Chương 22: Khẩu ngại thể thẳng
- Trang Chủ
- Thẩm Ảnh Hậu Hôm Nay Lại Trêu Chọc Bác Sĩ Dịch Sao
- Chương 22: Khẩu ngại thể thẳng
“Alo Hạ Hạ, chị đã gửi phim qua email cho em. Vị đạo diễn nào lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy?”
Thẩm Dĩ Hạ nghe xong trầm mặc một lát, “…Không có đạo diễn, em đưa cho cô ấy xem.”
Kỷ Lan mất hai giây để suy nghĩ xem “cô ấy” này là ai, tay đang di chuyển chuột dừng lại, “Hả? Đều là người trưởng thành cả, cũng không có gì không thể nhìn mà? Cô ấy ngây thơ như vậy sao?”
“Cô ấy hiện tại chắc hẳn cho rằng em coi cô ấy như em gái, em không muốn tự đào hố chôn mình.” Thẩm Dĩ Hạ mím môi, sợ là em ấy không ngây thơ, có điều lại không hiểu được tình cảm..
“Cũng đúng, dù sao cô ấy cũng không biết tính hướng của em.” Kỷ Lan cảm thấy hành động này rất hợp lý, “Lần này em về nhà dự định ở bao nhiêu ngày?”
“Thứ bảy em sẽ về,chuẩn bị đưa cô ấy đi xem concert của Thập Thất.”
“Cái này em không sợ cô ấy hiểu lầm sao?”
Thẩm Dĩ Hạ ấn mở lịch diễn của Thập Thất, nhếch môi nói: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
“OK, vậy chị chờ đợi tin tức tốt.” Kỷ Lan đối với lão bản nhà mình mười phần tin tưởng.
Cốc cốc–
Thẩm Triệt gõ cửa, đưa thư cho Thẩm Dĩ Hạ, “Chị ơi, em mang lên cho chị này, khi nào chúng ta xuất phát?”
“Bây giờ có thể xuất phát rồi, em ra ngoài trước đi. Nhân tiện, xin email của bác sĩ Dịch.”
“Được, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Thẩm Dĩ Hạ cẩn thận mở phong thư chứa vé buổi hòa nhạc, lấy vé ra, nhìn một chút rồi gọi cho Dịch Thế An.
“Tiểu An tử, em ở chỗ nào vậy, bản cung hôm nay có việc tìm em.”
Dịch Thế An xác nhận lại số điện thoại mới trả lời: “Tôi đang ở viện nghiên cứu, có gấp lắm không?”
Thẩm Dĩ Hạ xoay ghế, giơ vé lên trần nhà: “Lát nữa chị sẽ bay đến Thành Đô, bây giờ đến chỗ em nói vài lời có được tiện không?”
“Có thể, tôi sẽ gửi cho cô vị trí của tôi. Chỉ cần báo cho người bảo vệ tên tôi là được.”
“Được rồi, gặp lại sau.” Hai tấm vé tạo thành chữ V lớn trong không trung.
Xe chạy một đường đến viện nghiên cứu, Thẩm Triệt có chút nghi hoặc nhìn về phía chỉ dẫn: “Viện nghiên cứu?”
“Ân, hôm nay cô ấy làm việc ở viện.”
Người bảo vệ đã nhận được thông báo từ trước để nàng thuận lợi đi qua, trong khi tài xế đang lái xe vào, Thẩm Dĩ Hạ lại liên lạc với Dịch Thế An.
“Chị đến rồi đây, em ở tầng mấy?”
“Để tôi xuống đó.” Khóa máy tính lại, Dịch Thế An nhanh chóng xuống lầu.
Không đến mấy phút, một chiếc ô tô quen thuộc dừng lại trước mặt Dịch Thế An, Thẩm Triệt ra hiệu cho cô lên xe.
Giáo sư Dịch đeo cà vạt trong cấm dục khiến người ta rất muốn khi dễ. Thẩm Dĩ Hạ cong mày, “Chào buổi chiều.”
“Chào buổi chiều, có chuyện gì gấp vậy?” Dịch Thế An dịu dàng nhìn Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ lấy tấm vé trong một chiếc phong thư nhỏ màu đỏ đưa đến tay cô: “Tối thứ bảy em có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi xem hòa nhạc nhé.”
