Chương 9: Dãy núi biết ý tôi
“Hello các bạn khán giả, hôm nay chúng ta sẽ đến làng Tiêu Sơn, Nghĩa Đô và tôi sẽ cho các bạn thấy phong thái độc đáo của Nghĩa Đô đầy màu sắc.” Thẩm Dĩ Hạ chỉ mặc áo phông và quần dài, hiện ra trước ống kính là dung mạo tuyệt đẹp không cần son phấn, tâm tình vui vẻ có thể nhận thấy được qua ánh mắt nàng.
Máy bay hạ cánh, đoàn khách gặp nhau tại sân bay.
“Đã lâu không gặp, Hạ tỷ.” “Hạ Hạ ~” Kỳ Viễn cùng Kha Mạn Ngâm chào đón, trao nhau những cái ôm thăm hỏi.
Kỳ Viễn là tiểu sinh* đang hot, đã vào vai nam thứ hai trong bộ phim do Thẩm Dĩ Hạ đóng chính, đây là bộ phim đầu tiên hắn tham gia sau khi xuất đạo, Thẩm Dĩ Hạ đã chỉ điểm không ít kỹ năng diễn xuất và cũng chăm sóc hắn rất tốt trong suốt thời gian quay phim, Kỳ Viễn vẫn luôn sinh lòng cảm kích. Kha Mạn Ngâm thì là một ca sĩ phái thực lực, thường thể hiện các bài hát chủ đề của các bộ phim lớn, đồng thời có tính cách rất tự do và thoải mái.
*Tiểu sinh: nam minh tinh.
Ba người thuê một chiếc SUV, Kỳ Viễn lái xe tiến đến thôn Tiêu Sơn.
“Chúng ta hãy thảo luận một chút về lộ trình, ngày mai sẽ đi đâu.” Kha Mạn Ngâm lên tiếng trước.
Kỳ Viễn nhàn nhã lái xe, cởi mở nói: “Đều nghe lời các tỷ tỷ, tôi phụ trách phục vụ.”
“Nếu không hôm nay trước tiên ở lại cổ trại, sáng sớm ngày mai xuất phát đến Tiêu Sơn?” Thẩm Dĩ Hạ đề nghị.
Tiêu Sơn là một danh lam thắng cảnh cấp 5A* nổi tiếng ở Nghĩa Đô, là khu bảo tồn thiên nhiên, có rất nhiều động thực vật quý hiếm, một năm bốn mùa phong cảnh đẹp như tranh vẽ, thực sự là một chốn cực lạc.
*5A là cấp cao nhất trong hệ thống xếp hạng danh lam thắng cảnh ở Trung Quốc.
Kha Mạn Ngâm vỗ tay: “Ý tôi chính là như vậy, tôi đã xem dự báo thời tiết và ngày mai trời sẽ nắng.”
“Được rồi, bữa ăn đêm hai vị tỷ tỷ muốn ăn gì?”
Nghe tới ăn, mắt Kha Mạn Ngâm sáng lên: “Nghe nói canh chua ở đây là tuyệt nhất, món nào cũng có thể biến tấu thành hương vị canh chua, muốn thử một chút không?”
“Chốt a, tôi không có kiêng kỵ gì, còn chị thì sao, Hạ tỷ?” Kỳ Viễn ra hiệu cho Thẩm Nhất Hà.
“Tôi cũng không kén ăn, canh chua cá canh chua thịt bò đều có thể.” Thẩm Dĩ Hạ cười nói.
“Đúng vậy, món chính là canh chua cá, lại xứng điểm rau sống bên này, có món ngay cả ở đế đô cũng không ăn được.”
Lái xe từ thành phố đến vùng ngoại ô, rồi từ vùng ngoại ô lái vào rừng sâu, các tòa nhà đang giảm dần và vẻ đẹp của thiên nhiên ở khắp mọi nơi.
Một đường cười cười nói nói, cả ba đến trại Đồng ở thôn Tiêu Sơn.
“Chà, kiến trúc nơi này thật đặc biệt.” Kha Mạn Ngâm sợ hãi thán phục.
Ngoài thôn Tiêu Sơn cây rừng trùng điệp xanh mướt, trước cổng có tiếng nước chảy róc rách, những tháp trống được bài trí khéo léo hiện ra trước mắt.
Thẩm Dĩ Hạ thưởng thức nói: “Tháp trống hát cầu gió và mưa, xem ra đây chính là một trong đồng gia tam bảo lầu canh.”
“Không hổ là chị, chúng ta nhanh đi đến homestay thôi sau đó ăn cơm.” Kha Mạn Ngâm hưng phấn kéo vali đi về phía trước.
