Chương 23: Thẳng thắn vô tư
Editor: Ôi mình mới nhận ra là up nhảy chương. Xin lỗi mọi người nha.
—
“Xảy ra chuyện gì? Con không nói cho mẹ biết được sao?” Mẹ Thẩm vẫn không khỏi tò mò.
Còn có thể là chuyện gì nữa, có người sau lưng yêu đương. Thẩm Triệt liếc nhìn Thẩm Dĩ Hạ, trong lòng phàn nàn.
Thẩm Dĩ Hạ trên đường tới đây đã tưởng tượng ra rất nhiều đáp án, nhưng khi nhìn thấy mẹ, nàng lại thay đổi chủ ý, nàng không muốn lừa dối mẹ, cũng như chính mình.
Thẩm Dĩ Hạ dừng đũa, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ muốn con ở cùng người như thế nào?”
Hai vị trưởng lão nghe vậy đều sửng sốt, con gái của họ chưa bao giờ chủ động nhắc đến chủ đề này, suy nghĩ của họ không hẹn mà cùng nhau hoạt động, hai người nhìn nhau, ăn ý quyết định mẹ Thẩm sẽ là người mở lời.
“Ba mẹ chỉ mong con đời này có thể khỏe mạnh vui vẻ, người con thích, chỉ cần hắn chính trực, yêu cầu duy nhất chính là hắn đối tốt với con.”
Nghe được nguyện vọng đơn giản của mẹ, Thẩm Dĩ Hạ có chút cảm động, nàng kìm nén cảm xúc, cười nói: “Chỉ có ngần ấy yêu cầu thôi sao? Hai người không sợ con chọn sai người à?”
Ba Thẩm hừ lạnh một tiếng, “Nếu hắn dám đối xử tệ với con, ta sẽ là người đầu tiên dạy hắn cách làm người, đến lúc đó con có nói cái gì cũng vô dụng.” Ông quay đầu nhìn Thẩm Triệt đang im lặng ăn uống, “Còn anh, nếu anh dám gây chuyện với con gái nhà người ta, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi cửa.”
Thẩm Triệt: “…”
Khóe môi Thẩm Dĩ Hạ giương lên, gắp khối thịt vào chén của đôi vợ chồng, “Được, được, nhưng cô ấy sẽ không, con tin vào ánh mắt của mình.”
Nhìn thấy vẻ mặt yêu thầm của con gái, ba Thẩm trong lòng âm thầm lo lắng, trong khi khuôn mặt mẹ Thẩm lại rạng rỡ, “Con thích ai? Nói cho mẹ biết, đã ở bên nhau chưa, sao không đưa về cho ba mẹ nhìn một chút?”
Một loạt câu hỏi đủ để thể hiện sự vui mừng và háo hức của mẹ Thẩm, Thẩm Dĩ Hạ mỉm cười lắc đầu, “Vẫn chưa, con còn đang đuổi theo cô ấy.”
“Cái gì? Con đang đuổi theo hắn à?” Ba Thẩm có chút bất mãn, đứa con gái quý giá mà ông yêu quý nhất lại đang đuổi theo một tên tiểu tử?
“Ba, mối quan hệ của bọn con không như ba nghĩ đâu.” Thẩm Dĩ Hạ đang phân vân bây giờ có nên nói thật với ba mẹ hay không.
Mẹ Thẩm nhìn ra con gái có điều gì đó trong lòng, trịnh trọng nói: “Hạ Hạ, có chuyện gì không thể nói với bố mẹ, con chính là người chúng ta yêu thương nhất trên đời.”
Đúng vậy a, có chuyện gì không thể nói cho ba mẹ chứ. Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn vào mắt ba mình: “Con đang thích một cô gái.” Nói xong, nàng lặng lẽ chờ đợi phán quyết.
Cơn bão dữ dội trong dự đoán đã không ập đến, ba Thẩm chỉ cười khẽ, “Con gái? Chuyện này có cái gì mà không thể tiếp nhận đây? Trong lòng con, chúng ta lạc hậu đến thế sao?”
Sự ấm áp bao lấy trái tim Thẩm Dĩ Hạ, nàng cảm thấy hạnh phúc quá đơn giản, đơn giản đến mức có chút không chân thực.
“Cảm ơn ba, là lòng con không đủ lớn.” Hốc mắt Thẩm Dĩ Hạ có chút ẩm ướt.
Mẹ Thẩm gật đầu hài lòng nói: “Con gái thì tốt, hương thơm mềm mại so với xú nam nhân tốt hơn nhiều, có thể chăm sóc lẫn nhau. Mẹ còn lo lắng sau này sẽ không có ai chăm sóc con đấy, nhiều năm qua vẫn chưa có người nào khiến con chú ý.”
“Chê tôi thối mà còn ăn cơm tôi nấu à?” Ba Thẩm làm như một đứa trẻ.
Mẹ Thẩm ngọt ngào nói: “Ồ, chúng ta là vợ chồng già mà còn ghen tị, không biết ai đã ăn vạ mà hứa sẽ nấu ăn cho tôi cả đời.”
Trong nhà ba người trong lòng ấm áp, chỉ có Thẩm Triệt trong miệng nhét một ngụm cơm, hồi lâu không nuốt được.
Vậy là đã xuất quỹ thành công ?? Không phải đã nói tạm thời không có ý định sao, chỉ có mình tổn thương…
*Xuất quỹ: come out
Ba Thẩm hắng giọng, ra hiệu cho mọi người động đũa: “Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm.”
Buổi tối, mẹ Thẩm chen vào phòng con gái, nằm dài trên giường: “Hôm nay mẹ muốn ngủ với con.”
Thẩm Dĩ Hạ biết ý đồ của mẹ Thẩm, không khỏi lắc đầu, đóng lại hợp đồng còn xem dang dở, ngồi xuống mép giường, “Được rồi, mẹ muốn hỏi gì cứ hỏi, con sẽ nói cho mẹ biết.”
Mẹ Thẩm quay người lại, đưa tay chống cằm: “Cô gái đó tên gì? Có đẹp không?”
Thẩm Dĩ Hạ mở album ảnh ra, đưa điện thoại cho mẹ nàng: “Tên Dịch Thế An, cô ấy là bác sĩ, mẹ có thể tự mình nhìn xem cô ấy trông như thế nào.”
Mẹ Thẩm phóng to rồi lại thu nhỏ: “Không tệ, không tệ, thật xinh đẹp, nhìn tướng mạo có vẻ ngoan ngoãn.”
“Mẹ còn biết xem tướng mạo a?” Thẩm Dĩ Hạ ra vẻ kinh ngạc.
“Tướng do tâm sinh a, đáng tiếc là không nhìn thấy được đôi mắt. Đôi mắt là nơi nhìn rõ nhất nội tâm của một người.” Mẹ Thẩm vuốt sang trái và phải, phát hiện ra tất cả đều là con gái nhà mình đang di chuyển .
Thẩm Dịch Hạ nhận lấy điện thoại nói: “Cái này con lén chụp, lần sau sẽ gửi cho mẹ ảnh chụp chung nghiêm chỉnh.”
Mẹ Thẩm ngồi dậy nói, “Sao con còn chưa đem người bắt lại a? Chẳng lẽ con đơn phương sao?”
“Cháo ngon phải nấu từ từ. Con vội chạy về chính là để thêm củi lửa a.”
“Ai, quả thật là con gái lớn không dùng được. Mẹ thật đau lòng.” Mẹ Thẩm nghiêng đầu che mặt.
Thẩm Dĩ Hạ cười khẽ, quả thật là mẹ con, không biết sao mình có được thiên phú này.
“Mẹ có muốn WeChat của mẹ cô ấy không?” Thẩm Dĩ Hạ thả chiêu khôn ngoan.
Mẹ Thẩm lập tức ngẩng đầu lên: “Đưa cho mẹ ngay đi, nên xưng hô như thế nào đây ? “
Thẩm Dĩ Hạ gửi danh thiếp cho mẹ nàng: “Dì Giang rất thích con, nhưng dì không biết con thích con gái dì, trước đó con đã nói với dì là sẽ giúp dì tìm bạn đi du lịch cùng, hai người có thể bàn bạc.”
“Được rồi được rồi, mẹ đang lo không có người đi cùng, vậy mẹ về trước, con nghỉ ngơi đi.” Mẹ Thẩm đã đạt được mục đích, liền chuồn đi.
“Dạ vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Thẩm Dĩ Hạ tiễn mẹ đi.
Trong một nhóm fan, mọi người vây quanh Âu Hoàng không ngừng cãi nhau ầm ĩ.
[ Một trong bảy người được chọn lại ẩn náu trong nhóm của tôi ]
[ Tôi đi đây, còn có To ký nữa chứ, tôi hận a ] (theo mình hiểu là To <tên người nhận> và chữ ký á)
[ Hehe, kiếp này tôi sẽ không bao giờ thay đổi ID của mình ]
[ Nhân tiện, tài khoản của bác sĩ đó là tài khoản phụ phải không? Trang chủ chỉ có một bài viết Weibo này thôi ]
[ Đừng nói nữa, tôi sẽ đăng ký một cái ngay bây giờ để chuẩn bị cho đợt xổ số tiếp theo ]
…
Bản thân bác sĩ hiện đang xem tấm bưu thiếp có ghi ID của mình.
Chữ rất đẹp, nhưng chiếc điện thoại này hơi khó cầm nên tạm thời cứ để nó như vậy. Dịch Thế An cất điện thoại vào ngăn kéo, suy nghĩ một lúc rồi mới đặt tấm bưu thiếp vào cuốn sách cuối cùng trên kệ.
Biểu tượng WeChat nhấp nháy và Dịch Thế An di chuyển chuột nhấp mở nó.
Thẩm Triệt: [ Phim của chị đã được chuyển tới, mời kiểm tra và nhận. Mật khẩu là Syx111 ]
Dịch Thế An: [ Được, cảm ơn. ]
Không cần khách khí nga, chị rể, nếu muốn cảm ơn thì hãy đến chỗ chị tôi. Thẩm Triệt nói nhiệm vụ này rất dễ dàng hoàn thành, hắn thậm chí không cần chính mình làm.
Sau khi đăng nhập vào email của mình, Dịch Thế An lần lượt tải xuống các file nén và nhập mật khẩu để mở khóa.
Các thư mục được sắp xếp gọn gàng theo năm và khi bạn nhấp vào chúng, các video càng được phân chia tỉ mỉ hơn theo thể loại.
Suy tư một phen, Dịch Thế An quyết định bắt đầu từ cái cũ nhất.
Hóa ra nàng ấy như thế này khi ở độ tuổi mười tám, Dịch Thế An nhìn Thẩm Dĩ Hạ tràn đầy năng lượng và rạng rỡ đến xuất thần.
Thứ sáu, giáo sư Dịch, người luôn tràn đầy năng lượng, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
“Giáo sư Dịch, viện trưởng mời ngài qua một chuyến.” Một đồng nghiệp vừa từ văn phòng viện trưởng trở về đã chuyển lời cho Dịch Thế An.
Uống một ngụm cà phê đen cho tỉnh táo, Dịch Thế An sửa sang quần áo đi đến phòng viện trưởng.
Khâu Thừa Ân là viện trưởng phân viện Phẫu thuật chỉnh hình, cũng là cố vấn của Dịch Thế An trong những năm học nghiên cứu sinh.
“Sư phụ, thầy đang tìm em sao?” Dịch Thế An cung kính đứng ở bên bàn.
Khâu Thừa Ân nhìn thấy đệ tử yêu quý, cười lộ cả nếp nhăn, “Mau ngồi xuống, em đứng làm vi sư cảm thấy áp lực a.”
Bảo Dịch Thế An ngồi xuống, Khưu lão nâng tách trà lên ngửi, “Chà! Trà lần này có hương vị khác so với mọi khi. Em lấy được nó ở đâu vậy?”
Dịch Thế An nhìn hộp trà, “Bạn em mua từ Lâm thành về, nếu thầy thích thì lát nữa em sẽ mua một ít.”
“Bạn? Từ này thật mới mẻ. Ta đang định cho em đi kết giao bằng hữu nên mới gọi đến đây, còn đang sợ em sẽ không đồng ý.” Khưu lão đóng nắp hộp lại hiền hòa nhìn Dịch Thế An.
Nhìn thấy sư phụ mỉm cười, Dịch Thế An có một loại dự cảm không lành, “Người nào?”
“Đừng cảnh giác như vậy, là một nghiên cứu viên của trường đại học H đến giao lưu, thời điểm em đi học bổ túc trước đó hẳn là đã gặp qua.” Khưu lão híp mắt, “Tên tiếng Trung là Tô Uyển.”
Tô Uyển? Dịch Thế An cố gắng nhớ lại cái tên này.
“Ai nha, nếu không nhớ được thì đừng nghĩ tới. Cũng không hi vọng em sẽ quan tâm đến những thứ không liên quan đến nghiên cứu.” Khưu lão xua tay, “Dù sao thì người cũng đã ở trên máy bay. Đến lúc đó em đi giúp ta tiếp đón, coi như mang người mới.”
Dịch Thế An mím môi: “Không thể đổi cho người khác tiếp được sao?”
Khưu lão chớp mắt mấy cái, “Người ta đã chỉ tên, nói hi vọng có thể cùng em trao đổi nhiều hơn. Chúng ta tốt xấu gì cũng nên cố gắng hết sức để thể hiện tình nghĩa chủ nhà. Em nói xem có đúng hay không học trò ngoan?”
Dịch Thế An xạm mặt lại, không muốn đồng ý, nhưng mấy năm gần đây hai trường hợp tác sâu sắc, “…Được rồi, nhưng em phải sớm bắt đầu một dự án mới, hơn nữa em có rất ít thời gian rảnh rỗi.”
“Không sao, trước mắt em cứ đón người, ta sẽ gửi thông tin cho em.” Khưu lão vui vẻ uống trà và phát ra tiếng thở dài thoải mái.
“Vâng, vậy em quay về làm việc trước.” Dịch Thế An mang theo bất đắc dĩ rời đi.
Trở lại văn phòng, Dịch Thế An tiêu hóa nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống một lúc, sau đó đổi đồng phục thí nghiệm đi đến phòng thí nghiệm.
Thời gian nhanh chóng trôi đến xế chiều, Dịch Thế An tắt đồng hồ hẹn giờ nhắc nhở, thu dọn đồ đạc, gọi xe đi sân bay.
Hóa ra là nàng ấy, Kelly. Dịch Thế An xem thông tin cá nhân do Khưu lão gửi đến, cau mày, lý lịch cũng không tệ, chẳng trách lúc đó tâm cao khí ngạo.
Khi Dịch Thế An đến Đại học H để học cao hơn, đã tham gia vào một dự án đổi mới. Là thành viên của nhóm thứ hai, Tô Uyển thường chọn Dịch Thế An, nhóm trưởng của nhóm đầu tiên mà đâm. Tuy nhiên, về sau Dịch Thế An đã chứng minh rằng ý tưởng của mình là đúng, Tô Uyển mỗi lần đều sẽ chân thành xin lỗi. .
Tắt điện thoại, Dịch Thế An lắc đầu thở dài, nhận việc này thật sự không phải chuyện tốt, hy vọng nàng bây giờ trưởng thành hơn một chút.
Tác giả có lời muốn nói:
Ps: Không đề xuất các bạn nhỏ chưa tự chủ tài chính xuất quỹ a, xuất quỹ không phải ném bom, ném xong liền chạy dễ hại người hại mình.