Chương 15: Tới gần
Nhìn thấy bác sĩ Dịch – người mổ chính đang nhanh chóng thay quần áo, có vẻ vội vàng đi ra ngoài, Mạnh Lị buồn bực nói: “Ngài không mệt sao? Tôi hiện tại chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ngay tại chỗ.”
“Có việc, đi trước.” Dịch Thế An trở lại phòng nghỉ, uống một chai nước đường glucose* từ từ hồi phục tinh thần, xử lí xong phần thức ăn nhanh đã chuẩn bị trước, cô lái xe về tiểu khu.
*Một loại nước bổ
“Tôi đang ở gara, cô xuống đây đi.” Dịch Thế An gọi Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ toàn thân khoác lên bộ cánh màu đen như hòa vào màn đêm, nhẹ nhàng bước lên ghế phụ.
“Chào buổi tối, bác sĩ Dịch.” Thẩm Dĩ Hạ cười rạng rỡ.
Dịch Thế An kéo lên nụ cười: “Chào buổi tối.”
Thẩm Dĩ Hạ dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trán đối phương, hỏi: “Cô cảm thấy không thoải mái sao? Chúng ta có thể dời lại hôm khác xem.”
“Không sao đâu, thắt dây an toàn vào đi.” Dịch Thế An nhẹ nhàng nhắc nhở, sử dụng định vị để đi đến rạp chiếu phim.
Đến địa điểm, Dịch Thế An đi vào chỗ ngồi trước, Thẩm Dĩ Hạ đội mũ và đeo khẩu trang bước vào, vé hai hàng cuối cùng đã được Thẩm Dĩ Hạ bí mật bao trước.
Rạp chiếu phim tối om, Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dịch Thế An, “Xin chào, tôi ngồi đây được không?” Giọng nói chỉ đủ để hai người họ nghe được.
Dịch Thế An bị chọc cười: “Xin lỗi, ở đây có người rồi.”
Thẩm Nhất Hạ vội vàng bật sáng màn hình ngồi xuống, giọng điệu đầy mùi trà*: “A…, tôi ngồi vào chỗ của chị gái, chị ấy sẽ không vui nhỉ.”
*Trà xanh = tiểu tam
Dịch Thế An đưa tay tháo khẩu trang của Thẩm Dĩ Hạ xuống: “Cô ấy tới rồi.”
Một cảm giác tê dại truyền từ tai đến bên má, Thẩm Dĩ Hạ khẽ cử động ngón tay.
Bộ phim chầm chậm chiếu lên, Dịch Thế An quay người xem phim, ánh sáng lung linh lập lòe giữa những hình ảnh thay đổi trên màn hình, chúng phản chiếu trên người làm tăng thêm một tầng vẻ đẹp mơ hồ cho gương mặt lập thể uy nghiêm kia, Thẩm Dĩ Hạ lẳng lặng ngắm nhìn một bên mặt của Dịch Thế An.
“Hoành Lương Công, lại gặp mặt.” Một thanh âm mê hoặc từ tứ phương truyền đến, bao trùm lấy Dịch Thế An, âm thanh cuối cùng lay động đến trái tim cô, không ngờ lại khiến cô cảm thấy an tâm.
Thấy Dịch Thế An chăm chú xem, Thẩm Dĩ Hạ thu hồi tâm tư, cũng bắt đầu xem phim.
Vai diễn của nàng đã kết thúc, Thẩm Dĩ Hạ nghiêng đầu muốn hỏi Dịch Thế An cảm thấy thế nào, lời nói chưa kịp buông ra liền dừng lại.
Khóe môi nhếch lên, Thẩm Dĩ Hạ dùng ánh mắt họa nên khuôn mặt đang say ngủ của Dịch Thế An, từ lông mày đi xuống từng tấc từng phân đều đem khắc vào trái tim.
Mệt mỏi cũng không nói gì, không biết ở bên ngoài đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở.
Thẩm Dĩ Hạ lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, tắt đèn flash cẩn thận chụp ảnh với cô.
Liên tục thay đổi mấy tư thế, Thẩm Dĩ Hạ vẫn chưa hài lòng. Sau khi xác nhận lần nữa Dịch Thế An không có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng dựa vào vai cô, đầu hai người chỉ cách nhau một tấc.
Điều chỉnh góc độ và nhấn nút chụp, Thẩm Dĩ Hà lập tức ngồi thẳng dậy, chậm rãi ngắm nhìn nhất cử nhất động của hai người trong album ảnh.
Lần đầu tiên chụp ảnh chung, về nhà đem đóng khung mới được.
Khi bộ phim tiến vào hồi kết, Thẩm Dĩ Hạ đành phải nhẹ nhàng gọi Dịch Thế An, “Bác sĩ Dịch? Thế An? Tiểu quả hồng? Tiểu…”
Dịch Thế An bối rối tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ giúp cô chỉnh lại quần áo, ôn nhu nói: “Phim sắp kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.”
Ý thức được bản thân đã ngủ, Dịch Thế An khẽ nói: “Xin lỗi, không cẩn thận ngủ quên mất.”
Thẩm Dĩ Hạ cười một cái, cố ý trêu ghẹo: “Giọng nói của chị có sức thôi miên như vậy sao? Xem ra chị phải chăm chỉ luyện tập để tránh mất mặt.”
“Không phải, rất tuyệt, nghe rất êm tai.” Dịch Thế An vội vàng phủ nhận, âm lượng càng lúc càng nhỏ dần.
Ánh mắt Thẩm Dĩ Hạ lóe lên: “Thế này nha, bởi vì em chưa được nghe hết, nên về nhà chị một mình đọc cho em nghe được không hả? Em muốn nghe cái khác cũng không thành vấn đề.”
Dịch Thế An cảm thấy lỗ tai lại có dấu hiệu nóng lên, vội vàng đeo khẩu trang cho Thẩm Dĩ Hạ, che đi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng.
“Tôi đã 30 rồi, không cần nghe chuyện kể trước khi đi ngủ”.
Thẩm Dĩ Hạ cũng không có coi trọng, “Để chị lái xe đi, em nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tay của cô không sao chứ?” Dịch Thế An có chút lo lắng.
Hửm? Suy nghĩ của Thẩm Dĩ Hạ có chút đi lệch, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên có thể, vô cùng có thể.”
Sự nghiêm túc đột ngột khiến Dịch Thế An cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô thực sự đang mệt mỏi.
“Vậy cô lên xe trước đi, tôi tới ngay.” Dịch Thế An giao chìa khóa xe cho Thẩm Dĩ Hạ.
Hai người chân trước chân sau chuồn khỏi phòng chiếu trước khi đèn được bật lên.
“Ngồi vững đi, chị đây lái xe rất nhanh.” Thẩm Dĩ Hạ nhướng mày nhìn Dịch Thế An.
Dịch Thế An trong lòng sinh ra hối hận, tốc độ xe không nhanh không chậm khiến cô nhận ra người này lại đang trêu chọc cô.
“…”
“Đùa chút thôi, chị không nỡ làm em lo lắng đâu.” Thẩm Dĩ Hạ cười khẽ.
Thành phố lúc nửa đêm vẫn sáng đèn, những dải ánh sáng lung linh khiến Thẩm Dĩ Hạ hơi xúc động.
“Đã lâu lắm rồi không được trải qua cuộc sống như thế này.” Thẩm Dĩ Hạ nghiêng đầu nhìn Dịch Thế An, “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì?” Dịch Thế An không hiểu.
“Cảm ơn em đã để chị được xé bỏ lớp vỏ lộng lẫy bên ngoài, bộc lộ con người thật của mình.” Một số hình ảnh hiện lên trong đầu Thẩm Dĩ Hạ, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt.
“Là người của công chúng, chị nên làm gương cho những người yêu mến mình, không muốn để họ tiếp nhận năng lượng tiêu cực từ mình. Nhưng dù sao chị cũng không phải thần thánh, chị cũng muốn cảm nhận được một ngày với ba bữa cơm ấm áp, muốn cùng người nhà đi tản bộ dạo phố.”
