Chương 194
Bóng người vừa hiện ra, ánh đao trong tay Tông Quyền bay tới. Tuyết Lí Hồng né tránh, ánh đao xẹt qua đỉnh đầu nàng đập nát cột đá sau lưng.
Tuyết Lí Hồng bị cắt mất mấy sợi tóc, cảnh cáo: “Tông tiện nhân, ngươi trúng độc thật đấy, sử dụng pháp lực nữa sẽ khiến độc tố thấm vào nhanh hơn!”
Tông Quyền vừa mới bị lừa xong, cớ gì lại tin.
Hắn lại tấn công, Tuyết Lí Hồng nhảy lên nhảy xuống lung tung né tránh. Bị hắn truy đuổi nhiều năm nên nàng có kinh nghiệm đầy một bụng. Huống chi Tông Quyền dù rất tức giận cũng không thể nặng tay, chỉ muốn giáo huấn nàng một hai.
Cuối cùng Tuyết Lí Hồng bị trúng một chưởng.
Xả được cơn tức, Tông Quyền mới thu thế, mắt mày nghiêm nghị lạnh lùng: “Mở cửa ra, ta đánh ngươi là đã phạm luật, chờ về tộc giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ tự đi lãnh phạt.”
Tông Quyền xoay người đi ra cửa, đến sát cửa vẫn không thấy mở bèn giơ tay định đập nát, nào ngờ hai bên xương sườn đột nhiên đau đớn!
Vận khí kiểm tra mới nhận ra Tuyết Lí Hồng không hề lừa mình, quả thật đã trúng độc, độc tố đã lan ra toàn toàn thân.
“Ngươi…” Tông Quyền quay đầu, liếc mắt nhìn chiếc đỉnh ba chân đã bị đánh rớt nằm lăn lóc trên đất trước đó, lại giận dữ nhìn Tuyết Lí Hồng.
Tuyết Lí Hồng bò dậy từ trên đất, xuýt xoa một tiếng rồi nói: “Hạ độc cho ngươi đúng là không dễ gì.”
Thể chất Thiên Võ đặc biệt, bẩm sinh có khả năng kháng độc rất tốt, huống chi Tông Quyền còn có tu vi bậc này. Một khi phát hiện dấu hiệu trúng độc, hắn có thể thanh trừ ngay lập tức.
Thế nên, trước tiên phải chọc giận hắn. Khi hắn mất lý trí và vận pháp lực, độc tố sẽ lan tràn cực nhanh.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?” Hai chân Tông Quyền bủn rủn, lập tức khoanh chân ngồi xuống ngăn chặn độc tố.
Tuyết Lí Hồng chỉ ra cửa, ý nói bên ngoài có người Thiên Võ đang theo dõi: “Quý tộc Thiên Võ có dã tâm nhưng vẫn luôn án binh bất động là vì sợ ngươi. Bây giờ ngươi đã về, bọn họ càng căng thẳng chờ ngươi tỏ thái độ cuối cùng. Nhưng ngươi không đến Thần Điện mà chỉ trong thời gian ngắn đã tìm đến chỗ ta hai lần, còn ở lại chỗ này của ta không đi, đồng nghĩa với việc dùng sự im lặng để bày tỏ lập trường. Nhờ đó bọn họ đã hoàn toàn yên tâm, muốn làm gì thì làm.”
Tông Quyền trừng mắt nhìn nàng: “Làm loạn lên như thế có ích gì cho ngươi?”
Tuyết Lí Hồng nhấc ghế ngồi đối diện hắn: “Đáng lẽ ngươi nên hỏi mình trúng độc gì.”
Tông Quyền nhắm mắt: “Dù là độc gì, trừ phi ngươi giết ta ngay tức thì, bằng không chỉ trong vòng một canh giờ ta có thể giải hết độc.”
Tuyết Lí Hồng cười nói: “Nhưng đây là Cực Lạc Tán của lão tổ Hợp Hoan Giáo chế ra, là đồ tốt giúp người ta hưng phấn.”
Tông Quyền: “Đối với người tâm không có dục niệm thì thứ độc bỉ ổi này chỉ tầm thường thôi!”
“Dù tâm vô dục niệm đến mấy thì ngươi vẫn là một nam nhân!”
Tông Quyền đang định đáp trả chợt nghe thấy Tuyết Lí Hồng cười khúc khích, tiếng cười nhẹ hơn vài phần, không giống Tuyết Lí Hồng của ngày thường mà giống một nữ nhân.
Tông Quyền cảnh giác mở mắt, đồng tử hơi co lại.
Tuyết Lí Hồng trước mặt đã thay một chiếc váy đen dài, khuy ngọc vấn tóc đã tháo, mái tóc trắng như sương xõa dài trên bộ váy đen, khí tức quanh người lộ ra thuộc tính âm.
Tông Quyền: “Ngươi là đồ biến thái!”
