Chương 1: Mới gặp
Tóc dài như thác nước, da trắng nõn nà, trong khe hở truyền vào ánh nắng đánh ở trên mặt lộ ra lông tơ nhỏ bé, cả người nhìn qua thần thánh lại vỡ vụn.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ em cuối cùng cũng tỉnh rồi, đầu có đau hay không nha, ngoài ra tay có còn khó chịu chỗ nào hay không?”
Thẩm Dĩ Hạ mơ màng tỉnh lại, vách tường bệnh viện không chói mắt.
“Tư…” Muốn chống người lên, cánh tay trái lại truyền đến một trận đau ray rứt, lần này triệt để tỉnh rồi.
Thẩm Dĩ Hạ mỹ nhân mắt ngọc mày ngài giờ phút này trên mặt tiều tụy, trên thân là quần áo bệnh viện màu trắng xanh đan xen nhau, có vẻ hơi rộng.
“Hạ Hạ?” Kỷ Lan đứng dậy bên bên giường bệnh, vẫy vẫy tay trước mặt nàng, nhắc nhở nàng bên cạnh còn có một người.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Thẩm Dĩ Hạ tay phải vuốt vuốt căng huyệt Thái Dương nhìn về phía gương mặt tràn đầy ngưng trọng của người đại diện.
“Ai nha 8 tiếng này gấp chết chị, nếu nơi này không phải là đế y, chị lo lắng có phải bọn họ chẩn đoán sai hay không, em có còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không nha?” Ngày thường là đại quản lí sấm rền gió cuốn lan giờ đây lại biến thân thành lão mụ tử.
“Phốc xì…” Thẩm Dĩ Hạ cười khẽ một tiếng, “Rất lâu rồi không thấy dáng vẻ chị khẩn trương, không có việc gì, chỉ là tay trái có đau một chút nâng lên không nổi.” Gương mặt không trang điểm mỉm cười lại nhiễm hơn mấy phần diễm lệ.
“Xương cổ tay trái bị nứt nhỏ, cần dùng nẹp cố định lại.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói thanh lãnh lại hòa nhã.
Dịch Thế An đem tấm phim cầm trong tay đưa cho y tá rồi đi về phía giường bệnh.
Người sạch sẽ trong áo blouse trắng, bên trong dựng áo sơ mi thuần trắng, quần tây đen phối hợp cùng màu giày da có vẻ càng lão luyện.
Hai người sững sờ nhìn xem thân ảnh có vẻ trẻ tuổi, cao gầy, khẩu trang che lại hơn nửa gương mặt, chỉ chừa lại đôi mày kiếm xinh đẹp và đôi mắt sáng như sao.
Dịch Thế An hơi nhíu mày, “Xin chào, tôi là bác sĩ khoa chỉnh hình, người điều trị chính, phiền cô tránh ra một chút.” Mấy sợi tóc rối trượt đến trước mắt, thình thoảng đụng vào hàng mi dày và thẳng, phần đuôi tóc nhiều tầng có thể che đi gáy được uốn phồng nhẹ.
“Đau không.” Khẩu trang hơi gợn lên, một câu nói không cảm xúc vang lên.
“Không… Đau! Đau!” Thẩm Dĩ Hạ nhẹ nhàng thở ra.
“Tổn thương phần mềm khép kín, không có vấn đề gì lớn, hiện tại có thể đeo nẹp.” Ngón tay thon dài, có lực, lướt trên chiếc PDA*, nhanh chóng đưa ra lời dặn của bác sĩ.
* Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân thường được gọi theo viết tắt tiếng Anh là PDA (Personal Digital Assistant), là các thiết bị cầm tay vốn được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và ngày càng tích hợp thêm nhiều chức năng. Một PDA cơ bản thường có đồng hồ, sổ lịch, sổ địa chỉ, danh sách việc cần làm, sổ ghi nhớ, và máy tính bỏ túi.
“Mỗi tuần kiểm tra lại một lần, dự kiến bốn tuần sau có thể tháo ra, y tá sẽ đưa cho cô sổ tay y tế.” Dịch Thế An ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thẩm Dĩ Hạ, “Cô xem kĩ và nhanh lên.” Giọng điệu dửng dưng nhưng lại khiến người khác tin phục.
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Thẩm Dĩ Hạ miệng hơi cười, cong cong mắt.
Sau khi xác nhận không có gì sơ xót, Dịch Thế An quay người đi về phía phòng bệnh bên cạnh, cô y tá nhỏ lén nhìn Thẩm đại mỹ nhân đang uống nước trên giường liền đi theo sau cô.
Kỷ Lan kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng xuyên qua tấm kính trên giường, xua tan vẻ lo lắng hôm qua. Ánh vàng nhuộm đỏ đuôi tóc, Thẩm Dĩ Hạ nheo mắt nhìn về phía cây hoa quế to lớn bên ngoài cửa sổ, ngũ quan thanh tú phủ bóng lên, trông giống như một nữ thần được miêu tả trong thần thoại.
“Kết quả điều tra thế nào?” Thẩm Dĩ Hạ hững hờ chơi đùa với mái tóc, những sợi tóc mềm mại óng ả quấn quanh đầu ngón tay cô, hết vòng này đến vòng khác.
“Thật kỳ lạ khi nói rằng thiết bị thực sự có vấn đề. Khóa thép trên dây tự nhiên bị đứt. Tiểu Nhã và đạo diễn đã kiểm tra nó trước khi quay và sau đó cũng không ai chạm vào nó.” Kỷ Lan gọt quả táo trong tay và cắt nó thành từng miếng ngay ngắn đặt vào trong đĩa trái cây.
“Chẳng lẽ lại là thật sao, năm ngoái khi quay phim ở núi Ngũ Linh gặp phải đạo trưởng nói em năm nay sẽ gặp tai họa.” Kỷ Lan nghiêm túc nói.
“Lời nói tùy tiện của người khác chị cũng tin, nếu thật sự xảy ra chuyện, hiện tại em còn có thể tỉnh sao?” Thẩm Dĩ Hạ xiên miếng táo đã được cắt sẵn nằm trong đĩa trái cây, nhét vào trong miệng Kỷ Lan, “Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bồi bổ, Tiểu Nhã đâu?”
Với tư cách là trợ lý riêng của Thẩm ảnh hậu, cô hiện đang chiến đấu trong biệt thự ở vùng ngoại ô phía bắc, khiêng những chiếc túi lớn nhỏ lên xe.
“Em ấy đi thu dọn hành lý. Em ở đây không phải có căn hộ lớn sao? Chị nghĩ khoảng thời gian này trước hết ở chỗ ấy tới bệnh viện tái khám tương đối dễ dàng, thuận tiện, hơn nữa nhân tiện trốn tránh đám phóng viên giải trí đó.”
Thẩm Dĩ Hạ lặng tiếng
“Em không biết, đám chó săn kia biết chuyện, bọn họ ai nấy đều điên cuồng đưa lên các loại tin tức, như sợ có người không biết em hôn mê bất tỉnh, tạo ra bầu không khí thật là kinh người.” Ánh mắt Kỷ Lan chứa đầy sát khí.
[ Thẩm Dĩ Hạ quay phim, rơi xuống từ độ cao 10 mét, hôn mê bất tỉnh! ] BẠO
[ Một diễn viên nổi tiếng rạng sáng được đưa đến bệnh viện do thiết bị gặp trục trặc, hiện sống chết chưa rõ! ] BẠO
[ 8 tiếng thời gian vàng đã trôi qua, Thẩm Dĩ Hạ vẫn chưa tỉnh lại! ] BẠO
Hàng loạt hot search đang treo cao, gây ảnh hưởng đến cảm xúc của cư dân mạng
[ ô ô ô Hạ Hạ mau chóng tỉnh lại nào ]
[ Trời cao phù hộ ]
[ Thẩm Dĩ Hạ cố lên ]
[ Hi vọng điều tra rõ ràng ]
[ Người qua đường, chúc bình an ]
Mọi người từ mọi tầng lớp xã hội tụ họp lại với nhau, cũng không thể thiếu được đám anti- fan và các blogger đục nước béo cò*
* Đục nước: Chỉ những hoàn cảnh rối ren, loạn lạc không theo một quy luật hay quỹ đạo nào trong cuộc sống hết.
Béo cò: Chỉ những kẻ cơ hội, chớp được thời cơ mà vơ vét, làm giàu cho bản thân mình hoặc làm những việc có lợi cho bản thân.
=> Câu thành ngữ đã phê phán hành vi đốn mạt của những kẻ cơ hội. Những kẻ ấy sẽ ngồi chờ đợi, rình xem con người ta khó khăn nhất để trục lợi, kiếm chác trên nỗi đau của họ. Đó là những hành vi vô nhân tính, của những kẻ máu lạnh, thờ ơ trước nỗi đau của đồng loại.
[ Nghe nói là xuất huyết não, rất hồi hộp ]
[ Haha, nó giống như dưỡng một thứ không nên dưỡng và bị quả báo, phải không? ]
……
“Nhưng cũng đừng lo lắng, chị đã gửi văn kiện luật sư cho những kẻ tung tin đồn đó, quá lâu không phát uy lại coi chị là Hello Kitty sao.” Kỷ Lan hung hăn nhai nuốt miếng táo trong miệng. “Chỉ là nhóm tiểu quả của em thật đáng thương, chị khuyên không được, đành nhờ em lộ diện.”
Cốc cốc – tiếng đập cửa gián đoạn cuộc đối thoại của hai người
Y tá đi đến bên giường cùng với chiếc xe đẩy nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Tôi đến đeo nẹp cho cô.”
Dứt lời, y tá thận trọng khử trùng làn da, sau khi bôi thuốc mỡ đặc chế thì quấn lại một cách đẹp mắt.
Chà, không có gì làm cho Thánh nữ của chúng ta mất mặt. Tiểu y tá giơ ngón like.
Nhìn tấm thẻ trên ngực, Kỷ Lan tò mò hỏi: “Mạnh y tá, bác sĩ Dịch còn trẻ như vậy đã là chủ nhiệm rồi sao?”
“Đúng vậy, cô ấy là giáo sư trẻ tuổi nhất trong viện của chúng tôi và đã giành được rất nhiều giải thưởng, không chỉ có năng lực mà còn trong rất soái, bất quá vẫn là lớn… Hạ Hạ xinh đẹp nhất hắc hắc.” Mạnh Lị một mặt hoa si*, “Vừa rồi chính là dùng thuốc mỡ do chính cô ấy nghiên cứu, nó sử dụng rất tốt và đảm bảo rằng cô sẽ hồi phục nhanh chóng.”
*Hoa si: mê trai, mê gái
Vừa nói, cô vừa lấy ra một cuốn sách nhỏ khác có bìa màu xanh lá cây, “Đây là những lưu ý khi chăm sóc vết gãy xương do bác sĩ Dịch viết. Nó chứa mọi thứ trong đó và còn miễn phí.”
Thẩm Dĩ Hạ bị hành động như dâng bảo vật của cô làm cho buồn cười, “Cảm ơn, băng bó rất đẹp, sẽ nhanh khỏi thôi.”
A a a a đại thánh khen ngợi ta, mẹ ơi, tiền đồ của ta! Miệng của Mạnh Lị gần như chạm đến tai cô.
“Cô có muốn chụp ảnh chung không?” Thẩm Dĩ Hạ nghiêng đầu và nở nụ cười đặc trưng, tươi như hoa. Mạnh Lị gật đầu như giã tỏi, đưa điện thoại di động cho Kỷ Lan, một phút đồng hồ sau mặt đầy gió xuân đẩy xe đẩy nhỏ rời đi.
Đi được nửa đường lại ngừng chân, “Cái đó, nếu không vấn đề gì cô đem thẻ thang máy của tôi đi đi, có thể đi thẳng đến bãi đỗ xe nội bộ, một hồi tôi nói với bảo vệ một tiếng đăng kí biển số xe cho cô.” Tấm thẻ trắng xinh xắn được đưa tới tay Thẩm Dĩ Hạ, không đợi người trả lời liền chạy đi như một làn khói.
“Mị lực xưa nay không hề suy giảm đó a Thẩm ảnh hậu, Thẩm đại thánh ~”
“Được rồi, đừng đùa nữa, đưa điện thoại cho em, tiện thể pha một ly sữa.”
Không ngoài dự đoán, màn hình tràn ngập cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, Thẩm Dĩ Hạ gọi điện cho bố mẹ để báo bình an, trả lời bài người bạn thân rồi gửi vào vòng bạn bè.
[ Trạng thái vẫn tốt, cảm tạ quan tâm. Lòng trắc ẩn của Linna Belle.jpg ]
(Hình như là linh thú của Disneyland Thượng Hải, mọi người có thể lên gg search thử)
“Đây, ly sữa giàu canxi tiểu nữ vì ngài mà tỉ mỉ chuẩn bị”
“Vâng, vâng, vâng, xin cảm ơn ngài” Thẩm Dĩ Hạ nhận ly sữa có nhiệt độ thích hợp, “Quay giúp em một tấm ảnh động.”
Tháng 8 giờ Mùi, cái nóng ập lên người, Weibo nhanh chóng leo lên hot search.
[ hết thảy đều bình an, đóng máy vui vẻ. ] Trong hình kèm theo, Thẩm Dĩ Hạ cười tươi như hoa, một tay cầm ly sữa đến gần rồi kéo đi, nhấp một ngụm sữa và nhướng mày phải nói là chói mắt hơn cả mặt trời ngoài cửa sổ.
[ Ahhh, chị giết em đi! Không sao thật tốt, không sao thật tốt! ]
[ Quả nhiên là Hạ! Mới ngủ dậy quyến rũ quá ]
[ Chị đối mặt trực diện với em! ]
[Chà, cảm giác cái người này càng lúc càng mê người (thì thầm) ]
[ Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi làm ]
[ Chị, nghỉ ngơi thật tốt, sớm bình phục ]
…..
Tòa nhà hoàn toàn quanh co, và nó khiến cho những tên viết lách xấu bụng không thể xuống tay.
Hiệu quả của bệnh viện Đế đô là vượt trội, Thẩm Dĩ Hạ, người đã hoàn thành thủ tục xuất viện sau bữa tối, thuận lợi lên xe và lái đến số 13 khu nhất hào viện.
“Người đó không phải bác sĩ Dịch sao, rất thời thượng.”
“Chị không nghĩ rằng dáng người cô ấy đẹp như vậy, so với mấy sinh viên năm nhất mấy ngày trước chị gặp còn tốt hơn nhiều.” Kỳ Lan động động bên cạnh Thẩm Dĩ Hạ ra hiệu cho nàng nhìn phía ngoài cửa sổ.
Gió đêm thổi vào mặt làm áo dính sát vào thân, Dịch Thế An bước lên xe đạp đen và lọt vào tầm mắt của Thẩm Dĩ Hạ, tóc mái bay loạn xạ để lộ vầng tráng đầy đặn và sạch sẽ.
Bác sĩ trong kính chiếu hậu dần dần biến thành bóng đen, Thẩm Dĩ Hạ nhìn đi nơi khác. “Vòng tròn có nhiều tiểu thịt tươi như vậy em xem còn chưa đủ, chúng ta thảo luận một chút về lịch trình trong khoảng thời gian này đi.”
“Em phải biết trân trọng tất cả những điều tốt đẹp, fan của em đang rất mong em sớm tìm được người yêu.” Kỷ Lan nói một cách nghiêm túc: “Tháng này, em có thể ở nhà chọn kịch bản và nghỉ ngơi thật tốt, còn chị sẽ đăng chúng khi em tìm được cái thích hợp.”
Phanh phanh phanh —-
Hồng tâm che kín bởi vết đạn, thân ảnh cao gầy được phản chiếu trong gương, cánh tay bởi vì phát lực mà lộ ra những đường nét rõ ràng.
“Được đó, chị, sau khi học cao học về vẫn còn khốc liệt như vậy.” Vinh Tranh lại lấy một nắm hạt khác, chậm rãi nhai, “Ở nước ngoài có thấy vừa mắt không?”
Cùm cụp, ổ đạn được thay trơn tru, và lại là 10 phát liên hoàn, mỗi phát súng đều 10 điểm.
“Tôi là đi học, không phải đi yêu đương.”
