Chương 362: Sinh Tử Đài, Gia Cát Thiên cường đại
“Tiểu thư, lần này có trò hay để xem rồi, gia hỏa không biết trời cao đất rộng của Giang Nhược Trần kia, không ngờ lại đắc tội với Gia Cát Thiên, trận chiến ngày mai, lấy tính cách của Gia Cát Thiên, chắc chắn sẽ giết chết hắn trên đài Sinh Tử.”
Trong một đình viện tinh mỹ ở Nhân Cực Phong, Tiểu Ảnh vẻ mặt cao hứng báo cáo tin tức mình vừa nghe được.
Nàng cũng không biết chuyện Từ Lạc phát hiện thân phận Giang Nhược Trần, vì vậy còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình cũng ôm địch ý đối với Giang Nhược Trần, cho nên biết tin tức này, nàng lập tức đến đây báo cáo.
“Cái gì? Giang Nhược Trần cùng Gia Cát Thiên đối chiến Sinh Tử đài?”
Mà Từ Lạc nghe được tin tức, thái độ đối với bất luận sự vật gì đều lạnh như băng, lộ ra biểu tình hết sức kinh ngạc.
Tiểu Ảnh còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình rất cao hứng, lúc này càng hưng phấn nói: “Vâng tiểu thư, nghe nói buổi chiều hôm nay Giang Nhược Trần đắc tội Gia Cát Thiên vào chỗ chết, Gia Cát Thiên phẫn nộ, trực tiếp phát thư khiêu chiến cho hắn, Giang Nhược Trần còn tiếp nhận đây.”
Nghe nói như thế, lông mày Từ Lạc lập tức nhíu chặt.
Lúc này tiểu Ảnh mới phát hiện phản ứng của Từ Lạc có chút không đúng, vì thế hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao cảm giác hình như người không vui lắm nhỉ.”
Từ Lạc không trả lời nàng, mà trực tiếp rời khỏi đình viện.
“Tiểu thư… Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Ảnh nhìn Từ Lạc cau mày, vội vã rời đi, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Nàng đi theo Từ Lạc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy vẻ mặt Từ Lạc như thế.
Từ Lạc rời khỏi đình viện, không đi nơi khác, mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thiên Cực phong, đồng thời lại đem chuyện mình nghe được nói cho Từ Chính biết.
Từ Chính nghe xong, cũng chau mày, lâm vào trầm tư.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói: “Chuyện này ta thấy chúng ta vẫn không nên can thiệp vào.”
“Cái gì? Huynh trưởng, ngươi đang nói đùa, biểu đệ mới gia nhập Học Cung bao lâu, làm sao là đối thủ của Gia Cát Thiên, huống hồ đây là đài Sinh Tử, bên thua sẽ chết.” Từ Lạc kinh ngạc nói.
Từ Chính thì nói: “Quy củ trên đài sinh tử, ta tự nhiên biết, chỉ là ta thấy biểu đệ cũng không phải là người xúc động, hắn làm như vậy, nhất định là có nắm chắc!”
“Nhưng vạn nhất thì sao?” Từ Lạc lo lắng.
Từ Chính lần nữa trầm mặc, qua hơn mười hơi thở, hắn mới mở miệng nói: “Nếu như vạn nhất xuất hiện, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
…
Một đêm này, tin tức Gia Cát Thiên cùng Giang Nhược Trần quyết đấu sinh tử đài truyền bá cực nhanh, cơ hồ tất cả đệ tử từ Vạn Ma Sơn trở về, đều biết.
Giang Nhược Trần lại lần nữa đưa tới toàn bộ Học Cung thảo luận.
Đương nhiên, cái gọi là thảo luận, phần lớn đều là đang nói Giang Nhược Trần không biết tự lượng sức mình, tuyệt đối không phải đối thủ của Gia Cát Thiên.
Toàn bộ Học Cung nghị luận sôi nổi, một số người giao hảo với Giang Nhược Trần cũng lo lắng.
Nhưng Giang Nhược Trần làm đương sự lại rất bình tĩnh.
Sau khi nhận thư khiêu chiến, lại không coi ra gì tùy tiện ném một cái, tiếp tục tiến vào Táng Thần Tháp tu hành.
Mãi cho đến ngày hôm sau, khi gần tới thời gian ước định với Gia Cát Thiên, hắn mới ra khỏi Táng Thần Tháp, chuẩn bị đi tới Thiên Cực Phong.
Hưu!
Chỉ là hắn mới bước ra khỏi cửa viện, bỗng nhiên một đạo tàn ảnh màu hồng phấn đột nhiên từ trên một cây trúc cách đó không xa lướt xuống.
Sau khi nhanh chóng đi dọc theo mặt đất đến trước mặt, lại ra sức nhảy lên, nhảy lên bả vai của Giang Nhược Trần.
Nhìn tiểu gia hỏa một thoáng liền trên vai, Giang Nhược Trần không khỏi cười, nói: “Tiểu tử kia, ngươi đây là làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đi cùng ta?”
Xèo xèo.
Tiểu Thất Thải Giao nghe hiểu lời nói của Giang Nhược Trần, không chút do dự gật gật đầu, tỏ vẻ Giang Nhược Trần nói rất đúng.