“Biến thái cái gì, những tin đồn đó chẳng phải giả hết đâu, ít nhất ta thật đúng là nữ nhân. Ngươi nghĩ vì sao ta lại hạ giới? Nhiều năm không về là vì cái gì?…” Tuyết Lí Hồng từ từ kể lại.
Tông Quyền thoạt đầu không nghe nhưng càng về sau càng kinh hãi: “Là thật sao? Đại Tư Tế cũng biết?”
“Đương nhiên, Tuyết gia bọn ta làm thế này không phải vì sợ người Thiên Võ các ngươi mượn cơ hội sinh sự à?” Vừa nói nàng vừa vén tóc duyên dáng và quyến rũ.
Ánh mắt nàng tựa như móc câu, câu mất hồn Tông Quyền một hồi.
Bừng tỉnh, vẻ mặt hắn chuyển thành kinh hoảng, lập tức nhắm tịt mắt lại, hắn nhận ra mình đã bị dâm độc này ảnh hưởng.
“Tuyết Lí Hồng, ngươi không được làm càn!” Tông Quyền nghiến răng nghiến lợi.
“Không tin à?”
Tông Quyền cảm nhận được nàng đi tới bên cạnh, ngón tay lành lạnh xẹt qua mặt hắn, nàng thì thầm: “Thử một lần sẽ biết.”
Toàn thân run rẩy, Tông Quyền buộc bản thân bình tĩnh lại nhưng dường như hắn chẳng thể nào khống chế độc tố này.
Nàng luồn tay vào vạt áo hắn.
Nàng cởi áo hắn ra.
Nàng ôm lấy hắn từ sau lưng, thân thể trơn mát dán sát vào lưng hắn.
Sức chịu đựng của Tông Quyền đang trên bờ sụp đổ.
Chẳng những không thể loại bỏ hết độc tố trong một canh giờ mà ngược lại độc tố càng lúc càng nặng.
Tuyết Lí Hồng vẫn còn ngồi nguyên trên ghế, căn bản chưa hề đến gần, nhìn gương mặt đỏ ửng cùng cái trán đầy mồ hôi của Tông Quyền vô cùng hài lòng. Nàng bắt chéo chân, lấy công cụ ra và tiếp tục chế tác linh kiện.
Thứ Tông Quyền trúng thực ra không phải cực lạc tán gì cả, mà là thuốc khiến người ta rơi vào ảo cảnh “tiêu hồn”, một khi rơi vào, không hao hết tinh lực sẽ không tỉnh lại. Nam nhân có tinh lực càng tràn đầy, càng tỉnh chậm, rất thích hợp dùng để đối phó Tông Quyền.
– — —
“Ta đã chỉ dẫn cho Tuyết Lí Hồng, nàng không thông minh lắm nhưng cũng biết suy nghĩ và làm thế nào.”
Hàn Lộ nhìn cửa lớn của Thủy Khố đóng chặt bên trong quả cầu nhỏ trên lòng bàn tay: “Chỉ cần Tông Quyền không ra ngoài cả đêm, sáng sớm ngày mai Hình Du sẽ lập tức đến Thần Điện tìm Đại Tư Tế “thỉnh an”.”
“Mẹ, mẹ cần con làm gì?” Khúc Duyệt nghe hết tất cả vẫn chưa thấy có gì liên quan đến mình, nàng chỉ như khán giả xem kịch.
Hàn Lộ: “Thế sự vô thường, ta không thể bảo đảm tiếp theo sẽ diễn ra theo đúng ý ta. Xem tình hình phát triển thế nào rồi ta sẽ nói với con.”
Khúc Duyệt đã hiểu: “Vâng ạ.”
Thế là nàng cùng mẫu thân đứng trên núi tuyết suốt cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông vang lên.
Khúc Duyệt nghe thấy tiếng chuông này truyền ra từ điện của Đại Tư Tế.
Khi Hàn Lộ bước vào điện, Khúc Duyệt lần nữa gặp được Đại Tư Tế Tuyết Thiền. So với lần đầu tiên, khí lực của Tuyết Thiền suy bại hơn rất nhiều, hiển nhiên lực bất tòng tâm đối với việc trong tộc. Hiện giờ sắc mặt bà xanh mét, rõ ràng đang tức giận.
Phía dưới có mấy nam tử áo đen đang đứng, Hình Du cầm đầu.
Trong điện còn có thêm một người, vị hộ pháp còn lại, Ngưng Sương.
Trong tay Ngưng Sương cầm một vật trông như tấm thiệp, thấy Hàn Lộ đi vào liền quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh băng.
“Cô cô!” Hàn Lộ bước lên thỉnh an rồi đứng bên cạnh Ngưng Sương.
“Ngưng Sương!” Đại Tư Tế bảo Ngưng Sương đưa thiệp cho Hàn Lộ.
