Chương 355: Rượu Hầu Nhi, Nhất Túy Phương Hưu
Tôn Thắng không hiểu tính cách của Đồ Khung, nhưng đối với tính cách ham đồ tốt của hắn lại cực kỳ hiểu rõ.
Hắn còn chưa mở miệng, đã biết trong lòng hắn đang có chủ ý quái quỷ gì.
“Mập mạp chết bầm, trong lòng ngươi có chủ ý quỷ quái gì, cho rằng lão Tôn ta không biết sao?”
Tôn Thắng không khách khí nói.
Da mặt Đồ Khung dày, bị chọc thủng còn cười hắc hắc, muốn ngụy biện.
Giang Nhược Trần lại không cho hắn cơ hội, cắt ngang hắn.
“Đồ Khung, chút tâm tư nhỏ mọn này của ngươi tốt nhất nên thu lại, nếu lão hầu tiền bối đã đáp ứng Thất Thải Thôn Thiên Giao sẽ bảo vệ an toàn cho ấu tử của nó, vậy thì có ý nghĩ không an phận khác, nếu không, ta cũng không đồng ý.”
Giọng điệu Giang Nhược Trần có chút lạnh lùng, lên tiếng cảnh cáo Đồ Khung.
Mới đầu, Giang Nhược Trần xác thực cũng là chạy tới Long Tinh Bạn Sinh của ấu tử Thất Thải Thôn Thiên Giao này.
Nhưng lão hầu có ân với hắn, nếu lão hầu đã đáp ứng bảo vệ con trai út của nó an toàn, Giang Nhược Trần làm sao lại tiếp tục động tâm với Long Tinh?
“Khà khà, Nhược Trần sư đệ, Hầu ca, các ngươi đều đã đi đâu rồi? Ta chỉ là tò mò đơn thuần mà thôi, không cho xem thì không cho xem, không sao cả, đừng hiểu lầm ta.”
Mắt thấy Giang Nhược Trần đã mở miệng như vậy, Đồ Khung nào còn dám ngụy biện, vội vàng tìm một cái cớ.
Sau đó không ai nói thêm gì nữa, một đường bôn tập, tại hừng đông, ba người chạy về rừng đào.
Vạn Ma Sơn náo động, các khu vực đều có dấu vết chiến đấu rõ ràng.
Duy chỉ có rừng đào này, còn giống như ngày thường, không có bất kỳ biến hóa nào.
“Đến nhà rồi, thì an toàn rồi.”
Bước vào rừng đào, Tôn Thắng thở phào nhẹ nhõm.
“Hầu ca, đi gặp lão Hầu tiền bối trước đi.” Giang Nhược Trần cười nói.
“Ừm.”
Ba người đi sâu vào rừng đào, rất nhanh đã tới dưới vách đá, lại giao đứa con của Thất Thải Thôn Thiên Giao cho lão hầu.
Lão hầu đối với việc ấu tử Thất Thải Thôn Thiên Giao đến, cũng không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào.
Nhưng đối với sự xuất hiện của Giang Nhược Trần cùng Đồ Khung, có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì hắn không nghĩ tới, Tôn Thắng ở thời điểm hoàn thành ước định, còn có thể gặp được Giang Nhược Trần.
“Ha ha, xem ra thật sự là duyên phận.”
Lão hầu nghe xong việc đi qua, đột nhiên ý vị thâm trường cười nói.
“Hắc hắc, gia gia, ta và huynh đệ Nhược Trần xác thực là có duyên phận, không nghĩ tới lần đầu tiên tiến vào khu vực trung tâm, liền gặp được hắn.” Tôn Thắng không nghe ra được trong lời nói của lão hầu có ẩn ý, lúc này cười nói tiếp.
“Ha ha, vậy ngươi thay ta chiêu đãi tiểu hữu Nhược Trần thật tốt một phen đi, Thất Thải Thôn Thiên Giao này đã thật sự có thể lặng lẽ phó thác ấu tử cho ta, vậy ta cũng nên dựa theo ước định, bảo vệ tính mạng ấu tử này cho nó.”
Lão hầu nói.
“Vâng, gia gia.”
Tôn Thắng vội vàng đáp ứng.
Lão hầu cười nói vài câu với Giang Nhược Trần, liền ôm quang đoàn, tiếp nhận giới chỉ đi vào trong sơn động.
“Nhược Trần huynh đệ, đi, trước cùng lão Tôn uống rượu đi.”
Có thể là Tôn Thắng quanh năm sống một mình ở rừng đào này, cộng thêm cảm thấy Giang Nhược Trần rất hợp tính với hắn, cho nên khi Giang Nhược Trần đi vào rừng đào, hắn rất nhiệt tình.
Làm xong chuyện lập tức ôm bả vai Giang Nhược Trần, muốn cùng hắn say không thôi.
Chỉ là Giang Nhược Trần còn chưa kịp trả lời hắn, Đồ Khung ở một bên nghe được chữ rượu, hai mắt lập tức sáng lên.
“Rượu? Hầu ca, là Hầu Nhi Tửu à? Ta say cùng ngươi không say không thôi nhé!” Đồ Khung chủ động nói.
Nếu là bình thường, Tôn Thắng nhất định sẽ cho hắn một cái liếc mắt.
Nhưng lúc này Tôn Thắng làm khách cho Giang Nhược Trần rất là cao hứng, ngược lại cũng không “khi dễ” hắn.
