào cổ, Trương Bằng giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng. Đồng thời, cậu ta cũng không nhịn được hỏi: “Tôi thua rồi, tâm phục khẩu phục… Nhưng thứ lỗi, tôi muốn biết cậu đã làm điều đó bằng cách nào vậy?”
“Mấy quả cầu lửa của cậu thật ra rất thiếu ổn định, và tôi chỉ cần chọc vào đúng chỗ nó không ổn định là nó sẽ tan tác ngay. Mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi”
Trương Bằng một mặt nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu.
Cùng lúc đó, các vị giám khảo đã quan sát và phân tích xong xuôi trận đấu của Trần Hoài Nam. Nhìn chung thì nó cũng không quá đặc sắc, chỉ có duy nhất một điểm sáng đó chính là mánh khoé khi chiến đấu của cậu ta mà thôi.
“Hừm, trước tiên cứ ghi lại đã, đợi khi nào nó bị loại rồi cho điểm đi” Vị giáo sư kia ghi cái gì đó vào sổ tay rồi ngẩng đầu lên nói với Trương Bằng: “Em niệm chú rất nhanh, và ưu điểm của em cũng chỉ đến thế mà thôi. Còn về khuyết điểm thì… Tôi tin là em đã tự nghiệm ra rồi. 4 điểm”
Trương Bằng tái mặt nhưng cũng không dám ý kiến, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận kết quả mà thôi.
…
…
Quay trở về phòng chờ, Trần Hoài Nam lặng lẽ ngồi xuống ghế với một cảm giác vui sướng đang không ngừng dâng trào trong lòng, làm cho cậu ta thi thoảng không thể che giấu nụ cười của mình.
Cậu đã thắng! Đúng thế, đó là chiến thắng đầu tiên trong đời cậu!
Nhưng không giống với cậu, kì thật mấy bạn trong lớp lại không quá bất ngờ khi biết tin cậu ta thắng trận. Dù sao thì dưới sự dạy dỗ của lão thầy giáo quái vật kia, họ có muốn phế cũng không phế được.
“Tới lượt mình rồi” Himiko nhìn lên bảng thông cáo một lát rồi lẩm bẩm: “Hi vọng lần này sẽ có ai đó xứng đáng làm đối thủ của mình đi… Hi vọng vậy”
Sau khi Himiko đã rời đi, cả lớp mới có cơ hội để cảm thán: “Các cậu này, câu vừa rồi của cô ấy có thể hiểu như đang “Độc cô cầu bại” không nhỉ?”
“Chính xác là như thế”
Đúng nghĩa đang muốn tìm kiếm một đối thủ xứng tầm luôn!
Mà, không có gì ngoài ít muốn, chỉ mất vài phút sau đó thì Himiko đã quay trở lại với biểu cảm hết sức thất vọng. Từ biểu cảm cho thấy có vẻ như đối thủ của cô ấy đã không chịu nổi dù chỉ một đòn đúng nghĩa.
Những lượt sau đó, các thành viên trong lớp cá biệt cũng vượt qua dễ dàng. Họ tiến vào vòng trong một cách vô cùng trơn tru. Ấy là cho đến khi họ lần lượt gặp phải một hung thần… Một đứa con gái dù cùng niên khiếu như lại mạnh đến mức lố bịch, chẳng khác nào một Himiko thứ hai.
Không… Coi như là Himiko cũng không thể cho họ cảm nhận được cái thứ áp lực trời sập đó!
Các thành viên trong lớp cá biệt gặp phải cô ta không ngừng bị loại, dần dần cả lớp chỉ còn lại mỗi Himiko, Hoa Tử Ngọc và Edgar là may mắn vẫn chưa đụng phải. Bất quá họ sớm muộn gì họ cũng gặp nhau thôi, bởi vì cô gái kia không có khả năng bị loại bởi bất kì ai khác ngoài lớp cá biệt.
Cô ta out trình hoàn toàn năm nhất, và cũng chỉ có thể bị cản bước bởi lớp cá biệt mà thôi!
Lần này, Edgar chính là người xui xẻo phải thi đấu với cô ta. Cậu ta đã hỏi ý kiến những người xui xẻo khác trong lớp nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì cả, bởi vì hầu hết trong số họ đều bị đánh bại chỉ bằng một đòn duy nhất.
Edgar như đã biết trước kết cục của mình đành hậm hực rời đi. Trong khi Himiko lại đang nắm chặt thanh đao của mình, biểu cảm trông có phần phấn khích.
Trực giác đang nói cho cô ấy biết rằng cái người đó chính là đối thủ mà cô ấy hằng mong muốn!
Tuy nhiên, không giống với dáng vẻ không chờ đợi được của Himiko, Hoa Tử Ngọc lúc này thì lại đang… Ngồi thiền. Chỉ đơn giản là ngồi thiền, không làm gì khác.