Hàn Lộ mở thiệp ra, Khúc Duyệt cùng đọc nội dung.
Là thư cầu hôn của tộc Thiên Võ, muốn cưới một vị Hộ Pháp Thần Điện cho tộc trưởng Hình Du của bọn họ.
Lý do được đưa ra là, theo tộc quy Thiên Nữ gả cho Thiên Võ nhằm để tạo ra hậu duệ ưu tú. Hình Du là tộc trưởng, cũng là thiên tài nổi bật của tộc Thiên Võ, trong khi đó Thiên Nữ ưu tú nhất lại phải nhốt mình tại Thần Điện, thực sự là lãng phí tài nguyên. Hiện nay cứ thế hệ sau lại không bằng thế hệ trước, để di truyền tốt hơn, họ hi vọng có thể sửa chữa tộc quy, hủy bỏ qui định Thiên Nữ trong Thần Điện phải thủ thân không gả.
Trong thư không nói rõ cầu hôn ai nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Lạc khoản là một dãy tên mà Khúc Duyệt không quen nhưng khẳng định đều là những người đứng đầu quý tộc Thiên Võ.
Khúc Duyệt ở bên trong ý thức hải của mẫu thân nên cảm nhận rõ ràng niềm vui của bà khi nhìn thấy tấm thiệp, xem ra sự việc diễn biến hệt như mong muốn của mẫu thân.
Lại nhìn sắc mặt Ngưng Sương, không hề đẹp.
“Hình Du!” Đại Tư Tế lạnh lùng nhìn y.
“Có tại hạ.” Hình Du gật đầu.
Đại Tư Tế: “Các ngươi thật to gan, có biết đây là hành vi xúc phạm thần linh!”
Hàn Lộ đóng thiệp lại: “Xúc phạm thần linh sẽ bị Thần phạt!”
Hình Du không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đều vì truyền thừa của tộc thiên nhân chúng ta cả, tin rằng Thần sẽ không để tâm.”
Đại Tư Tế: “Tông Quyền cũng đồng ý rồi?”
Hình Du: “Hắn không phản đối.”
Ngưng Sương cười lạnh: “Vậy không biết Hình tộc trưởng cưới ai?”
Hình Du vẫn nhìn Đại Tư Tế, thong thả nói: “Hai vị hộ pháp đều có thể, dù gì tộc Thiên Võ ta đưa ra kiến nghị này không xuất phát từ tư tâm. Đương nhiên, ta và Hàn Lộ từng có hôn ước, tuổi cũng ngang nhau, nàng vẫn thích hợp hơn.”
Đôi mắt Hàn Lộ vô cảm liếc qua.
Dù Hình Du làm vậy đúng như mong muốn nhưng Khúc Duyệt vẫn khó có thể dằn cơn giận.
Đại Tư Tế nói: “Ta xem như các ngươi chưa từng đến đây, cút!”
Hình Du và mấy người Thiên Võ vẫn đứng bất động.
Hàn Lộ siết tấm thiệp: “Hình tộc trưởng, đây là việc quan trọng cần phải mở họp bàn, hai tộc khác cũng có quyền được biết.”
Hình Du trầm ngâm: “Được, ta đi sắp xếp.”
Lúc quay lưng đi ra ngoài, y truyền âm, cười nói: “Hàn Lộ, thế nào, còn nghi ngờ năng lực của ta chăng? Những quý tộc này đều đã bị ta giải quyết, không còn là trở ngại giữa ta và nàng nữa. Ta đã nói, ta muốn nàng trở thành Đại Tư Tế đầu tiên của thiên nhân chúng ta lấy chồng.”
Hàn Lộ lạnh lùng đáp: “Cũng là Đại Tư Tế đầu tiên trở thành con rối, đúng không?”
Hình Du: “Hà tất phải dùng hai chữ “con rối” này, phu thê vốn là một, nàng là của ta, những gì của ta đương nhiên cũng là của nàng.”
Hàn Lộ không trả lời.
Chờ mấy người tộc Thiên Võ đều ra hết, Đại Tư Tế mới ho thật mạnh vài tiếng.
“Cô cô!” Hàn Lộ và Ngưng Sương cùng tiến lên, “Ngài bảo trọng thân thể.”
Khúc Duyệt cảm nhận được lo lắng của mẫu thân, lại nhìn Ngưng Sương, sự quan tâm của nàng ta không giống giả vờ.
Có vẻ như dù năm xưa Đại Tư Tế xử tử Phong Hòe, người yêu của nàng ta nhưng nàng ta vẫn không mấy hận thù với Đại Tư Tế. Trong nhận thức của Ngưng Sương, Phong Hòe bị xử tử bởi tộc quy, Đại Tư Tế không phạm sai lầm.