“Đương nhiên là Hầu Nhi Tửu rồi, Nhược Trần huynh đệ là huynh đệ của lão Tôn ta, tiếp đãi hắn đương nhiên phải dùng rượu ngon nhất.” Trả lời Đồ Khung, Tôn Thắng lập tức nhìn về phía Giang Nhược Trần, nói: “Đi, Nhược Trần huynh đệ, hôm nay uống thống khoái.”
Giang Nhược Trần cảm nhận được sự nhiệt tình của Tôn Thắng, tự nhiên sẽ không cự tuyệt: “Tốt, Hầu ca, hôm nay uống hai chén thật ngon nhé.”
Vì vậy, ba người liền vui vẻ đi về phía rừng đào.
Tôn Thắng cũng một lần lấy ra mười vò Hầu Nhi Tửu, ba người đồng loạt chè chén ở rừng đào.
Hoa đào bay lượn, mùi rượu thơm ngát, ba người chè chén một phen, vô cùng thống khoái.
Ngay cả Đồ Khung luôn luôn tham lam cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Hầu ca, Hầu Nhi Tửu của ngươi, phẩm chất thật sự là không tồi. Đồ Khung ta cũng đánh giá được không ít mỹ tửu, nhưng duy chỉ có Hầu Nhi Tửu của ngươi là nhất tuyệt.” Khuôn mặt Đồ Khung đỏ bừng, có vài phần say xỉn, y dựa vò rượu nói.
Bởi vì đều là người một nhà, cho nên uống rượu đều không dùng linh khí để chống đỡ tửu lực.
Cho nên sau khi uống nhiều Hầu Nhi Tửu như vậy vào trong bụng, đều là bảy phần say.
“Hắc hắc, đây là tự nhiên, mập mạp chết bầm, ngươi biết không, những rượu này đều là gia gia tự mình chế ra, đều là linh quả thượng hạng, cùng với quả dại trong núi này, không chỉ có hương vị thượng giai, hiệu quả cũng là vô cùng tốt.” Tôn Thắng cười nói.
Đồ Khung nói: “Hóa ra là lão hầu tiền bối luyện chế, khó trách phẩm chất cao như vậy, nếu có thể lấy ra bán hai vò, tuyệt đối có thể phát tài.”
Nghe nói như thế, Giang Nhược Trần không khỏi cười mắng: “Đồ Khung, sao trong đầu ngươi toàn là mấy thứ này? Rượu lão hầu tiền bối ủ đều là trân phẩm, há có thể dùng linh thạch cân nhắc?”
Kỳ thật Giang Nhược Trần cảm thấy, lão hầu luyện chế Hầu Nhi Tửu này, hiệu quả đã có thể so sánh với thiên tài địa bảo thượng hạng.
Thứ tốt cấp bậc này, thật không thể dùng linh thạch để cân nhắc.
Bởi vì ngươi có Linh Thạch cũng không nhất định có thể mua được.
“Ha ha, Nhược Trần sư đệ nói có lý, Hầu Nhi Tửu phẩm chất như thế, thật không thể dùng Linh Thạch để cân nhắc.” Đồ Khung say men lờ mờ cười, sau đó đột nhiên khuôn mặt gã đỏ ửng lên, trong cơ thể giống như bốc cháy lên một đoàn liệt hỏa.
Sắc mặt Đồ Khung nhanh chóng biến đổi, kinh hãi nói: “Không tốt, rượu đã tan ra, ta cảm giác được một luồng linh lực khổng lồ trong cơ thể đang dâng lên, ta phải nhanh luyện hóa nó.”
Nói xong, Đồ Khung vội vàng hoảng hốt bò dậy, ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp, hấp thu chỗ tốt do Hầu Nhi Tửu mang đến.
“Tên mập chết bầm này, vừa rồi chỉ hắn uống nhiều, giờ thì bị tội rồi.” Nhìn thấy Đồ Khung cuống quýt hốt hoảng, Tôn Thắng cười mắng.
Giang Nhược Trần cũng cười cười, nhưng không tiếp tục quản Đồ Khung nữa, mà lại cùng Tôn Thắng trò chuyện.
Tính cách hai người rất hợp, cộng thêm một người ở bên ngoài, một người từ nhỏ sống ở Vạn Ma Sơn, cho nên có rất nhiều chủ đề nói chuyện.
Tôn Thắng hướng Giang Nhược Trần hiểu rõ tình huống ngoại giới, Giang Nhược Trần thì hỏi hắn tình huống Vạn Ma Sơn.
“Ngoại giới đặc sắc như thế, thật là đáng tiếc, ta cùng với gia gia bị vây ở trong núi sâu này, nếu có cơ hội, ta thật muốn đi ra ngoài giao phong với những thiên kiêu, con cháu hoàng thất kia một chút, nhìn xem ai mạnh ai yếu.”
Giang Nhược Trần giảng thuật không ít đặc sắc của ngoại giới với Tôn Thắng, nhưng hấp dẫn Tôn Thắng nhất, không ai qua được các loại thiên tài ngoại giới mà Giang Nhược Trần giảng thuật.
Tôn Thắng hiếu chiến, nghe được ngoại giới có nhiều nhân vật cường đại như vậy, hắn đương nhiên ngứa tay khó nhịn, muốn phân cao thấp.
Giang Nhược Trần nhìn ra tâm tình hiếu chiến của Tôn Thắng, nói: “Hầu ca, ngươi yên tâm, về sau sẽ có cơ hội, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi và lão Hầu tiền bối, rời khỏi Vạn Ma Sơn.”
Lần trước khi tới rừng đào, Giang Nhược Trần đã từng đáp ứng lão hầu.
Chuyện này, hắn kỳ thật vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, hắn cũng không điều tra ra cái gì, cho nên cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm phương pháp.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê…