Chương 358: Vạn Ma Sơn, giam cầm lạc ấn
“Bởi vì tiểu Thất Thải Giao này mới ra đời, trên người còn chưa bị giam cầm lạc ấn, có thể ra vào Vạn Ma Sơn, nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có một người ngoại giới, mang theo nó cùng rời đi mới được, mà tiểu hữu là nhân tuyển tốt nhất.”
Lão hầu chậm rãi mở miệng, nói ra nguyên nhân.
Giang Nhược Trần nghe lão hầu nói, vẫn kinh ngạc như trước: “Tiền bối, cái gì là cấm cố lạc ấn?”
“Ha ha, nói đến cấm cố lạc ấn, vậy thì phải xa rồi.” Lão khỉ đột nhiên cười một tiếng, rồi sau đó bước đi về phía những phương hướng khác, sau khi trầm tư một hai giây, nó mở miệng nói: “Tiểu hữu, ta cho ngươi một cái tỷ lệ.”
“Cả tòa Vạn Ma Sơn chính là một nhà tù được một tòa đại trận thần bí thời thượng cổ bao phủ, mà dân bản địa trong tất cả lao tù đều sẽ bị đánh lên một dấu hiệu tương tự với tù nhân. Dấu hiệu này chính là dấu ấn giam cầm.”
“Một khi bị đại trận đánh lên cái dấu ấn này, đó chính là tù nhân trong lao ngục này, muốn rời khỏi sẽ vạn phần khó khăn.”
“Mà tiểu Thất Thải Giao này mới vừa sinh ra, tòa đại trận này còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của nó, cho nên chỉ cần tiểu hữu ngươi có thể mang nó cùng rời đi, liền có thể thoát khỏi đại trận trói buộc, đi ra bên ngoài.”
Lão hầu ví von này, nói rất là thấu triệt, Giang Nhược Trần nghe xong triệt để hiểu rõ Vạn Ma Sơn này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đồng thời cũng hiểu được, Thất Thải Thôn Thiên Giao kia vì sao biết rõ nguy hiểm sắp đến, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi nơi đây, cảm tình nó cũng bị đánh lên dấu ấn giam cầm, không cách nào thoát ra khỏi vùng thế giới này.
Mà nó thân mang long tinh, toàn bộ Vạn Ma Sơn vô luận trốn tới nơi nào đều sẽ bị đuổi giết, đã sớm thành kết cục hẳn phải chết.
“Tòa đại trận này cũng quá kinh khủng, Yêu Vương tiếp cận Đạo Tàng Cảnh đều có thể bị vây chết tươi, cũng không biết tòa đại trận này là do người nào thiết trí.”
Hiểu được chân tướng Vạn Ma Sơn, trong lòng Giang Nhược Trần vẫn có chút kinh ngạc.
Bởi vì hắn đã sớm biết Vạn Ma Sơn có đại trận bao phủ, chỉ là khi đó cho rằng đại trận Vạn Ma Sơn chỉ là để tiện cho đệ tử lịch lãm, không cho người ngoài xâm nhập.
Nhưng ai biết được, đại trận Vạn Ma Sơn lại khủng bố như thế, một khi bị đánh lên cấm cố ấn ký, chính là khó rời khỏi hơn nữa, dù cho thực lực tới gần Đạo Tàng Cảnh cũng không được.
“Ha ha, tiểu hữu ngươi nghĩ sai rồi, tòa đại trận Vạn Ma Sơn này, cũng không phải là thủ bút của Thái Ất Học Cung, mà là từ xưa có, những tên gia hỏa Thái Ất Học Cung kia, chỉ là đầu cơ trục lợi, chiếm tòa đại trận này làm của riêng mà thôi.” Lão hầu lại nói.
“Không phải là cường giả Học Cung thiết lập? Vậy đại trận này, từ đâu mà đến?” Giang Nhược Trần lòng hiếu kỳ nổi lên, lòng có nghi vấn liền lập tức hỏi ra.
Lão hầu lắc đầu: “Tòa đại trận này từ đâu mà đến, lão hủ cũng không biết, nhưng có một điểm rất rõ ràng chính là, tòa đại trận này, tuyệt không phải do những tên gia hỏa Thái Ất học cung kia ra tay, bởi vì tòa đại trận này quá mạnh mẽ, những người kia là tuyệt đối không bày ra được.”
Nói xong, ánh mắt lão hầu rơi vào trên người Giang Nhược Trần, nói: “Tiểu hữu, lần này ngươi có hiểu, lão hủ vì sao phải giao phó tiểu Thất Thải Giao cho ngươi?”
Giang Nhược Trần cùng lão hầu bình tĩnh nhìn nhau, gật đầu.
Lão hầu cười nói: “Tiểu Thất Thải Giao này có thiên tư huyết mạch vượt xa mẫu thân, bị vây ở trong thế giới này, quả thực đáng tiếc, đi theo tiểu hữu ngươi rời đi, mới là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa đợi nó ngày sau lớn lên, nói không chừng cũng có thể trở thành trợ thủ của tiểu hữu ngươi, cho nên kính xin tiểu hữu giúp lão hủ, nhận lấy tiểu Thất Thải Giao này.”
Nói xong, lão hầu cười đưa cánh tay ra.
Mà tiểu Thất Thải Giao trên vai giống như nghe hiểu ý tứ trong lời nói của lão hầu, trực tiếp dọc theo cánh tay lão hầu vươn ra, bò đến lòng bàn tay lão hầu đứng sừng sững, càng gần nháy mắt, cùng Giang Nhược Trần đối mặt.
