Chương 90: Sứ mệnh chưa hoàn thành
Sóng biển ầm ầm, gió lốc thét gào.
Nhưng tai cô chỉ nghe thấy câu nói dịu dàng của thần linh.
Chẳng lẽ cô nghe nhầm?
Sao Phất Thần đại nhân cao quý lại trả lời bằng câu trêu kinh điển “Đúng là Phất Thần đại nhân có khác” của cô?
Cô mồm mép nhanh nhảu bị ngạc nhiên quên cả trả lời.
Cô chỉ lẩm bẩm: “Em không nghe lầm chứ?”
Thần linh hỏi: “Sao em lại nói vậy?
“Ngài rất nghiêm khắc với em, em cứ tưởng cả đời không được nghe vài câu khen.”
Mà có phải Phất Thần còn cười không?
“Nghiêm khắc vì em ham vui, có lòng muốn khen cũng khó nói.” Thần linh ôn tồn: “Nhưng hôm nay khác.”
Thanh Hòa hớn hở hỏi gặng: “Khác chỗ nào ạ?”
Thật ra cô biết ang áng ở đâu nhưng vẫn muốn nghe Phất Thần khen cô.
Hình như Phất Thần thở dài nhưng hắn vẫn chiều cô gái.
“Em tôn trọng sinh linh, ta rất thích.” Phất Thần khen thật lòng.
“…!!!”
Cô gái trợn tròn mắt, sau một thoáng nghi ngờ là đôi má ửng hồng.
Ôi, Phất Thần mới nói gì cơ?
Nói thích đúng không!
Thần linh lạnh lùng với tất cả mọi thứ lại thừa nhận hắn thích?
He he he, he he he.
Nếu là trước đây, đảm bảo cô đã trêu thần linh rồi bị răn dạy. Nhưng hôm nay cô có muốn kiềm chế cũng không kiềm được cái miệng giả vờ ba hoa.
“Thật ra em thấy bình thường. Quan niệm cơ bản thôi, bất cứ ai cũng có, không đến mức đặc biệt. Nhưng thời đại này khá đặc thù, vạn năm cũng chỉ có mỗi em thôi nhỉ.”
Thần linh cười không rõ ý.
“Có điều em cũng rất ngạc nhiên khi ngài có chung suy nghĩ với em.” Thanh Hòa nói: “Em cứ tưởng góc nhìn của ngài… sẽ cao hơn em một chút.”
Phất Thần trả lời nhàn nhạt: “Vạn vật không có nguồn cội, tất cả đều là máu thịt của ta điểm linh.”
“Ra là vậy.”
Sau khi được thần linh khen ngợi, cô từ nghiêm túc chuyển dần sang nghiêm khắc. Đôi mắt nghiêm khắc lướt quanh đảo, tuyệt đối không cho phép bất cứ chuyện ức hiếp kẻ yếu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Sóng thần hôm nay là cơn thịnh nộ của Thiên Đạo, quét sạch tội ác, giữ lại người lương thiện. Chỉ cần là người có hành động bất chính đều sẽ bị nước biến cuốn trôi.
Vậy nên mãi mà Thanh Hòa không bắt được án lệ điển hình.
“Ồ? Bên kia đang làm gì ấy nhỉ?”
Thanh Hòa dừng tầm mắt ở gò đất cao phía Đông Bắc.
Ở đó tập trung lượng lớn dân thường tránh sóng thần, nước biển cũng không cuốn đến chỗ này.
Nhưng bây giờ, có mười người mặc đồ xám hành tung bí ẩn đi đến làm loạn gò đất cao.
Hình như họ hiểu quy luật của nước biển, họ không giết người, thay vào đó là đẩy người ta xuống biển. Lôi kéo đùn đẩy cộng với hăm dọa, bắt dân thường đứng ở nơi đất thấp nguy hiểm nhất.
Sóng biển liên tục vỗ vào họ. Những kẻ này toàn là người tội ác tày trời, tu vi cũng rất cao, thấp nhất cũng là Xuất Khiếu nên mới tạm thời không bị sóng biển cuốn trôi.
Nhưng tu vi càng cao thì càng cảm nhận được cơn thịnh nộ của Thiên Đạo. Vậy nên sau khi nắm bắt được quy luật, họ không muốn trốn tránh bị động.
“Nhanh lên!” Kẻ cầm đầu đốc thúc: “Chúng ta vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh, đừng dông dài để Long Nữ đến.”
Có tu sĩ giọng khàn nói: “Long Nữ đến thì chúng ta cùng xông lên, chưa chắc không thể liều mạng.”
“Đừng gây thêm rắc rối.” Kẻ cầm đầu nhăn mặt lo lắng: “Đại sự quan trọng, chúng ta cần lập tức trở về tông…”
“Cẩn thận!” Có người hét.
Ảo ảnh lưỡi kiếm xé không khí vụt sáng.
Văn Nhân Liệt không phải người bình thường, không cần đồng đội nhắc nhở hắn cũng cảm nhận được chiêu thức tấn công. Hắn né tránh, đồng thời rút đao giơ lên cao, khó khăn lắm mới cản được một đòn tấn công nhanh như chớp.
“Giao nhân?”
“Tàn dư giao nhân Thủy Di?”
Tử Tô không ngụy trang, vung kiếm dưới cơn mưa chán ghét nhìn đăm đăm các tu sĩ.
“Không ngờ đụng độ lũ cặn bã.”
Tử Tô là giao nhân lại thêm là người chính nghĩa, sóng thần không ảnh hưởng hắn.
Nhưng hắn không yên tâm về bá tánh Thủy Di nên vẫn luôn loanh quanh giúp đỡ trong thành, cho đến khi khẳng định sóng thần không làm người hiền lành bị thương, hắn mới di chuyển đến điểm tập trung ở phía Đông Bắc, tính là xem xét xong sẽ đi thật.
Kết quả vừa đến đã gặp cảnh tu sĩ ngang ngược.
Văn Nhân Liệt không gặp Long Nữ nhưng gặp thiếu chủ giao nhân.
Tử Tô lạnh mặt quan sát kẻ địch, tìm thấy khá nhiều thông tin. Những người này mang theo cái gì đó rất quan trọng mà còn nóng lòng muốn rời khỏi đây.
Chúng không quan tâm sự sống chết của Hải Thị nhưng rất sợ bị Thanh Hòa tiên tử bắt kịp.
Chúng không quan tâm tính mạng của người vô tội cũng tức là người có tội không thể dung tha.
Dân thường quanh đây bị chúng bắt di chuyển ra xa, mặc dù nguy hiểm nhưng sẽ không bị cuốn vào cuộc chiến của người tu tiên.
Sau khi tổng kết bốn thông tin, Tử Tô xác định được mình cần làm gì. Hắn không do dự, dậm chân xông lên, linh lực thổi bay vạt áo hắn.
“Cản nó!”
Linh lực tạo mũi tên băng bắn như mưa vào Tử Tô. Mắt thấy thiếu niên giao nhân chẳng còn đường né, lại thấy hắn lắc mình hòa vào sóng nước sâu ba tấc, biến thành dòng nước bạc mờ mờ lao nhanh vào Văn Nhân Liệt.
“Thuật độn thủy?” Có người nhận ra, kinh ngạc hét: “Hắn là giao nhân Nam Hải!”
Giao nhân Thủy Di bị nuôi vạn năm, quên mất bí thuật truyền thừa. Nhưng Nam Hải là vùng biển cội nguồn của tộc giao nhân vẫn giữ được tập tục thiện chiến tuyệt đẹp này.
Mũi tên băng bắn Tử Tô rơi vào khoảng không, chạm vào mặt nước và vỡ vụn, làm đông một phần nước tỏa hơi lạnh se se.
Sau khi áp sát Văn Nhân Liệt, Tử Tô nhảy lên giơ cao thanh kiếm, ánh sáng chợt lóe…
Đầu của Văn Nhân Liệt xoay vòng rồi rơi bụp xuống đất.
Sau chiêu ám sát chuẩn xác, thiếu niên vung trường kiếm, quát: “Còn kẻ nào chán sống?”
“Súc sinh giao nhân gian xảo thật!”
“Phải tác chiến giằng co, cần phải đưa di bảo về tông môn.”
Đám tu sĩ nhìn nhau, tạo chiến lược mới, đồng loạt xông lên bao vây tấn công Tử Tô.
Tử Tô không sợ, hắn dám nhảy ra khỏi nước cũng tức đã chuẩn bị tư tưởng bị bao vây tấn công.
Tu vi của hắn đã là Hóa Thần, là thiên tài vạn năm mới gặp trong tộc giao nhân. Nơi này có sóng thần dữ dội thích hợp sử dụng các công pháp bí ẩn linh hoạt của tộc.
Nhận thấy đánh lâu không ổn, thiếu niên giao nhân càng đánh càng hăng mà còn giết một người, cuối cùng các tu sĩ cũng phải đứng ngồi không yên.
Không kéo dài được nữa, dông dài sẽ có biến cố!