Chương 13: Hộ thực
Vén mái tóc dài ra sau lưng, Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nét mặt lộ vẻ trào phúng.
“Có việc gì sao Hạ Hạ, chị đang chuẩn bị đi ra ngoài vui vẻ a ~” Kỷ Lan ngữ khí nhẹ nhàng, xoay xoay chìa khóa xe trong tay.
Thẩm Dĩ Hạ lạnh giọng nói: “Đi ra ngoài quẹo trái, làm việc.”
Âm thanh lạnh lẽo từ loa truyền đến, Kỷ Lan thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, “Xảy ra chuyện gì?”
“Paparazzi tìm tới cửa, điều tra xem ai đứng đằng sau.” Thẩm Dĩ Hạ chuyển tài liệu nhận được trên WeChat cho Kỷ Lan.
Kỷ Lan híp mắt lật xem từng ảnh, trong đầu nhanh chóng hiện ra các đoạn video ngắn gần đây, “Ngày mai sẽ cho em đáp án chính xác. Là sai lầm của chị, xin lỗi.”
“À, nhân tiện hỏi một chút, cơ cấu fan của em bây giờ như thế nào?” Thẩm Dĩ Hạ đứng bên cửa sổ, tùy ý nhìn đội bảo an bận rộn ở tầng dưới.
Đột nhiên đổi chủ đề, Kỷ – chuẩn bị đánh một trận lớn – Lan không kịp phản ứng.
“Hả? Rất tốt nha, từ thế hệ bà ngoại cho đến đội viên thiếu niên, độ bám rất mạnh và sức mua hàng đầu, trạng thái hiện tại có thể tiếp tục phát triển.”
“Không có hỏi cái này, bọn họ thuộc những loại nào?” Thẩm Dĩ Hạ ghét bỏ nói.
“A? Quá nhiều rồi, cái gì mà loại fan sắc đẹp, người hâm mộ sự nghiệp, fan chân ái các loại các dạng đều có a, còn có fan bạn gái, fan CP, fan cơ thể.” Kỷ Lan bấm từng đầu ngón tay để đếm phát hiện không đủ ngón, “Lại nói cái này, số lượng fan nữ của em nhiều đến đáng kinh ngạc, chiếm tối thiểu 70%, còn rất giỏi đánh nhau.”
Những cái trước đều bình thường, nhưng Thẩm Dĩ Hạ nghe đến cái sau thì hơi nhíu mày: “Hai cái cuối cùng có chuyện gì vậy?”
“Bí mật nói cho em biết, bọn họ đẩy cp cho em không chỉ với các diễn viên lớn mà còn có bạn thân nhất của em, ví dụ như Thập Thất.” Fan cp còn chưa nhảy múa trước mặt chính chủ.
“Về phần cuối cùng cái kia, em hiểu.” Tình thương của mẹ dần dần biến chất.
…Kia xác thực có những loại kỳ quái, tốt hơn hết vẫn là không nói cho cô ấy biết.
Thẩm Dĩ Hạ nhẹ giọng nói: “Tiện thể giải quyết một chút, ảnh hưởng không tốt.”
Hy vọng cô y tá nhỏ đó là một người hâm mộ nghiêm túc.
Kỷ Lan trong giây lát đã hiểu ra, “OK OK, có điều chị cảm thấy bác sĩ Dịch nhà em sẽ không để ý đến những thứ này.”
Cái đó khó mà nói chắc được.
“Mau đi làm chính sự, cúp máy.”
Tại thẩm mỹ viện tư nhân, Thẩm Dĩ Hạ đang cùng Thập Thất bảo dưỡng cơ thể.
“Nghe nói Kỷ Lan tối hôm qua đại phát thần uy a, kẻ nào mà thiển cận như vậy?” Sau khi phục vụ viên rời đi, Thập Thất bật chế độ ăn dưa.
Thẩm Dĩ Hạ cười khẩy: “Chỉ là loại tôm tép nhãi nhép thôi, gieo gió gặt bão.”
“Trước đây cậu không phải luôn giải quyết trong âm thầm sao? Lần này thế nào lại nghiêm túc như vậy?”
Vẻ mặt không vui của người nào đó hiện lên trong đầu Thẩm Dĩ Hạ, nhẹ nhàng nói: “Tiểu bằng hữu nhà mình để ý, vì vậy phải giết gà dọa khỉ.”
“Em trai cậu?” Thập Thất chỉ có thể nghĩ đến Thẩm Triệt còn đang học đại học.
“Không phải, tiểu tử vô tâm kia vẫn còn ở bên ngoài.” Thẩm Dĩ Hạ cười nói.
