Chương 92: Vật không nên chạm
Cùng với nhắc nhở là đích thân hắn ra tay hỗ trợ.
Hắn dùng hết công lực cả đời, xuất chiêu mãnh liệt như lửa, nhanh như gió. Hắn tin mình đuổi kịp, ngăn cản tấn công, bảo vệ Thanh Hòa tiên tử.
Hắn biết Thanh Hòa tiên tử rất mạnh, chưa chắc cần hắn uổng công vô ích.
Nhưng hắn vẫn không cầm được lòng hành động.
Lần này, Thanh Hòa không cần sự trợ giúp bên ngoài, không cần pháp bảo hộ thân kích hoạt tự động.
Bóng đen khổng lồ đột nhiên che khuất bầu trời, bao phủ mọi người.
Chớp mắt một cái, tất cả đều bị áp lực khó thở, trào dâng sợ hãi.
Họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về nơi khởi nguồn của bóng đen.
Chỉ thấy một con sóng lớn cao hơn ba mươi trượng đánh úp.
“Con sóng này đến từ đâu?”
“Sao nói sóng thần chỉ tấn công người xấu?”
“Hu hu hu, mẹ ơi con sợ!”
Sợ hãi, đây là cảm giác chung của tất cả mọi người lúc này.
Bản thân Thanh Hòa thấy con sóng lớn chưa từng có cũng ngây người.
Cảm thấy thế nào khi có con sóng cao cỡ tòa nhà bốn mươi tầng ở ngay trên đầu?
Giống như lật núi, thế giới sụp đổ.
Ngay sau đó, tiếng nước ầm ầm đổ xuống khắp thế gian.
Câu trả lời được công bố…
Không hề bị thương.
Dân thường nơm nớp lo sợ mở mắt mới hay mình không bị thương, không cả ướt tay áo.
Tan xương nát thịt chỉ có tu sĩ đánh lén Thanh Hòa và những kẻ bắt giữ dân thường.
Bị sóng lớn đánh chết là cảm giác gì?
Có thể xuống địa phủ phỏng vấn những kẻ đó.
Sức mạnh của thần linh khủng bố, uy nghiêm hơn con sóng mười mấy trượng, cũng nhẹ nhàng không làm người vô tội bị ướt một giọt.
– Ngài thay đổi phong cách ạ? – Thanh Hòa lấy lại tinh thần, cảm thán:
– Oai ghê.
Cách trừng phạt của Phất Thần khá cục cằn, đơn giản. Bình thường chỉ giáng thiên lôi, đánh ai kẻ đó chết.
Vậy mà không hiểu tại sao hôm nay lại đổi kiểu.
Thần linh xì khẽ, không thích thú giản đơn giống cô.
“Tử Tô? Sao ngươi không nói gì?”
Tử Tô cũng là người lương thiện, không bị sóng đánh ướt.
Chẳng qua là hắn khựng người, thu hồi trường kiếm định xông ra bảo vệ cô, hắn nói khẽ: “Không có gì.”
Thanh Hòa quan tâm: “Trông ngươi không khỏe lắm?”
Cô cảm nhận được lòng tốt của Tử Tô. Lại thêm khuôn mặt xinh đẹp, tính cách thẳng thắn chính trực giống hệt trong nguyên tác. Nên là cô có ấn tượng rất tốt về hắn.
Lúc trước cô còn thả tim cho tranh phác họa Tử Tô.
Tử Tô nói: “Con sóng vừa rồi là cơn thịnh nộ của Thiên Đạo đại nhân?”
Thanh Hòa quen với chuyện này: “Ừ, ta là hành giả dưới tòa Thiên Đạo đại nhân, bất kính ta chính là bất kính thần linh.”
Thấy cô thản nhiên quen thuộc, Tử Tô im lặng.
Tiên tử, Long Nữ, hành giả dưới tòa rất được Thiên Đạo sủng ái.
Thân phận thiếu chủ tộc giao nhân của hắn mới nhỏ bé làm sao.
“Sao thế?” Thanh Hòa dò hỏi.
Tử Tô: “…”
Thanh Hòa vẫn muốn hỏi cố, lại nghe Phất Thần nói:
– Em cần chú ý đến ranh giới không phù hợp.
– Ranh giới?
Thần linh nhàn nhạt nói:
– Người ta không muốn nói, hà cớ gì em gặng hỏi làm khó người ta?
Nói kiểu này có hơi châm chọc, làm như cô chẳng hề tôn trọng người ta.
Thanh Hòa không nhịn được giải thích cho mình:
– Nhưng em quan tâm hắn thật lòng mà. Em không có bạn, Tử Tô là người duy nhất có quan hệ tốt, sao em lại cố tính làm khó hắn được.
Thần linh yên lặng trong phút chốc.
Thanh Hòa không nhận ra sự khác lạ của thần linh, cô vẫn lẩm bẩm:
– Em cũng như vậy với ngài, có thấy ngài có vấn đề gì đâu.
Không khí hơi yên ắng.
Tử Tô trầm mặc.
Thần linh cũng trầm mặc.
Cứu cô với, sao lại bối rối thế này.
Giữa hai người, Thanh Hòa áy náy chọn ưu tiên dỗ Phất Thần.
Cô kiếm đại tình hình một dân thường, nói mấy câu để phá bầu không khí gượng gạo nhưng Phất Thần không đón nhận, không trả lời.
