Chương 8: Chuyện đã xảy ra
Hôm nay người tới tìm Khương Nhã nhà bọn họ như thế nào cũng gom góp cùng một chỗ, chân trước hai vợ chồng Mãn Lâm vừa mới đi, chân sau ông Ngô liền tìm tới cửa.
Ông Ngô nhìn thấy Dương Quý Mai từ trong phòng bếp đi ra, cho dù trong lòng khổ sở nhưng vẫn như cũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chủ động mở miệng nói: “Quý Mai à, Khương Nhã nhà cháu đã trở lại chưa, bác tìm con bé có chút chuyện.”
“Con bé về rồi, chắc đang ở trong phòng, Ngô thúc à, thúc tìm Khương Nhã nhà chúng cháu có chuyện gì không?” Dương Quý Mai lo lắng mở miệng hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn, Khương Nhã có phải làm gì không? Bữa trưa để Khương Nhã đến nhà chúng ta ăn cơm, đợi lát nữa cơm nước xong thúc để lão đại nhà thúc đưa con bé về, Quý Mai cháu xem có được không?” Ông Ngô vẻ lấy lòng mở miệng nói.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Nhiều năm như vậy, ông Ngô chưa từng đối xử với ai ôn hòa như vậy, nói thật, Dương Quý Mai nhìn thái độ này của ông Ngô trong lòng có chút kinh hãi, bị thái độ này của ông Ngô làm cho choáng váng.
“Vậy, vậy.. được, Khương Nhã!” Dương Quý Mai hướng trong phòng gọi một tiếng, sau đó tiếp tục mở miệng hô: “Khương Nhã, con đi ra một chuyến, ông nội Ngô có việc tìm con nè.”
“Con tới đây.” Khương Nhã từ trong phòng chạy vọt ra, nhìn thấy ông Ngô đang đứng ở trong viện, liền biết chuyện kia ông Ngô nhất định đã xác định qua.
Ông Ngô thấy Khương Nhã đi ra, hòa ái vẫy vẫy tay với Khương Nhã, mở miệng nói: “Khương Nhã, đến đây, hôm nay đến nhà ông nội Ngô ăn cơm trưa, ông bảo bà nội Ngô của cháu làm thịt kho tàu, cháu nhất định thích ăn.”
Khương Nhã nghe ông Ngô nói xong, trong lòng thầm nghĩ: Thịt đương nhiên cô thích ăn rồi, nhưng thịt này sợ là không dễ ăn như vậy, dù sao không có việc gì không lên Tam Bảo điện không phải sao?
Khương Nhã cũng không trả lời lời ông Ngô, mà quay đầu nhìn về phía Dương Quý Mai bên cạnh, hỏi ý kiến mẹ mình.
“Đi đi đi, cơm nước xong nhớ về sớm một chút, buổi chiều còn phải đi học.” Dương Quý Mai khoát tay, để Khương Nhã theo ông Ngô rời đi.
Thẳng đến khi Khương Nhã rời đi, Khương Cầm cùng Khương Tùng vẫn cảm thấy Khương Nhã gần đây trở nên thần thần bí bí, hình như không giống trước kia.
* * *
Bên này, Khương Nhã đi theo bên cạnh ông Ngô đi tới Ngô gia, vừa vào trong sân, trong mũi liền ngửi thấy một mùi thịt nồng đậm mê người.
Bà nội Ngô thấy Khương Nhã lại đây, vội vàng tiến lên, mở miệng nói: “Khương Nhã cháu tới rồi, mau mau, bà nấu cơm xong rồi.”
Nhân khẩu Ngô gia cũng rất nhiều, nhưng mà hôm nay người Ngô gia rõ ràng có một số người bị điều đi ra ngoài, toàn bộ Ngô gia chỉ còn ba người ông Ngô, bà Ngô và con trai trưởng Ngô Căn.
Khương Nhã bị bà Ngô lôi kéo ngồi ở trên bàn cơm, ngước mắt liếc nhìn thức ăn thịnh soạn trên mặt bàn, Khương Nhã trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: “Ngô gia gia, ông có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”
Ông Ngô kinh ngạc rũ mắt nhìn Khương Nhã một cái, trong đôi mắt tinh nhuệ hiện lên vẻ như có điều suy nghĩ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Ngô Căn ngồi bên cạnh nhìn cha mình, sau đó yên lặng cúi đầu, cha hắn chưa nói gì, Ngô Căn làm con, tự nhiên không tiện xen vào.
Ông Ngô hắng giọng, thấy Khương Nhã vẫn vân đạm phong khinh ngồi ở vị trí, cũng hiểu được, không nói rõ ràng, nha đầu này sợ là sẽ không động đũa.