Đại Tư Tế giơ tay ra hiệu mình không sao, ổn định hơi thở, chậm rãi nhìn ra phía cửa điện: “Đại nạn của ta đã đến nhưng ta vẫn cố gắng duy trì, chính vì lo lắng đám quý tộc Thiên Võ càng ngày càng làm càn này. Ta không yên lòng các ngươi, muốn chờ các ngươi tạo dựng uy tín, chờ Tông Quyền trở về, nhưng Tông Quyền lại làm sao thế này?”
Hai người im lặng.
“Ta dầu hết đèn tắt, đã mất hết khả năng đối phó với bọn họ, cần phải lập tức bế quan.” Đại Tư Tế thở dài, nhìn về phía hai người Ngưng Sương và Hàn Lộ, “Hai người các ngươi thương lượng giải quyết trận phong ba này đi, ai có thể bình ổn việc này, vị trí Đại Tư Tế sẽ là của người đó.”
Hàn Lộ hỏi: “Cô cô, miễn có thể bình ổn việc này, dù dùng bất kỳ phương pháp nào cũng được sao?”
Ánh mắt Đại Tư Tế đen tối khó dò: “Đều được.” Im lặng một lát lại hỏi, “Thiên Mệnh Quỹ gần đây có gì khác thường không?”
Thiên Mệnh Quỹ do Hàn Lộ và Ngưng Sương luân phiên canh gác, cả hai cùng trả lời: “Không có ạ.”
Đại Tư Tế: “Vậy thì tốt.”
– — —
Hai người song song đi ra khỏi điện của Đại Tư Tế, vừa bước ra khỏi ngạch cửa, Ngưng Sương lạnh lùng truyền âm: “Đây đều là do ngươi sắp đặt nhỉ?”
Hàn Lộ không đáp.
Ngưng Sương: “Ngươi thận trọng từng bước, lừa gạt để bọn quý tộc Thiên Võ gây loạn, chính là vì tấm thiệp này? Có phải Tông Quyền cũng trúng chiêu của ngươi, bị nhốt lại đâu đó rồi?”
Lúc này Hàn Lộ mới nói: “Cho dù ta không làm gì, lẽ nào Hình Du và đám quý tộc Thiên Võ đó không náo loạn sao?”
Ngưng Sương: “Nhưng ít nhất sẽ không gấp gáp nóng nảy đến vậy.”
Hàn Lộ: “Thay vì cứ đứng nhìn và bị động chống cự, không bằng dứt khoát giải quyết sớm mớ hỗn loạn ấy.”
“Đừng tưởng rằng ta không biết ý đồ của ngươi. Ngươi cho rằng sửa đổi tộc quy là có thể xóa hết tội danh tư thông với phàm nhân của ngươi? Sau đó thì tố giác ta?” Ngưng Sương liếc nhìn Hàn Lộ, “Ngươi có tin bây giờ ta lập tức đi tố giác ngươi?”
“Có một chuyện ngươi không thấy kỳ quái sao?” Hàn Lộ bỗng nói, “Sau khi Tuyết Lí Hồng trở về đã báo cho cô cô biết chuyện Phong Hòe còn sống, nhưng cô cô lại không có động tĩnh gì.”
Ngưng Sương nói: “Lúc trước cô cô đi ma chủng, nửa chết nửa sống trở về, làm gì còn tinh lực.”
Hàn Lộ: “Nhưng cô cô phái ta đi ma chủng để bàn bạc với kiếm chủ Thiên Kiếp về mấy chuyện kế tiếp liên quan đến ma chủng, bị ta từ chối, bà ấy cũng không nhắc lại nữa, cũng không phái ngươi hay bất kỳ ai khác đi thay, đây cũng bình thường sao?”
Ngưng Sương nhíu mày: “Ý ngươi là cô cô đã đoán ra thiên nữ tư thông với Khúc Xuân Thu là ngươi? Phái ngươi đi là vì biết Khúc Xuân Thu sẽ thất bại ở mệnh kiếp, muốn cho ngươi cơ hội đoàn tụ cuối cùng?”
Hàn Lộ: “Có lẽ vậy. Và ta đoán có lẽ bà ấy cũng biết ngươi tự tiện dùng Thiên Mệnh Quỹ vô số lần, nếu không vừa rồi vì sao bà ấy lại hỏi chuyện Thiên Mệnh Quỹ?”
Ngưng Sương không dám tin, cô cô trước nay vô cùng khắc nghiệt, phàm là tộc nhân phạm sai lầm, bà ấy luôn xuống tay vô tình tàn nhẫn.
“Thân là Đại Tư Tế cần phải có thủ đoạn và quyết đoán như vậy.” Hàn Lộ quay đầu nhìn Thần Điện phía sau, “Nhưng ngươi và ta ở bên cô cô hai nghìn năm, cô cô luôn đối đãi với chúng ta như con gái…”
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân. Cả hai hộ pháp đều có vấn đề, đều phạm vào tử tội, nhưng Đại Tư Tế đã không còn thời gian để bồi dưỡng người kế nghiệp mới. Hàn Lộ không biết Ngưng Sương có nghĩ đến nguyên nhân này hay không, tuy nhiên nàng sẽ không cố tình chỉ ra. Ngưng Sương là người dễ bị tình cảm tác động, đây là lúc thích hợp dùng lá bài tình cảm.
“Khi nãy ngươi cũng nghe cô cô nói rồi đấy, bà ấy cố gắng kéo hơi tàn, tâm bệnh của bà ấy chính là Hình Du và mấy người quý tộc Thiên Võ nọ.”
Ngưng Sương như suy tư: “Ngươi sắp đặt để bọn họ làm loạn trước là vì muốn giải quyết bọn họ trước khi cô cô ra đi, để cô cô yên tâm sao?”
Hàn Lộ khẽ gật đầu: “Ừ.” Nàng không nói dối, trước là vì Khúc Xuân Thu hợp đạo, sau lại vì Đại Tư Tế.
Ngưng Sương cũng quay đầu nhìn tẩm điện của Đại Tư Tế, nhớ lại vài chuyện cũ: “Nhưng ngươi có biện pháp giải quyết gì? Chờ bọn họ náo đủ rồi mới thả Tông Quyền ra? Tình hình trước mắt, dù Tông Quyền mạnh đến cỡ nào cũng không thể đối đầu với toàn bộ tộc Thiên Võ.”
“Bắt nhược điểm của Hình Du!” Hàn Lộ cụp mi, “Trên đời này không ai hiểu hắn hơn ta.”
Vì là đối tượng ghép đôi, từ nhỏ nàng đã quan sát nhất cử nhất động của Hình Du, từ việc lớn đến việc nhỏ nàng điều ghi chép kỹ càng vào trí nhớ. Sau khi cân nhắc mọi thứ nàng mới kết luận y không đủ tiêu chuẩn.
Dù tính cách Khúc Xuân Thu có tệ đến thế nào thì ít nhất cũng đã bước được một chân lên vạch “đạt tiêu chuẩn” của nàng.
“Ngươi định làm thế nào?” Hai người hiếm khi nói chuyện nhiều với nhau, hiện giờ Hàn Lộ lại giải thích với mình nhiều thế này, Ngưng Sương lĩnh ngộ, “Ngươi muốn ta làm gì?”
Hàn Lộ nói thẳng: “Ta chuẩn bị…” Nàng kể ra.
Ngưng Sương dừng bước lắng nghe.
Hàn Lộ cũng đứng lại.
“Cô cô!” Nhóm các tiểu thiên nữ hành lễ chào.
Ngưng Sương phất tay áo ra hiệu cho các nàng đi tiếp, khi Hàn Lộ kết thúc, Ngưng Sương nói: “Rất mạo hiểm.”
Hàn Lộ: “Ai mạo hiểm?”
Ngưng Sương liếc nàng: “Chúng ta đều mạo hiểm.”
Hàn Lộ: “Đánh cuộc không? Vì cô cô, giữa ta và ngươi nữa, cũng phải đi tới một cái kết.”
Ngưng Sương trầm ngâm: “Để ta nghĩ một chút.”
Hai vị hộ pháp đứng cạnh nhau trên hành lang bích ngọc dài miên man, cùng ngắm nhìn tuyết trắng trước mặt.
– — —
Tộc Thiên Võ làm việc hiệu quả kinh người, một canh giờ sau đã triệu tập đầy đủ, mở đại hội tộc thiên nhân.
Đại Tư Tế không tham dự, Hàn Lộ và Ngưng Sương ngồi cạnh nhau ở vị trí chủ vị.
Bên trái là các thủ lĩnh quý tộc Thiên Võ.
Hình Ngạn đứng phía sau Hình Du, mặt hắn đầy vẻ gượng gạo, trước khi đại hội bắt đầu vẫn cố gắng khuyên: “Phụ thân, làm như vậy không ổn lắm đâu.”
Hình Du giáo huấn: “Ngươi đi nhân gian một chuyến làm gì mà chẳng có chút tiến bộ nào? Thế đạo đã thay đổi, kẻ mạnh là nhất, ba tộc còn lại đều được chúng ta bảo vệ, đặc biệt Thiên Nữ, tất cả đều do người Thiên Võ chúng ta sinh ra. Thế mà lại bắt chúng ta cúi đầu trước bọn họ, nghe bọn họ điều khiển, quả thực buồn cười.”
Hình Ngạn: “Nhưng đây là ý chỉ của Thần…”
Hình Du ngắt lời: “Thần ở nơi nào?”
Hình Ngạn không hé răng, vẻ mặt rầu rĩ.