Xong rồi.
Phải nói gì đây?
Rõ ràng đang rất bình thường, sao từ khi Tử Tô xuất hiện, mọi thứ lại cứ sai sai?
Hình như lúc trước cũng vậy, ở đâu có Tử Tô ở đó có lúng túng.
Tại sao nhỉ?
Cô đang thắc mắc, cuối cùng thần linh cũng nói.
Phất Thần cất lời:
– Bởi vì ta luôn tha thứ cho tính cách liều lĩnh, thẳng thắn, không phù hợp của em.
Giọng điệu của hắn không giống khiển trách, không giống châm chọc, chỉ là trần thuật sự thật.
Nhưng vào tai Thanh Hòa lại làm nóng má cô.
Thanh Hòa nhìn thiếu niên vẫn chán nán khó hiểu, cô thấy Phất Thần nói… rất hợp lý.
Cô đọc nguyên tác rồi nên có ấn tượng tốt về Tử Tô, ai mà biết Tử Tô nghĩ thế nào?
Có khi người ta chỉ giúp cô theo lễ nghĩa.
Trong khi đó Phất Thần…
– Em xin lỗi, sau này em sẽ lễ phép.
Thanh Hòa áy náy, hình như cô vô lễ với Phất Thần như lẽ hiển nhiên.
Cô từng nghĩ về vấn đề này một lần nhưng không nghĩ lâu, vài ngày lại quên.
Lần này nhất định, nhất định thay đổi.
– Không sao. – Thần linh nói giọng bình thản, không để tâm:
– Nhưng em cần giữ lễ với người khác.
– Vâng ạ!
Thanh Hòa thuộc phái hành động, cô giữ lễ, mỉm cười nói: “Không muốn nói cũng không sao, chúng ta giúp đỡ bách tính đi.”
Lời giải thích của Tử Tô cứ vậy khựng ở đầu môi.
Thanh Hòa có kế hoạch cho công việc tiếp theo.
Cô chạm phượng hoàng gài tóc mai, dặn nhỏ: “Đi đi.”
Cô phát hiện bá tánh đều tôn thờ “hiện tượng lạ”, “điềm lành”.
Cài tóc phượng hoàng được Phất Thần điểm linh, ắt sẽ đánh sâu vào nhận thức của bá tánh.
Cô phải xây dựng cho Phất Thần hình tượng uy nghiêm, thần bí, cao quý nhất!
Quả nhiên, bá tánh vẫn biết về phượng hoàng. Cài tóc khôi phục bản thể to lớn chao lượn trên trời phải gọi là sáng chói mắt thế gian u ám, ẩm ướt. Rất nhiều dân thường căng thẳng quá độ, bò lổm ngổm dập đầu cầu nguyện với phượng hoàng.
Đây là sủng vật yêu thích của Thiên Đạo đại nhân?
Không hổ danh là Thiên Đạo đại nhân, thần thú trong truyền thuyết cũng phục tùng ngài!
“Cảm ơn ân huệ của Thiên Đạo đại nhân!”
“Con nguyện ăn chay cả đời, báo đáp ân huệ của Thiên Đạo đại nhân!”
Thanh Hòa bảo phượng hoàng bay khắp Thủy Di Đảo, làm tròn trách nhiệm ban phát điềm lành. Cho mọi người nhìn thấy, vỗ về lòng người bất an.
Tiếc là cô chưa có thời gian ra mặt.
Vì cô còn cần giết một nhóm người nữa mới có thể tiến hành ban thưởng cho người lương thiện.
Phượng hoàng bay một vòng quanh đảo rồi trở về bên làn tóc mai, chuẩn bị làm cài tóc.
Phượng hoàng bay hơi mỏi, duy trì bản thể tiêu hao rất nhiều linh lực. Phượng hoàng nhỏ vỗ cánh uể oải, mỏ ngậm mái tóc dài nhưng khó mà đan cài tạo kiểu dễ dàng như trước.
Thanh Hòa thấy vậy định tự vén.
Nhưng phượng hoàng nhỏ đã dùng hết tất cả linh lực tích trữ, vỗ cánh chậm dần cuối cùng rơi xuống.
Tử Tô đứng ngay bên cạnh nhìn mái tóc của tiên nữ. Thấy phượng hoàng rơi xuống, chẳng nghĩ ngợi nhiều chìa tay đỡ hộ Thanh Hòa.
Nhưng…
Uỳnh.
Một tia sét đánh vào bàn tay hắn, cổ tay đau nhói rụt ngay lại.
Phượng hoàng được Thanh Hòa đỡ trong tức khắc.
Cô đón phượng hoàng nhỏ, ngây ngẩn nhìn cổ tay Tử Tô bị thiên lôi đánh cháy sém.
Thiên lôi???
Bình tĩnh quan sát, cháy không nghiêm trọng, có thể nói chỉ là cảnh cáo.
Thanh Hòa vẫn khó hiểu.
– Ngài cho em hỏi Tử Tô làm gì sai? – Cô không hiểu:
– Tại sao lại phạt Tử Tô?
Lần này thần linh trả lời rất nhanh.
Thậm chí giọng của hắn còn bình thản, ung dung.
Nhưng nếu ngẫm nghĩ cẩn thận…
– Bởi vì, hắn chạm vào vật không nên chạm.