Chương 5
“Thần y, chính là vị tiền bối diệu thủ hồi thiên Thánh Thiên Thông tiền bối đấy à?” Dung Thất đột nhiên hỏi.
“Thánh tiền bối hành tung bí ẩn, vị ở trong trang là con ruột của ông Thánh Hữu Thư, y thuật cũng cực kỳ cao minh.” Mục Vân Đình ân cần hỏi, “Sao thế, chẳng lẽ đại hiệp đây cũng nhận nội thương ư?”
Dứt lời liền liếc Tinh Hà một cái, nói với Dung Thất: “Con quái vật khổng lồ kia quả thực rất kỳ dị, vị thiếu hiệp kia bị thương ở tay, để đảm bảo an toàn thỉnh hai vị ở tạm một đêm, hai vị đều là đại ân nhân của thành ta, không thể có sai sót. Tại hạ khẩn cầu hai vị ngày mai thần y tới chẩn đoán không việc gì thì hẵng rời đi.”
Bàn tay Tinh Hà luôn giấu ở dưới ngoại bào, chỉ mới lộ ra một lần, không ngờ Mục Vân Đình đang nói chuyện với Dung Thất vẫn để ý thấy, làm cậu không khỏi cảm thán vị công tử này quả thật là tâm tư tỉ mỉ.
Lúc này Dung Thất không cự tuyệt nữa, tạ ơn nói: “Làm phiền rồi.”
Mọi người chờ Mục Vân Đình an bài xong hết, thương nặng thì mang đi y quán, thương nhẹ thì xử lý tại chỗ, xong xuôi đều ở lại trong khách điếm.
Tinh Hà nhận phòng, mới rửa mặt xong thì thấy Dung Thất đẩy cửa vào.
“Sư phụ?”
“Đến xem con.” Dung Thất nắm tay trái Tinh Hà, “Vết thương thế nào rồi?”
“Không sao ạ, vốn cũng chỉ là vết thương ngoài da, nãy con nhìn thấy đã sắp lành rồi.” Tinh Hà nói.
Cậu ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Dung Thất, phát hiện thấy trong mắt y toàn là ý cười.
Đây vốn chẳng phải chuyện lạ gì, những ngày quy ẩn trước đây, dù cho cậu có chọc y giận đi chăng nữa thì ánh mắt y nhìn cậu vẫn luôn tràn đầy bao dung hơn là trách cứ.
Tinh Hà từng cho rằng đó là toàn bộ dáng vẻ của y.
Đến tận hôm nay khi đối mặt với những lời đàm tiếu sau lưng, dù Dung Thất luôn khoanh tay tỏ vẻ không quan tâm, Tinh Hà vẫn có thể thấy trong mắt y toát ra một loại cảm xúc lạ lẫm chưa từng thấy.
Hóa ra y cũng có mặt như này, Tinh Hà nghĩ thầm.
Quay đi quay lại, những điều bình phàm xưa kia lại càng trở nên trân quý.
Mục gia tài đại khí thô, khách điếm họ an bài cũng hết sức xa hoa, đợi lâu, mặt cậu bắt đầu nóng bừng lên, Tinh Hà không hiểu vì sao, còn cho là do ban đêm thắp nhiều đèn quá, bèn tìm một chuyện khác hỏi: “Thần y mà Mục Vân Đình nói là vị thần y chúng ta đang tìm đúng không ạ, sư phụ với hắn là bằng hữu ư?”
Dung Thất cười cười: “… Tình cờ gặp mặt thôi. Chẳng qua vài thập niên trước phụ thân hắn là thần y lừng lẫy nức tiếng giang hồ, con của ông hẳn cũng không đến nỗi quá kém.”
“À, còn điều này nữa——”
“Ngân phiếu phải không?” Dung Thất tựa hồ biết cậu muốn hỏi gì.
Tinh Hà dạ một tiếng, cẩn thận hỏi: “Chúng ta thật sự không có tiền ạ?”
“Giờ có rồi đấy thôi?”
“Nhưng những người kia…” Trước mặt sư phụ, cuối cùng Tinh Hà cũng lộ ra vẻ khó chịu, nếu không có Mục Vân Đình lên tiếng, chỉ sợ bọn họ ra tay tương trợ cuối cùng lại biến thành trò cười.
Dung Thất cười hai tiếng, nói: “Ta hỏi con, vì sao nhân sĩ giang hồ lại hành hiệp trượng nghĩa?”
Tinh Hà không chút nghĩ ngợ nói: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của mọi người.”
“Vậy chúng ta có thấy chết mà không cứu, có làm trái với bản tâm không?”
“…. Không ạ.”
Chúng ta lấy ngân lượng có khiến Mục Vân Đình bất mãn không?”
“Cũng không ạ.”
“Một khi đã như vậy thì để ý lời người khác làm gì, ai quy định hành hiệp trượng nghĩa thì nhất định một văn cũng không được lấy, nếu lấy thì là động cơ không trong sáng. Cứu người cũng được, lấy tiền cũng được, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm.”
Ánh đèn chiếu lên gương mặt Dung Thất, cuối cùng tôn lên đôi mắt đã dịch dung của y thêm vài phần xa xăm mà thâm thúy.
“Nhân sinh tại thế, các hành kỳ đạo*. Tung hoành tự tại, chính là đạo của vi sư.”
*Đoạn này mình hiểu là trong thế gian có các đạo tu hành khác nhau cốt giữ lấy cái đạo của bản thân, lấy từ câu “Đắc chí dữ dân do chi, bất đắc chí, độc hành kỳ đạo” trong Mạnh tử, nghĩa là đắc chí thì cùng dân cùng noi, chẳng đắc chí thì một mình gìn giữ đạo mình, cụm “Độc hành kỳ đạo” nghĩa là giữ gìn những điều nhân, nghĩa, lễ, mà sửa riêng lấy mình.
Dung Thất lâu lắm mới lại đưa tay lên sờ đầu Tinh Hà: “Về phần con, về sau con cũng sẽ ngộ ra đạo của chính bản thân con.”
Tinh Hà bập bõm chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, đến tận lúc cảm giác được móng vuốt của người nào đó làm loạn trên đỉnh đầu mình.
“Ái dà đồ nhi của ta đáng yêu như vậy, chẳng khác nào ông cụ non, còn là anh hùng cứu mỹ nhân, ôi… Trước đây dính chặt như keo ở sau lưng vi sư tỏ vẻ đáng thương, chẳng khác nào hồi còn nhỏ, đúng là nên mang con ra ngoài vân du sớm hơn một chút mới phải, hahahaha…..”
“……………” Tinh Hà mặt không đổi sắc rút tay ai đó đang ở trên đỉnh đầu mình xuống, đẩy người đó ra cửa phòng, xoay người “rầm” một tiếng, cách ly cái tên có gương mặt đáng ghét ấy ngoài cửa.
Bị Dung Thất ầm ĩ một trận, suy nghĩ phức tạp cả ngày nay trong lòng cậu cũng tan hết, tinh thần bắt đầu thả lỏng chỉ còn cảm giác buồn ngủ, hiếm khi Tinh Hà ra ngoài lâu như vậy trở về lại nằm vật xuống gối ngủ ngay, cẩm y tơ lụa trên người cậu tản ra mùi huân hương nhàn nhạt.
Ngoài cửa sổ, trăng treo trên cành liễu lại không soi vào đáy mắt, thiếu niên yên giấc ngủ.
Sáng hôm sau Tinh Hà rửa mặt xong, chợt nghe thấy bên ngoài đương ồn ào nhốn nháo, ra ngoài tìm Dung Thất, thấy y đang dựa vào tháp mỹ nhân ở tầng hai ngoắc ngoắc tay với cậu.
“Chuyện gì thế ạ?” Tinh Hà nhìn xuống dưới theo ánh mắt của Dung Thất.
Dưới lầu bốn năm tên lưu manh đang giằng co với mấy người khoác ngoại bào màu tím đen của môn phái ngoài cửa.
“Chó ngoan không cản đường, không thấy chúng ta đang đi ra ngoài à?” Một trong ba người kia mở miệng quát mắng.
“Ha, lời ngươi nói gia nghe không hiểu, đường rộng thênh thang ai cũng đều đi vòng qua được đấy thôi, mấy người tu đạo các ngươi, giữa ban ngày ban mặt đi mắng người ta là chó, rõ là nam tử hán đại trượng phu mà chẳng khác nào gặp phải ba ngôi Tang Môn tinh, phi, đúng là xui xẻo!”
“Ngươi!” Vị nhân sĩ mặc y phục tím vừa mắng được một câu lại nhịn xuống, hung ác nói, “Há nào lại để cho ngươi mặc sức làm càn trước mặt chưởng môn chúng ta, hôm nay cho ngươi biết sự lợi hại của phái Tuyệt Thiên chúng ta.”