Dịch Thế An đặt dụng cụ của mình xuống và đi về phía khu vực nghỉ ngơi, cô mặc một chiếc quần đùi bình thường với một chiếc áo phong có họa tiết, rất đơn giản và phong cách.
“Ôi, chị đã ba mươi rồi, đã đến lúc nên tìm người đi cùng rồi. Đừng nói đến chú và dì, các bằng sáng chế chị nắm trong tay cũng đủ nuôi sống chị cả đời rồi. Đừng có mỗi ngày chỉ biết nằm suốt ở bệnh viện và viện nghiên cứu.” Vinh Tranh đi đến nằm xuống ghế, thuần thục nhấc chân lên bắt chéo.
“Bắt chéo chân lâu dễ bị vẹo cột sống đấy, Vinh đại công tử.” Dịch Thế An ngửa đầu uống nước, quai hàm rõ ràng quyến rũ, mê người.
“Biết rồi, biết rồi, từ nhỏ đã nghe chị chị nhắc đến thuộc lòng. Đừng chuyển chủ đề.”
Dịch Thế An cụp mắt xuống, “Tôi không có hứng thú, một mình rất tốt, không ràng buộc.”
Lời này vừa nói ra, Vinh Tranh thu chân lại, ngồi ngay thẳng lại, “Chị cũng không thể cả đời một thân một mình được. Sự kiện kia ngay từ đầu không phải là lỗi của chị, chị nên bỏ qua đi.”
Dịch Thế An không nói gì, yên lặng uống trà, trong mắt nhìn không ra cảm xúc.
Vinh Tranh thở dài trong lòng, khó gặp được một lần, không nên nói chuyện này nữa, “Chuyện này không nói nữa, nói một chút về Thẩm Dĩ Hạ đi, nghe nói nàng ấy hôm nay ở khoa của chị, tình hình như thế nào?”
“Thẩm Dĩ Hạ?”
“Đúng vậy, chị không biết sao?”
Dịch Thế An tìm kiếm trong đầu và thấy rằng có một bệnh nhân như vậy.
“Bây giờ biết rồi, tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.”
Cô xoa xoa cổ để bớt axit(?) sau ca phẫu thuật kéo dài vào buổi chiều.
(?) có ai biết về cái này không ạ T.T
“Không thể nào, chị vậy mà lại không biết ngôi sao lớn, tam kim ảnh hậu, sao hạng A, lại xinh đẹp, nàng ấy đã giành được giải Kim Tôn cho bộ phim điện ảnh đầu tay của mình, cô bạn gái nhỏ của tôi mê đến nỗi nàng ấy không có tâm trạng để đi mua sắm ngày hôm nay.” Nét mặt Vinh Tranh tràn đầy kinh ngạc.
“Minh tinh sao? Xương rất đẹp, một trong những cái tốt nhất.”
“Chậc chậc chậc, không hổ là chị, nói nhanh một chút tình hình như nào.” Người bình thường lần đầu gặp mặt ai lại chú ý đến xương cốt chứ.
“Có cảm giác hôm nay cậu hẹn tôi ra đây chính là vì lời nói của bạn gái cậu. Cũng không có gì to tát. Những vấn đề khác tôi có nghĩa vụ giữ bí mật cho bệnh nhân của mình.”
Dịch Thế An nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lấy điện thoại di động ra để kiểm tra số liệu thí nghiệm nhận được do các sinh viên gửi đến.
“Chị nói xem, đây không phải là mời cổ đông lớn là chị tới xem thiết bị mới hay sao? Dù sao chúng ta cũng là cùng nhau thực hiện một hạng mục, chị có thể để ý một chút không?” Vinh Tranh tức giận nói.
“Hiện tại, tôi chỉ quan tâm đến bệnh nhân và việc phát triển nghiên cứu của mình, cậu vẫn có thể phạm sai lầm trong loại chuyện này.” Dịch Thế An đứng dậy và đi đến phòng trưng bày, “Mau đi, tôi phải trở về còn có việc.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Dĩ Hạ: Em là không phải lần đầu tiên gặp mặt liền thèm người ta?
Dịch Thế An: emmm thế nào không tính đâu…..