Trong suy nghĩ của hắn, Thần dựa vào tư chất và chức trách riêng của từng tộc mà an bài như vậy, đây là sự phối hợp hoàn mỹ. Vì sao phải phá vỡ sự cân bằng này? Phá vỡ cân bằng sẽ chỉ khiến cho các quý tộc trong tộc càng bành trướng, mà hậu quả của bành trướng chính là nguy cơ ma hóa gia tăng.
Hắn không hiểu cha mình có ý gì khi nói “thế đạo thay đổi” và “tiến bộ”. Hắn đến Phàm Nhân Giới một chuyến suýt nữa bị ma hóa, càng làm hắn nhận thức rõ hơn về thể chất người Thiên Võ bọn họ, quá cứng dễ gãy. Và cũng không nên xem thường phàm nhân, đã không còn là thời đại mà thắng bại có thể được quyết định bằng sức mạnh vũ lực.
Phía bên phải điện là tộc trưởng tộc Thiên Linh và Thiên Công cùng các quý tộc có tiếng nói của bọn họ. Cả hai tộc người cộng lại cũng không bằng một nửa Thiên Võ.
Là thiếu chủ Thiên Công nhưng Tuyết Lí Hồng lại không xuất hiện, người đứng sau lưng tộc trưởng lại là… Cửu Hoang.
Khúc Duyệt nhìn hắn chằm chằm qua đôi mắt của Hàn Lộ.
Cửu Hoang đang cúi đầu tập trung làm trang sức, từ từ dừng tay ngước lên nhìn về phía Hàn Lộ. Đang lúc cảm thấy kỳ quái, hắn chợt nhớ đến lần trước bị mắc kẹt trong lôi kiếp giữa Biển Mạn Đà và Khúc Duyệt bị câu hồn đến Thiên Nhân Cảnh, đôi mắt vốn phẳng lặng của hắn chợt sáng lấp lánh.
Đại hội bắt đầu, Hình Du hỏi trước: “Không biết hai vị Hộ Pháp đại nhân và Đại Tư Tế đã bàn bạc thế nào?”
Ngưng Sương nhìn về phía tộc Thiên Linh và Thiên Công: “Các người có ý kiến gì không?”
Cả hai tộc đều im lặng, hai tộc trưởng rũ mắt uống trà.
Phía Thiên Võ tỏ vẻ đắc ý.
Hàn Lộ chuyển sang nhìn Hình Du: “Hình tộc trưởng, tộc quy của chúng ta truyền từ thời thượng cổ, là ý chỉ của Thần, nếu sửa đổi ắt bị trời phạt, ngài có nguyện ý tự mình gánh vác?”
Hình Du mỉm cười: “Ta đã từng nói, hết thảy đều vì sự phát triển của Thiên Nhân Giới chúng ta.”
“Rất đúng.” Hàn Lộ gật đầu, “Ta đồng ý.”
Ngưng Sương cũng nói theo: “Ta cũng đồng ý.”
Căn cứ vào tộc quy, Đại Tư Tế không có mặt, ý kiến đồng thuận của hai hộ pháp sẽ đại diện cho ý kiến của Đại Tư Tế.
Cả đám người Thiên Võ không ngờ các nàng lại đồng ý sảng khoái như vậy, nhưng cũng không hề nghi ngờ, dù gì đã bị bức bách đến mức này, phản kháng sẽ chỉ càng khiến bọn họ mất mặt.
Thị nữ Thiên Nữ mang《 Tộc điển 》ra, hủy bỏ điều khoản nọ.
Kế đó, trước mặt thủ lĩnh các qúy tộc, hai vị hộ pháp chia nhau đóng ấn, ba vị tộc trưởng cũng lần lượt làm theo.
Hoàn thành.
Tâm tư của mấy quý tộc Thiên Võ đều viết hết lên trên mặt. Bọn họ nhìn Hàn Lộ và Ngưng Sương, tia kính sợ cuối cùng trong đáy mắt dần biến mất không dấu vết. Người cầm quyền tối cao của cả tộc thiên nhân, được xưng là “thần nữ”, rốt cuộc, chẳng phải sẽ bị người Thiên Võ bọn họ đè dưới thân chơi đùa sao.
Tộc trưởng Tuyết Lí ở phía đối diện bưng chén trà, khi cúi đầu nhấp trà, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tộc trưởng tộc Thiên Linh bên cạnh dùng tay áo che miệng ho khan, khóe miệng sau tay áo cũng khẽ nhướng.
Thật sự không muốn cười đâu nhưng không nhịn được.
Lúc này, Ngưng Sương cười hỏi: “Hình tộc trưởng, ta và Hàn Lộ không biết ngươi định cưới ai?”
Hình Du đang định trả lời, Ngưng Sương đã chỉ tay về phía Hàn Lộ: “Chính như ngươi nói, ngươi từng có hôn ước với Hàn Lộ, vậy thì Hàn Lộ đi nhé.”
Mặt Hàn Lộ không cảm xúc, cũng không phản đối.
