Chương 18
Hắn bực bội làu bàu một tiếng rồi xoay người sờ sờ ôm lấy Sở Tẫn, vùi mặt vào ngực anh nói “Anh nghe máy…”
Sở Tẫn vẫn nhắm mắt, đưa tay lần mò lúc lâu mới chạm được vào cái điện thoại đang rung, nhấn nút trả lời.
“Anh Huyền!”
Đầu bên kia điện thoại là tiếng hú như chọc tiết lợn của Chu Dương.
“Sao cậu có số… Chu Dương gọi này.” Sở Tẫn đưa điện thoại đến cạnh tai Thanh Huyền, cúi đầu cắn ngực hắn.
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói Thanh Huyền tràn đầy buồn ngủ.
“Anh Huyền!! Rốt cuộc anh phát điên cái gì thế?… Đại ca của tổ chức Daybreak nói muốn thịt anh!!” Chu Dương cosplay con gà gáy inh ỏi.
“Từ khi nào anh mày là người để cho người ta tha hồ làm gì thì làm đấy?” Thanh Huyền mơ mơ màng màng nói: “Chỉ có Tẫn Tẫn mới có thể thịt anh mày…”
“…” Chu Dương không khỏi giật giật khoé miệng ở đầu bên kia điện thoại “Anh, anh tỉnh đi, đừng có ngủ nữa! To chuyện như này mà anh còn ngủ được?? Anh nói là nghỉ hưu mà! Nghỉ kiểu gì còn nổi tiếng hơn cả lúc chưa nghỉ hưu nữa!!”
Tai Thanh Huyền đau nhói vì bị quát to, hắn tắt phụt điện thoại luôn.
Hai người rất gần nhau nên lời nói của Chu Dương cũng bị Sở Tẫn nghe thấy, “Xem ra bên Daybreak đã nhận được đồ rồi… Chúng ta có hơi quá đáng không?”
Trên thực tế Sở Tẫn là một người dịu dàng nên phong cách làm việc của anh cũng ít hoang dã hơn nhiều so với kiểu tàn bạo của Thanh Huyền.
“Quá đáng gì chứ? Có gan động đến mèo của em thì phải chuẩn bị tâm lý mà chết, hơn nữa đó mới chỉ là thông báo tử vong, em còn chưa ra tay đâu.” Thanh Huyền vừa nhắm mắt lẩm bẩm vừa duỗi chân quặp lấy eo Sở Tẫn nhốt anh lại.
“Anh đi mua bữa sáng.” Sở Tẫn nghiêng đầu liếc nhìn thời gian.
“Buồn ngủ, em muốn ngủ.” Thanh Huyền nói, hắn buồn ngủ thật, tối hôm qua bị Sở Tẫn chơi lên chơi xuống 800 lần trong cảnh tinh thần còn mệt mỏi hơn là bị anh làm tám lần bên ngoài.
“Anh biết, ý anh là anh sẽ đi mua.” Sở Tẫn mỉm cười, vươn tay véo cổ Thanh Huyền.
“Anh phải ngủ với em, chơi em xong phải chịu trách nhiệm.” Thanh Huyền quấn anh như bạch tuộc không chịu buông ra.
“……”
Cuối cùng lúc Sở Lan tỉnh dậy gõ cửa thì Thanh Huyền vẫn đang ngủ.
“Lan Lan, baba con còn đang nằm ỳ ở trên giường này, con mau vào gọi dậy đi.” Sở Tẫn cười nói với Sở Lan ngoài cửa.
Sở Lan nhón chân lên mở cửa rồi chạy bịch bịch vào, bé tựa người lên thành giường hét giòn tan: “Baba, dậy thôi nào, con đói bụng, sáng nay chúng ta ăn gì ạ?”
“Đây, baba dậy ngay đây.” Thanh Huyền trả lời.
“Ngoan, thả anh ra, anh đi mua bữa sáng trước, em dậy sau nhé?” Sở Tẫn đưa tay sờ sờ đầu Thanh Huyền.
Thanh Huyền không tình nguyện buông lỏng tay ra.
Sở Tẫn rời giường dém góc chăn cho Thanh Huyền, anh mở tủ quần áo tìm một bộ rồi đi vào phòng tắm thay quần áo xong mới ra ngoài.
“Baba, dậy thôi dậy thôi! Ba đã ra ngoài rồi mà baba vẫn còn ngủ!” Sở Lan nhìn xuống Thanh Huyền đang co rúm trong chăn.
