Chương 88: Truyền thuyết đại hồng thủy
“Không phải ta giết.”
“Kẻ có tội không được bảo vệ, nên bị tiên nhân thẹn quá hóa giận diệt khẩu.”
Phất Thần cho phép họ chết.
Nên họ bị tiên nhân giết.
Đúng hơn là theo lời đề nghị của cô, thần linh đã hạ rất thấp tiêu chuẩn đạo đức cho người phàm.
Chỉ cần là con người thì sẽ vượt qua bài kiểm tra.
Thanh Hòa lạnh lùng: “Ai mà ngờ lại có tám mươi ba cầm thú trong số tám mươi tư người.”
Người đàn ông trung niên bủn rủn chân tay. Ông ta là dân vùng nghèo không có việc gì làm, được mỗi khỏe như trâu, sau khi sinh con, muốn cho con có cuộc sống khấm khá nên được người thân giới thiệu làm việc cho Hải Thị.
Mặc dù gai mắt rất nhiều việc làm của Hải Thị nhưng không tiện nói, vì vậy ông ta chỉ sống yên phận.
Không ngờ chính điều đó đã cứu ông ta một mạng.
“Đi nhanh đi.” Thanh Hòa nói: “Tạm thời không có ai ở đây nhưng nếu ngươi nán lại lâu sẽ rất phiền phức.”
Có điều phiền phức không kéo dài lâu.
Bởi vì mọi thứ sắp được gột rửa sạch như mới.
*
Thanh Hòa rời khỏi nhà thủy tạ, cảm nhận được rất nhiều người chạy về nhà thủy tạ, lại cũng có rất nhiều người gục ngã.
Phất Thần nói: “Thượng Thanh đang phong tỏa hiện trường.”
Thượng Thanh là một trong ba tiên nhiên giúp đỡ Liễu Thị.
“Hắn ta muốn tất cả những người mưu toan tiếp xúc với Kẻ Bí Ẩn phải chết sao? Vậy ngài nhớ bảo vệ người lương thiện nhé.”
Thần linh hỏi: “Làm việc này có ý nghĩa gì?”
“Chí ít cũng có một người vô tội, đó là ý nghĩa của thẩm định.” Thanh Hòa nói xong vẫn thở dài: “Em mệt quá, tại sao có nhiều người xấu thế nhỉ.”
“Ừ.”
“Có cách giải quyết Thủy Di Đảo nào mà mang lại hiệu quả cao không ạ?”
Thần linh điềm tĩnh đáp: “Đây là lời hứa của em.”
Cô đã hứa nên cô phải tự hoàn thành.
Nếu chỉ là hành động nhất thời xúc động, cô càng phải kiên trì mới biết sức nặng của lời hứa.
“Em không có ý định làm trái lời hứa. Hải Lăng La đã như thế rồi, em đâu thể lừa dối người sắp chết nữa? Chẳng qua thật sự là em… vừa mệt vừa không biết làm thế nào.”
Cô gái cúi đầu: “Thủy Di Đảo có gần một trăm nhân khẩu, lặp đi lặp lại quá trình chọn nhặt người lương thiện rất chậm, lại cũng giới hạn tầm ảnh hưởng, không đủ vang dội.”
Cô muốn lập uy cho Phất Thần.
Nhưng cách làm hiện giờ trông giống tà ma giết người hơn.
Phất Thần chưa phàn nàn nhưng cô đã đâm vào ngõ cụt, không biết giải quyết tiếp thế nào.
Nhắc đến lại nhớ Hải Lăng La, cô buồn hơn, cay cay sống mũi.
Tiếng thở dài nhẹ như lông hồng.
“Lòng người khó hiểu quá, Phất Thần đại nhân ạ.”
Trước khi xuyên không, đa số thời gian cô sống xoay quanh trường học. Sau khi xuyên không có bị hiến tế nhưng luôn được thần linh che chở, cuộc sống khá yên bình.
Cho đến hôm nay, muốn Phất Thần cảm nhận thế giới vẫn còn người tốt có thể cứu vãn, chưa đến mức tuyệt vọng về người phàm.
Nhưng khi với tay vào.
Mới biết toàn là cát.
“Người phàm yếu quá.” Thanh Hòa đăm chiêu: “Hôm nay em mới biết sức mạnh cá nhân vô cùng nhỏ bé khi chống chọi với định kiến của một thời đại… Em cũng vậy, tình huống này mà không dựa vào ngài thì cũng không làm được gì.”
Cô hoàn toàn có thể đánh tiếp, giết sạch bách Hải Thị.
Nhưng mà… có gì đó không ổn.
Đạo lý.
Thói đời.