Thập Thất lật người nhìn Thẩm Dĩ Hạ: “Nha, vậy là cậu có biến sao?”
Nét mặt Thẩm Dĩ Hạ lộ ra vẻ cưng chiều, “Có thể nói như vậy, nhưng vẫn chưa thành đâu.”
Thập Thất không nghĩ tới bạn tốt lại trực tiếp nhét cho mình loại tin tức nóng hổi như vậy, “Mình đi đây, cậu thế mà lại thầm lặng làm đại sự a, đã nói cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, giờ cậu làm thế là phản bội tình nghĩa cách mạng của chúng ta rồi.” Đấm ngực ra vẻ bi thương.
“Phốc, cậu đừng làm trò nữa, mình cười một hồi nứt mặt nạ mất.” Thẩm Dĩ Hạ vỗ nhẹ người Thập Thất.
“Kể một chút đi, ai theo đuổi ai, mình đã sẵn sàng ăn dưa ngon.”
Thẩm Dĩ Hạ mím môi: “Mình theo đuổi cô ấy? Nhưng mình vẫn chưa chuẩn bị tốt để thổ lộ tình cảm.”
Chuyến đi hôm nay rất đáng giá a, Thập Thất càng hưng phấn, “Cậu nên tranh thủ thời gian đi a, khi nào dẫn đến cho mình nhìn một chút.”
“Không gấp gáp, nóng vội không ăn được quả hồng ngọt.”
“Không phải chứ, hắn không được hay là cậu không được?” Thập Thất khó hiểu.
Những người này cả ngày đều suy nghĩ cái gì đâu không vậy chứ, Thẩm Dĩ Hạ không nói nên lời, “… Là con gái, cô ấy vẫn chưa nhận ra.”
*Đoạn này vì cô ấy (她) và anh ấy (他) đều phát âm là Tā nên ban đầu Thập Thất nghĩ rằng Thẩm Dĩ Hạ nói về một người nam.
Thập Thất chấn kinh* nói, “Nhìn không ra a, mình còn tưởng rằng cậu là gái thẳng.”
*Chấn kinh: sốc
“Thích thì chính là thích thôi, phân giới tính cái gì chứ.” Thẩm Dĩ Hạ không đồng ý.
“Mình đồng ý, đi đi đi hôm nay cậu nhất định phải dẫn mình đi ăn một bữa thật ngon.” Không để ý đến việc thời gian chưa đủ, Thập Thất lôi kéo Thẩm Dĩ Hạ rời đi.
Hai người một bên đang ăn uống vui vẻ, trên internet lại nổi lên cơn sóng.
[ Nam diễn viên trẻ mới nổi một đêm hẹn hò với ba cô gái ] [ Nghệ sĩ họ Tôn là bậc thầy quản lý thời gian ]…
[ Tôi đi đây, người này bình thường trước mặt mọi người giữ mình tự nhận người tốt, sau lưng lại làm trò trăng hoa như vậy ] [ Tôi ước được phân nửa năng lực quản lý thời gian của hắn, lạy Chúa trên trời cao ] [ +1, các fan thảm thật rồi ]
Chỉ trong một khắc, Tôn Lăng trở thành một con chuột qua đường, người đuổi người đánh.
“Chị, mau cứu em đi, em chỉ là muốn bắt chút nhược điểm của cô ấy không nghĩ lại lớn chuyện như vậy.” Tôn Lăng khóc lóc thảm thiết, quỳ rạp xuống đất cầu cứu người đại diện.
Người đại diện đá bàn tay Tôn Lăng đang kéo lấy ống quần của mình ra, khiển trách anh ta: “Đã sớm nói cho cậu biết không nên đi trêu chọc, đừng động vào tổ kiến lửa, cậu cho rằng năng lực của bản thân mình lớn đến vậy sao? Lần thứ nhất người ta không chấp nhặt với cậu, không biết cảm kích thì thôi còn được đà lấn tới?”
Tôn Lăng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục cầu cứu: “Em đã làm sai rồi, chị ơi, em biết là em sai rồi, xin hãy giúp em thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi.”
“Tất cả đều là sự thật, tôi làm sao giúp được cậu đây?” Người đại diện cũng không đành lòng nhìn người mà bản thân vất vả mang ra bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Thẩm Dĩ Hạ! Chỉ cần cô ấy chịu buông tay nhất định có thể toàn thây vượt qua cơn bão này, em đi cầu xin người ta.” Tôn Lăng cố gắng bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
“Tỉnh lại đi, cô ấy từ trước đến nay không tùy tiện ra tay, cậu xem như đẩy mình ra trước họng súng rồi. Mau thu dọn hành lí xuất ngoại, qua một đoạn thời gian hẵn quay về.” Người đại diện không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.