“Ừ.” Thanh Huyền miễn cưỡng mở mắt ra nhìn con gái, hắn cảm thấy mí mắt mình đang giằng co đánh nhau kịch liệt, thật sự Thanh Huyền không thích ứng được với việc bị dẫn đường chơi đùa trong cảnh tinh thần, mấy lần trước Sở Tẫn cũng không chơi đùa tàn nhẫn như vậy, anh chỉ tượng trưng tiến vào hàng rào tinh thần của hắn rồi mọi chuyện kết thúc, lần này như trừng phạt nên đã chơi cảnh tinh thần của hắn mấy lần.
Xoa xoa thái dương, Thanh Huyền thở dài, hắn thà để Sở Tẫn đến chơi trực tiếp hắn còn hơn là bị Sở Tẫn chơi đùa với cảnh tinh thần như thế này.
Sau khi Sở Tẫn mua bữa sáng trở về thì phát hiện có hai vị khách không mời mà đến đứng ở cửa.
Một người trong số đó là Chu Dương, lính gác còn lại nhìn có chút quen quen, chắc là người của Toàn Cơ.
“Anh rể.” Chu Dương thấy Sở Tẫn đã trở về thì vội vàng chào hỏi: “Anh, chuyện của Daybreak… Làm em có chút lo lắng nên muốn đến xem, còn thằng này nó đòi đi theo…”
“Đây là chồng của anh Huyền hả?” Lính gác bên cạnh cắt ngang lời nói của Chu Dương rồi nhìn chằm chằm Sở Tẫn một lúc, “Tôi là Phạm Hàng, người của Toàn Cơ, tôi cũng không vừa mắt đám người kia từ lâu rồi, hai người muốn giao chiến với chúng phải không? Cho tôi một slot!”
“…… Vào trong đã.” Sở Tẫn lấy chìa khóa mở cửa rồi xoay người sang một bên để cho họ vào nhà.
Sau khi đóng cửa lại, Sở Tẫn đặt bữa sáng lên bàn xong đi vào phòng bếp rót cho bọn họ hai cốc nước, anh mỉm cười đặt lên bàn nói: “Các cậu ngồi chờ một lát, tôi đi gọi Thanh Huyền dậy.”
Phạm Hàng vừa mới lấy nước uống hai ngụm đã bị sặc, hắn ta đặt cốc lên bàn quay đầu ho điên cuồng, sau khi ho xong thì nghiêng đầu thì thầm với Chu Dương: “Chồng anh Huyền dữ dội như vậy hả?”
“…… Tôi không muốn hiểu ý của cậu.” Chu Dương từ chối thảo luận về chủ đề này với Phạm Hàng.
“Huyền Huyền, em dậy ăn sáng đi, Chu Dương tới kìa, còn cả một lính gác tên Phạm Hàng nữa.” Sở Tẫn vừa nói vừa cúi xuống ôm Sở Lan đang bám lấy Thanh Huyền lên “Lan Lan, baba phải mặc quần áo, chúng ta ra ngoài trước nào.”
Phạm Hàng mở to mắt nhìn Sở Tẫn ôm cô bé như khắc chung một khuôn với anh đi ra: “Anh… Anh rể, con anh sinh hả?”
“…” Sở Tẫn bất đắc dĩ ậm ừ, cũng không phủ nhận, anh bế Sở Lan vào phòng ăn.
Hai phút sau, Thanh Huyền rửa mặt xong đi ra khỏi phòng ngủ chính, hắn đi đến phòng bếp lấy hai cái bánh bao, vừa gặm vừa đi đến phòng khách, Thanh Huyền nhìn hai vị khách không mời trên ghế sofa, “Sao lại ở đây?”
“Anh Huyền, em lo cho anh nên đến xem chút, nhóc Hàng này cũng đòi theo bằng được.”
“Anh, em nghe nói anh sắp chiến với Daybreak.” Phạm Hàng nhìn Thanh Huyền với ánh mắt sáng ngời, “Cho em theo với nha?”
“…… Ân oán cá nhân thôi, cậu tò mò táy máy làm gì?” Thanh Huyền có chút không nói nên lời, năm nay Phạm Hàng mới 21, nhỏ hơn những mấy tuổi nên trong mắt hắn vẫn là một thằng nhóc.
Khi mới đến Toàn Cơ thì Phạm Hàng mới chỉ 18 tuổi, thỉnh thoảng trong cuộc sống bộc lộ một chút thói quen được nuông chiều từ nhỏ, tính cách của cậu ta rất phóng khoáng không để ý chuyện vặt vãnh nhưng khi đánh nhau với người ta thì lại tàn nhẫn và hoang dã.