“Để tôi giúp chị một tay Hạ tỷ, tay trái của chị còn đau.” Kỳ Viễn muốn xách hành lý giúp Thẩm Dĩ Hạ.
“Không cần đâu, một tay là có thể cầm rồi.” Thẩm Dĩ Hạ mỉm cười từ chối.
Thưởng thức thôn trại cổ kính, máy quay chuyển đến homestay đã đặt xong lúc còn trên xe.
“Oa, thì ra bên trong lại tinh xảo như vậy, có đủ tất cả a.” Căn nhà gỗ bên trong được trang bị không ít các thiết bị hiện đại, Kha Mạn Ngâm rất là thỏa mãn.
Sau khi sắp xếp phòng của mình, mọi người tập trung ở tầng một.
“Chúng ta đi chọn cá may mắn đi.” Thẩm Dĩ Hạ vui đùa nói.
Bên ngoài nhà sàn tinh xảo nước suối chảy róc rách, ba người tựa vào lan can tán gẫu chờ đồ ăn dọn lên.
“Đã lâu rồi tôi không được tận hưởng cuộc sống chậm rãi như thế này.” Nhìn thật lâu cảnh sắc bên ngoài, Kỳ Viễn cảm thán nói.
Thẩm Dĩ Hạ trêu ghẹo: “Những người trẻ tuổi a, đây là thời điểm tốt để phấn đấu. Nhưng đừng quá gượng ép bản thân.”
“Ai Hạ Hạ, chúng ta vẫn còn trẻ mà, phụ nữ vĩnh viễn ở độ mười tám tuổi.” Kha Mạn Ngâm tay nghịch cỏ đuôi chó nhặt được bên đường.
“Đúng vậy a chị, tôi còn muốn hợp tác với chị trong một bộ phim khác.”
“Canh chua cá của quý khách, mời các vị từ từ thưởng thức.” Người phục vụ mặc trang phục truyền thống bưng thức ăn lên bằng khay trà gỗ địa phương.
Bát canh chua đỏ bốc khói sủi bọt hấp dẫn, mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi, câu lên con sâu thèm ăn trong dạ dày.
“Thơm quá thơm quá, cái vị chua này quả thực đề thần tỉnh não.” Kha Mạn Ngâm kinh ngạc.
Thẩm Dĩ Hạ ra hiệu mọi người động đũa: “Mau ăn đi, ba người chúng ta không cần khách sáo.”
Nước nồng vị tươi, thịt cá non mịn, mọi người ăn quên cả trời đất.
“Nếm thử đậu hà lan nhọn này đi, còn có rau sống màu tím, đều là thôn dân mới vừa hái hôm nay.” Thẩm Dĩ Hạ nấu một số loại rau tươi mới mẻ của địa phương.
“Mùi vị này rất đặc biệt, cảm giác cũng rất trong trẻo.” Kỳ Viễn gật đầu nói.
Sau khi ăn uống no đủ, trời chạng vạng tối ba người mới trở về nơi ở.
“Hôm nay liền đến nơi này rồi, sáng mai dẫn mọi người đi leo núi.” Thẩm Dĩ Hạ nói lời tạm biệt với máy quay.
Rạng sáng, tổ tiết mục vội vàng chạy đến cửa soát vé Tiêu Sơn nhanh nhất có thể, vì là thứ hai nên không có nhiều người.
Chim hót hoa nở, mọi người thuận lợi ngồi vào cáp treo, phong cảnh dưới chân làm cho người ta rung động.
Các loại cây cao cùng cây tùng đủ màu sắc rực rỡ che khuất bầu trời, thỉnh thoảng có những chú khỉ lông vàng và các loài chim chóc ẩn hiện. Cáp treo đi lên với tốc độ đều đều, sông núi trùng điệp, khung cảnh tuyệt đẹp giữa làn sương mây khói lúc đến lúc đi thu hết vào mắt.
Đến đường mây ở độ cao 2100m, đoàn người chuẩn bị tiếp tục lộ trình leo núi.
“Nhớ mang theo quần áo dày, nhiệt độ trên đỉnh núi thấp.” Thẩm Dĩ Hạ nhắc nhở.
“Có mang a, nhờ cô tối hôm qua nói cho chúng ta.”
Một đường đi được biết đến nhiều động thực vật quý hiếm, hơn ba nghìn bậc thang đá xanh uốn lượn quanh co, ba người gian nan leo lên đến đỉnh núi.