Chín giờ tối, Thẩm Dĩ Hạ mang theo mỹ phẩm dưỡng da vừa mua về đến nhà, nằm trên ghế sofa lướt xem tin tức trên mạng.
Sau đó nhìn thấy rất nhiều câu chuyện từ những năm đầu được cư dân mạng đào lại, Thẩm Dĩ Hạ bất giác lắc đầu, tại sao người trẻ ngày nay lại không biết quý trọng danh dự của mình vậy chứ, hoàn cảnh thay đổi tốt hơn, lòng người lại càng tham lam không biết đủ.
Không quản việc này nữa, Thẩm Dĩ Hạ đứng dậy chuẩn bị đi tắm nhưng cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ.
Sau khi đếm ngày, Thẩm Dĩ Hạ cau mày, đi vào nhà vệ sinh, quả nhiên.
Sờ về phía hộp đựng, lúc này mới đột nhiên nhớ ra vốn dĩ ban đầu chỉ định ở chỗ này một tháng, cái đó sớm đã dùng hết rồi.
Đỡ trán, Thẩm Dĩ Hạ thầm mắng chửi mình vui vẻ đến quên cả trời đất, không còn cách nào khác đành cầu cứu người bên ngoài, phải hơn mười giây sau, cuộc gọi mới được kết nối.
“Xin chào?” Giọng nói có chút hổn hển.
Đêm khuya còn làm gì vậy, Thẩm Dĩ Hạ trong lòng nghi ngờ, cắn môi mở miệng nói: “Ở nhà cô còn băng vệ sinh với cả thuốc giảm đau không, giang hồ cấp cứu, mật khẩu 08014211.”
Dịch Thế An liền giật mình, “Có, đợi tôi năm phút.” Mặc quần áo xong, bước ra khỏi phòng.
Nói là năm phút đồng hồ, nhưng Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua.
Mang theo đồ vật đi vào phòng khách, Dịch Thế An gọi điện thoại hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Phòng ngủ chính.” Thẩm Dĩ Hạ trầm giọng.
Cẩn thận mở cửa phòng, Dịch Thế An thẳng bước đến cửa nhà vệ sinh đặt đồ xuống.
“Cô tự ra lấy nhé, tôi đi về trước, nếu dùng thấy hợp thì có thể nói chỗ tôi vẫn còn.” Mùi thơm trong phòng ngủ khiến Dịch Thế An muốn chạy trốn.
“Được.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Dĩ Hạ nhanh chóng lấy được đồ và thay quần áo sạch.
Thật là mất mặt.
Chuẩn bị lấy thuốc giảm đau, mới phát hiện bên cạnh hộp thuốc còn có một chiếc ly đính kèm giấy ghi chú.
[ Uống khi còn nóng, không bớt đau hẵn dùng thuốc. ] Nét chữ mạnh mẽ.
Sau khi uống canh gừng đường nâu vừa nấu xong, Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy món canh này không so được với ấm áp trong lòng.
Đem cái ly rửa sạch sẽ, Thẩm Dĩ Hạ mang theo mỹ phẩm dưỡng da mua lúc chiều đi xuống lầu.
Cánh cửa khép hờ, Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng bước vào, phòng khách lại không có bóng người.
Đem cái ly đặt lên bàn, Thẩm Dĩ Hạ đi về phía căn phòng đang sáng đèn.
“Cô…” Vừa bước qua cửa, Thẩm Dĩ Hạ liền sững người.
Dịch Thế An chỉ mặc áo lót và quần thể thao ngắn, đang quay mặt vào tường thực hiện động tác kéo xà đơn, tất cả những đường nét rõ ràng và đẹp đẽ đều phản chiếu trong mắt Thẩm Dĩ Hạ.
Dịch Thế An nghe thấy động tĩnh, hạ người xuống và quay lại, mồ hôi theo nét cơ bụng chảy dọc xuống, Thẩm Dĩ Hạ nuốt nước bọt.
“Ách, tôi đến trả ly cho cô.” Nhìn Dịch Thế An lau mồ hôi rồi mặc áo phông vào, Thẩm Dĩ Hạ có chút tiếc nuối.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Dịch Thế An cởi bao cát nặng trĩu trên chân ra, đặt sang một bên.
Thẩm Dĩ Hạ siết chiếc túi trên tay, nhẹ nhàng nói: “Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn.”
Dịch Thế An gật đầu: “Vậy thì tốt, không nên tùy tiện uống thuốc.”
“Cái này mua cho cô.” Thẩm Dĩ Hạ đưa mỹ phẩm dưỡng da cho Dịch Thế An.
Nàng thật sự là một người thích chăm sóc em gái sao? Dịch Thế An nhìn túi lớn chứa các loại mỹ phẩm mà có chút nhức đầu.
“Tôi chỉ dùng kem chống nắng và kem dưỡng ẩm, không dùng bất cứ thứ gì khác.” Dịch Thế An lấy bừa một lọ và trả phần còn lại cho Thẩm Dĩ Hạ.
Thẩm Dĩ Hạ lấy túi nhét trở lại, đáp: “Vậy thì cô mới càng cần dùng chúng hơn, không sao, tôi sẽ dạy cô.”
“Nhưng thật sự rất phiền phức, tôi không muốn dùng.” Dịch Thế An lại muốn đem túi trả về tay Thẩm Dĩ Hạ.
Thế mà còn giở tính khí trẻ con ra. Thẩm Dĩ Hạ tránh chiếc túi trực tiếp kéo người vào phòng tắm.
Dùng nước thấm ướt khăn tay, Thẩm Dĩ Hạ nắm chắc thắng lợi về phía mình, nhướng mày nói: “Tự mình lau hay để tôi giúp?”
“…” Dịch Thế An cầm lấy khăn rửa mặt lung tung, tóc bị cọ rối hết cả lên.
Giống như một chú sư tử nhỏ xù lông.
Lại kéo người đến chỗ sofa ngồi, Thẩm Dĩ Hạ vừa hướng dẫn cách sử dụng vừa bôi lên mặt cô, toàn bộ quá trình người nào đó họ Dịch giống như một con mèo bị giữ lại để hong khô lông.
Tiểu yếu đuối đáng thương và bất lực.
Sau một loạt quy trình Thẩm Dĩ Hạ khá hài lòng, lặng lẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt dịu dàng như nước, còn có chút ửng hồng mê hoặc lòng người mà bản thân tạo ra.
Dịch Thế An chậm rãi mở mắt, “Xong rồi?”
“Còn muốn cái khác hả? Để tôi đi lấy.”
Dịch Thế An giữ Thẩm Dĩ Hạ lại, vội vàng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, không cần.”
“Được rồi, cô đã nhớ hết chưa, lát hồi tắm rửa xong còn phải làm lại lần nữa nha.” Thẩm Dĩ Hạ căn dặn học sinh đầu tiên của mình.
“Nhớ, nhưng thật sự rất phiền phức mà.”
Đôi mắt Thẩm Dĩ Hạ mang ưu thương, yếu ớt nói: “Vậy được rồi, không làm khó cô nữa, tôi đi đây.”
Chậm rãi cất mấy chai lọ, đứng dậy rời đi.
Một bước, hai bước, ba… Cánh tay trái bị nắm lại nhẹ nhàng, Thẩm Dĩ Hạ quay đầu nghi hoặc nhìn Dịch Thế An.
“Đưa nó cho tôi.”
Quả hồng nhỏ thật dễ dụ, hôm nay cũng chỉ trực tiếp diễn xuất một lần.
“Vẫn nên bỏ qua thì hơn.” Thẩm Dĩ Hạ quay đầu tiếp tục động tác rời đi.
Bàn tay phải bị bao lại, Dịch Thế An rút chiếc túi từ những ngón tay thon dài của Thẩm Dĩ Hạ ra, “Cho tôi thì nó là của tôi rồi.”
“Hừ, vậy thì đừng hối hận, tạm biệt.” Thẩm Dĩ Hạ thầm vui vẻ trong lòng rời khỏi hiện trường gây án.
Thấy người kia rời đi, Dịch Thế An nhìn cái túi trong tay, rơi vào trầm tư.
Cuối cùng sao lại biến thành như này chứ?
Dịch Thế An mang theo bối rối đi vào phòng tắm, tắm rửa vệ sinh xong xuôi, cam chịu làm theo trình tự vừa rồi một lần nữa mới chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
九天了,喜提首鲨,悲伤那么大。衷心的希望下次bb能让我早死早超生.
QT: Cửu thiên, vui đề thủ cá mập, bi thương lớn như vậy. Trung tâm hi vọng lần sau bb có thể để cho ta chết sớm sớm siêu sinh.
Young: Lời tác giả mình không dịch được mọi người ơi. Thứ lỗi cho mình:<. Hông biết phải là tác giả đi xăm hình đau chín ngày trời không:))