Rất mâu thuẫn, cậu ta giống như… Một con sói bị giam cầm trong một thời gian dài sau đó đã lấy lại được bản chất hoang dã của nó, y đúc thú lượng tử của cậu ta.
Tuy nhiên sau khi ở lại Toàn Cơ ba năm thì những thói quen nhỏ mà nhóc con này để lại trước đó cũng không còn, phong cách cũng càng ngày càng táo bạo.
“Em cũng có ân oán cá nhân với chúng, từ lâu em đã không vừa mắt bọn chúng rồi.” Phạm Hàng vội vàng nói.
“Làm sao? Chúng cướp người yêu nhỏ của cậu hay đã làm gì khiêu khích nhóc Hàng của chúng ta à?” Chu Dương mỉm cười ôm vai Phạm Hàng buôn dưa lê.
“Mẹ nó, anh mới là nhóc.” Phạm Hàng dùng khuỷu tay thúc vào Chu Dương.
Phạm Hàng rất đẹp trai, dáng người cũng không tệ, thú lượng tử là sói, một lính gác song tính cấp S, ở cùng đàn ông chỉ làm 1. Trong tổ chức Thanh Huyền đẹp trai nhất thì cậu ta đẹp trai nhì.
Đáng tiếc là một lính gác cặn bã, lại còn cặn bã rất sòng phẳng, nam nữ không chê, dẫn đường, người bình thường và thậm chí… Cả lính gác, cậu ta cũng không từ chối, còn có tin đồn cậu ta có quan hệ cố định lâu dài với một nữ dẫn đường cấp S trong tổ chức… Quan hệ bạn chịch.
Cái này không phải chuyện bí mật ở Toàn Cơ. Bao gồm cả những điều cổ quái của cậu ta – Không bao giờ liên kết đôi với dẫn đường.
Liên kết đôi là sự kết hợp giữa lính gác và dẫn đường, là sự ghép nối tinh thần và xác thịt trong cơ thể. Trên cơ sở kết hợp thân thể thì mạng lưới tinh thần của dẫn đường đi vào hàng rào tinh thần của lính gác và thiết lập kết nối với nó, đồng thời lính gác cũng rót pheromone của mình vào các điểm đánh dấu của dẫn đường, cứ như vậy sự kết hợp được hoàn thành.
Sau khi kết hợp thì dẫn đường và lính gác sẽ bị ràng buộc với nhau, dẫn đường có thể tự do ra vào hàng rào tinh thần của lính gác mọi lúc mọi nơi. Nó sẽ được liên kết suốt đời trừ khi rửa sạch dấu hiệu bằng các phương tiện công nghệ cao.
Phạm Hàng không giống với lính gác hắc ám không cần dẫn đường như Thanh Huyền, đối với lính gác bình thường mà nói thì dẫn đường cực kỳ quan trọng, khi không cần chiến đấu thì họ sẽ truyền sức mạnh để trấn áp năm giác quan vượt xa người thường, đồng thời họ cũng cần dẫn đường để điều khiển tinh thần trong kỳ mẫn cảm.
Nhưng Phạm Hàng chưa bao giờ thiết lập liên kết đôi với bất kỳ dẫn đường nào, và cậu ta chưa bao giờ thiết lập kết nối tinh thần với dẫn đường, tất cả khai thông tinh thần chỉ diễn ra một lần.
Gạt những lính gác hắc ám không thể tư duy bằng suy nghĩ bình thường như Thanh Huyền sang một bên thì những lính gác bình thường sẽ tự nhiên có ham muốn bảo vệ dẫn đường, và bản chất thiên tính của họ cũng sẽ giúp họ dễ dàng phát triển mến mộ với dẫn đường của mình.
Có thể nói dẫn đường và lính gác là sự kết hợp hoàn hảo, còn việc lựa chọn giới tính thì tùy theo sở thích cá nhân.
Nhưng thái độ của Phạm Hàng đối với dẫn đường luôn rất khéo léo.
Theo lời của Chu Dương thì không phải tên cặn bã nào sinh ra cũng là cặn bã, mà rõ ràng nhóc Hàng là một tên lính gác cặn bã có kịch bản rõ ràng.
Kết hợp với thái độ khéo léo của cậu ta đối với dẫn đường, làm Chu Dương cảm thấy chắc chắn trước kia nhóc Hàng nhỏ bé đáng thương đã bị dẫn đường cặn bã chơi đểu.
#DevilsNTT