Chương 21
Thời gian trôi qua khá nhanh, vào những giây cuối khiến cho những con người xem không thể trút nặng hơi thở mà chỉ thở trong lo lắng.
Hên là ba thành viên thực hiện thử thách thành công nên đạo diễn đã lên tiếng chốt câu hạ màn.
“Vậy là thử thách này cũng đã được hoàn thành xong rồi nhỉ! À, tôi muốn nói cho mọi người một chuyện. Hôm nay có ba người đã được giao nhiệm vụ bí mật, mọi người có đoán ra là ai không?”
Ai nấy cũng đều ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn nhau, Hoàng Thiên, Thanh Phúc và Hoàng Đức nghe đến đây liền điếng người, không thể tin là đạo diễn có thể nói ra như vậy.
Ba người liếc nhẹ mắt nhìn nhau, trong lòng ai cũng nảy lên một cảm giác lo sợ. Hoàng Thiên đưa mắt sang Lục Minh, bỗng cả hai lại lần nữa chạm mắt nhau.
Lục Minh nhìn cậu một chập rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Là em hả?”
Hoàng Thiên đôi mắt có hơi giãn ra, cậu vội vàng lắc đầu phản đối kịch liệt.
“Đâu có, phải là anh không thế?”
“Anh không.”
Lục Minh như tin tưởng vào lời nói của Hoàng Thiên nên không truy cứu cậu nữa. Vội quay sang nhìn biểu cảm của những người kia xem có lộ sơ hở không.
Hoàng Thiên dù không bị hỏi tiếp nữa nhưng cơn sợ trong lòng vẫn không hề nguôi ngoai. Cậu dùng ánh mắt oán hận nhìn đạo diễn, ông liền nở nụ cười hà hà.
“Thôi, tôi nói vậy cho mọi người biết để đoán xem chứ giờ ba người đều đã thực hiện xong nhiệm vụ bí mật đó luôn rồi.”
“Hả? Xong luôn rồi á?”
Hoàng Huy không tin được mà thốt lên, những người còn lại còn phụ hoạ thêm vài câu.
“Haha, mọi người cứ từ từ mà đoán. Xem ba người họ diễn như thế nào, tôi ngồi đây nhìn mắc cười đến đau cả bụng rồi!”
Ba con người kia nghe mà trong lòng nhột sao mà nhột nhưng không thể gãi được, gương mặt đều có chút cứng đờ nhìn nhau.
“Đến thử thách tiếp theo được rồi nhỉ?”
Mọi người lên tiếng đồng ý nhưng bên trong vẫn ngờ ngợ, muốn biết ba con người đã thực hiện nhiệm vụ bí mật kia là những ai.
Vì thử thách tiếp được dựng luôn ở bên trong này nên mọi người chỉ di chuyển thẳng vào bên trong là có thể đến được.
Tám thành viên đứng vào vị trí, đạo diễn dùng loa thông báo rõ luật chơi cho bọn họ.
“Như đã thấy, có một cái bàn trắng, lần này nhiệm vụ sẽ là phải cân bằng trọng lượng trên cái bàn đó nếu không nó sẽ ngã về bên nặng hơn.
Muốn đứng hay ngồi gì cũng được nhưng khi người dẫn chương trình nói di chuyển là bắt buộc phải di chuyển theo.
Nếu người dẫn chương trình nói ngồi thì di chuyển xong sẽ phải ngồi xuống, còn nói đứng thì khi di chuyển xong phải đứng. Cái này chỉ khi nào người ta muốn thì sẽ nói, còn không sẽ nói là di chuyển thôi.”
Cái bàn trước mắt rất to và có dạng hình tròn. Có một đường đi dẫn đến cái bàn trắng đó nhưng sau khi bước lên con đường ấy sẽ thu lại vào bên trong.
Nghe theo chỉ đạo, tám thành viên lần lượt di chuyển vào bên trên chiếc bàn. Lúc này vì chưa bật cơ quan nên chiếc bàn vẫn còn đứng vững, đợi tất cả thành viên đứng lên bên trên trọng tài mới thổi một tiếng kèn bắt đầu.
Chiếc bàn bắt đầu bập bênh, mọi người nhanh nhẹn di chuyển tìm chỗ để giữ thăng bằng. Không hiểu sao Lục Minh và Hoàng Thiên lại đứng gần sát nhau, không chỉ có đứng không mà họ còn đưa tay vịn lấy đối phương.
Trọng tài cho bọn họ cơ hội làm quen với chiếc bàn, sau đó mới ra lệnh.
“Mọi người di chuyển đi, xong rồi ngồi xuống.”
Tám thành viên lần lượt đổi vị trí cho nhau, sau đó ngồi yên xuống. Lục Minh và Hoàng Thiên cứ luôn dính sát vào nhau, hai người họ ngồi không chừa một khoảng trống nào cả.