Chương 357: Gặp Long tinh, Lão Hầu phó thác Giang Nhược Trần
Long tinh đại khái lớn chừng ngón cái, hiện ra quy tắc thủy tinh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tản mát ra hào quang màu lam nhạt, thập phần thần kỳ.
Trong đó ẩn chứa linh khí tinh thuần, thậm chí có thể dùng mắt thường quan sát đo đạc, rất là trân quý.
Chỉ liếc mắt nhìn, trong lòng đám người Giang Nhược Trần đã có xúc động, có một loại cảm giác nhịn không được muốn hấp thu.
Giang Nhược Trần còn có loại cảm giác này, tên Đồ Khung kia càng không cần phải nói.
Tựa như một con sói đói cực kỳ thèm thuồng, nhìn thấy dê con ngon miệng, hai mắt tỏa sáng, chảy nước miếng.
“Long tinh, đây chính là long tinh thần kỳ, linh khí thật tinh thuần.”
Đồ Khung lẩm bẩm trong miệng, sau đó hai tay không khống chế được bắt lấy Long Tinh, một bộ cảm giác tham tiền.
Nhưng mà, hắn mới nhào tới, Long tinh lập tức liền biến mất không thấy, bị lão hầu thu vào trong giới chỉ.
“Ha ha, Đồ Khung, đây chính là đồ vật bảo vệ tính mạng của Tiểu Thất Thải Giao, ngươi không thể để ý.” Lão hầu cười nói.
Long tinh biến mất trước mắt, lúc này Đồ Khung mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, lão hầu tiền bối, ta không có ý gì khác, ta chỉ là có chút tò mò, muốn nhìn kỹ một chút mà thôi.”
Tên Đồ Khung này đang suy nghĩ gì, ai không hiểu?
Nhưng mà lão hầu cũng không vạch trần hắn, chỉ mỉm cười, dời ánh mắt về phía Giang Nhược Trần.
“Nhược Trần tiểu hữu, thật vất vả mới đến làm khách lão hủ này, ta thấy nên ở thêm mấy ngày đi, lúc này Vạn Ma Sơn cũng rung chuyển, các ngươi rời đi, cũng không phải lựa chọn tốt nhất.”
Lão hầu tựa hồ đã liệu trước Giang Nhược Trần tới đây là cáo từ, còn không đợi Giang Nhược Trần mở miệng nói ra, hắn đã nói trước.
“Tiền bối, ngài nói rất đúng, thật vất vả mới tới được một lần, đương nhiên phải ở thêm mấy ngày.”
Giang Nhược Trần còn chưa kịp đáp lại, tên Đồ Khung này lại giành tỏ thái độ trước.
Đương nhiên, hắn cũng không phải nghĩ nhiều đến chuyện bồi lão hầu, chỉ là nhớ nhung Hầu Nhi Tửu trân quý mà thôi.
Tên Đồ Khung này, xưa nay đều là không có lợi không dậy sớm.
“Tiểu hữu, ngươi cảm thấy thế nào? Trùng hợp lão hủ cũng có một chuyện quan trọng, muốn cùng ngươi tâm sự một chút.” Lão hầu thấy Giang Nhược Trần không nói, lại tiếp tục hỏi.
Giang Nhược Trần vốn cảm thấy nếu như không có việc gì, hắn vẫn nên rời đi thì tốt hơn, bởi vì hắn vội vã tăng lên thực lực của mình.
Chuyến đi Vạn Ma Sơn lần này, hắn không có thu hoạch gì, lại kiến thức được Giang Đạo Quân cường đại.
Điều này khiến trong lòng hắn tạo thành một cỗ áp lực, bức thiết muốn quý trọng hết thảy thời gian để tăng thực lực lên.
Nhưng lão hầu đều nói có chuyện quan trọng, vậy hắn cũng chỉ đành đáp ứng.
“Tiền bối, ngài đã nói như vậy, vãn bối tự nhiên nên lưu lại.” Giang Nhược Trần nói.
“Tốt.” Nụ cười trên mặt lão hầu càng nồng đậm thêm vài phần, sau đó ánh mắt lần nữa nhìn về phía Tôn Thắng nói: “Tôn nhi, ngươi trước mang Đồ Khung đi Đào Lâm tu luyện đi, Hầu Nhi Tửu không thể thiếu, ta cùng với Nhược Trần tiểu hữu, có chút chuyện trọng yếu cần trao đổi.”
” Hầu Nhi Tửu? Thật tốt quá! Ha ha ha, tiền bối, ngài thật là đại khí, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Đồ Khung vốn thèm nhỏ rượu Hầu Nhi, đột nhiên nghe thấy lão hầu nói vậy, hắn vui mừng không thôi, thân thể khỏe mạnh như “núi nhỏ” thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Vâng gia gia.” Tôn Thắng có chút khó hiểu với chuyện này, bất quá gã cũng không hỏi nhiều, lập tức mang theo Đồ Khung rời đi.
Đồ Khung này biết có Hầu Nhi uống rượu, khỏi phải nói có bao nhiêu cao hứng.