Ông Ngô nghĩ không sai, trước khi sự tình chưa nói rõ ràng, Khương Nhã không có ý định ăn bữa cơm này, dù sao bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (*), có một số chuyện vẫn nên nói rõ ràng trước, miễn cho sau đó có hiểu lầm gì.
(*) bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm: Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
“Khương Nhã, hôm nay ông gọi cháu đến, là có việc muốn hỏi cháu, chuyện nhà chúng ta, thật sự là có người báo mộng nhờ cháu nói cho ông biết, vẫn là nói..” Lời sau ông Ngô không nói ra miệng, nhưng thần sắc hoài nghi trong mắt rất rõ ràng.
Ông Ngô có thể sống từ thập niên bảy mươi đến bây giờ, hơn nữa nuôi lớn một gia đình lớn như vậy, trong lòng tự nhiên là có tính toán, cũng không phải ai tới cửa nói hai câu, ông Ngô cũng sẽ tin tưởng.
Loại chuyện báo mộng này, làm cho người ta nghĩ ngay đến chuyện thần quái, nhìn người, xem sự tình.
Tin thì có, không tin thì không.
Ngón tay Khương Nhã đặt trên mặt bàn hơi cong lên, gõ gõ trên mặt bàn, phát ra âm thanh rất nhỏ, từng chút từng chút dường như gõ vào trong ngực người khác, từng chút từng chút, làm cho người ta thấp thỏm không thôi.
Qua ước chừng một phút đồng hồ, Khương Nhã mới dừng động tác nhỏ trong tay, ngước mắt lên, đôi mắt đen láy thâm thúy kia nhìn về phía ông Ngô, thản nhiên mở miệng nói: “Ông nội Ngô, kỳ thật trong lòng ông đã có đáp án, cần gì phải hỏi lại cháu?”
Ông Ngô nghe Khương Nhã nói xong, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, nhìn qua có vài phần tư thái uy nghiêm, nếu là tiểu cô nương bình thường bị ông Ngô nhìn như vậy, nếu lừa gạt người khác, vậy khẳng định sẽ chịu không nổi cái gì cũng nói, nhưng Khương Nhã cũng không phải là một tiểu cô nương bình thường. Nếu ông Ngô nói hai câu như vậy có thể làm cho Khương Nhã rối loạn trận tuyến, như vậy kiếp trước Khương Nhã cũng chỉ sống uổng công nhiều năm như vậy, trọng sinh có ý nghĩa gì?
Tầm mắt sắc bén của ông Ngô dừng trên người Khương Nhã, bầu không khí trong nháy mắt ngưng trệ, Ngô Căn cùng bà Ngô ngồi bên cạnh đều thở cũng không dám thở.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Thế nhưng, Khương Nhã vẫn như cũ không động đậy, cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, tùy ý ông Ngô đánh giá, sắc mặt không chút chột dạ.
“Khương Nhã, cháu rất tốt.” Thái độ ông Ngô thay đổi một trăm tám mươi độ, nhìn Khương Nhã sang sảng cười ra tiếng.
“Ngô gia gia, quá khen.” Ngữ khí Khương Nhã bỗng dưng dừng lại, đồng tử hơi co rụt lại, giống như phát hiện chuyện gì đó làm cho cô kinh ngạc.
* * *
Khương Nhã nhìn thấy, bên cạnh ông Ngô có một nữ nhân sắc mặt xanh trắng, hai chân cô ta không chạm đất, cứ như vậy phiêu phù (bay lơ lửng) bên cạnh ông Ngô. Nhận thấy Khương Nhã phát hiện ra mình, cô ta còn hướng Khương Nhã lộ ra một nụ cười lấy lòng.
Mặc dù, cô ta cười thực sự xấu xí, cũng có chút làm người ta sợ hãi.
Khương Nhã nhìn thứ kia cứ như vậy quang minh chính đại xuất hiện ở chỗ này, đột nhiên cảm thấy Tam Quan bị đả kích không nhỏ, không phải nói đồ chơi kia ban ngày không thể đi ra sao?
Ông Ngô mẫn cảm phát hiện Khương Nhã dị thường, ánh mắt ông Ngô lóe lên, theo tầm mắt Khương Nhã bất động thanh sắc liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh mình.. Không có gì ngoài không khí.
Nhưng ánh mắt Khương Nhã rõ ràng là nhìn thấy cái gì, ông Ngô hồ nghi, vì sao ông không nhìn thấy gì?
“Khụ khụ, Khương Nhã, cháu đang nhìn cái gì?” Ngô Căn cũng cảm thấy tầm mắt Khương Nhã có chút không thích hợp.
Rõ ràng nơi đó không có gì, vì sao tiểu nha đầu Khương Nhã kia lại nhìn chằm chằm nơi đó?
