Chương 91: Cẩn thận
Tử Tô đánh giá hơi thấp, có một số người độc ác hơn hắn tưởng.
Tu sĩ chính đạo cũng không thiếu kẻ coi mạng người như cỏ rác.
Người phàm không có linh lực không phải con người trong mắt chúng.
Vậy nên khi nhận ra Tử Tô rất để ý tính mạng của bách tính, ra chiêu tấn công luôn né tránh bách tích chui rúc ở các góc, lập tức có ba kẻ bắt ba đứa trẻ làm con tin.
“Dừng lại!” Tà tu có râu quai nón dữ tợn nói: “Nếu ngươi dám tấn công tiếp tức không cần cái mạng của ba đứa này!”
“Ba đứa trẻ chưa là gì với ngươi thì tính tất cả người ở đây.” Tu sĩ khác cười khẩy: “Ngươi tưởng ngươi bảo vệ được tất cả mọi người?”
Ba đứa trẻ chỉ khoảng bốn, năm tuổi bị sợ ngây người. Người nhà của ba đứa ngã ngồi ra đất khóc lặng lẽ, không dám phản kháng.
Người phàm không có linh lực chẳng khác nào cỏ rác khi đứng trước tu sĩ mạnh mẽ.
Đúng như dự đoán, Tử Tô dừng động tác, ghim đôi mắt tức giận vào mấy tu sĩ bắt trẻ con: “Muốn gì cứ nhằm vào ta! Bắt bí trẻ thơ vô tội có khác nào tà tu?”
“Hờ? Súc sinh không biết ngại mà nói đạo lý với con người?” Tu sĩ để râu quai nón nhếch mép sỉ nhục: “Khi nào mồm ngươi mọc hai cái râu thì quay lại đây nói chuyện với ta!”
Tử Tô nắm bàn tay tức giận, xương tay kêu răng rắc nhưng quả thật là hắn bị khó xử.
Hắn biết nếu không phối hợp, cái lũ cặn bã chắc chắn sẽ hành hạ bọn nhỏ đến chết.
Chúng là tu sĩ tông môn chính đạo nhưng bản chất y như tà tu.
…Thấp bé hơn tu sĩ thì không có nhân quyền.
“Do dự à?” Tu sĩ râu quai nón rất tức tối vì hai đồng môn bị giết liên tiếp, bây giờ Tử Tô chần chừ, hắn định giết một đứa trẻ để hả giận.
“Xem ta…”
“Ta nhận ra luôn có kẻ thích nói nửa vời.” Giọng nói lạnh tanh của thiếu nữ vang lên: “Tử Tô có thấy vậy không?”
Tu sĩ râu quai nón chỉ thấy đầu óc quay cuồng, đến khi cái đầu rơi xuống đất vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Hòa nhận thấy nơi này có vấn đề thì đến ngay, đúng lúc gặp cảnh tu sĩ định tàn sát trẻ con.
Dòng nước trong vắt quấn quanh cổ tay, cánh tay, vây quanh người cô như dải lụa của tiên nữ trong truyền thuyết.
Dải lụa trong vắt này trông thì chỉ thêm đẹp, thực chất quăng vào người chẳng khác nào mũi kiếm sắc bén. Có là chưởng môn Hợp Đạo cũng no đòn.
“Thanh Hòa tiên tử!” Tử Tô sáng mắt, nhẹ nhõm nhiều.
“Sao ngươi vẫn chưa đi?” Thanh Hòa gặp người quen cũng bớt căng thẳng: “Ta đã dặn ngươi đi trước để tránh phiền phức.”
Thiếu niên giao nhân mỉm cười rồi nghiêm mặt: “Không thể tha thứ cho những kẻ này.”
“Ta biết.” Thanh Hòa nhìn bảo vật mà tu sĩ đứng sau cùng bảo vệ.
Cô cảm nhận được mùi của máu thịt Phất Thần.
Cô lấy làm lạ, hỏi trong lòng:
– Đáng lý chỉ có bí cảnh Cốc Thánh là máu thịt của ngài ở Bắc Hoang Bộ Châu, thứ này ở đâu ra ạ?
Phất Thần trả lời:
– Đây là giọt máu xưa kia ta dung nhập vào linh mạch Bắc Hoang Bộ Châu bị chúng chắt lọc.
Linh mạch Bắc Hoang thời thượng cổ cuồng bạo, ô nhiễm tất cả đất đai không cho ngọn cỏ nào sống sót.
Vì vậy thần linh đã nhỏ máu của mình vào linh mạch để đàn áp tạp chất cuồng bạo.
Đại gia tộc ở Bắc Hoang muốn có sức mạnh khủng bố thấm trong linh mạch, chúng đào sâu ba thước cũng quyết tâm chắt lọc.
Con người vô cùng thèm thuồng sức mạnh của Thiên Đạo.
Đây cũng là lý do mà rất nhiều đại gia tộc biết làm chuyện trái với lẽ trời những vẫn muốn làm trái ý trời.
Tuy không mưu toan điều khiển Thiên Đạo như tà tu Liễu Thị, nhưng tu sĩ chính đạo chỉ cần thu thập máu của thần linh cũng sẽ được xác thịt chứng đạo, phi thăng thành tiên.
