Chương 142 - Phiên ngoại: Sinh nhật
- Trang Chủ
- THÁI TỬ KHÔNG THÍCH BIẾN THÁI - tác giả Sercet
- Chương 142 - Phiên ngoại: Sinh nhật
“Kỳ Kỳ!”
Lục Vĩ Kỳ nhìn thấy vui vẻ đẩy xe hành lý về phía Tinh Thần. Bọn họ vừa gặp đã ôm chầm lấy nhau đầy thắm thiết. Nếu không phải ở đây có nhiều người Tinh Thần chắc chắn sẽ đè người yêu ra hôn một trận. Vì vậy đợi Vĩ Kỳ vừa vào trong xe, Tinh Thần đã không kìm được kéo cậu qua hôn một cái lên môi thật lâu. Vĩ Kỳ đỏ mặt đẩy Tinh Thần ra.
“Anh còn như vậy nữa chúng ta sẽ không đến kịp đâu.”
“Không sao. Còn một tiếng nữa mới bắt đầu. Em tranh thủ nghỉ ngơi chút đi.”
Vĩ Kỳ ngã người ra sau ghế, nhắm mắt thư giãn.
“Mấy lão già chết tiệt đó! Chuyện nhỏ tí ti cũng tranh cãi loạn cả lên làm em xém chút thì lên trễ máy bay. Trở về em phải cho mấy lão đấy một trận mới được.”
“Đã đến đây rồi thì ném mấy cái lão đó qua một bên đi. Dự tiệc sinh nhật của Tiểu Nghiên và Tiêu Tiêu xong anh sẽ về giúp em xử lý bọn họ.”
Vĩ Kỳ mỉm cười, quay qua hỏi:
“Có cần em làm giấy công tác cho anh về Tổng bộ không?”
“Khỏi cần. Thành tích của anh quý này rất xuất sắc. Chu Phó tổng đã có ý định đề xuất anh về công tác ở Tổng công ty. Chắc sang tuần sẽ nộp danh sách đánh giá lên cho em thôi.”
“Vậy sao? Nhân viên xuất sắc cơ đấy. Hay để em kiểm tra anh xem. Đích thân chủ tịch kiểm tra nếu thông qua thì sẽ được đề bạt nhanh lắm đấy. Còn là chức cao nữa.”
Vĩ Kỳ ghé lại gần thì thầm vào tai Tinh Thần bằng chất giọng nhẹ nhàng, đầy mê hoặc, còn cố tình phà hơi vào tai cậu. Tinh Thần chộp lấy cổ tay Vĩ Kỳ trước khi cậu chạm tới thứ nhạy cảm nằm giữa hai chân mình.
“Kiểm tra sao? Được thôi. Nhưng em có chắc là muốn kiểm tra luôn ở đây chứ? Anh luôn trong tư thế rất sẵn sàng đấy.”
Vĩ Kỳ nhìn vào ánh mắt tràn đầy dục vọng của người trước mặt, mỉm cười đẩy anh ra.
“Thôi đi. Chúng ta sẽ không kịp thời gian mất. Còn một tiếng nữa là bắt đầu rồi. Em còn chưa kịp mua quà gì cho hai đứa nữa.”
“Anh đã sớm mua xong cả rồi. Để anh chở em về tắm rửa thay đồ rồi tụi mình đi thôi.”
“Lão công của em tuyệt thật đấy!” Cậu hôn một cái chóc lên má Tinh Thần.
“Còn em, càng ngày càng biến thái rồi đó. Trước kia làm sao dám thả thính lộ liễu như thế.”
Vĩ Kỳ mỉm cười. Đã một năm rồi kể từ khi bọn họ kết hôn, bao nhiêu khó khăn nguy hiểm họ đều đã vượt qua để có thể đứng đây ngày hôm nay. Nghĩ đến bản thân cách đây ba năm Vĩ Kỳ cũng rất kinh ngạc tại sao tính cách của mình lại trở nên phúc hắc thế này. Bình thường cho dù ở riêng hai người với nhau cậu cũng chẳng dám có những hành động ngả ngớn với Tinh Thần như thế. Nhưng có lẽ do gần như cả ngày luôn phải căng thẳng đầu óc đối phó với mấy lão cáo già ở công ty, nên khi ở bên Tinh Thần, những mong muốn sâu kín bên trong cậu cứ vậy mà thoải mái bung ra hết. Tinh Thần không những không ghét còn cảm thấy khá thú vị.
“Hai đứa sinh nhật chỉ cách nhau một ngày. Thú vị thật đấy.”
“Ừm. Đỡ tốn công tổ chức hai lần. Càng tiện chứ sao. Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Tiểu Nghiên, còn ngày mai là thôi nôi của Tiêu Tiêu. Làm một cái sinh nhật chung hôm nay đúng là vô cùng tiện lợi.”
Hai bé Ngọc Nghiên và Thanh Tiêu đều mang trong mình giọt máu của cả bốn người hai gia đình Sử Hồng và Dĩ Hân, cho nên cả bốn đều là bố mẹ của chúng. Cả hai gia đình vì thế vô cùng thân thiết. Đường Ngân đối với chuyện này lại càng thêm vui vẻ. Ông không những có thêm cháu trai còn có thêm hai đứa con gái. Vợ chồng Dĩ Hân cũng rất yêu quý ông, xem ông và Liễu Mạn như bố mẹ của mình vậy.
Vì vậy mà khi hai bên gia đình để nghị tổ chức sinh nhật chung cho cả hai đứa cháu, Đường Ngân đã kiên quyết muốn tổ chức tại nhà mình. Tinh Húc và Dĩ Hân đều không từ chối. Dù sao nhà của ông ấy cũng rộng rãi nhất. Mấy đứa trẻ cũng có vẻ rất thích ông nội của chúng.
Năm Ngọc Nghiên được hai tuổi thì Dĩ Hân cũng sinh hạ thành công bé trai Thanh Tiêu. Thằng bé bụ bẫm, đáng yêu, tính cách cũng rất hoạt bát. Tiểu Nghiên cũng rất thích Thanh Tiêu. Mỗi lần Thanh Tiêu đến chơi, Tiểu Nghiên đều rất vui. Con bé có thể dành cả ngày để chơi đùa với Thanh Tiêu mà không biết chán.
Khi Tinh Thần đưa Vĩ Kỳ về nhà bố mẹ, mọi người gần như đã có mặt đông đủ. Khắp phòng treo đầy bóng bay đủ màu sắc, trên tường trên bàn đặt rất nhiều ảnh của hai bé. Khung cảnh màu hồng nhìn vô cùng đáng yêu.
Vừa nhìn thấy Tinh Thần đến, Tiểu Nghiên đã chạy ù đến rồi nhào thẳng vào lòng… Lục Vĩ Kỳ.
“Kỳ Kỳ, cháu đợi chú từ sáng. Sao bây giờ chú mới tới?”
Tinh Thần cau mày:
“Kỳ Kỳ là cái tên cho cháu gọi sao?”
Con bé bĩu môi quay qua nói với Tinh Thần:
“Chú ba xấu tính quá. Chú chiếm dụng Kỳ Kỳ cả ngày rồi. Nhường cho cháu một chút cũng ghen tị à?”
“Cái gì mà cả ngày, con bé này! Chú mày chỉ mới đón Kỳ Kỳ từ sân bay về có một tiếng trước thôi.”
“Cậu cãi nhau với Tiểu Nghiên làm gì. Có giống trẻ con không?” Sử Hồng từ nhà trong bước ra, vui vẻ chào: “Vĩ Kỳ, lâu rồi mới gặp. Vẫn khoẻ chứ hả?”
“Vẫn khoẻ ạ. Chị dâu cũng trắng và đẹp ra đấy.”
Sử Hồng nghe vậy lập tức tối sầm mặt:
“Đừng có bắt chước tên nhóc này gọi anh như thế. Anh không thích.”
“Ha ha. Cưới nhau ba năm, có cả con với nhau luôn rồi mà anh còn ngại cái danh xưng này sao?”
“Anh không phủ nhận quan hệ hôn nhân với A Húc. Anh chỉ không thích bị gọi là chị dâu. Cậu có thể gọi anh bằng kiểu khác.”
“Gọi thế nào?”
“Anh rể.”
Lập tức tất cả những người có mặt trong phòng đều quay qua nhìn Tinh Húc đầy nghi ngờ. Không lẽ suốt mấy năm qua bọn họ hiểu nhầm à?