Toàn thân nó màu hồng, mắt to chớp chớp, giống như đang giả vờ đáng yêu với Giang Nhược Trần.
Có sao nói vậy, tiểu Thất Thải Giao này cũng rất đẹp mắt.
“Tiền bối nói quá lời, tiểu Thất Thải Giao và linh thạch này là thứ mà bao nhiêu tu sĩ khao khát mà không thể được, tiền bối có thể phó thác nó cho ta, vãn bối nào còn dám nói hỗ trợ gì, cảm tạ còn không kịp.” Giang Nhược Trần nói.
Con khỉ già thì mỉm cười, nói: “Tiểu hữu, vậy thì các ngươi nhanh nhanh khế ước với con Tiểu Thất Thải Giao này đi, chỉ khi khiến nó trở thành linh sủng của ngươi thì trên người nó mới có thể nhiễm khí tức của ngươi, như vậy thì các ngươi có thể cùng rời khỏi Vạn Ma Sơn rồi.”
“Được.”
Giang Nhược Trần không nhiều lời, lập tức dùng linh khí cắt ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu tươi có chứa linh khí lên đầu Tiểu Thất Thải Giao.
Mà tiểu Thất Thải Giao cũng rất phối hợp phun ra một ngụm tâm huyết cực kỳ tinh thuần, đánh vào trán Giang Nhược Trần.
Giọt máu tươi kia chạm vào trán Giang Nhược Trần, trong nháy mắt liền chui vào trong đầu, biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó, Giang Nhược Trần có thể cảm giác được rõ ràng, mình cùng Tiểu Thất Thải Giao trước mắt, tạo thành liên hệ nào đó không thể nói.
Đồng thời, hắn cũng có thể cảm giác được rất rõ ràng, tính mạng của Tiểu Thất Thải Giao này đã do hắn khống chế.
Hắn chỉ cần một ý niệm trong đầu, liền có thể quyết định sinh tử của Tiểu Thất Thải Giao.
Điều này nói rõ, từ nay về sau tiểu Thất Thải Giao chính là linh sủng của hắn, hết thảy đều phải nghe theo lời hắn làm, giống như tùy tùng.
“Tiểu tử, đi thôi, từ nay về sau, ngươi đi theo Nhược Trần tiểu hữu, hắn sẽ để cho ngươi vượt qua mẹ của ngươi, cũng sẽ cho ngươi một thế giới rộng lớn hơn.”
Thấy khế ước đã được định, lão hầu nhẹ giọng mở miệng với tiểu Thất Thải Giao, giống như là một vị trưởng bối, dặn dò hậu bối sắp đi xa vậy.
Tiểu Thất Thải Xà rất thông minh, lại nghe hiểu ý tứ của lão hầu, gật gật đầu, sau đó thân thể nhảy lên, đã đến trên vai Giang Nhược Trần.
Lão hầu mặt đầy ý cười hòa ái lại đem chiếc nhẫn chứa long tinh của Thất Thải Thôn Thiên Giao, lấy ra.
“Nhược Trần tiểu hữu, trong đó chứa Long Tinh của tiểu gia hỏa này, cũng là thứ duy nhất có thể khiến nó trưởng thành, ngươi phải bảo quản cho tốt.” Lão hầu giao chiếc nhẫn cho Giang Nhược Trần.
Giờ phút này nếu là người khác, nhìn thấy Long Tinh giao vào trong tay mình, chắc chắn sẽ vạn phần cao hứng.
Nhưng Giang Nhược Trần lại chỉ cảm nhận được một phần trách nhiệm.
Lão hầu có thể dễ dàng giao Thất Thải Thôn Thiên Giao cùng Long Tinh cho hắn như thế, đây là tín nhiệm bực nào?
“Vâng, tiền bối ta biết.” Giang Nhược Trần gật đầu đáp ứng, đồng thời cũng nhận lấy chiếc nhẫn.
“Ừm, mấy ngày này, ngươi ở lại trong rừng đào của ta tu luyện mấy ngày đi, Vạn Ma Sơn đại loạn, phía Học Cung cũng sẽ có chút lão già đặc biệt chú ý, nếu như ngươi đi ra ngoài quá sớm, dễ dàng dẫn tới chú ý.”
Bàn giao sự tình, lão hầu lại đưa ra Giang Nhược Trần ở lại đây thêm vài ngày.
Đối với chuyện này, Giang Nhược Trần tự nhiên cũng hiểu rõ.
Cho nên lần nữa gật đầu đáp ứng, sau đó lại đơn giản hàn huyên vài câu với lão hầu, hắn rời động phủ, đi về phía rừng đào.
Giờ này khắc này, trong rừng đào, Tôn Thắng đang luyện tập côn pháp, Đồ Khung một mình ngồi trên bàn đá trong rừng, ung dung uống rượu Hầu Nhi, vẻ mặt hưởng thụ.
“Gia hỏa ngươi ngược lại là tuyệt không khách khí.”
Giang Nhược Trần đi qua nói.
Đồ Khung nhìn thoáng qua Giang Nhược Trần, cười nói: “Hắc hắc, đây chính là lão hầu tiền bối nói cho ta uống, còn khách khí cái gì.”
Giang Nhược Trần cười lắc đầu, đối với tên mập mạp chết bầm này thật sự là bất đắc dĩ.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, bước ra một bước.
“Hầu ca, để ta cùng ngươi so chiêu.”
Dứt lời, hắn trực tiếp nắm chặt hai tay, giết tới.
“Được.” Tôn Thắng nhìn Giang Nhược Trần đột nhiên đánh tới, tinh thần tỉnh táo lại, hai người lại luận bàn ở trong rừng đào.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…