Kết quả kinh hồn như thế, có liều cái mạng hay liều cả gia tộc cũng có vô số người chấp nhận.
Thanh Hòa nói với thần linh:
– Chúng làm em nghĩ đến một câu nổi tiếng ở quê nhà em.
– Câu gì?
– Chỉ cần có đủ lợi ích, một số người sẵn sàng bán mình cho ác quỷ.
Phất Thần nói:
– Người nói câu này hiểu thấu lòng người.
Thanh Hòa nói tiếp:
– Em ghét chúng.
Đúng như cô và thần linh mới nãy từng nói, vũ lực là lựa chọn tồi tệ nhất.
Nhưng thực tế luôn không cho người ta sự lựa chọn khác.
“Nói đạo lý với các ngươi, các ngươi hiểu ư?” Thanh Hòa mỉm cười trấn an em bé bị tu sĩ giữ trong lòng: “Nhắm mắt lại.”
Lời của chị gái phía trước như có sức mạnh thần kỳ, ba đứa trẻ bất giác nhắm mắt, có chất lỏng lành lạnh bắn lên mặt.
Cùng với không còn bị tu sĩ giữ mình, chị tiên nữ xinh đẹp nói dịu dàng: “Được rồi, mở mắt đi.”
Bọn nhỏ mở mắt nhưng ngoài nước ra thì chẳng có gì dưới đất.
Thanh Hòa hòa tan thi thể của tu sĩ vào sóng biển trong chớp mắt để tránh cho trẻ nhỏ bị ám ảnh.
Bọn nhỏ hoang mang nhìn cô, chợt, tất cả cùng hiểu, rưng rưng nói mắt nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiên tử.”
“Về đi.” Thanh Hòa nói.
Ba đứa trẻ con nhát gan lén nhìn tu sĩ còn sống, nhưng chị tiên nữ xinh đẹp cho chúng nhiều dũng cảm hơn, cả ba loạng choạng nhào vào vòng tay của cha mẹ.
Trở về bình an.
Thanh Hòa mỉm cười.
Nhìn dáng bọn nhỏ, cô nói:
– Em nhớ lúc ngài cứu em.
– Ừ?
– Lần đầu họ Liễu cử người đến bắt em ấy ạ.
Cũng là lần đầu tiên thần linh bước chân ra khỏi Địa Cung, tiếp xúc với ánh mặt trời.
Thần linh chê chúng ồn ào tiện tay giết chết, nhưng khách quan mà nói là cứu cô.
Cô vẫn nhớ cảnh người nhà họ Liễu nổ banh xác, máu thịt bắn lên lá cây, lá cây rung rung không chịu nổi sức nặng.
– Ngài không hề lo em sẽ bị ám ảnh.
Thần linh bình tĩnh nói:
– Tất nhiên ta không chu đáo như em.
Thoạt nghe câu này không có vấn đề.
Nhưng ngẫm nghĩ thì có một chút bóng gió.
Quả nhiên lời của Phất Thần luôn có hàm ý.
*
Góc nhìn của người phàm không nhìn thấy chuyện diễn ra ở trên gò cao, nhưng đều thấy tiên nữ từ trên trời giáng xuống, và rồi bọn nhỏ hò hét được trở về. Dân chúng đều biết là ai cứu họ, vội vàng quỳ lạy cảm ơn.
Dân thường rất dễ thỏa mãn.
Rất dễ nhận được cảm kích của dân thường.
“Ta lại càng giận.”
Thanh Hòa nhìn chằm chằm tu sĩ đang hoảng sợ, rõ ràng mới nói giận nhưng lại mỉm cười: “Sao vậy, tại sao ai cũng căng thẳng quá?”
“Các ngươi bắt dân thường uy hiếp Tử Tô ngang ngược lắm mà?
Các tu sĩ sợ sắp rớt mồ hôi: “Bọn ta không có ý đồ xấu xa với Thiên Đạo đại nhân, cầu xin Thanh Hòa Long Nữ tha cho bọn ta một mạng.”
Có thể là do khả năng điều khiến sóng thần làm chúng hiểu nhầm, chung quy lại, chúng nghĩ Thanh Hòa là con cháu của Long tộc.
Long tộc tiên cốt trời sinh, là một trong Tứ Đại Thần Thú, đã biến mất khỏi thế gian vạn năm giống với Phượng Hoàng, Bạch Trạch.
Thanh Hòa cất lời từ tốn, giọng nói vang khắp Thủy Di Đảo, ai cũng nghe rõ lời cô nói.
“Thiên Đạo đại nhân có ý chỉ. Hôm nay, Thủy Di Đảo không được phép tồn tại kẻ ác, nhưng với kẻ ngỗ ngược.”
Cô cười lạnh lùng.
“…Chết.”
Tại sao lại cho rằng thần linh sẽ nhắm mắt coi như không nhìn thấy việc làm độc ác của chúng?
“Nếu cho rằng có thể làm trái ý trời, vậy thì có thể thử xem.”
Kết thúc truyền âm, cô mỉm cười nhìn mọi người. Đang định nói tiếp lại thấy không khí sau lưng rung nhẹ.
“Cẩn thận!” Tử Tô vẫn luôn nhìn cô nên phát giáccô bị tu sĩ đánh lén.