Mây và sương lượn lờ bay lên, tiếng chuông chùa miếu không còn, chỉ còn tiếng khỉ cùng tiếng chim ríu rít. Từng hàng những tấm thiệp chúc phúc màu đỏ tạo thêm niềm vui cho những ngọn núi.
Một sức mạnh ma thuật đã xóa sạch sự bốc đồng trong trái tim họ, cả ba người họ dừng chân chiêm ngưỡng những ngọn núi hùng vĩ.
“Chúng ta cũng để lại một tấm bài cầu phúc của mình đi.” Kỳ Viễn nhìn những dây lụa theo gió bay lên trong lòng động ý.
Mỗi người mua một tấm bài cầu phúc, dùng bút viết ra tâm nguyện của mình rồi tự tay thắt vào xích sắt bên trên.
“Ai ai Hạ Hạ cô đã viết gì vậy?” Kha Mạn Ngâm tò mò hỏi, Kỳ Viễn cũng quăng tới ánh mắt buôn chuyện.
Thẩm Dĩ Hạ cười nói: “Nói ra mất linh thì làm sao bây giờ, nguyện vọng đương nhiên cần phải lặng lẽ ước.”
“Hahaha không nghĩ tới cô cũng sẽ tin cái này, tôi không sợ, vì tôi viết mong cho mỗi ngày đều vui vẻ!” Kha Mạn Ngâm quơ nắm đấm mạnh dạn nói.
“Vậy chúc cô ước nguyện thành thật.”
“Hai tỷ mau nhìn xem kìa!” Kỳ Viễn hiếm khi hưng phấn.
Thẩm Dĩ Hạ quay đầu nhìn về phía Kỳ Viễn chỉ. Ánh nắng chiếu xuyên qua tầng tầng sương mù, thất thải* hào quang từ trong núi Vân Trung lóe ra, dường như có một bóng người ở giữa quầng sáng.
*Thất thải: nhiều màu sắc rực rỡ
“Không nghĩ tới thật đúng là có thể gặp phải Phật quang.” Thẩm Dĩ Hạ thì thào nói.
Kha Mạn Ngâm lấy điện thoại do tổ chương trình trang bị ra không ngừng chụp ảnh: “Wow kiếm bộn, đều nói cái này có thể ngộ nhưng không thể cầu, xem ra nguyện vọng của chúng ta nhất định có thể thực hiện.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, chúng ta cùng nhau chụp một tấm đi, một hồi hào quang sẽ biến mất.” Kỳ Viễn kích động nói.
Đi cùng dãy núi biển mây và hào quang, Thẩm Dĩ Hạ đẹp như tiên nữ.
Đi thẳng cáp treo xuống, cả nhóm đói bụng tiến thẳng đến phố ăn vặt. Cơm niêu, khoai chiên, khô bò… ăn vặt đủ kiểu chói mắt.
Kha Mạn Ngâm nuốt xuống trong miệng chiếc bánh dương xỉ nướng mềm dẻo, thỏa mãn hỏi: “Chiều nay chúng ta đi đâu?”
“Nghỉ ngơi một chút rồi đi học vũ đạo tham gia buổi tiệc tối đốt lửa trại, hoặc là đi chơi phiêu lưu?” Thẩm Dĩ Hạ đề nghị.
Kỳ Viễn nghĩ nghĩ nói: “Hay là tham gia lửa trại buổi tối đi. Hạ tỷ bị thương đi phiêu lưu không quá an toàn.”.
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
“Được, buổi chiều chúng ta đi gặp lão sư.” Kha Mạn Ngâm gật đầu.
Tiệc tối kết thúc, ba người mặc trang phục dân tộc Động ca hát và nhảy múa, và kết thúc đêm với vũ đạo của các vũ công địa phương.
Bôn ba một ngày, hết leo núi lại đến khiêu vũ, đoàn người cảm thấy mỏi mệt, vệ sinh cá nhân xong xuôi liền nằm trên giường bàn tính lịch trình cho ngày mai.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Ngày mai bắt tay vào chính sự, đạo diễn gửi tới các khu sản nghiệp mọi người muốn đi chỗ nào? ]
Kha Mạn Ngâm: [ Tôi muốn đi nhìn quả sổ. ]
*Cây sổ ngoài là loài cây ăn quả, các bộ phận khác của cây còn được dùng làm thuốc giải độc và chữa các triệu chứng bệnh như đầy bụng, chữa ho, sốt hoặc phù thũng. Dược liệu này thường dùng dưới dạng cao hoặc thuốc sắc. Quả sổ mang đài tồn tại, có đường kính 10 cm. Quả sổ thường kết quả vào tháng 8 – 10. Quả sống có màu xanh và khi chính ngả thành vàng. Quả có vị chua, thường được người dân vùng núi phía Bắc sử dụng để ăn sống, làm mứt hoặc nấu canh.
