Chương 89: Tán thành
Thượng Thanh kinh qua 12403 năm sau khi Thiên Đạo yên nghỉ.
Mùng 3 tháng 5.
Là ngày đã định trước sẽ chấn động Tam giới.
Sáng sớm hôm ấy, bầu trời Thủy Di Đảo quẩn quanh giọng nói của thiếu nữ.
Thanh Hòa lơ lửng giữa trời, mái tóc dài, ống tay áo, làn váy phần phật trong gió. Phượng hoàng gài tóc mai vỗ cánh như sắp bay đi.
Cô lạnh lùng, trang nghiêm tuyên cáo với thế gian.
“Các ngươi sợ hãi cái uy nhưng không nhớ ân đức.”
“Nhận ân đức sâu nặng của Thiên Đạo nhưng tham lam vô đạo, sát hại muôn loài dẫn đến ác nghiệp ngút trời, không thể dung thứ cho sống tạm.”
“Hôm nay, thân quyến Thanh Hòa nhận được thiên vận, tuyên cáo ở đây…”
“Dòng nước của biển Bắc sẽ rửa sạch mọi tội ác, người vô tội sẽ được tái sinh.”
Thanh Hòa ngắt hơi, nói ra bốn chữ mà cô mong chờ rất lâu, dõng dạc hùng hồn:
“Đây là ý trời!”
Sau câu nói ấy, thổ địa bên dưới sục sôi huyên náo. Ai ai cũng bị chấn động, không hẹn mà cùng dừng công việc dang dở, mỗi người có một phản ứng khác nhau.
Chúng tiên tam giới, vô vàn sinh linh có sức mạnh rối rít để mắt đến mảnh đất này.
Tất cả đều muốn nhìn xem.
Thanh Hòa lặng lẽ nhìn bên dưới huyên náo.
Thủy Di Đảo là hòn ngọc quý của biển Bắc, nhận được lòng thương của Thiên Đạo.
Hôm nay, thần linh muốn lấy lại châu báu của ngài.
– Ta còn tưởng cô sẽ tự xưng là tân nương của Thiên Đạo đại nhân.
Xích Tiêu một lòng muốn cô tuyên bố với cả thế giới cô là tân nương là thần linh, giúp Phất Thần lấy lại nhịp tim.
– Hay là từ giờ, mỗi mảnh đất cô đến cô đều tuyên bố cô là…”
Xích Tiêu dừng nói.
Thanh Hòa thắc mắc: “Hả? Là gì?”
Im lặng.
Thanh kiếm bị làm sao thế, càng ngày càng thích nói nửa vời?
Thanh Hòa không rảnh suy nghĩ về sự khác lạ của Xích Tiêu, cô cần tiếp tục hoàn thành kế hoạch.
Cô mở lòng bàn tay phải ẩn chứa sức mạnh đất trời, hơi nước dư thừa trên mặt biển dễ dàng bị cô thu vào tay, biến thành quả bóng nước trong veo liên tục dâng trào.
Sau đó là đến mặt biển.
Nước biển bị cô điều khiển tạo thành dải nước lượn quanh cô gái nhưng không hề làm ướt váy cô. Nước biến thành ngọc, biến thành áo trùm vai, biến thành thanh kiếm sắc bén, biến thành vạn vật thế gian tùy theo yêu cầu của cô gái.
Cô gái lạnh lùng, cao xa như mây. Ngón tay nhỏ bé đung đưa nhẹ nhàng đã điều động dòng nước dâng lên bất cứ nơi nào cô chỉ.
Cô của lúc này được nước biển vây quanh như Long Nữ dưới biển sâu.
Tất cả mọi người ở Thủy Di Đảo đều nghe thấy tiếng đáy biển ầm ầm.
Đáy biển rung mạnh.
Biển Bắc bị chấn động.
Chấn động dưới đáy biển tạo sóng địa chấn truyền vào đất liền rung lắc nhà cửa, gió bão thổi nghiêng cây to, cát bụi bay mịt mù.
Tu sĩ có linh lực vẫn bị động đất xốc ngã.
Người dân Thủy Di Đảo hoảng hốt chạy tán loạn.
“Sóng thần, sóng thần sắp đến!”
“Mau xin Hải Bình tiên cô! Mau xin người che chở chúng ta!”
“Thiếu nữ khi nãy định giết hết chúng ta ư?!”
Trừ khi là tu sĩ Xuất Khiếu, cơ thể được linh lực tẩy tủy lâu dài có chút thoát thai hoán cốt, không thì có là tu sĩ Phân Thần cũng chẳng chống lại được tự nhiên.
Nhưng thần kỳ là, những người bị ngã có quan lớn, có ăn mày, có tất cả già trẻ gái trai.
Nhưng có một số tu sĩ, một số người dân và tất cả trẻ sơ sinh, trẻ con, già hay trẻ, gái hay trai đều bình yên vô sự.
Phía Đông Bắc của Thủy Di Đảo, một người phụ nữ mới sinh con chưa lâu, chồng của cô bỏ lại vợ con để chạy thoát thân trước, kết quả vừa ra đến cửa đã bị cây đổ đập nát đầu.
Cô còn yếu chẳng chạy được xa, chỉ biết ngồi run lẩy bẩy trong góc căn nhà tranh, dùng cơ thể bảo vệ cô con gái chưa đầy tháng.
