Chương 363: Lên lôi đài thăm dò lẫn nhau
Gia Cát Thiên càng cường đại, đã nói lên sẽ càng thêm bất lợi đối với Giang Nhược Trần, đây đương nhiên là kết quả huynh muội bọn họ không muốn nhìn thấy.
Nhưng hai người đối với chuyện này đều không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.
Gia Cát Thiên trong một mảnh ca ngợi, thong dong tự tin nhảy lên đài sinh tử trên quảng trường.
Hắn mặc bào phục Nhân Cực Phong, áo trắng như tuyết, trên mặt mang theo nụ cười đứng ở trên lôi đài, hiển thị rõ hào hiệp và tự tin ung dung không hề bức bách.
Một màn như vậy xuất hiện, càng làm cho chung quanh nghị luận kịch liệt.
“Không hổ là thiên tài của Gia Cát gia, thật khí độ bất phàm.”
“Không sai, Gia Cát Thiên thật anh vũ, nếu có thể kết bạn lữ với hắn thì tốt biết mấy.”
“Ngươi cũng đừng nằm mơ, nữ đệ tử muốn kết đạo lữ với Gia Cát Thiên sao lại số ít? Dù thế nào cũng không tới phiên ngươi nha.”
…
Các nam đệ tử đều vì khí độ của Gia Cát Thiên mà sợ hãi thán phục, nữ đệ tử thì là không ít đều nổi lên hoa si, muốn cùng thiên tài bực này kết thành đạo lữ.
Nghe thanh âm liên miên dưới đài, khóe miệng Gia Cát Thiên không khỏi nhếch lên một lần nữa.
Đồng thời trong lòng cũng càng thêm khinh thường Giang Nhược Trần.
Toàn bộ đệ tử nội môn đều biết, Gia Cát Thiên hắn chính là thiên tài gần với những đệ tử đỉnh cấp kia, Giang Nhược Trần ngươi mới gia nhập nội môn mấy tháng, cũng dám cùng Gia Cát Thiên hắn đánh sinh tử đài?
“Giang Nhược Trần, thời gian ước định đã sắp tới, chẳng lẽ ngươi chỉ có dũng khí đáp ứng, lại không có dũng khí đến đây phó ước sao?”
Mắt thấy thời gian ước định sắp đến, Gia Cát Thiên còn khinh thường lớn tiếng hô lên.
Cử động này của hắn đương nhiên là muốn thể hiện khí phách của mình, đồng thời nâng đỡ mình, đạp Giang Nhược Trần một cước.
Đem Giang Nhược Trần tới muộn hơn hắn, định nghĩa là không dám đánh với hắn một trận.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là, khi hắn vừa dứt lời, còn chưa gây ra chấn động, lại có âm thanh đáp lại hắn.
“Gia Cát Thiên, thời gian ước định còn chưa tới, ngươi đã vội vã muốn chết như thế sao?”
Giọng nói của Giang Nhược Trần đột nhiên vang lên.
Soạt.
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt toàn trường, lần nữa nhìn về phía lối vào Thiên Cực phong.
Chỉ thấy Giang Nhược Trần vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi bước lên bậc thang, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hắn ta tới ứng chiến!
“Oa, hắn thật sự đến rồi!”
“Lần này có trò hay để xem rồi, hôm nay đài Sinh Tử nhất định có người phải đổ máu.”
“Chậc chậc, nói thật, thiên phú của gia hỏa Giang Nhược Trần này cũng không yếu, nếu tu luyện thêm vài năm, có khả năng trở thành thiên tài đỉnh cấp, nhưng hắn quá cuồng vọng.”
“Đúng vậy, đáng tiếc, sẽ không thay đổi, Gia Cát Thiên hắn cũng dám trêu chọc, đây không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Nói đúng, nếu là ta, ta cũng sẽ không xúc động như vậy, quân tử báo thù, mười năm không muộn!”
…
Giang Nhược Trần vừa xuất hiện, tiếng thảo luận ở hiện trường lại lần nữa rơi vào trên người hắn.
Đương nhiên, so sánh với Gia Cát Thiên, đối với Giang Nhược Trần nghị luận, phần lớn là một ít lời không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe.
Cũng có một số ít người cảm thấy tiếc hận cho Giang Nhược Trần, cảm thấy Giang Nhược Trần quá mức xúc động.
Nhưng dù sao vô luận là loại nghị luận nào, quy kết là một điểm là, Giang Nhược Trần đến đây phó ước, chính là muốn chết, tuyệt không phải một lựa chọn sáng suốt.
Đối với các loại nghị luận chung quanh, Giang Nhược Trần tự nhiên là bỏ mặc, trong mắt của hắn, chỉ có Gia Cát Thiên đứng ở trên đài sinh tử!
Ánh mắt hắn kiên định, nơi hắn đi qua, tất cả mọi người đều tự giác nhường ra một con đường cho hắn.
Hắn thong dong đi đến, không nhanh không chậm leo lên lôi đài, đứng ở phía đối diện của Gia Cát Thiên.
“Hắn thật sự tới rồi.”
Cách đó không xa, Từ Lạc đứng ở giữa rất nhiều đệ tử đỉnh cấp, nhìn thấy Giang Nhược Trần đến đây, mặt lộ vẻ lo lắng.
Leo lên đài Sinh Tử, vậy thì ý nghĩa vô luận như thế nào cũng phải có một người ngã xuống.
Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn mình vô cùng thương yêu mình, nhi tử cô cô cứ như vậy chết ở trước mặt mình?
“Ca, ta đi ngăn cản hắn, Sinh Tử Đài này, tuyệt đối không thể đánh.” Từ Lạc bước một bước về phía trước, muốn bước ra, tiến lên ngăn cản Giang Nhược Trần.
Từ Chính lại duỗi tay, ngăn nàng lại.
“Lạc lạc, không nên vọng động, đã leo lên đài sinh tử, có thể nào dễ dàng xuống? Vẫn là nhìn xem thế cục như thế nào phát triển a, Nhược Trần, hắn không nhất định sẽ bại!”
Từ Chính tuy là lần đầu tiên gặp Giang Nhược Trần, nhưng hắn đối với vị biểu đệ này, lại có một loại tin tưởng không hiểu.
Dường như trực giác của cường giả đang nói cho hắn biết, Giang Nhược Trần cũng không nhất định sẽ thua Gia Cát Thiên.
“Được rồi, bất kể thế nào cũng không thể nhìn biểu đệ ngã xuống, nếu không cả đời này ta cũng không còn mặt mũi nào gặp cô cô nữa!” Từ Lạc hiểu rõ ý của Từ Chính, vì thế cũng kiềm chế lại tâm tình sốt ruột của mình, lại lui trở về một bước.
Trước tiên xem thế cục phát triển như thế nào rồi tính tiếp.
Mà lúc này trên đài, khi Gia Cát Thiên nhìn thấy Giang Nhược Trần thật sự đến đây phó ước, biểu lộ trên mặt, hơi có một ít biến hóa.
Từ nụ cười trên mặt biến thành vẻ khinh thường âm lãnh.
“Ha ha, Giang Nhược Trần, ta hi vọng lúc ngươi bị ta đánh gãy hai chân quỳ gối trên đài sinh tử này, còn có thể kiên cường như thế!” Gia Cát Thiên lạnh lùng nói.
Giang Nhược Trần ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm Gia Cát Thiên: “Những lời này cũng tặng cho ngươi.”
“Thật là cuồng vọng, nhận lấy cái chết!” Gia Cát Thiên thấy Giang Nhược Trần đã lên đài, lại còn cuồng vọng như thế, tức khắc cơn giận trong lòng cũng không thể khắc chế được nữa, tay bóp thành trảo, trực tiếp hung mãnh tiến về phía trước ba bước, giống như là Ưng Kích Trường Không, đánh về phía mặt của Giang Nhược Trần.
Gia Cát Thiên có thủ pháp kỳ lạ, bước chân càng nhanh như cắt, trong nháy mắt đã giết tới gần.
Giang Nhược Trần trong lòng hơi kinh hãi, Gia Cát Thiên này không hổ là nửa đệ tử đỉnh cấp của Nhân Cực Phong, thực lực Chân Nguyên tầng bảy, hàng thật giá thật.
Nhưng cũng may, Giang Nhược Trần đã sớm đột phá Chân Nguyên tứ trọng thiên, thế công của Gia Cát Thiên hung mãnh, nhưng hắn cũng không phải không có cách ứng đối.
Chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu, đầu tiên là tránh đi ưng trảo của Gia Cát Thiên, sau đó hạ thân xuất cước, phản công hướng bụng Gia Cát Thiên.
Tay trái ưng của Gia Cát Thiên vốn sẽ theo tay phải mà tới, tiếp tục tiến công.
Nhưng Giang Nhược Trần vừa tránh né, đồng thời cũng tấn công về phía hắn, thúc đẩy hắn không thể không quay tay phòng ngự.
Thình thịch bành…
Hai người lập tức quyền cước giao nhau, trên lôi đài liên tiếp dùng chiêu thức đơn giản nhất giao thủ, đánh ra từng đợt tiếng nổ lực, trong lúc nhất thời không phân cao thấp.
Sau khi giao thủ mấy chục hiệp, Giang Nhược Trần đột nhiên nắm lấy một cơ hội, phi thân lên không trung, hai chân không ngừng đá, chủ động giết về phía Gia Cát Thiên, đồng thời trầm thấp mở miệng.
“Gia Cát Thiên, nếu thực lực của ngươi chỉ như vậy, vậy thì quá làm cho ta thất vọng rồi.”
Gia Cát Thiên hai tay không ngừng ra quyền, ứng đối thế công của Giang Nhược Trần, cười lạnh nói: “Bổn công tử vừa rồi chẳng qua là thăm dò ngươi, ngươi đừng quá đắc ý, kế tiếp mới là chân thực lực!”
Dứt lời, trong cơ thể Gia Cát Thiên đột nhiên điều động một cỗ linh khí, hội tụ ở trên song quyền, đánh về phía hai chân của Giang Nhược Trần.
Vốn hai người đều đang thăm dò lẫn nhau, cho nên phần lớn chiêu số đều là công phu quyền cước, cũng không chân chính rót vào linh lực.
Gia Cát Thiên đột nhiên làm khó dễ, rót linh lực vào trong chiêu thức, nếu như Giang Nhược Trần ứng đối không kịp, nhất định sẽ bị hắn xuất kỳ bất ý gây thương tổn.
Nhưng mà, Giang Nhược Trần từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, làm sao có thể không có phòng bị đối với chuyện này?
“Đấu Chiến Thương Khung!”
Giang Nhược Trần gầm nhẹ một tiếng, một giây sau chân nguyên trong cơ thể lưu động, một cỗ linh lực bàng bạc, thông qua chín mươi chín đường gân mạch toàn thân, nhanh chóng quán chú toàn thân.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…