“Hầu ca, hôm nay chúng ta không say không thôi, hôm qua là ta sơ suất, nếu không tửu lượng của ta tuyệt không chỉ có một chút như vậy…” Dường như Đồ Khung có tình cảm rất tốt với Tôn Thắng, ôm hắn đi về phía rừng đào.
Tôn Thắng thì là vẻ mặt không chút che giấu.
“Tiền bối, ngài tìm ta có chuyện trọng yếu gì?”
Không chỉ Tôn Thắng khó hiểu, ngay cả Giang Nhược Trần cũng nghi hoặc, không biết lão hầu tìm mình có chuyện gì, thế là sau khi thấy Tôn Thắng cùng Đồ Khung đi xa, hắn lập tức mở miệng hỏi thăm.
“Nhược Trần tiểu hữu, đi theo ta.”
Lão hầu không nói thẳng, mà xoay người đi vào trong sơn động.
Giang Nhược Trần thấy thế, lập tức đi theo.
Sơn động này rất thần bí, Giang Nhược Trần tới hai lần, cũng không có đi vào.
Hôm nay lão hầu lại mang theo hắn, tiến nhập trong động.
Đi vào trong động, đầu tiên là một mảnh hắc ám, như là sơn động bình thường ở rừng núi hoang vắng.
Nhưng sau khi đi được hơn mười thước, cảnh tượng trước mắt trở nên sáng ngời, hoàn cảnh cũng trở nên rộng rãi hơn, giống như một cái động lớn của Thất Thải Thôn Thiên Giao, lầu các, bàn đá, ghế đá… tất cả đồ dùng cần thiết cho cuộc sống đều có đủ.
Mà hấp dẫn Giang Nhược Trần nhất, còn thuộc về một cây cột đá cực lớn nằm ngang ở phía trên động sảnh.
Cột đá kia ước chừng có hai ba người cộng lại, chiều dài ít nhất phải hơn một trăm mét, nằm ngang trên toàn bộ động sảnh, giống như là cột trụ, dùng sức một mình gánh vác áp lực của cả tòa núi lớn, tạo thành tòa động sảnh này.
Hơn nữa trên cột đá kia còn có một số đường vân quy tắc không rõ ràng lắm, hình như đã được người ta chuyên môn điêu khắc qua, vô cùng thần kỳ.
“Tiểu hữu, lão hủ nói tới chuyện quan trọng, là muốn phó thác ấu tử của Thôn Thiên Giao bảy màu cho ngươi!”
Khi ánh mắt Giang Nhược Trần còn đang sợ hãi thán phục hoàn cảnh chung quanh, lão hầu đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, cũng đột nhiên mở miệng, nói một câu như vậy với Giang Nhược Trần.
“Cái gì? Tiền bối, ngươi đang nói đùa đấy à.”
Giang Nhược Trần lập tức thu hồi ánh mắt dò xét, kinh ngạc hỏi lão hầu.
Lão hầu cười rất hòa ái, ông lắc đầu, nói: “Nhược Trần tiểu hữu, lão hủ rất nghiêm túc.”
Tin tức này đối với Giang Nhược Trần mà nói cực kỳ đột ngột, hắn cũng cảm thấy rất không chân thực.
Nhưng ánh mắt nghiêm túc của lão hầu, lại khiến hắn biết rõ, lão hầu không phải đang nói đùa.
“Tiền bối, Thất Thải Thôn Thiên Giao giao cho ngươi đứa con nhỏ này, tại sao ngươi lại giao cho ta?” Giang Nhược Trần không trực tiếp đáp ứng, mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng trước.
Bởi vì hắn biết, thực lực của lão hầu rất mạnh, ấu tử Thất Thải Thôn Thiên Giao đã giao vào trong tay hắn, tất nhiên là vô cùng an toàn.
Mà hắn đột nhiên nói muốn giao cho mình, trong này nhất định là có nguyên do gì đó.
Sự tình cũng xác thực như thế, sau khi lão hầu nghe được hắn hỏi lại, lập tức nói ra nguyên nhân.
“Tiểu hữu, thực không dám giấu giếm, kỳ thật mấy tháng trước, khi Thất Thải Thôn Thiên Giao kia tới cầu xin ta đã quyết định giao Tiểu Thất Thải Giao cho ngươi, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể mang nó ra khỏi Vạn Ma Sơn, nó cũng chỉ có đi theo ngươi mới không bị chôn vùi huyết mạch và tiềm lực trong cơ thể nó.”
Lão hầu rủ rỉ nói ra nguyên nhân.
Nhưng nghe những nguyên nhân này, Giang Nhược Trần lại càng thêm khó hiểu.
Yêu thú trong Vạn Ma Sơn, không phải là không thể rời đi sao?
Vì sao cứ đi theo mình là được?
Lúc này, Giang Nhược Trần tự nhiên là không có khả năng đem nghi vấn lưu ở trong lòng, vì vậy có nghi vấn gì, hắn liền lập tức mở miệng hỏi.
Dường như lão hầu đã sớm biết hắn sẽ hỏi như thế, vì vậy hít sâu một hơi, sau đó như là đang hồi ức chuyện cũ lại nói với Giang Nhược Trần.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…