Dịch Thế An cúi đầu vuốt ve chiếc phong bì trong tay. Buổi hòa nhạc? Cô chưa từng đến đó.
Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Thẩm Dĩ Hạ, Dịch Thế An lo lắng hỏi: “Cô đến chỗ đó sẽ không bị chú ý chứ?”
Nụ cười trên môi Thẩm Dĩ Hạ càng mở rộng, “Không sao đâu, người trên sân khấu càng thu hút bọn họ hơn.”
“Cô thích ca sĩ đó sao?” Giọng điệu bất giác trầm xuống.
Cảm nhận được ngữ khí biến hóa của người kia, Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy bản thân hẳn là đã đặt cược thành công rồi, “Cũng có thể nói vậy, chị và cô ấy là bạn rất thân.”
Cô đi xem buổi hòa nhạc của bạn mình, tại sao còn muốn mang tôi theo chứ? Sắc mặt Dịch Thế An tối sầm lại, nhưng trong lòng lại có một thanh âm yêu cầu cô đồng ý.
Thẩm Dĩ Hạ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, ánh mắt nàng rơi vào chiếc cúc áo ở vị trí trên cùng được cài chặt.
Nội tâm tranh đấu một hồi, Dịch Thế An thỏa hiệp, “Được, thứ bảy gặp lại, đi đường an toàn.” Dứt lời, nàng xuống xe, đứng sát vào mép đường nhìn xe rời đi.
Thẩm Dĩ Hạ đợi người phía xa kia hóa thành một chấm nhỏ mới quay đầu lại.
Tiểu Nhã âm thầm ghi nhớ diện mạo của người này, đánh dấu là nhân vật chủ chốt.
“Kết quả rút thưởng lần trước mà chị khởi xướng đã có rồi, đây là tấm bưu thiếp đã được chuẩn bị theo yêu cầu của chị.” Tiểu Nhã đưa tấm bưu thiếp và bút ký ra.
“Cùng nhau đưa danh sách cho tôi.” Thẩm Nhất Hà dự định cùng nhau ký chứng minh thư.
Một vài ID đầu tiên là những cái tên mà người hâm mộ bình thường sẽ lấy, ký đến cái cuối cùng, Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày, bác sĩ? Còn mang theo một dãy số dài như vậy.
Kiên nhẫn ký tên xong, Thẩm Dĩ Hạ hỏi: “Người này cũng là fan sao?”
“Đúng vậy, cô ấy chỉ theo dõi những tài khoản liên quan đến chị.” Tiểu Nhã gật đầu.
Có vẻ như cô ấy là một fan hâm mộ bác sĩ mới, không biết khi nào bác sĩ Dịch mới nhận ra mị lực của chị đây.
Dịch Thế An cầm phong bì đi lên lầu, từ xa đã nhìn thấy Vương Nhân Nhân đang đợi ngoài cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Dịch Thế An ngồi vào ghế, cất tấm vé vào ngăn kéo.
Vương Nhân Nhân từ sớm đã chú ý tới phong bì xinh đẹp có con dấu sơn mài trong tay người đối diện, trong lòng run lên, cắn môi nói: “Em có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.”
“Ừ.” Dịch Thế An mở khóa máy tính, tiếp tục làm việc, chờ học sinh miêu tả vấn đề.
Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ như thường lệ ấy, hôm nay Vương Nhân Nhân lại cảm giác có chút chướng mắt, nuốt lại những lời đã chuẩn bị từ lâu và thuận miệng đề cập đến điều gì đó về nghiên cứu.
Nghe xong, Dịch Thế An có chút không vui, ngẩng đầu nhìn Vương Nhân Nhân, “Vấn đề này trong tư liệu được gửi đầu tuần có ghi, em không đọc sao?”
Vương Nhân Nhân sửng sốt, nàng suốt tuần này vẫn luôn suy nghĩ nên làm thế nào để thổ lộ, thật sự không có đọc kỹ thông tin, mở miệng cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn thấy bộ dạng có chuyện khó nói của học trò, Dịch Thế An thu ánh mắt, “Trở về đi, lần sau chú ý.”
“Thật xin lỗi, giáo sư, lần sau em sẽ không như vậy.” Vương Nhân Nhân cúi đầu thừa nhận sai lầm rồi vội vàng rời đi.
