Chương 1
Trợ lý đi lại đưa cho Hoàng Thiên một bản hợp đồng, nội dung của hợp đồng là tham gia các hoạt động do tổ sản xuất chương trình sắp xếp, tất cả những hoạt động này sẽ được quay lại và chiếu trên toàn cầu. Đương nhiên là Hoàng Thiên được làm một trong tám thành viên chính thức của chương trình.
Hoàng Thiên đọc qua bản hợp đồng một lượt rồi lấy một cây bút trên bàn cầm lên, ký vài dòng ở gần cuối trang giấy. Sau đó đưa lại bản hợp đồng này cho Hạ An.
“Vậy anh sắp xếp lại lịch trình vào tháng sau đi. Em sẽ tham gia.”
“Được.”
Nói xong người trợ lý kia cầm hợp đồng trên tay rồi mở cửa rời đi. Hoàng Thiên lại tiếp tục hoàn thành công việc còn đang dang dở của mình trên laptop.
Thời gian cứ thế mà trôi qua, cũng đã đến lúc quay chương trình. Hoàng Thiên đi đến địa điểm mà tổ sản xuất đã thông báo. Cậu mặc nguyên cây đen, áo sơ mi đen, quần jean đen, áo khoác đen, giày đen, và kính mát cũng đen nốt. Duy chỉ có làn da là trắng sáng mà thôi, mặc như thế này cũng tôn da lên không ít.
Vừa tới, cậu đã nhìn thấy bóng lưng hai người đang ngồi trên ghế không xa trước mặt nhưng không thể nào nhìn thấy mặt vì họ đều ngồi xoay lưng về phía cậu. Hoàng Thiên nhìn từ phía sau của bọn họ dường như trong lòng cảm giác thấy hai người này khá quen thuộc.
Hoàng Thiên đi đến phía hai bọn họ, cậu đang định ngồi xuống ghế thì ánh mắt cậu bất giác di chuyển lên hai người kia.
“Anh hai? Em trai?”
Hoàng Thiên ngạc nhiên mà nhìn hai người bên cạnh.
Gia đình cậu đa số đều là minh tinh cả, vì thế đi đâu cũng có thể gặp người quen. Nhưng Hoàng Thiên không ngờ là lại gặp họ ở đây, không những một người mà tận hai người…
Hai người kia cũng không khỏi bất ngờ mà nhìn cậu xuyên qua tấm kính mát màu đen.
“Hoàng Thiên?”
Hoàng Huy, anh hai của cậu ngước mắt lên nhìn cậu chằm chằm.
“Anh?”
Hoàng Đức, em trai út trong nhà cũng không khác Hoàng Huy là mấy mà ngước lên nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn thẳng về phía trước. Cảm xúc bất ngờ vừa mới khi nãy trong chốc lát đã biến mất, cậu nói bằng giọng thản nhiên.
“Hai người cũng tham gia chương trình này á?”
Hoàng Huy và Hoàng Đức không hẹn mà cùng nói hai chữ.
“Đúng vậy.”
Hoàng Đức ngồi giữa nói bằng giọng điệu chán đời.
“Em tưởng là chỉ có mình em với anh hai thôi chứ, ai ngờ lại còn thêm anh nữa.”
Hoàng Thiên kẹp lấy cổ của Hoàng Đức đùa giỡn.
“Em nói vậy là có ý gì hả, thằng nhóc kia?”
“Aaa, em sai rồi, em sai rồi, em không nói vậy nữa…”
Cả ba người sau đó cùng ngồi trò chuyện với nhau, vì cũng đã hơn vài tháng rồi mà không được gặp mặt và liên lạc với nhau. Là do lịch trình của cả ba vào mấy tháng trước khá kín, đến cả việc về nhà chính cũng không được.
Đang nói chuyện với nhau, bốn người khác đi đến ghế trước mặt bọn họ ngồi xuống. Ba anh em nhà này thấy thế cũng không nói gì thêm nữa, đều lấy điện thoại ra mà lướt, có người giải trí đầu óc một chút, có người lại xử lý vài việc.
Chờ được một lúc lâu, người cuối cùng cũng đã đến. Anh ta đi đến chỗ còn trống, vừa ngồi xuống thì bốn người kia chụm đầu lại, thì thầm to nhỏ với nhau.
“Đó không phải là anh Lục Minh à? Anh ấy cũng tham gia sao?”
“Ể… Đúng là anh ấy thật kìa.”
“Ôi! Cái khí chất này, không hổ là đàn anh mà tôi hâm mộ lâu nay!”
Bốn người nói chỉ có họ nghe thôi vì nói khá nhỏ với nhau nên người khác đều không nghe được.
“Nào, mọi người chuẩn bị để quay thôi.”
Lưu Phúc, đạo diễn bên tổ chương trình ngồi gần đó mà nói với tám người bọn họ.
Được 15 phút trôi qua, Lưu Phúc lại lên tiếng báo:
“Bắt đầu quay thôi mọi người.”
Tám người bọn họ cùng đứng lên, đi lại cũng một phía. Những nhân viên của tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn các máy quay mà chiếu về phía trước mặt.
“Nào chuẩn bị, 3 2 1, bắt đầu.”
Tám người trước khi quay đã xếp thành một hàng ngang đứng đối diện với các máy quay phía trước. Bọn họ chuyên nghiệp mà cười lên, rồi quay đầu nhìn xung quanh.
Có hai, ba người trong tám thành viên lên tiếng nói chuyện với nhau về trò chơi sắp được công bố này, Hoàng Thiên ngơ ngác nhìn những dụng cụ đã được chuẩn bị cho trò chơi phía sau lưng.
Đạo diễn nhìn họ ngơ ngác ngỡ ngàng, không cầm được mà cười khang, sau đó mới lên tiếng:
“Có phải mọi người đang tò mò về trò chơi không?”
Tám người nhìn về phía đạo diễn rồi gật gật cái đầu.
“Trò chơi đầu tiên sẽ là kéo co trên dây. Quy tắc của trò chơi là từng đôi từng đôi sẽ đứng lên cái dây đang được cột giữa không trung kia. Người rớt khỏi dây trước sẽ bị loại, thành viên chiến thắng sẽ tiến vào vòng sau, tiếp tục thi đấu với những người được tiến vào cùng mình. Dây được treo bên dưới thấp thấp là các thành viên sẽ đứng lên đó và có hai dây lòng thòng ngang tầm tay dùng để kéo, hai người thi đấu cầm vào sợi dây mà kéo hoặc làm sao đó mà khiến cho đối thủ rớt xuống trước. Ở bên dưới có đệm nên mọi người đừng lo nhé, té cũng không sao đâu.”
Dây được cột trên không khá thấp khoảng từ dưới đất tính lên 40 centimet, nhưng vì bên tổ sản xuất đề phòng mọi người bị thương nên mới để tấm đệm bên dưới.
“Hiểu rồi.”
Các thành viên đều lên tiếng nói hiểu rồi nhưng riêng Hoàng Thiên là không hiểu, ngơ ngơ quay sang người đứng bên cạnh mình mà hỏi.
“Hả? Là sao? Người mà té xuống trước là thắng sao ạ?”
“Không phải…”
Lục Minh đứng bên cạnh, khi thấy Hoàng Thiên hỏi thì anh cũng chịu khó mà nói lại quy tắc trò chơi cho cậu, nghe xong một lượt nữa thì Hoàng Thiên mới được thông não.
Sáu người kia đứng gần đó cười cười, cũng có người khá bất ngờ. Vì Lục Minh là một người rất ít nói, mấy việc này nếu có người hỏi thì anh sẽ trả lời lại một câu.
“Cậu hỏi lại đạo diễn đi. Tôi không biết nói sao cả.”
Anh sẽ trực tiếp từ chối, thế mà bây giờ khi Hoàng Thiên hỏi, anh có vẻ còn rất nhiệt tình mà trả lời, giải thích cho cậu hiểu mới thôi.
Đạo diễn: “Vậy bây giờ bắt đầu thử thách thôi!”
Mọi người: “Được.”
Tám thành viên đi về phía sau, đứng phía sau cái trò chơi này. Cũng xếp thành một hàng ngang mà nhìn về phía máy quay.
“Cặp đầu tiên là Hoàng Huy và Bảo Nguyên. Mời hai người đi lên thực hiện thử thách.”
Hoàng Huy và Bảo Nguyên bước lên, khó khăn mà đứng lên cái dây bên dưới, vì cứ đứng lên là lại té xuống. Tổ chương trình thấy thế, bèn cử hai người nhân viên công tác bên mình đi ra, giúp đỡ bọn họ giữ thăng bằng trên dây.
Hoàng Huy và Bảo Nguyên sau khi đứng khá vững rồi, hai nhân viên kia mới đi xuống. Cả hai người có vẻ đều đã sẵn sàng nên đạo diễn hô:
“Thử thách bắt đầu.”
Hai bên đều đưa tay mà kéo kéo dây về bên mình, tôi kéo một cái, bạn kéo một cái, không ai chịu thua ai.
Kéo qua kéo lại một hồi thế là Hoàng Huy chờ lúc Bảo Nguyên kéo thì anh lại thả tay ra, lực kéo của Bảo Nguyên khá mạnh nên cậu mất thăng bằng mà té xuống. Thế là Hoàng Huy giành chiến thắng vòng này.