“Đợi đã!” Từ trong kiệu đằng sau truyền ra một giọng nói, nhất thời mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
Ấy vậy lại là nữ nhân, nghe giọng nói thì là một cô nương trẻ tuổi.
Tinh Hà theo tiếng nhìn lại, thấy quanh kiệu có một tầng lụa trắng mỏng manh, chỉ thấy được mơ hồ người ngồi trong tóc dài tán loạn, ống tay áo rộng thùng thình, không nhìn ra vóc dáng gầy béo thế nào.
Một tên lưu manh cười ha hả: “Haha, tưởng là ai mà không dám ra mặt gặp người chỉ dám trốn sau đám giẻ rách, hóa ra là một con quỷ nhỏ, lão đại, ta thấy chúng ta chẳng cần chấp nhặt với nữ nhân làm gì.”
“Các ngươi!”
“Không được vô lễ, Tuyệt Thiên phái chúng ta dù chỉ là tiểu môn tiểu hộ, nhưng trước mặt Mục quản gia không thể mất lễ nghĩa, người không biết lại tưởng chúng ta chẳng khác nào đám vô lại đầu đường xó chợ.”
Nàng vừa nói dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng cười to.
“Hahaha, nhĩ lực của chưởng môn quả nhiên xuất chúng.” Một lão giả thân hình thấp bé xuyên qua đám đông đi tới, lão chắp tay sau lưng, dẫn theo sau một đám hộ vệ mặc áo xanh.
“Tại hạ phụng mệnh tiểu công tử hộ tống các vị tới chỗ thần y, chưa từng nghĩ ấy vậy mà lại chậm một bước, có kẻ nào quấy rầy chưởng môn thanh tu ư?”
Vị Mục quản gia này nói chuyện khách khí mười phần, từ đầu đến cuối đôi mắt cười híp lại thành một đường, tới tận lúc nói xong mới ném cho mấy tên vô lại kia một ánh mắt. Dù chỉ là một cái nhìn bâng quơ hời hợt nhưng ý tứ cảnh cáo lại vô cùng rõ ràng.
Đám lưu manh chợ búa đã quen nhìn hướng gió, nhất thời dáng vẻ kiêu ngạo nãy giờ đã xì ra hơn phân nửa. Mặt sẹo đứng giữa còn coi như trấn định, ôm quyền nói: “Mục quản gia, hôm nay huynh đệ chúng ta đúng là có mắt như mù, lại dám tranh chấp với ba vị đại hiệp đây, thật ra cũng không phải chuyện to tát gì. Tại hạ thay mặt mấy vị huynh đệ xin nhận lỗi với chưởng môn đây, mong các vị đừng trách.”
Dứt lời hắn vái chào, lại xoay người nói với Mục quản gia: “Tuy rằng huynh đệ chúng ta đều là nguời thô kệch, cũng học vài ngón võ nghê, hôm qua trong thành đại loạn, huynh đệ chúng ta không lộ diện nhiều như các vị đại hiệp đây nhưng cũng đã góp chút sức mọn rồi chịu vài thương tích. Hôm qua nghe tiểu công tử nói thần y ở gần đây, chúng ta cũng muốn đi xem một chút cho yên tâm.”
Quản gia dù tuổi đã cao nhưng mặt mày phúc hậu, nghe xong lời này, liền cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn: “Nếu vậy thì đi cùng đi.”
Tinh Hà thấy vậy bèn lắc đầu, tính tình vị quản gia này tốt thật, cậu nghĩ, đám người kia rõ là hạng người chuyên đục nước béo cò, không có lợi ích thì chẳng nói nổi lời hay, cũng chẳng biết bọn chúng muốn làm cái gì. Nghĩ vậy, cậu đột nhiên nhận ra hôm qua lúc cậu cùng Dung Thất cùng nhau đi vào, người khác nhìn thì lãnh đạm nhưng không biết trong lòng họ hai người biến thành bộ dạng nào, cậu không khỏi được thở dài.
Dung Thất nhìn dáng vẻ cậu hết lắc đầu lại thở dài thì cảm thấy rất thú vị, y không nhịn được vỗ mấy cái trên lưng cậu: “Lại suy nghĩ cái gì đấy?”
Tinh Hà tự nhiên bị dọa cả kinh, lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua, ánh mắt nhìn về phía y bất giác có một tia u oán.