“Nhưng chị không thể, giới truyền thông sẽ luôn miêu tả những điều bình thường thành thứ thối nát không thể chịu nổi.”
Cảm thấy bản thân nói quá nhiều, Thẩm Dĩ Hạ dừng chủ đề này lại, “Hôm nay cảm ơn em, đây là lần đầu tiên chị cùng bạn bè âm thầm bước vào rạp chiếu phim kể từ khi nổi tiếng.”
Cảm ơn em đã khiến chị muốn buông bỏ những ràng buộc và được là chính mình.
Dịch Thế An không nghĩ tới Thẩm Dĩ Hạ lại một phen moi móc trái tim ra như vậy, trong lòng có chút đau buồn khi nghe chúng.
“Cô có thích gió đêm không?” Dịch Thế An nhẹ giọng hỏi.
“Thích, nhưng nhiều nhất chỉ có thể cảm nhận trong tiểu khu. Trong nước đi ra ngoài không tiện lắm.”
Dịch Thế An gật đầu, “Hôm nay thật xin lỗi, hôm khác tôi sẽ đền bù cho cô.”
Thẩm Dĩ Hạ vui vẻ nói: “Bác sĩ Dịch bồi thường cho chị như thế nào đây? Chị không nhận quà nha.”
Nếu là cô đương nhiên tôi không nói điều đó.
“Đến lúc đó cô sẽ biết, cần phải chuẩn bị một chút.”
“Được rồi, vậy chị rất mong chờ nó.”
Thuận lợi về đến nhà, cả hai tạm biệt nhau trong thang máy.
“Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Thẩm Dĩ Hạ vừa mới vào nhà liền nhào về phía sofa, ôm lấy gối đầu cười ngây ngô.
Làm sao bây giờ, có hơi phấn khích.
Mở điện thoại lên, Thẩm Dĩ Hạ đặt bức ảnh cuối cùng làm hình nền, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Thẩm Dĩ Hạ: [ hình ảnh. jpg ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Trông đẹp không? ]
Kỷ Lan: [ …đẹp ]
Thẩm Dĩ Hạ: [ Cô ấy xinh đẹp, em cũng xinh đẹp? ]
Ngài đây là muốn tôi chết à, tôi cũng đâu phải Tiểu Nhã.
Kỷ Lan: [ Trông đẹp đôi lắm, rất hợp nhau. ]
Thẩm Dĩ Hạ thừa nhận bản thân đã bị lấy lòng.
Thẩm Dĩ Hạ: [ Mượn những lời tốt lành của chị nha, cuối năm sẽ cho chị thêm tiền thưởng. ]
Kỷ Lan: [ Cám ơn lão bản, lão bản thật hào phóng. jpg ]
Một giấc ngủ ngắn trong rạp chiếu phim khiến Dịch Thế An lấy lại được chút năng lượng, bắt đầu liên hệ người công cụ Vinh Tranh để đặt mua vật tư.
Sau một hồi trao đổi và xác nhận mẫu mã, Vinh Tranh bắt đầu tò mò, “Trước đây em đã nói muốn mua một lần, chị không phải đã bảo không muốn mua sao? Để phí mất 5 vạn tệ tiền giảm giá. Dù cả hai ta đều không thiếu tiền nhưng luôn cảm thấy mình đang thua lỗ.”
“Lúc đó không cần.” Dịch Thế An vừa tìm kiếm tư liệu vừa nói.
“Chị định bỏ rơi người cộng sự trung thành Tiểu Hắc của mình à?”
“Không có, hôm nào rồi nói sau, tôi mệt rồi.” Kim giờ đã chỉ mười hai giờ.
“Được rồi.”
Tắt máy tính, Dịch Thế An đi vào phòng tắm.
Hy vọng cô sẽ thích nó.
– –
Young: Mọi người nghỉ lễ vui nhá.