Người học sinh này lúc nào cũng nghiêm túc, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì. Dịch Thế An lập tức gọi điện cho bạn cùng phòng để hỏi thăm tình hình.
“Xin chào giáo sư, ngài đang tìm em?” Lý Tử Tuyền ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách đối diện Dịch Thế An.
“Gần đây Vương Nhân Nhân có làm gì khác thường không?”
Ách… Nếu như có đó nhất định là nghĩ về ngài.
Lý Tử Tuyền kiên trì nói: “Gần đây cậu ấy bình thường, không có gì lạ cả.”
“Em ấy và người nhà vẫn liên lạc bình thường chứ?”
“Rất đều đặn, vẫn giống như trước đây.” Lý Tử Tuyền bồn chồn trong lòng, đứa nhỏ ngốc này làm cái gì để giáo sư sinh nghi vậy?
Dịch Thế An cau mày nói: “Vậy nhờ em quan sát em ấy một chút, nếu có gì bất thường lập tức báo cho tôi biết, trạng thái em ấy hiện tại không đúng lắm.”
“Dạ được thưa giáo sư, có lẽ cậu ấy hành động như vậy bởi vì hai ngày qua không được nghỉ ngơi tốt. Cậu ấy có xu hướng mất ngủ khi chuyển mùa.” Lý Tử Tuyền cố gắng yểm trợ bạn cùng phòng.
“Được rồi, không còn việc gì nữa, em có thể về trước.”
Sau khi các học sinh rời đi, Dịch Thế An lấy phong bì ra, nhìn qua rồi lấy ra con dao để bóc phần dưới con dấu trên tờ giấy.
Thập Thất? Hình như mình đã thấy cái tên này ở đâu đó.
Mở ra khu bình luận của Thẩm Dĩ Hạ, Dịch Thế An cười lạnh một tiếng, Thập Thất Hạ Hạ? Rất tốt, cô cũng phải xem thật kỹ một chút cái người Thập Thất này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lúc chuẩn bị rời đi, Dịch Thế An chú ý đến cột tin nhắn riêng tư có dấu chấm màu đỏ, bấm vào thì biết đó là tin nhắn đoạt giải.
Cái này cũng có thể trúng? Hiện tại tôi đang sử dụng chiếc điện thoại này rất tốt. Vị giáo sư “Miệng nói không nhưng cơ thể rất thành thực” Dịch yên lặng điền địa chỉ giao hàng.
Lý Tử Tuyền vừa rời khỏi tòa nhà, vội vàng hỏi thăm tình hình của Vương Nhân Nhân, “Này, Nhân Nhân, cậu đang ở đâu? Giáo sư vừa hỏi mình về tình hình của cậu. Cậu đã làm gì?”
Vương Nhân Nhân đang giải sầu bên hồ, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào con cá cảnh mập mạp trong hồ, “Không có gì, chỉ là không cẩn thận phạm sai lầm ngu ngốc mà thôi.”
“Cậu cẩn thận như vậy có thể phạm sai lầm ngu ngốc sao? Mau thành thật khai báo.”
Vương Nhân Nhân mím môi, “Mình vừa chuẩn bị ngả bài với giáo sư, nhưng đi đến đó, tình cờ gặp cô ấy đang đi xuống lầu, mình đợi một lúc cô ấy mới quay lại, còn mang theo một phong bì trong giống như thư tình, mình không dám nói thêm gì nữa, đành tìm một vấn đề hỏi giáo sư, tình cờ nó đã có trong tài liệu phát đầu tuần.”
Nghe câu chuyện của Vương Nhân Nhân đáng thương, Lý Tử Tuyền im lặng, thở dài nói: “Cậu ở đâu? Mình tới chỗ cậu.”
“Hồ nhân tạo.”
Mặt trời ngã về Tây, hai người Thẩm Dĩ Hạ vội vàng trở về nhà cho kịp giờ cơm.
“Con gái, cuối cùng con đã về, nhanh để mẹ ôm một cái.” Mẹ Thẩm vốn đã sớm đợi ở nhà chạy đến ôm con gái vào lòng.
Thẩm Triệt nhìn hai người vui vẻ ôm nhau, mím môi: “Mẹ, mẹ quá thiên vị, con vừa từ nước ngoài về có được không?”
Mẹ Thẩm ngẩng đầu chán ghét nhìn con trai, “Cũng không phải mẹ bảo con đi, tự mình đi dọn phòng đi.” Bà quay người nắm tay Thẩm Dĩ Hạ đi vào phòng khách, “Phòng của con mẹ đã dọn dẹp xong, chúng ta ăn chút trái cây trước đi, ba con sắp nấu cơm xong rồi, mấy quả táo mẹ mua hôm nay ngọt lắm.”
Ba Thẩm nghe thấy âm thanh, từ trong bếp thò đầu ra, “Con gái, con về rồi, đồ ăn sẽ sớm có thôi.”
Nhìn thấy ba mình cũng như vậy, Thẩm Triệt tức giận kéo vali vào phòng, bắt đầu đinh đinh lạch cạch thu dọn.
Nghe em trai mình cố ý tạo ra tiếng động, Thẩm Dĩ Hà mỉm cười bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ vẫn nên cho em ấy chút thể diện đi.”
Mẹ Thẩm cầm lấy một quả táo khác nhét vào miệng Thẩm Dĩ Hạ, “Mẹ không muốn cho nó. Cho nó chút nắng, nó sẽ tự cho mình là ánh mặt trời.”
“Đủ rồi mẹ, lát nữa chúng ta còn ăn cơm.” Thẩm Dĩ Hạ không chịu nổi việc mẹ Thẩm liên tục đúc nàng ăn.
”Vậy thì chờ lát nữa lại ăn, nhanh để mẹ xem tay con.” Mẹ Thẩm vốn luôn lo lắng chuyện con gái mình bị thương, nhưng Thẩm Dĩ Hạ lại sống chết nhất quyết không chịu để bà đến kinh đô thăm nàng.
Thẩm Dĩ Hạ vung tay trái lên không trung xoay xoay, “Cơ bản đã khỏi rồi, mẹ đừng lo lắng.”
“Có thật không? Bác sĩ nói thế nào?” Con gái bà luôn chỉ báo những tin tốt còn tin xấu liền giấu đi, mẹ Thẩm có chút không yên lòng.
Nghe về người trong lòng từ lời của mẹ cảm giác thật kỳ diệu, Thẩm Dĩ Hà cong môi nói: “Bác sĩ cũng nói như vậy, chỉ là trước mắt còn không có thể xách vật nặng miễn cho vết thương tái lại, tuần sau sẽ có cuộc kiểm tra. “
Mẹ Thẩm gật đầu, “Bác sĩ đó có đáng tin cậy không? Có phải là chuyên gia không?”
Thẩm Dĩ Hà trìu mến cười nói: “Đáng tin cậy, rất đáng tin cậy, mẹ cứ yene tâm đi.” Nếu cô ấy không đáng tin cậy, con có thể coi trọng sao?
“Được rồi được rồi, lần này con sẽ ở lại bao lâu?” Mẹ Thẩm nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Thẩm Nhất Hạ.
“Thứ bảy có việc phải về sớm một chút, để Thẩm Triệt ở lại đây với hai người.”
Sắc mặt mẹ Thẩm lập tức sa xuống, “Gấp gáp như vậy a, xảy ra chuyện gì vậy? Không thể dời lại được sao?”
Thực sự là không thể, nếu dời nó, không biết khi nào mẹ mới có thể trở thành mẹ chồng.
“Là chuyện rất quan trọng, mẹ sẽ không muốn con đẩy lịch về sau, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói cho mẹ biết.” Thẩm Dĩ Hạ thần bí nói.
Mẹ Thẩm sửng sờ, chuyện gì mà lại thần bí như vậy, bà chưa kịp hỏi thêm thì từ trong bếp đã vang lên tiếng gọi của chồng.
“Đã đến giờ ăn rồi, đã đến giờ ăn rồi. Thẩm Triệt, mau tới bưng đồ ăn lên.” Cha Thẩm vừa cởi tạp dề vừa hướng ra cửa gọi mọi người.
“Đi ăn cơm trước thôi mẹ, không cần nóng vội.” Thẩm Dĩ Hạ kéo mẹ ngồi vào bàn ăn.
Tác giả có lời muốn nói: