Chương 365: Thắng quyết đấu, giết Gia Cát Thiên
Cảm nhận được áp lực, Gia Cát Thiên biết, mình xem nhẹ Giang Nhược Trần, thực lực của người trước mắt không yếu hơn hắn bao nhiêu.
Cho nên, hắn cũng không dám có chút chủ quan nào nữa.
Gầm nhẹ một tiếng, khí thế chân nguyên tầng bảy của hắn rốt cuộc không giữ lại phóng thích ra, rót vào hai tay, quyền chưởng luân phiên hướng Giang Nhược Trần đánh tới.
Loại võ kỹ hắn nắm giữ này vốn là sát phạt chi thuật, trong một quyền một chưởng đều giấu diếm sát cơ, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau, như sóng biển, tầng tầng chồng chất.
“Long Cốt kiếm!”
Nhìn Gia Cát Thiên cường thế đánh tới, Giang Nhược Trần cũng lựa chọn biến hóa võ kỹ, theo một tiếng gọi khẽ của hắn, Long Cốt Kiếm sau lưng trong nháy mắt lao ra, rơi vào trong tay của hắn.
“Lạc Trần kiếm pháp!”
Giang Nhược Trần nắm chặt chuôi kiếm, lúc này không chút do dự sử dụng võ kỹ đấu giá được ngày hôm đó, [Lạc Trần kiếm pháp]
Theo cánh tay của hắn vặn vẹo, lập tức trên đài kiếm quang bắn ra bốn phía, vô số đạo kiếm khí giết về phía trước, va chạm với từng đạo công kích do [Quyền chưởng lẫn nhau] của Gia Cát Thiên đánh ra, toàn bộ chôn vùi với nhau.
Trải qua một phen đại chiến phía trước, Giang Nhược Trần đối với thực lực của Gia Cát Thiên trước mắt, đã thăm dò được bảy tám phần, biết rõ chiến lực của người trước mắt kỳ thật cũng không cường đại.
Chỉ là hắn ỷ vào cảnh giới cao, cho nên mới được vinh là thiên tài mà thôi.
Cho nên hiểu được điểm ấy, Giang Nhược Trần cũng không hề lo lắng, Gia Cát Thiên này có lưu lại chuẩn bị gì hay không, buông tay buông chân, quyết định tốc độ chấm dứt trận chiến đấu này hay không.
Vì vậy, sau khi chém ra mấy chục đạo kiếm quang, chém chết tất cả quyền, chưởng của Gia Cát Thiên, Giang Nhược Trần mượn cơ hội thân vị của hai người kéo gần lại, không chút do dự sử dụng ra chiêu thức nhập môn của [Lạc Trần kiếm pháp].
Một kiếm quét lá rụng!
Giang Nhược Trần bước ra một bước, thân thể bay lên không trong nháy mắt, khống chế Long Cốt Kiếm vờn quanh quanh một trảm.
Xoẹt.
Tiếng xé gió của mũi kiếm truyền đến, tiếp theo một đạo kiếm quang hình vòng cung màu trắng chói mắt hiện lên trong mắt mọi người, trảm lên trên người Gia Cát Thiên đã phòng bị không kịp.
Bịch bịch bịch…
Bị kiếm quang chói mắt chém vào người, Gia Cát Thiên lập tức bị lực lượng khổng lồ đánh lui về phía sau mấy chục bước, tới gần biên giới lôi đài mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Soạt.
Cảnh tượng này xuất hiện quá đột ngột, trong lúc nhất thời toàn bộ dưới đài yên tĩnh không tiếng động!
Mà Giang Nhược Trần trên đài chém ra một kiếm rơi vào trung ương đài sinh tử, trong ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Thiên, cũng mang theo vẻ khó tin nồng đậm.
Đây là bởi vì, vừa rồi một kiếm quét lá rụng, phối hợp với sự sắc bén của Long Cốt Kiếm, lúc này Gia Cát Thiên hẳn là bị một kiếm chém giết mới đúng, làm sao có thể chỉ là bị cắt rách áo bào, đẩy lui mấy chục bước?
Nhìn kỹ lại, Giang Nhược Trần rất nhanh liền phát hiện vấn đề ở chỗ nào.
Thì ra, dưới lớp áo bào bị cắt rách của Gia Cát Thiên lộ ra một lớp áo giáp màu bạc.
Cũng chính là bộ khóa giáp này đã giúp Gia Cát Thiên đỡ được một kích trí mạng vừa rồi!
Phốc!!
Nhưng mặc dù có Tỏa Giáp bảo vệ tính mạng, bị đánh lui mấy chục bước, sau khi ổn định thân hình, Gia Cát Thiên vẫn phun ra một ngụm máu tươi, bị trọng thương.
Đây là bởi vì, khóa giáp mặc dù có thể bảo mệnh, nhưng lực lượng kiếm quang trùng kích thật lớn, vẫn xuyên thấu qua tỏa giáp, chấn thương ngũ tạng lục phủ của hắn.
Lúc này Gia Cát Thiên cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đang đau đớn, sắc mặt cũng theo đó trở nên cực độ khó coi.
“Thiên tài Gia Cát gia cũng chỉ có vậy, lên đài Sinh Tử lại mặc Tỏa Giáp bảo mệnh.” Giang Nhược Trần cầm kiếm đứng thẳng, lạnh lùng châm chọc nói.
“Ngươi, Giang Nhược Trần, ta muốn ngươi chết!” Gia Cát Thiên cảm nhận được nhục nhã cực lớn, dưới sự xúc động phẫn nộ, lại không để ý thương thế trong cơ thể, dữ tợn gào thét một tiếng, cưỡng ép điều động linh khí trong cơ thể, thúc giục ra võ hồn của mình.
Đó là một con ác hổ, toàn thân màu xanh lam, chiếm cứ phía sau Gia Cát Thiên, hờ hững nhìn chăm chú vào Giang Nhược Trần.
Đây là võ hồn ngũ phẩm của Gia Cát Thiên, Dị Hổ!
“Giang Nhược Trần, ta thật sự là xem thường ngươi rồi, nhưng vô luận như thế nào, người chết trên lôi đài hôm nay, chỉ có thể là ngươi!” Gọi ra Võ Hồn, Gia Cát khí thế càng mạnh hơn.
Tiếng rống giận dữ vang lên, hắn giống như bản thân cũng biến thành ác hổ, hai tay biến thành hổ trảo, trực tiếp cùng Võ Hồn nhào tới, thanh thế rung trời!
Thế muốn xé nát Giang Nhược Trần!
“Xong! Gia Cát Thiên muốn lấy mạng ra đánh cược!”
Xa xa, Từ Lạc thấy cảnh này thì cảm thấy không ổn.
Võ hồn, chính là căn bản của tu sĩ, một khi sử dụng, uy thế cực kỳ cường đại, càng đừng nói võ hồn của Gia Cát Thiên còn là ngũ phẩm.
Ngay cả Từ Chính có chút tin tưởng Giang Nhược Trần lúc này lông mày cũng lập tức nhíu chặt, bàn tay tự nhiên mở ra lặng yên nắm thành quyền, lực lượng trong cơ thể cũng đã điều động, tùy thời đều có thể xuất thủ.
“Cốt Long Phi Kiếm!”
Nhưng mà trong lúc Từ Chính lặng yên vận chuyển lực lượng, Giang Nhược Trần cũng động, hắn nhanh chóng rót một cỗ lực lượng vào trong Long Cốt Kiếm, sau đó nhanh chóng ném ra ngoài.
Ông!
Long Cốt Kiếm đạt được lực lượng rót vào, giống như là trong nháy mắt bị kích hoạt, khí sát phạt như nước sông tràn ra, nhanh chóng trấn trụ toàn bộ đài sinh tử.
Mũi kiếm cũng nhanh chóng đánh ra kiếm trận nhắm ngay Gia Cát Thiên đang đánh tới.
Tốc độ của Long Cốt Kiếm cực nhanh, lao ra thế như rồng điên, giống như Gia Cát Thiên lập tức chặn đường đánh giết mà đến, đồng thời lấy uy lực của kiếm trận bắt đầu sát phạt.
“Là kiếm trận này!”
Nơi xa, Từ Lạc nhìn thấy Long Cốt Kiếm giết ra, lập tức liền nhận ra, lúc trước Giang Nhược Trần cũng chính là dùng chiêu này, chiến thắng nàng.
Cho nên nàng rất rõ ràng Giang Nhược Trần bộ kiếm trận này cường đại.
Điều này khiến sự căng thẳng trong mắt nàng lập tức tiêu tán không ít.
Keng!
Cũng ngay tại thời khắc này, kiếm trận gần như trong nháy mắt chém ra ba mươi ba đạo kiếm quang.
Ba mươi ba đạo kiếm quang này, trong đó có hai mươi đạo, bị Gia Cát Thiên ngăn lại, mười ba đạo còn lại, tất cả đều chém ở trên người hắn.
Theo kiếm trận kết thúc, võ hồn sau lưng Gia Cát Thiên trực tiếp mai một, chính hắn thì hai mắt vô thần đứng ở trên lôi đài, giống như bị định trụ.
Sau khi toàn trường yên tĩnh khoảng ba giây, bịch một tiếng, thân thể Gia Cát Thiên gục xuống, không còn chút sức sống nào.
Lúc này nhìn thân thể của hắn, sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, vết kiếm vô số.
Tê…
Khi sinh cơ của Gia Cát Thiên hoàn toàn tiêu tán, hiện trường vang lên một mảnh âm thanh hít khí lạnh.
Vô số ánh mắt dưới đài từ không thể tưởng tượng nổi, dần dần biến thành hoảng sợ.
Nửa đỉnh cấp thiên tài Gia Cát Thiên của Nhân Cực Phong, lại bị Giang Nhược Trần giết, hơn nữa còn là phương thức nghiền ép chém giết toàn phương diện, không có một chút hơi nước trộn lẫn trong đó…
“Ha ha ha, Nhược Trần sư đệ, ngươi giỏi lắm! Ta đã nói rồi, ngươi sẽ không đánh trận nào mà không nắm chắc, quá mạnh mẽ!”
Qua mấy chục giây, trong đám người dưới đài truyền đến thanh âm vô cùng phấn chấn của Đồ Khung.
“Giết tốt, thập tứ vương tử, ngươi thật quá mạnh mẽ, Trấn Nam vương quốc chúng ta lại xuất hiện một vị vương tử tuyệt thế thiên kiêu!”
Đồng thời, không ít tu sĩ Trấn Nam vương quốc giật mình tỉnh lại, cũng đều cổ vũ Giang Nhược Trần.
Kỳ thật ở nội môn, tu sĩ của Trấn Nam vương quốc, địa vị so với ngoại môn không tốt hơn bao nhiêu.
Chỉ là nội môn bởi vì có các phong tranh đấu, cho nên ân oán giữa các vương quốc, rất ít bày ra mặt bàn mà thôi.
Mà giờ phút này nhìn vương tử của vương quốc nhà mình, dũng mãnh như thế, đệ tử của Trấn Nam vương quốc, tự nhiên cảm thấy trên mặt có ánh sáng, vì Giang Nhược Trần cảm thấy tự hào.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…