Chương 366: Gia Cát Tôn, Từ Chính ra tay
“Hắn… Không ngờ lại mạnh như vậy.”
Dưới đài Sinh Tử vang lên tiếng ủng hộ, âm thanh chấn động khiếp sợ, mà hai huynh muội Từ Lạc, Từ Chính ở xa xa cũng vì biểu hiện của Giang Nhược Trần mà cảm thấy giật mình thật sâu.
Bọn họ thật sự không ngờ rằng, Giang Nhược Trần lại có thể giết chết Gia Cát Thiên.
Hơn nữa còn dùng phương thức công bằng công chính, hai người đều toàn lực ứng phó chém giết, cái này quá kinh khủng.
Sau khi kinh ngạc, trong lòng hai huynh muội lại là một trận mừng rỡ.
Bởi vì có Từ Thanh Uyển, bọn họ đối với biểu đệ Giang Nhược Trần không có giao tiếp quá nhiều này, có hảo cảm thật lớn.
Bây giờ nhìn thấy Giang Nhược Trần thiên phú trác tuyệt, thực lực kinh người, bọn họ tự nhiên sẽ cao hứng.
Lúc này Giang Nhược Trần ở trên đài, trong lòng cũng không có quá nhiều cảm giác.
Trong mắt người khác, Gia Cát Thiên là thiên tài, có thể lấy phương thức này chiến thắng hắn là vinh dự cực lớn, chứng minh bản thân.
Nhưng ở trong mắt Giang Nhược Trần, hắn cho tới bây giờ đều không coi Gia Cát Thiên là đối thủ.
Hôm nay quyết đấu sinh tử đài, cũng chỉ là vì chính hắn tự tìm đường chết mà thôi.
Cho nên giết hắn, trong lòng Giang Nhược Trần không hề gợn sóng.
Thu hồi Long Cốt Kiếm, hắn xoay người chuẩn bị rời khỏi Thiên Cực Phong.
“Súc sinh, giết bào đệ ta, ngươi chết trăm lần cũng không chuộc tội!”
Nhưng mà, ngay khi hắn sắp cất bước rời đi, đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, tiếp theo sát ý lạnh như băng đánh tới sau lưng, để Giang Nhược Trần cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nguy cơ tứ phía.
Dưới tình thế cấp bách, hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực, rót vào hai chân, thi triển ra võ kỹ [đạp Thiên Bộ].
Bước ra một bước, trong nháy mắt hắn liền xuất hiện biên giới lôi đài cách hơn mười mét.
Oành!
Trong nháy mắt khi hắn lách mình rơi xuống đất, chỗ hắn đứng lúc trước, một đạo chưởng ấn linh khí đột nhiên nổ tung.
Một kích này mạnh, thậm chí ở trên lôi đài gia cố qua, đều để lại một dấu vết thật sâu.
Không dám tưởng tượng, vừa rồi nếu Giang Nhược Trần phản ứng chậm một chút như vậy, sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì.
“Đây, đây là tình huống gì.”
“Ai ra tay vậy? Đánh lén Giang Nhược Trần.”
Biến cố đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến hiện trường bùng nổ, tất cả đệ tử dưới đài đều nhìn quanh bốn phía, muốn biết là ai đột nhiên ra tay, đen như vậy.
Dám thừa dịp người ta không để ý, dùng thủ đoạn hung ác này để tập sát.
Mà Giang Nhược Trần ở trên đài, nhìn chưởng ấn trên lôi đài, thần sắc trong nháy mắt lạnh lẽo, ánh mắt lập tức giơ lên, khóa chặt trên người một người ở phía xa.
Người kia, không phải là một trong đệ tử đỉnh cấp Nhân Cực Phong Gia Cát Tôn thì là ai?
Gia Cát Tôn lúc này sắc mặt âm trầm tới cực hạn.
Gia Cát Thiên là bào đệ của hắn, hôm nay chết ngay trước mắt hắn, hắn làm sao không giận?
“Súc sinh, ra tay với đồng môn ác độc như vậy, nội môn Học Cung há có thể cho phép đệ tử như ngươi, chết đi cho ta!”
Mắt thấy một kích không thành, Gia Cát Tôn phẫn nộ tới cực điểm một chân đạp đất, trực tiếp đánh tới Giang Nhược Trần.
Thực lực của Gia Cát Tôn đã vô hạn tiếp cận Huyệt Khiếu cảnh, hắn vừa ra tay, uy thế làm sao có thể nhỏ được?
Nhìn Gia Cát Tôn cường thế đánh tới, trong lòng Giang Nhược Trần thất kinh, cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng vận chuyển [Tượng Long Quyền] chuẩn bị toàn lực ứng phó.
Nhưng mà, ngay khi Gia Cát Tôn sắp giết tới trước mặt Giang Nhược Trần, hưu một tiếng, một thanh Phá Không Phi Kiếm đột nhiên từ mặt bên đâm về phía hắn.
Gia Cát Tôn trong lòng run lên, cảm nhận được nguy hiểm, hắn nhanh chóng thay đổi sách lược, lộn nhào trên không trung tránh đi lợi kiếm đâm tới, đồng thời rơi vào bên cạnh lôi đài cách Giang Nhược Trần đại khái hai mươi thước.
Phi kiếm xuất hiện, trực tiếp giúp Giang Nhược Trần hóa giải nguy cơ cường thế đánh tới!
Oành!
Phi kiếm gần như lướt qua Gia Cát Tôn, đâm thủng lôi đài, đứng cách Gia Cát Tôn năm sáu mét.
Gia Cát Tôn bị đánh gãy tay, ánh mắt lạnh như băng, sự tức giận trong lòng lại tăng thêm một phần.