Nhưng căn nhà tranh rách nát này lại như được thần linh giúp đỡ, kiên cường đứng vững trong động đất dữ dội.
Đây là?
Gò má tái nhợt của người phụ nữ chợt tỏa ánh hào quang mừng rỡ. Cô hiểu rồi, làm nhiều việc thiện tích đức rồi sẽ có ngày được quả ngọt!
Lời cảm ơn từ trái tim của cô không dành cho Hải Bình tiên cô mà người dân thờ cúng biết bao nhiêu năm qua, mà dành cho lòng nhân từ của Thanh Hòa tiên tử và Thiên Đạo đại nhân.
Chưa từng được đi học nhưng cô cũng biết Hải Bình tiên cô chỉ lo cho ngư dân và thương lái trên biển. Tiên cô sẽ không rủ lòng thương xót cho người phụ nữ nhu nhược, nghèo khó trong đất liền.
Nhưng ngày qua ngày, cô vẫn cầu xin Hải Bình tiên cô.
Bởi vì chỉ có người mới liếc nhìn dân chúng ven biển bần cùng.
Hải Bình tiên cô dạy phụ nữ phải hiền thục, giúp chồng dạy con, kính cẩn tiên cô. Cô sẽ cầu xin bằng gấp trăm nghìn lần kính cẩn, chỉ mong cảm động Hải Bình tiên cô như lời của tiên trưởng Hải Thị.
Nhưng khi tai ương thật sự ập đến, ba nghìn tiên nhân im lặng, phu quân kết tóc bỏ rơi, xung quanh cô tan tác, hỗn loạn.
Chỉ có cô giữ vững lòng thành và vị thần uy nghiêm, cao xa trấn áp tất cả bảo vệ cô và con thơ.
Chỉ có trời cao lạnh lùng nhìn con dân chân chính mới nhìn thấy người vô tội lành hiền khốn khổ.
…
Thủy Di Đảo còn có rất nhiều người có hoàn cảnh tương tự hai mẹ con nhà này.
Họ ăn ở hiền lành đã không được khen ngợi mà có khi còn bị chế giễu. Nhưng sau hôm nay, không một ai dám khinh người hiền lành.
Bởi vì, Thiên Đạo còn đó.
Thiện ác rồi sẽ gặp nhân quả.
Nhìn các công trình kiến trúc dưới đất lắc lư dữ dội, Thanh Hòa thở dài như muốn trút hết bất bình trong lòng.
Vì Phong Tự.
Vì Hải Lăng La.
Vì thần linh đại nhân vô cùng thân yêu, quan trọng nhất, của cô.
Cô dứt khoát vung tay.
“Đi đi!”
Biển cả hoàn toàn sôi trào.
Mặt biển màu đen dập dờn mãnh liệt, biển Bắc bị Thiên Đạo thuần phục một vạn năm cuối cùng cũng được nhe hàm răng nanh dữ tợn. Nước biển cuộn cơn sóng cao mấy chục trượng, hung hăng đánh vào bờ, xô vào vách núi tan thành bọt trắng xóa.
Con đập cứ ngỡ là cao chẳng chống được bao lâu đã bị cột sóng cao phá tan.
Sóng biển phong tỏa khu vực ven bờ, xô đập không ngừng vào tường thành của Thủy Di Đảo, cắn nuốt từng tội ác dơ bẩn.
Thanh Hòa sống ở vùng đồng bằng, từ bé đến giờ chưa từng nhìn thấy sóng thần ngoài đời.
Sau khi xuyên không, cô lại tay không tạo ra sóng thần trả thù cho người vô tội.
Điều này làm cô nhất thời hoảng hốt.
Nước biển tạt trôi dơ bẩn, cuốn gói những thứ ô uế trong thành trì phồn hoa.
Thanh Hòa nói: “Hải Lăng La và Phong Tự nhìn thấy cảnh này thì hay.”
Trong biển ý thức của cô gái, sóng biển sậm màu kích động phá tan hình ảnh của mây trong nước.
Phất Thần hỏi: “Em muốn cho họ tự báo thù?”
Thanh Hòa lắc đầu: “Không ạ, em chỉ cảm thấy nếu họ ở đây, họ sẽ theo sóng về với biển.”
“Em đã giúp họ nhiều hơn rất nhiều người.”
“Với em, báo thù chưa bao giờ là mục đích, mục đích của em là cứu rỗi.”
Đôi mắt đen láy trong veo của cô phản chiếu hình ảnh vạn vật giáng sinh.
“Bất cứ lúc nào, báo thù luôn là lựa chọn kém cỏi nhất.”
Thần linh bỗng im lặng.
Mãi mà thần linh không nói gì, cô nghĩ bụng chắc hẳn hắn đang nghĩ xem răn dạy mình thế nào.
Cô gái phùng má: “Ngài lại định nói em ngây thơ đó ạ?”
“Không.”
Phất Thần thật lòng tán thành suy nghĩ của cô.
Trong gió biển gào thét và hơi nước bốc lên ướt át, hắn cất giọng bình đạm.
“Đứng trước quyền lực đủ để tiêu diệt thế gian, em không lạc mất bản tâm.”
“Điều này rất tốt.”
Trong sinh mệnh cô quạnh dài đằng đãng, vô cùng hiếm khi thần linh thật lòng mỉm cười.
Phất Thần nói giọng hờ hững nhưng mỉm cười dịu dàng.
“Đúng là em có khác.”