Cái vị sư phụ tùy tiện này đúng thật là, là… Cậu đã lớn rồi lại còn toàn dùng mấy chiêu trò đối phó với tiểu hài tử mà đùa giỡn cậu, thật sự là… rất không đoan chính.
Dung Thất không hiểu tâm tư đang chạy tám nghìn dặm của cậu, chỉ cho là cậu bị dọa sợ, haha cười hai tiếng, thuận tay vỗ vỗ thêm mấy cái vào sau lưng Tinh Hà, đứng dậy nói: “Đi thôi đi thôi, thu dọn đồ đạc đi, trên đường đi nhớ cách xe mấy người kia ra một chút, đỡ rắc rối.”
“Chẳng qua chỉ là mấy tên lưu manh vô lại mà thôi, lẽ nào sư phụ sợ bọn họ?”
“Sợ bọn chúng?” Dung Thất dừng bước, cười nói: “Con nói đúng, có vài người giờ còn đang sống sờ sờ ở đấy, e là đến canh ba lại biến thành vong hồn, có ai mà không sợ vong hồn đòi mạng, quỷ quái quấn thân đâu?”
“Ý sư phụ là…” Tinh Hà hiểu mấy lời bóng gió của y, kinh ngạc nói, “Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, mấy người Tuyệt Thiên phái bọn họ, bọn họ ngay cả vũ khí đều không có mà?”
Tinh Hà mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đúng rồi, người tập võ có bao giờ để vũ khí rời tay đâu, thậm chí còn có kẻ coi trọng hơn cả tính mạng mình, trừ con và ta, làm gì có người nào ra cửa mà vũ khí cũng không mang chứ?”
“Cái này…”
“Võ học có nhiều loại, múa kiếm vung đao đều là công phu bên ngoài, còn có hạ độc dùng cổ, so với dùng kiếm lại càng khó lòng mà phòng bị.” Dung Thất thở dài.
“Lúc mấy người kia bị nhục mạ, tên dẫn đầu hơi co tay phải, rõ là trong áo có giấu càn khôn. Nếu không phải lão quản gia đi tới, e rằng có vài người đã chết bất đắc kì tử rồi.
Tiếc là người ta có ý muốn bình sự, bọn họ lại chẳng nhận ra.”
“Hóa ra là thế.” Tinh Hà lẩm bẩm.
Dung Thất thấy cậu cau mày, nói: “Thế nào? Không đành lòng à?”
“Bọn ô hợp kia dù chẳng phải người tốt gì, nhưng… nhưng cũng không đáng phải chết.”
“Đúng là đứa nhỏ lương thiện.” Dung Thất nhíu mi, ý vị thâm trường nói, “Con muốn làm thế nào?”
Nếu nói thẳng cho đám người kia, chỉ sợ bọn họ cũng chẳng tin mà còn làm rối tinh rối mù, huống hồ, Tinh Hà nhìn Dung Thất, lần này y xuất môn cũng vì chuyện của mình, dọc đường đi thêm một chuyện không bằng ít một chuyện. Dung Thất thậm chí còn chẳng định để lộ danh tính, nếu lần này quậy đục nước, chỉ sợ lại dính vào chuyện rắc rối.
Dung Thất hiểu tính Tinh Hà, biết cậu đang do dự, liền khoác vai tiểu đồ đệ mà kéo kéo: “Muốn làm gì thì làm, có sư phụ ở đây rồi.” Dứt lời y duỗi thắt lưng: “Hiếm khi mới ra ngoài một chuyến, nếu mà không thể tận hứng thì đúng là chẳng thú vị chút nào cả.”
“Nếu con không cân nhắc kỹ mà tới nhắc nhở, chỉ sợ bọn họ nghĩ con đang nói khùng nói điên, chẳng biết phải làm thế nào mới tốt đây.” Tinh Hà nhìn về phía cửa sổ, “Cũng chỉ có thể yên lặng quan sát xem chuyện gì xảy ra.”
“Được, nghe con hết.” Dung Thất dí người sang thấp giọng cười nói.
Tinh Hà như bị hơi ấm tỏa ra từ người nọ đấm một cú, vừa định nổi giận, ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng Dung Thất đâu nữa.
Đúng là… già mà không đứng đắn, Tinh Hà vuốt vuốt lỗ tai tức giận nghĩ.
– ——————–
Lời tác giả:
Trong lòng đồ đệ kiểu: ( ̄▽ ̄)~*(;? д’)ゞ (*/ω*)(? >? <)☆
and biểu cảm của cậu ta: ─━ _ ─━?