Chương 87: Không ai dạy
Kha Di là tiểu thư nhà giàu.
Lớn lên trong một gia đình khá giả, ngoại hình xuất chúng, khí chất sang trọng. Kể từ khi bắt đầu yêu đương, không có đối tượng nào cô ta hẹn hò mà không phải theo đuổi cô ta.
Gia đình tuy giàu có nhưng đồng thời cô ta được bảo bọc quá tốt, đầu óc không thông minh. Vì vậy, khi gặp một người đàn ông như Kỷ Tuấn Lâm, Kha Di ban đầu không biết làm thế nào để thu phục anh ta.
Tất cả đều là em trai cô ta cho ý kiến.
Cô ta thích một người đàn ông đã có bạn gái, cho dù là bố mẹ và bà nội rất nuông chiều và cưng chiều cô ta, nhưng truyền thống gia đình không cho phép cô ta làm như vậy. Cô ta không thể cầu cứu bố mẹ và bà nội nên đã nhờ em trai trong nhà.
Chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa Kỷ Tuấn Lâm đi đến những nơi xa hoa cao cấp để quấy nhiễu lòng Kỷ Tuấn Lâm. Đồng thời, khi Kỷ Tuấn Lâm dao động và bắt đầu ngoại tình với cô ta, cô ta vẫn chần chừ không thực hiện bước tiếp theo, chính em trai cô ta đã bảo cô ta đưa tiền cho bạn gái Kỷ Tuấn Lâm, để cô lấy tiền tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm.
Chuyện này cũng được lưu lại trong lịch sử trò chuyện giữa Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm. Kha Di ép hỏi Kỷ Tuấn Lâm khi nào họ sẽ chia tay, nhưng khi Kỷ Tuấn Lâm không trả lời, Kha Di nói rằng cô ta sẽ làm theo lời em trai mình, đưa tiền cho Đường Miểu rời đi.
Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm.
Và chính vì anh ta không quan tâm, Kha Di đã tìm Đường Miểu, yêu cầu Đường Miểu tự nguyện rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm theo số tiền mà em trai cô ta đã nói với cô ta.
Cũng biết Kỷ Tuấn Lâm không quan tâm, ở một mức độ nào đó, anh ta đang dung túng, ở một mức độ nào đó đang xem sự lựa chọn của Đường Miểu, thay anh ta lựa chọn giữa Đường Miểu và Kha Di
Phàm là đàn ông đã làm tới nước này, Đường Miểu căn bản biết, không cần hỏi Kỷ Tuấn Lâm.
Mà sự khẩn cấp của Kha Di để được ở bên Kỷ Tuấn Lâm đã bị cô nhìn thấy, cô đã yêu cầu Kha Di một nghìn vạn. Cũng nói rằng sau khi lấy tiền, cô không chỉ chia tay với Kỷ Tuấn Lâm mà thậm chí sẽ rời Nam Thành, không bao giờ gặp lại Kỷ Tuấn Lâm nữa.
Đối với Kha Di, một nghìn vạn không phải là số tiền lớn. Mua xe chỉ là trải nghiệm mới mẻ thú vị, cái giá này chỉ bằng hai chiếc xe, còn có thể mua cho cô ta sự an tâm về sau.
Kha Di liền đáp ứng.
Sau khi cô ta đồng ý, cả hai nhanh chóng trao giấy thỏa thuận. Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Đường Miểu xin nghỉ việc ở cửa hàng piano và rời khỏi Nam Thành như đã hứa với Kha Di, không hề xuất hiện trong tầm mắt của cô ta nữa.
Cô ta đương nhiên cho rằng Đường Miểu cầm tiền bỏ đi, thậm chí còn cảm thấy Đường Miểu tham tiền, Đường Miểu nhát gan, Đường Miểu hám số tiền một nghìn vạn này, cũng sợ mình không thể tranh lại cô ta, không thể so sánh với cô ta, không bằng trực tiếp lấy tiền chạy lấy người.