Nghĩ đến khả năng siêu khoa học nào đó, Ngô Căn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
“Không nhìn cái gì, Ngô gia gia, nói về chuyện chính, ông hôm nay gọi cháu đến, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Khương Nhã nhìn về phía ông Ngô hỏi.
“Khương Nhã, cháu cũng đừng tức giận, tính tình ông xưa nay vốn đa nghi, dù sao mệt mỏi hơn nửa đời người, có một số việc đã quen rồi.” Ông Ngô đánh bài tình cảm, liếc mắt nhìn Khương Nhã một cái, mới tiếp tục mở miệng nói: “Ông gọi cháu đến, chính là muốn biết, con gái ông rốt cuộc chết như thế nào?”
“Ngô gia gia ông có thể nói với cháu chuyện ra cửa lần này không?” Khương Nhã không trả lời mà hỏi ngược lại.
Thì ra, ngày hôm qua ông Ngô nhìn thấy người nhà kia, mới từ trong miệng người nhà kia biết được, con gái ông Ngô đưa ra mấy năm trước đã chết, mà nguyên nhân tử vong là đột nhiên tinh thần thất thường, sau đó tự mình nhảy sông tự sát.
Chuyện này thoạt nghe không có gì, cẩn thận nghĩ tới quả thật sơ hở trăm phần trăm.
Đầu tiên, dĩ nhiên là chuyện nhảy sông tự sát, ông Ngô nghĩ không ra, con gái ông nhảy sông, người nhà kia vì sao nhiều năm như vậy cũng không nói một lời. Thứ hai, chuyện tinh thần thất thường, ông Ngô vốn bán tín bán nghi. Vì sao tinh thần thất thường, có phải là vì ở trong nhà kia không thoải mái hay không, hoặc là nói ở trong nhà kia chịu ủy khuất gì, cho nên mới nhất thời nghĩ không ra?
Đủ loại ý nghĩ xoay quanh trong đầu ông Ngô, dẫn đến trong đầu ông Ngô giờ phút này chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là: Sự tình không đơn giản như người nhà kia nói, trong đó nhất định có chuyện gì ông không biết.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Khương Nhã nghe xong lời ông Ngô nói, thấy nữ nhân bên cạnh ông Ngô hướng cô gật đầu ý bảo, lúc này mới mím môi, mở miệng nói: “Cháu biết cũng không nhiều, trong mộng nữ nhân kia từng nói qua, là bởi vì cha mẹ nuôi để cho cô ấy gả cho một kẻ ngốc, cho nên nhất thời nghĩ không ra nhảy sông tự sát.”
Ông Ngô gần như ngay lập tức liên tưởng đến cái gì, gả cho kẻ ngốc, đây không phải là đem con gái ông làm con dâu nuôi từ bé sao?
Người nhà kia làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, sẽ không sợ báo ứng sao?
Bà Ngô bên cạnh nghe được lời Khương Nhã nói, đã sớm che miệng, phát ra tiếng nghẹn ngào thống khổ, nước mắt theo khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà rơi xuống, làm cho người ta nhìn không khỏi trong lòng nổi lên một tia chua xót.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, loại đau đớn này, chỉ có trải qua, mới có thể cảm nhận được loại thống khổ này, cả đời không quên được.
Khương Nhã nhìn bộ dáng thương tâm của ba người Ngô gia đỏ hốc mắt, từ chỗ ngồi đứng dậy, bữa cơm này xem ra là ăn không nổi.
“Ngô gia gia, cháu liền trở về trước.” Khương Nhã mở miệng nói.
“Ăn cơm rồi lại hẵng về, cháu ngồi xuống, nói để cháu đến ăn cơm, làm sao có thể để cháu bụng rỗng trở về?” Ông Ngô cường ngạnh mở miệng nói.
Khương Nhã thấy vẻ mặt ông Ngô kiên định, chỉ có thể ngồi trở về.
Một bữa ăn, cơm không nuốt trôi, Khương Nhã tùy ý ăn nửa chén cơm vào miệng liền đề nghị muốn về nhà.
Dựa theo lời ban đầu đã nói, Ngô Căn định đưa Khương Nhã về nhà, lại bị Khương Nhã cự tuyệt, trước khi rời đi, bà Ngô nhét một cái túi nhỏ vào tay Khương Nhã, không đợi Khương Nhã cự tuyệt, liền quay về phòng lau nước mắt.
Khương Nhã do dự một lát, quay đầu lại nhìn thoáng qua viện tử Ngô gia.
Ở giữa sân, nữ nhân kia vẫn phiêu phù ở nơi đó, ngay khi Khương Nhã nhìn qua, nữ nhân kia hướng khương Nhã quỳ xuống, khom lưng..
Cô ấy đang cảm ơn Khương Nhã.
Khương Nhã thu hồi tầm mắt, xoay người thở dài một tiếng, cất bước rời khỏi Ngô gia.