Ánh mắt hung ác quét qua phi kiếm cắm vào lôi đài, hắn tức giận mở miệng: “Từ Chính! Ngươi có ý gì!”
Một giây sau, Từ Chính thân mặc bào phục Thiên Cực Phong, mặt không biểu tình cũng nhảy lên lôi đài, đứng ở chính giữa Giang Nhược Trần cùng Gia Cát Tôn, cũng chính là điểm rơi của phi kiếm vừa rồi.
“Gia Cát Tôn, theo quy củ Học Cung, đã lên đài sinh tử thì nên sinh tử bất luận, ngươi không tuân thủ quy củ như vậy, e là không ổn!” Từ Chính nghiêm mặt nói.
“Ta vi phạm cung quy, tự có sư phụ xử phạt, việc này có liên quan gì tới ngươi đâu? Tránh ra, hôm nay ta phải giết tên súc sinh này để báo thù cho thiên đệ!” Gia Cát Tôn hai mắt ửng đỏ, sát ý nổi lên bốn phía.
Hắn là người lạnh lùng, nhưng duy chỉ có đối với người em ruột Gia Cát Thiên là đặc biệt chiếu cố.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy Giang Nhược Trần giết Gia Cát Thiên, hắn tự nhiên sẽ liều lĩnh báo thù cho Gia Cát Thiên.
Dù bị cung quy xử phạt, hắn cũng sẽ không tiếc.
Chỉ là, Từ Chính không có nửa điểm ý tứ muốn tránh ra.
Chỉ thấy hắn chậm rãi rút kiếm cắm vào võ đài ra, nói: “Gia Cát Tôn, chuyện này không liên quan tới ta, nhưng ta không ưa tác phong của ngươi mà thôi. Quy củ của đài Sinh Tử, đâu phải thứ ngươi muốn phá là phá được?”
Lời nói chính nghĩa của Từ Chính lập tức khiến cho Gia Cát Tôn bị cừu hận làm cho đầu óc mê muội càng thêm phẫn nộ.
“Xâm nhập vào việc của người khác? Vậy ngươi cùng hắn chết chung đi!” Gia Cát Tôn thấy Từ Chính không tránh ra, không nói hai lời, trực tiếp động thủ.
Từ Chính cũng không sợ, kiếm phong nhất chuyển, cũng giết tới, hai đại đệ tử đỉnh cấp, trực tiếp động thủ trên đài sinh tử.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đang kinh ngạc dưới đài đều ngây người.
Gia Cát Tôn nổi giận ra tay, báo thù cho Gia Cát Thiên, chuyện này có thể lý giải.
Nhưng Từ Chính này lại chặn ngang một cước, ngăn cản Gia Cát Tôn giết Giang Nhược Trần là vì sao?
Từ Chính cũng không nghe nói Giang Nhược Trần cùng đệ tử đỉnh cấp Thiên Cực phong có liên quan gì.
Mơ hồ không chỉ những người dưới đài, Giang Nhược Trần làm đương sự giờ phút này cũng rất nghi hoặc.
Vì sao Từ Chính này đột nhiên ra tay trợ giúp mình?
Hơn nữa còn không tiếc đắc tội với đệ tử đỉnh cấp như Gia Cát Tôn, chuyện này quá bất ngờ.
“Từ Chính, ngươi thật sự muốn cản ta sao? Rút lui như vậy đi, ta coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu cố ý như vậy, ta và ngươi không chết không thôi!” Gia Cát Tôn hai mắt đỏ bừng, liên tục ra tay.
Liều lĩnh muốn đánh lui Từ Chính, do đó lại ra tay với Giang Nhược Trần.
“Hừ, không chết không thôi? Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?” Đối mặt với uy hiếp của Gia Cát Tôn, Từ Chính hừ lạnh một tiếng, vẫn không hề có ý lui lại, muốn ngăn cản tới cùng.
“Vậy ngươi cùng hắn chết chung đi!”
Gia Cát Tôn đỏ mắt, ra tay càng sắc bén hơn, hai nắm đấm múa lên, như một con sư tử phẫn nộ tới cực điểm, bất chấp tất cả muốn xé nát tất cả những người ngăn cản hắn trước mặt.
Từ Chính cùng là đệ tử đỉnh cấp, đối mặt với sát chiêu của y lại không hề rơi vào thế hạ phong, kiếm pháp tinh diệu, chiêu nào cũng có thể phá giải sát chiêu của Gia Cát Tôn, còn vô cùng thành thạo.
Rất hiển nhiên, giữa các đệ tử đỉnh cấp cũng có phân chia thực lực cao thấp.
Thực lực của Từ Chính còn cao hơn Gia Cát Tôn.
“Cút ngay!”
Gia Cát Tôn mắt thấy không làm gì được Từ Chính, liền muốn dùng man lực đánh lui Từ Chính, tìm ra cơ hội miểu sát Giang Nhược Trần.
Nhưng kiếm pháp của Từ Chính thật sự quá tinh diệu, khi phá giải sát chiêu của Gia Cát Tôn, còn có thể lưu lại ba phần lực, nếu như Gia Cát Tôn muốn giết về phía Giang Nhược Trần, ba phần lực kia sẽ lập tức đánh ra, ngăn cản hành vi của hắn.
Mắt thấy bất luận thế nào mình cũng không thể phá tan phòng ngự của Từ Chính, Gia Cát Tôn càng thêm nổi giận, nóng nảy.
“Từ Chính, ta và ngươi không chết không thôi!”
Chỉ nghe hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp dùng võ hồn của mình!
(Tuyển cử cho mọi người một quyển tiểu thuyết huyền huyễn rất thoải mái, sách tên là Long Hồn Võ Tôn, bằng hữu thích Huyền Huyễn có thể đi xem!)
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…