Giang Nhược Trần cười nói: “Nhưng ta đây là đi đại chiến với người khác, mang theo ngươi, còn thi triển thế nào được?”
Xèo xèo xèo…
Tiểu Thất Thải Giao có chỉ số thông minh cực cao, tuy rằng còn chưa hoàn toàn thông linh, nhưng mà chỉ số thông minh đã không thua hài đồng mấy tuổi.
Nghe được lời nói của Giang Nhược Trần, nó đầu tiên là líu ríu phát ra liên tiếp thanh âm, tựa hồ đang cùng Giang Nhược Trần nói cái gì.
Phát hiện Giang Nhược Trần tựa hồ nghe không hiểu ý của nó, nó lại lập tức chui vào tay áo Giang Nhược Trần, sau đó nằm sấp ở trong đó không nhúc nhích.
Dường như đang nói cho Giang Nhược Trần biết, nó ở trong tay áo sẽ không ảnh hưởng gì.
“Được rồi, vậy thì cùng nhau đi đi, để ngươi một mình ở đây, ta cũng không quá yên tâm.”
Giang Nhược Trần hiểu ý của nó, cũng không từ chối, mà trực tiếp mang theo nó, cùng nhau đi xuống Chí Tôn phong.
Trải qua một đêm hôm qua, cùng với lên men hôm nay, hắn cùng Gia Cát Thiên quyết đấu, truyền khắp Cửu Phong.
Trùng hợp lúc này, tất cả đệ tử của Cửu Phong, hầu như đều đã từ Vạn Ma Sơn trở về.
Không thu hoạch được gì, rất nhiều đệ tử đều cảm thấy chuyến này có chút phẫn nộ mà về.
Trở về chính là nghe được tin tức kinh người như thế, tự nhiên đều muốn đi xem một chút.
Cho nên còn chưa tới thời gian đại chiến, Thiên Cực phong thượng nhân đã kín chỗ.
Đệ tử các phong tề tụ ở đây, náo nhiệt phi phàm.
Đương nhiên, lúc này đông đảo đệ tử Học Cung nghị luận cũng không chỉ có Giang Nhược Trần, cũng có không ít người đàm luận chuyến đi Vạn Ma Sơn lần này.
Sự kiện Vạn Ma Sơn lần này, ở trong mắt không ít người, đều quá kỳ quái.
Các phong đỉnh cấp đệ tử đồng thời xuất động, Thiên Cực Phong Giang Đạo Quân càng vận dụng các loại bí bảo, mới làm cho Thất Thải Thôn Thiên Giao vẫn lạc.
Mà ấu tử của nó, cùng với Long Tinh, lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng, làm sao không để người thảo luận?
“Ta nghĩ, nhất định là có người lặng yên tìm được ấu tử và long tinh của Thất Thải Thôn Thiên Giao, chỉ là không muốn rêu rao, vụng trộm trở về.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy là như vậy, nếu không chúng ta nhiều người như vậy, cơ hồ lật khắp toàn bộ Vạn Ma Sơn, làm sao có thể tìm không được?”
“Các ngươi phân tích rất có đạo lý, cũng không biết là đệ tử của ngọn núi nào lại có vận khí như thế, được một hồi đại cơ duyên.”
“Ai, bất quá đó đều là quá khứ, hôm nay Giang Nhược Trần của Chí Tôn phong muốn cùng Gia Cát Thiên quyết đấu sinh tử đài, hắn lấy lá gan từ đâu?”
“Quá ngông cuồng, nhằm vào bọn người Thanh Phong thì thôi đi, Gia Cát Thiên cũng không phải là người bình thường, đoán chừng hôm nay hắn phải chịu đau khổ.”
…
Quảng trường Thiên Cực Phong tiếng người huyên náo, các loại tiếng nghị luận lộn xộn khiến nơi này giống như một thành bang náo nhiệt.
Cũng chính trong tiếng bàn tán kịch liệt này, Gia Cát Thiên đã đến!
Gia Cát Thiên được hơn mười vị đệ tử Cực Phong vây quanh, leo lên Thiên Cực Phong.
Bởi vì lôi đài hôm nay, hắn là một trong những nhân vật chính, tất cả mọi người ở hiện trường, tự nhiên đều sẽ đặc biệt chú ý đến hắn.
Cho nên khi hắn xuất hiện, vô số ánh mắt đều rơi vào trên người của hắn, tiếng nghị luận cũng tất cả đều là về hắn.
Đương nhiên, nhắc tới Gia Cát Thiên hắn, phần lớn là những lời ca ngợi, dù sao hắn cũng là thiên tài có chút danh tiếng ở nội môn.
Ngay cả đệ tử đỉnh cấp chiếm cứ một vài vị trí tốt nhất nhìn thấy Gia Cát Thiên, không khỏi mở miệng ca ngợi.
“Đệ đệ này của Gia Cát Tôn cũng coi như là một nhân vật.”
“Tuổi tác mới mười chín, Chân Nguyên thất trọng thiên, thiên phú quả thật không tệ.”
Từ Lạc cùng hai huynh muội Từ Chính cũng ở hiện trường, nếu bình thường nghe được như vậy, hai người cũng sẽ không có phản ứng gì.
Nhưng bây giờ… Lông mày của bọn họ đều hơi nhăn lại.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…