Mà bây giờ, Kha Di mới chân chính hiểu ra.
Một vạn kia hay gì đó đều không là gì.
Cho dù đó là số tiền Đường Miểu bán Kỷ Tuấn Lâm.
Mà tiền bán Kỷ Tuấn Lâm thì bán Kỷ Tuấn Lâm, bọn họ đã mang đến cho Đường Miểu tổn thương. Đây lại là một vấn đề khác.
Sau khi lấy tiền, Đường Miểu bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.
Cô đã sử dụng địa chỉ mà cô có được từ lịch sử trò chuyện của cô ta với Kỷ Tuấn Lâm để tìm em trai cô ta, người đã đề nghị cô ta đưa tiền cho cô để rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm. Rồi với số tiền cô ta cho, cô đã mua một căn nhà cạnh nhà em trai cô ta.
Sau đó, lợi dụng mưa dầm thấm lâu, thường xuyên tiếp xúc với em trai, làm quen, biết nhau, yêu nhau và cuối cùng kết hôn.
Sau khi kết hôn, cô và em trai có mối quan hệ ổn định, họ cùng nhau trở về Nam Thành, đồng thời cho bà nội biết mối quan hệ của ba người trước đó, để bà nội lựa chọn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, Đường Miểu và Hạ Khiếu.
Bà đã chọn cô và Hạ Khiếu, hủy bỏ tiệc đính hôn của cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, hoàn toàn chia rẽ cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.
Đây là sự trả thù chống lại cô ta và Kỷ Tuấn Lâm.
Việc trả thù người em trai, kẻ chủ mưu, cũng nằm trong kế hoạch này. Để em trai yêu mình chắc chắn là nền tảng để cô trả thù cô ta và Kỷ Tuấn Lâm, nhưng đó cũng là khởi đầu trả thù em trai cô ta.
Đường Miểu biết cô ta sẽ không cam tâm hủy bỏ như thế này. Cô ta sẽ tìm Kỷ Tuấn Lâm. Và Kỷ Tuấn Lâm chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội để tách Đường Miểu và Hạ Khiếu. Anh ta nói với cô ta rằng tất cả những điều này là kế hoạch của Đường Miểu.
Sau khi biết kế hoạch này, Kha Di nhất định sẽ nói rõ với Hạ Khiếu, sau đó sẽ bảo Hạ Khiếu chia tay với Đường Miểu.
Đối với Hạ Khiếu, tất cả những điều này là một nỗi đau lớn khi Kha Di nói với anh về mối quan hệ trước đây giữa Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm.
Tình yêu mà anh có, một người tình dịu dàng mà anh có, tất cả những gì có với anh chẳng qua chỉ là một lời nói dối do cô thêu dệt ngay từ đầu.
Đây là một đòn trí mạng đối với Hạ Khiếu, cũng sẽ khiến anh đau đớn tột cùng.
Trên thực tế, đến lúc này, kế hoạch của Đường Miểu gần như đã hoàn thành. Bởi vì cho dù là cô ta, Kỷ Tuấn Lâm hay Hạ Khiếu, đều phải chịu sự báo thù đau đớn mà cô mang đến.
Đây là trao đổi thật sự.
Nhưng có lẽ Đường Miểu cũng không nghĩ tới. Sau khi Hạ Khiếu biết tất cả những chuyện này, anh đã chọn cách im lặng. Làm như không nghe Kha Di nói gì, anh giả vờ như không biết, ôm □□ với Đường Miểu, hai người lại tiếp tục chung sống êm đẹp như trước.
Nếu bà nội không nói với cô rằng tiệc đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm là bị bà hủy bỏ, có lẽ Đường Miểu sẽ bị Hạ Khiếu lừa.
Đường Miểu biết tại sao Hạ Khiếu lại nói dối cô.
Bởi vì Hạ Khiếu yêu cô.
Anh thậm chí yêu đến mức dù biết tất cả những chuyện này đều là dối trá, nhưng nếu cô không chủ động vạch trần sự dối trá này, thì anh sẽ mãi ở bên cô trong sự dối trá này.
Và cứ như vậy, sự trả thù của Đường Miểu đối với Hạ Khiếu đã nhân đôi nỗi đau mà anh cảm nhận.
Với Hạ Khiếu, người yêu cô rất nhiều và muốn ở bên cô cho dù anh có giấu giếm mọi chuyện, nếu cô rời xa anh, thì Hạ Khiếu không chỉ chịu nỗi đau bị phản bội mà còn phải chịu nỗi đau mất cô.
Khi Kỷ Tuấn Lâm phản bội cô, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã trực tiếp làm tổn thương cô nhiều nhất. Nhưng trên thực tế, Hạ Khiếu cũng là kẻ chủ mưu, bởi vì anh là người đưa ra những gợi ý để Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm trực tiếp làm tổn thương cô.
Vì vậy, cô không cảm thấy việc mình trả thù Hạ Khiếu là sai.
Chỉ là anh đau khổ hơn, nếu anh yêu cô nhiều như vậy, thì vết thương của anh cũng phải dữ dội và không thể chịu đựng được như tình yêu anh dành cho cô.
Đường Miểu đã kể tất cả những chuyện giữa cô và ba người họ. Trong khi cô đang nói, Kha Di nhìn cô mà không dời mắt.
Cô ta bắt đầu nhìn cô như một con quái vật, nhưng sau đó, vì một số lý do, đôi mắt cô ta chứa đầy sự thương hại và bi thương.
Loại này thương hại cùng bi thương này, nhìn Đường Miểu lại càng làm cho cô ta cười thành tiếng.
Kha Di nhìn Đường Miểu mà cười như vậy, sau khi cười, cô ta cúi đầu cười liên tục như thể đã trải qua điều gì đó vô lý và nực cười.
“Ha ha ha ha ha!” Kha Di cười thành tiếng.
Khi cô ta cười to, cô ta nhìn lên trần nhà trên đầu, dường như đang cười, lại dường như đang khóc, hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô ta hoàn toàn ngừng cười, cúi đầu xuống.
Cô ta cúi đầu nhìn Đường Miểu đối diện, nước mắt tràn ra bởi vì tiếng cười vừa rồi, dưới ánh đèn khiến ánh mắt cô ta sáng hơn rất nhiều.
Ánh sáng lấp lánh bao phủ cảm xúc trong mắt cô ta, cô ta kiên định nhìn Đường Miểu, đáy mắt thậm chí còn mang theo ý cười.
“Đường Miểu.” Kha Di gọi Đường Miểu.
Gọi xong cô ta vẫn kiên định nhìn cô, cô ta nhìn cô, hỏi.
“Hạ Khiếu là em họ của tôi.”
“Có bao giờ cô nghĩ tới chưa.”
“Người em trai ngay từ đầu cho tôi một kế hoạch để tôi đưa Kỷ Tuấn Lâm đến các bữa tiệc, yêu cầu tôi đưa tiền cho cô rời đi.”
“Thật ra là em họ của tôi.”
Đường Miểu ngồi trước mặt Kha Di.
Theo những lời Kha Di nói, vẻ mặt cô hơi thay đổi. Sự thay đổi này như gió thoảng qua sóng cỏ, như liễu gai thổi qua mặt nước hồ, như cát mịn rơi vào □□.
Mặc dù bạn có thể nhìn thấy nó thay đổi bằng mắt thường, nhưng nó thực sự dường như không có ảnh hưởng gì.
Đường Miểu nhìn Kha Di, Kha Di vẫn cười. Cô ta cũng chú ý đến những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Đường Miểu, thậm chí còn nói rằng cô ta có chút đắc ý khi thấy một sự thay đổi tinh tế như vậy của Đường Miểu.