Kỳ Viễn: [ Vậy thì tôi sẽ đến đồng cỏ để xem gia súc. ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ OK vậy chúng ta chia thành ba nhóm, tôi sẽ đến cơ sở cà chua bi. ]
Sau khi sắp xếp xong công việc ngày mai, Thẩm Dĩ Hạ xem ảnh chụp hôm nay do tổ đạo diễn gửi đến.
Dừng lại ở bức nàng đang treo tấm bài cầu phúc, trên mặt Thẩm Dĩ Hạ nổi lên ý cười.
Có chút nhớ tiểu quả hồng, đáng tiếc không gặp được.
Sáng sớm, Thẩm Dĩ Hạ thức dậy với tiếng chim hót, tràn đầy năng lượng.
“Chào buổi sáng, các bạn khán giả. Hôm nay chúng ta sẽ chia thành ba nhóm. Tôi và Mạn Ngâm sẽ dẫn các bạn đi trải nghiệm hái cỏ, Kỳ Viễn thì sẽ mang mọi người đi xem phong cảnh của thảo nguyên.”
Đi theo hướng dẫn đến cơ sở bằng ô tô, Thẩm Dĩ Hạ mắt chứa ý cười thừa nước đục thả câu: “Đoán xem tôi sẽ đi đâu?”
Từng mảng lớn của loại quả màu đỏ lọt vào tầm mắt, Thẩm Dĩ Hạ cười nói: “Dang dang dang dang, cơ sở cây cà chua bi, tôi đương nhiên không thể bỏ lỡ.”
Đóng cửa và xuống xe, Thẩm Dĩ Hạ nhìn thấy dì công nhân đang thu hoạch bên trong.
“Dì, dì làm việc ở đây bao lâu rồi?” Thẩm Dĩ Hạ bước vào vườn cây.
Dì nhìn một đoàn người mang theo máy thu hình, có chút không hiểu, người dẫn đường ra giải thích rõ: “Dì Mai, đây là đoàn chương trình đến từ đế đô, chuyên quảng bá cho quê hương chúng ta. Đừng ngại, cứ bình thường như đang nói chuyện phiếm là được.”
Dì Mai nhìn Thẩm Dĩ Hạ, nàng chỉ bôi kem chống nắng không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, ngượng ngùng nói: “Cách đây không lâu, cơ sở của chúng tôi mới được xây dựng cách đây vài tháng, đây là đợt quả thứ hai.”
Thẩm Dĩ Hạ hỗ trợ hái quả màu đỏ mọng, trả lời: “Vậy sao, tôi có thể nếm thử một chút không?”
“Có thể có thể, gần đây nắng đủ tốt, hoa quả ăn ngon lắm.” Dì Mai liên tục gật đầu.
Cắn quả cà chua bi chưa ô nhiễm, nước bắn ra trong miệng, ánh mắt Thẩm Dĩ Hạ sáng lên: “Ồ! Rất ngọt, rất thơm còn rất giải khát.”
Lại ăn thêm mấy quả, Thẩm Dĩ Hạ có chút hài lòng hỏi: “Dì Mai, mọi người bán những cái này như thế nào, online hay vẫn là bán tuyến hạ?”
Dì Mai cười lộ nếp nhăn: “Đều có cả, lão bản nhà chúng tôi bỏ ra rất nhiều tiền mua kho lạnh, chúng ta mỗi ngày đều thu mới liền giao đi.”
Nhìn quanh một vòng cơ sở, nhưng không thấy nhà máy đang xây dựng, Thẩm Dĩ Hạ nhìn về phía hướng dẫn viên: “Bạn có thể dẫn tôi đi xem dây chuyền sản xuất không?”
“Được, tôi sẽ đưa cô đến đó.” Người hướng dẫn dẫn Thẩm Dĩ Hạ lên xe.
“Quấy rầy dì, chúng tôi đi trước ~” Thẩm Dĩ Hạ nói lời tạm biệt với dì Mai.
Trong xưởng sạch sẽ, những người công nhân ăn mặc chỉnh tề đang khéo léo đóng gói các quả đã rửa sạch, trong khi chiếc máy rửa vẫn tiếp tục chạy.
“Các bảo bảo, trái cây của chúng ta mới hái, giao tới đảm bảo tươi ngon, nhất định là thực phẩm hữu cơ xanh tươi, không có sử dụng thuốc trừ sâu!”
Thẩm Dĩ Hạ tò mò: “Là đang livestream sao?”
“Đúng vậy, bà chủ đích thân phát sóng trực tiếp, cô ấy là sinh viên đại học về lại quê hương lập nghiệp.” Hướng dẫn viên giới thiệu.
“Tiểu Cố, tổ chương trình đến rồi.” Người dẫn đường nhẹ giọng nhắc nhở.
Thẩm Dĩ Hạ đi đến bên cạnh bà chủ nhỏ giọng nói: “Xin chào, tôi là Thẩm Dĩ Hạ, để tôi livestream cùng bạn không phiền chứ?”
Tiêu Cố lập tức nhảy dựng lên, trong mắt đầy sao vàng: “Thì ra là ngài! Đương nhiên không ngại, tôi quá kích động rồi!”
Tổ chương trình chỉ chào trước nói có thể sẽ có ngôi sao đến hiện trường quay, cũng không giải thích thông tin khách mời.
Sau khi được phép, Thẩm Dĩ Hạ tiến lại gần một bước nở nụ cười và vẫy tay với máy quay, “Xin chào các bạn trong phòng livestream, chào mừng mọi người đến với phòng livestream đỏ rực.”
Đội ngũ đạo diễn đã liên hệ với nền tảng chính thức, mức độ phổ biến nhanh chóng mở rộng, một số lượng lớn cà chua bi và người qua đường tràn vào phòng livestream.
[ Oa oa Hạ Hạ tươi mới, còn có chúng ta tươi mới!! ] [ Liếm màn hình, liếm màn hình! Đây là mặt mộc đi, cá mập bảo bảo của tôi! ] [ Tiểu Hạ đâu? ]
Thẩm Dĩ Hạ chọn một vài câu để trả lời từ màn hình viên đạn bay nhanh qua: “Chào buổi sáng mọi người, tôi đang ghi hình một chương trình tại một ngôi làng cổ ở Nghĩa Đô, sau lưng tôi là cà chua bi do làng sản xuất, tôi thay mọi người nếm thử, ăn thật sự ngon.”
Thẩm Dĩ Hạ giơ một nắm quả đưa trước máy quay, những quả đỏ mọng hấp dẫn càng tôn lên đôi bàn tay trắng nõn và non nớt.
[ Trắng và dài quá, à không phải, đúng là đỏ và to quá, nhìn liền biết ăn rất ngon! ] [ Mua mua mua! Link ở đâu rồi. ] [ Chị ơi, ăn em đi! Ăn cho em xem đi! ]【+1】【+1】
Thẩm Dĩ Hạ cưng chiều cười một tiếng: “Link ở góc dưới bên trái, và tất cả đều được lấy và chuyển đến bằng đường hàng không, mọi người lượng sức mà mua a đừng lãng phí thức ăn.”
Hàng tồn kho đã trống rỗng, Tiểu Cố yếu ớt nói: “Số lượng hàng hôm nay chúng tôi đã bán hết, nếu các bạn muốn ăn có thể quay lại vào ngày mai.”
“Để đảm bảo độ chín của trái cây, có quy định về số lượng mỗi ngày. Các bạn có thể để dành cửa hàng và quay lại vào ngày mai.” Thẩm Dĩ Hạ an ủi đám người, “Hoặc là đi qua bên Mạn Ngâm mua trước một số quả sổ nếm thử đi.”
Thẩm Dĩ Hạ nhận được lời nhắc từ đạo diễn, dẫn lưu cho cơ sở quả sổ.
“Chương trình này sẽ được phát vào Trung thu để mọi người xem, vì vậy trước hết hôm nay hẹn gặp lại sau a, bái bai ~” Thẩm Dĩ Hạ trả lại phòng livestream cho Tiểu Cốc.
Đợi đến Kha Mạn Ngâm cũng kết thúc livestream, cả hai cùng nhau đến thảo nguyên để tụ hợp với Kỳ Viễn, chương trình kết thúc ở đàn gia súc trên đại thảo nguyên, cả ba cùng nhau cưỡi ngựa đi xa.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là vì mở đường cho phần sau, tiết tấu hơi chậm, cầu kỳ không cần thiết đã tận lực bỏ qua.
Young: Mọi người còn nhớ chi tiết Thánh nữ quả – tên fandom của Hạ Hạ mà Mạnh Lị nói không ở chương trước không. Thật ra dịch nghĩa nó là quả cà chua bi =))). Vậy nên về sau mình sẽ để tên các fan là cà chua bi nhé nghe nó đáng yêu hơn nhiều.