Mặt Tinh Húc bừng đỏ, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Anh ho nhẹ vài cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Cậu cứ gọi là A Hồng hay anh Hồng như trước kia là được rồi. Cho dù bọn anh lấy nhau thì cũng là người một nhà mà, chẳng có gì thay đổi cả.”
“À… vâng.”
Tinh Húc kéo Sử Hồng qua một bên nói nhỏ:
“Em không thể giữ thể diện cho anh một chút à? Anh đã nói là anh biết lỗi rồi mà.”
“Chỉ cần anh đừng để cho mấy cậu em của anh gọi em bằng “chị dâu” là được.” Sử Hồng vừa nói vừa bóp nhẹ vào eo Tinh Húc. Tinh Húc bị đau nhưng không dám kêu.
“Được rồi. Anh hứa. Đừng bóp nữa. Được chứ?”
Sử Hồng hài lòng quay vào trong bếp. Tinh Húc mới thở phào một hơi. Mấy hôm trước lỡ đắc tội bà xã rồi bị phát hiện. Đêm qua bất đắc dĩ anh phải nằm dưới để bồi tội. Chuyện này nếu để người khác phát hiện ra thì anh còn mặt mũi đâu nữa.
“Đây là Tiêu Tiêu sao?” Vĩ Kỳ nựng bé trai kháu khỉnh trên tay Dĩ Hân. “Mới có mấy tháng không gặp mà lớn nhanh thật đấy!”
“Nếu cậu thích cũng có thể làm một đứa. Tôi thấy cậu có vẻ rất thích trẻ con.”
“Em thích lắm nhưng em không có anh em họ nào có điều kiện thích hợp cả. Em đang tính xin con nuôi nhưng chưa có thời gian đi xem. Sắp tới em phải xin nghỉ phép đi đến viện phúc lợi một lần mới được.”
Dĩ Hân nhìn sang chồng mình, một cô nàng khác cao lớn hơn và nam tính hơn, Thanh Hoà.
“Nếu cậu đã có ý định xin con nuôi thì tôi có một thông tin. Bạn tôi là hộ lý của bệnh viện tỉnh. Sáng nay bên chỗ cô ấy có một thai phụ bị chết sau khi sinh. Thai phụ này không có người thân nên hiện tại chỗ họ đang định gửi đứa bé đó đến viện phúc lợi. Cậu có thể…”
“Em có thể. Dĩ nhiên có thể. Em sẽ đến xin nuôi đứa bé.”
Nhìn vẻ hồ hởi của Vĩ Kỳ Thanh Hoà không khỏi buồn cười.
“Cậu còn chưa nhìn qua đứa bé đã muốn nhận nuôi rồi. Lỡ nó có dị tật bẩm sinh gì đó hay mặt nó xấu xí thì sao?”
“Nếu đã có ý nhận con nuôi thì mấy cái đó đâu có quan trọng. Con nào cũng là con. Em sẽ hết mực yêu thương và chăm sóc nó.”
“Ừm. Thế còn Tinh Thần thì sao?”
Tinh Thần bước đến ngồi xuống cạnh Vĩ Kỳ, nắm lấy tay cậu ấy, mỉm cười nói:
“Em nghe theo ý Kỳ Kỳ.”
Dĩ Hân và Thanh Hoà nhìn nhau. Hình như mấy cặp gay này lão công đều theo chiều hướng thê nô thì phải.
Đứng cách đó không xa, Khúc Dạ lặng lẽ đứng nhìn Lộ Sinh Nguyên chơi đùa vui vẻ với Tiểu Nghiên. Anh thực không hiểu. Lúc anh đề nghị Lộ Sinh Nguyên xin con nuôi thì anh ấy nhất quyết không chịu nhưng lại suốt ngày mua quà rồi rủ anh đi thăm Tiểu Nghiên. Nếu đã thích trẻ con như vậy thì sao không chịu xin con về nuôi đi. Anh không hỏi được hay là nhờ Sử Hồng hỏi thử.
Lúc này Sử Hồng và Liễu Mạn cầm đĩa bánh kem từ trong bếp bước ra.
“Nếu đã đến đầy đủ rồi thì chúng ta bắt đầu tiệc thôi.”
* Có ai ngóng cảnh Tinh Húc bị đè không?