Nhưng cô ta đắc ý không bao lâu, sắc mặt Đường Miểu liền khôi phục bình tĩnh.
“Không mâu thuẫn.” Đường Miểu nói.
Nụ cười trong mắt Kha Di chấn động.
Đường Miểu ngồi ở nơi đó, trong mắt tia sáng vẫn như cũ bình tĩnh, nói với Kha Di.
“Niềm tin của tôi là không buông tha người đã làm tổn thương mình.”
“Không phải là không làm hại người vô tội.”
“Hạ Khiếu thực sự vô tội.”
“Nhưng anh ấy vô tội, cũng không mâu thuẫn với việc tôi không buông tha cho những người đã làm tổn thương mình.”
Ánh sáng trong mắt Kha Di trở nên lạnh lùng.
Lần này Đường Miểu tìm Kha Di là để giải thích những chuyện này cho cô ta. Bây giờ sự việc đã xong, bữa ăn đã xong, cũng là lúc cô phải rời đi.
Sau khi nói chuyện với Kha Di, Đường Miểu đứng dậy khỏi đệm. Cô liếc nhìn bữa tối trên chiếc bàn thấp, rồi nhìn thoáng qua Kha Di, nói.
“Dù buồn cũng nhớ ăn cơm. Sức khỏe là quan trọng nhất.”
Đường Miểu dặn dò cô ta.
Dặn dò xong, Đường Miểu xoay người chuẩn bị rời đi. Kha Di dán chặt ánh mắt vào Đường Miểu, cũng vội vàng đứng lên.
“Cô, cô không yêu Hạ Khiếu sao?”
Kha Di đứng dậy, hỏi Đường Miểu câu hỏi này trước khi cô rời đi.
Đường Miểu biết làm tổn thương Hạ Khiếu là một sự hiểu lầm. Và sau khi biết đó là một sự hiểu lầm, cô đã có thể phân tích một cách bình tĩnh và hợp lý xem điều đó có mâu thuẫn với niềm tin của mình hay không.
Không phải là máu lạnh nên mới có thể phân tích, chỉ đơn giản là vô cảm.
Kha Di không tin Đường Miểu không có tình cảm với Hạ Khiếu. Bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô tốt như thế nào mới có thể thể hiện được trong mắt cô đều là Hạ Khiếu, đôi mắt tràn đầy tình yêu.
Kha Di không còn để ý đến chuyện của cô ta nữa. Cô ta như đang đuổi theo nhân vật chính của một câu chuyện, hỏi những điều mình không hiểu trong câu chuyện của đối phương.
Cô ta hỏi xong, Đường Miểu quay người lại, nhìn cô ta nói.
“Yêu.”
Cằm Kha Di run lên.
Đây có lẽ là điều kiện quan trọng nhất cho sự thành công của kế hoạch này.
Mọi người không phải là kẻ ngốc, họ sẽ không tin bạn nếu bạn thể hiện bạn có tình yêu với anh ấy.
Đường Miểu thực sự yêu Hạ Khiếu, anh cũng biết điều đó, vì vậy anh không chút do dự làm tất cả những điều này với cô.
Mà sau khi cô nói xong lời này, Kha Di cũng không nói nữa, chỉ nhìn cô, nhìn môi cô ta khẽ mấp máy, tựa hồ muốn hỏi điều gì.
Cô ta còn chưa kịp hỏi, Đường Miểu đã tự mình nói ra.
“Thật ra, đối với những người như tôi, tình yêu không quan trọng đến thế.”
“Vậy thì cái gì quan trọng?” Kha Di hỏi.
“Không biết.” Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong lời này, ánh mắt Kha Di lại dừng một chút, cô nhìn cô ta bình tĩnh nói.
“Bố mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ.”
“Không ai dạy tôi điều đó.”
*****
Editor: Chuyện đã đến nước này nên sau đó Miểu Miểu lựa chọn cách rời xa Hạ Khiếu của chúng ta🤧🤧