Các quý tộc Thiên Võ nhân tiện chọn luôn ngày, là ba ngày sau.
Đại hội kết thúc, chúng quý tộc Thiên Võ sau khi giẫm đạp lên tôn nghiêm của Thần Điện ưỡn ngực vênh váo bước ra ngoài.
– — —
Chỉ có Cửu Hoang không đi, hắn ở xa xa nhìn chằm chằm vào đầu Hàn Lộ.
Hàn Lộ cũng không đuổi hắn đi.
“A Duyệt, đã nghe hiểu chưa?”
“Rồi ạ.”
Sau khi nghe Hàn Lộ chỉ dẫn mọi chuyện, trong lòng Khúc Duyệt căng thẳng, giọng cũng nghiêm túc hẳn lên.
Hàn Lộ hỏi: “Có sợ không?”
Khúc Duyệt: “Con chỉ sợ không thành công.”
Hàn Lộ hơi mím môi: “Vậy là tốt rồi, ta đưa con về.”
Đưa Khúc Duyệt đi xong, Hàn Lộ xoay người nhìn Cửu Hoang: “Lại đây!”
– — —
Khi Khúc Duyệt trở lại thân thể, trời đã chuyển chạng vạng ở thế giới ma chủng.
Nàng mở cửa phòng bước ra ngoài, trong sân vắng vẻ, mấy người Bì Bì đều ở diễn võ trường xem đấu để học hỏi, biết người biết ta.
Khúc Xuân Thu đang ở viện kế bên đàm luận và chơi cờ cùng Quân Chấp.
Khúc Duyệt đi vào: “Cha! Quân tiền bối!”
Quân Chấp mỉm cười gật đầu chào, ánh mắt từ ái.
Khúc Xuân Thu dùng thần thức quan sát nàng: “Cả ngày không ra khỏi cửa, không khỏe sao?”
“Đâu có, con tu luyện mà! Tu vi con bao lâu rồi chẳng tăng được miếng nào vì suốt ngày cứ phải lo mấy chuyện thượng vàng hạ cám.” Khúc Duyệt sắp đi làm chuyện lớn, trong lòng hơi thấp thỏm nên nụ cười của nàng trông rất miễn cưỡng.
Khúc Xuân Thu không để bụng, dù sao ông cũng chẳng còn sống được mấy ngày, con gái có thể cười vui vẻ mới lạ, ông cười chọc ngón tay vào đầu nàng: “Đầu óc tốt có khi còn hữu dụng hơn tu vi cao.”
“Đâu thể chỉ hoàn toàn dựa vào đầu óc ạ.” Khúc Duyệt bĩu môi, “Cha, con tới báo với cha một tiếng con phải đi ra ngoài.”
“Ừ.” Khúc Xuân Thu đáp ừ rồi mới giật mình, “Con muốn ra khỏi ma chủng?”
Khúc Duyệt: “Vâng, ở lại đây chờ thi đấu cũng hơi chán, con muốn về Bộ lấy một số hồ sơ để nghiên cứu.”
Khúc Xuân Thu gật đầu: “Đi đi!”
Khúc Duyệt cáo biệt Quân Chấp rồi đi ra.
Trước tiên nàng đến diễn võ trường xách Huyễn Ba theo.
Huyễn Ba dung nhập vào biển trong khuyên tai, được nàng đưa ra khỏi ma chủng, tiến vào Thiên La Tháp xong mới ló đầu ra khỏi khuyên tai, hơi kích động: “Mặt Trăng Nhỏ, chúng ta đi đâu vậy?”
Mặt Trăng Nhỏ cố ý tìm đến hắn chắc chắn là để đi làm chuyện lớn, cần hắn giúp đỡ.
“Đi chùa Đại Vô Tướng.” Khúc Duyệt vừa đi vừa giải thích, “Trước đây ta đã đưa kiếm Thiên Tà, một trong hai thanh tà kiếm của mười hai thần kiếm đến chùa Đại Vô Tướng để tinh lọc, bây giờ chúng ta đến đó lấy.”
Hồi trước sau khi Cửu Hoang ăn Lục Thiên, nàng, Cửu Hoang và Tân Lộ, kiếm chủ Thiên Nộ cùng nhau đi đưa kiếm.
Kiếm Thiên Tà bị ma hóa có lực sát thương cực đại với thiên nhân, nàng và Cửu Hoang đều có huyết thống thiên nhân nên không thể chạm vào, Tân Lộ phải cầm suốt cả đường.
Bây giờ lấy ra cần Huyễn Ba đến cầm hộ.
Huyễn Ba tức khắc bực mình: “Bắt ta cầm kiếm dùm?”
Khúc Duyệt cười: “Đương nhiên còn có tác dụng khác.”
– — —
Khúc Duyệt dịch chuyển qua pháp trận, rồi dùng cánh thiên nhân, sau một ngày đến được chùa Đại Vô Tướng.
Vừa đáp xuống lối vào Thang Nghiệp Hỏa dưới chân núi liền nhìn thấy Cửu Hoang đang ngồi kế bên thang.
Khúc Duyệt vừa nhìn thấy hắn, Cửu Hoang đã nhanh như chớp cất dao công cụ chạy tới: “Lục Nương!”
Khúc Duyệt nhìn trái phải: “Mẹ ta đưa chàng đến?”
Cửu Hoang gật đầu.
“Đi thôi!” Thời gian gấp gáp, Khúc Duyệt không nhiều lời bước lên thang. Cửu Hoang đi theo sau lưng nàng, chẳng hỏi đi lên làm gì, thầm hiểu mọi chuyện đều liên quan đến Khúc Xuân Thu.
Sau khi lên đến đỉnh núi, hao phí một hồi miệng lưỡi, nói dối rằng Ôn Tử Ngọ đã nghĩ ra cách lấy ma trùng ra khỏi tâm mạch của nàng và buộc phải có kiếm Thiên Tà, Nhất Niệm Phật Tôn mới đồng ý đưa Thiên Tà vẫn đang trong trạng thái tinh lọc cho nàng cầm đi. Dù sao kiếm này cũng do nàng đưa đến. Hơn nữa kiếm chỉ mới bắt đầu tinh lọc, bị gián đoạn cũng không gây trở ngại gì.
Sau khi rời khỏi chùa Đại Vô Tướng, Huyễn Ba cầm thanh kiếm tò mò nói: “Mặt Trăng Nhỏ, hai ngươi không thể đụng vào, ta cũng không biết kiếm pháp, kiếm này cho ai dùng?”
Chữ cuối vừa dứt, Cửu Hoang lập tức căng thẳng, sương độc bốc lên từ lòng bàn tay, hắn bảo vệ Khúc Duyệt sau lưng.
“Cho ta dùng!”
Cùng với giọng nói trầm thấp vang lên, một chuỗi đốm sáng như đom đóm bay đến, các đốm sáng ngưng tụ thành một viên ma linh, ma linh lại biến hóa ra thân ảnh một người.
Phong Hòe liếc mắt nhìn Khúc Duyệt, chìa tay về phía Huyễn Ba: “Đưa ta.”
Khúc Duyệt đè cánh tay đang tụ lực của Cửu Hoang lại, rồi nói với Huyễn Ba: “Đưa cho ông ấy.” Sau đó lãnh đạm chắp tay với Phong Hòe, “Phong tiền bối, Ngưng Sương cô cô hẳn đã nói rõ với ngài?”
Phong Hòe không đáp.
Huyễn Ba không thích khí tức ma linh trên người Phong Hòe chút nào, ném kiếm qua.
Phong Hòe tiếp kiếm xong lập tức trở tay bổ về phía Khúc Duyệt.
Đồng tử Cửu Hoang co rụt nhưng Khúc Duyệt vẫn đè tay hắn, không cho hắn làm gì. Hắn chỉ đành nín thở, nhìn Thiên Tà trong tay Phong Hòe dừng lại ngay trước linh đài của Khúc Duyệt, không chặt xuống.
Bởi vì từ trong linh đài của Khúc Duyệt, một cổ lực bàng bạc tuôn ra cuồn cuộn.
Đây chính là Tiểu Lưu Lý Tráo nằm trong ý thức hải, phong ấn thiên nhân khiếu* của nàng, lẫn trong đó còn có cấm chế* cảm ứng do Khúc Xuân Thu hạ để bảo vệ nàng.
Thiên nhân khiếu: khiếu có nghĩa đen là lỗ, nghĩa bóng là khả năng đặc biệt bẩm sinh. Thiên nhân khiếu có thể hiểu nôm na là năng lực thiên nhân.
Cấm chế: một pháp thuật ngăn cản nhằm để khống chế, cản trở hoặc bảo vệ gì đó, cấm chế tương tự như kết giới nhưng nhỏ hơn.
Hai thế lực giằng co nhau.
Bản thân Phong Hòe là trưởng lão tộc Thiên Linh, đương nhiên hiểu rất rõ về thiên nhân khiếu, một chiêu phá pháp quyết cùng kiếm khí giáng xuống: “Phá!”
Ầm—!
Khúc Duyệt cảm thấy dường như có một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu mình, trời đất u ám, nàng phun ra một búng máu!
Bên trong thế giới ma chủng, Khúc Xuân Thu đang chơi cờ cùng Quân Chấp cũng đồng thời ôm ngực, khóe miệng trào ra một vệt máu sền sệt.
“Khúc huynh?” Quân Chấp kinh hãi.
Chàng thấy Khúc Xuân Thu cúi đầu ổn định khí tức hồi lâu, khi lần nữa ngẩng đầu, hai mắt đã biến đỏ.
– — —