Đạo thống của trời.
Cô trầm ngâm suy nghĩ và như ngộ ra gì đó lại cũng như chẳng hiểu gì.
“Năng lực của em có hạn, thiếu thốn kinh nghiệm sống.”
Cô gái vẫn cứ chán nản, xem chừng tủi thân sắp khóc.
Nỗi buồn cái chết của Hải Lăng La hòa cùng sự bất lực dành cho người phàm trào dâng.
Thần linh nói: “Vì sao em không nói tiếp?”
“Dạ?”
“Thường khi người phàm không đủ sức mạnh sẽ cầu xin sức mạnh của thần linh.” Phất Thần nói giọng bình tĩnh: “Em là thân quyến của ta, vì sao không mượn sức mạnh của ta?”
Thanh Hòa tủi thân hơn, to tiếng: “Ngài mới nói em phải độc lập, tự giải quyết vấn đề còn gì!”
“Cầu nguyện thất bại vì cúng không đủ thành tâm.”
Thanh Hòa nói giọng mũi: “Em đã hiến tế cái gì cho ngài đâu.”
“Đã hiến tế.” Thần linh lạnh lùng.
“Sao cơ?” Thanh Hòa ngơ ngác, sao cô không biết?
Cô kiểm tra khắp người nhưng không thấy mình thiếu cái gì.
Cô gái không nhận ra giọt nước mắt chực chờ sắp rơi và nỗi đau trong tim không cánh mà bay tự bao giờ.
“Nói cho ta biết suy nghĩ của em, ta cho em sức mạnh thực hiện giống như khi ở bí cảnh Cốc Thánh. Không cần câu nệ bất cứ tình huống nào.” Phất Thần lạnh lùng: “Nhanh, đừng lãng phí thời gian, ta ghét nhắc lại.”
“Dạ dạ dạ.” Thanh Hòa từ bỏ tự tìm cách: “Thật ra em có ý tưởng nhưng thuộc cấp thần thoại. Em chỉ nghĩ thôi, không mong chờ hiện thức hóa.”
Thanh Hòa miêu tả ý tưởng cẩn thận.
“Đây là truyền thuyết lưu truyền trong dân gian phương Tây ở quê nhà em. Kể rằng Thiên Chúa nhận thấy trần gian tội nghiệt nặng nề không thể cứu vãn, nên đã tạo đại hồng thủy tiêu diệt tất cả giống loài. Nhưng Chúa chỉ cho một, ừm, mười người lương thiện biết trước đại họa, đóng con thuyền lớn cưu mang các giống loài. Để các giống loài ấy trở thành tổ tiên của vạn vật, sản sinh thế hệ sau sau trận đại hồng thủy.”
Thế giới này cũng có truyền thuyết về đại hồng thủy.
Nhưng khác với lũ lụt diệt thế ở phương Tây, Phất Thần chọn giúp người phàm xử lý lũ lụt, cũng cho thiên hạ mấy vạn năm mưa thuận gió hòa.
Có khi, người phàm của ngày hôm nay không cả biết về trận đại hồng thủy năm đó.
“Nên em muốn sử dụng một trận lũ… không, sóng thần, gột rửa tội ác ở Thủy Di Đảo, cho người lương thiện sống sót.”
Còn về Phất Thần thu hồi Thủy Di Đảo, đó là chuyện sau.
“Ý tưởng này vô cùng cao siêu nên em chỉ dám nghĩ thôi. Nhưng mà giờ nghĩ lại, em lại thấy chỉ truyền thuyết như thế mới phù hợp với uy nghiêm của ngài.”
Tiểu nhân chỉ sợ uy, không nhớ ơn.
Dẫn đắt trở về chính đạo bằng ơn là vô tác dụng.
Chỉ có quyền uy cao nhất, uy nhiêm cao nhất mới làm lòng người kinh sợ tột cùng.
“Được.” Phất Thần nói.
“Được thật ạ?” Thanh Hòa ngây người: “Không cần chỉnh sửa gì sao? Thật sao?”
Phất Thần không trả lời.
“Em biết rồi em biết rồi, ngài không cần nhắc lại đâu.” Cô cười, nói to: “Nhưng em có thể khen ngài hai lần, ba lần, trăm lần!”
Thần linh bất lực đành phải cất lời: “Vui buồn hiện rõ trên khuôn mặt. Khi nào em mới học được kiểm soát biểu cảm?”
“Có nghĩa em dễ lừa, dễ lừa là ưu điểm đó.”
Được Phất Thần ủng hộ, vấn đề không còn là vấn đề. Muộn phiền đè nặng trái tim cô bay biến, nhẹ nhõm cả người.
Không hổ danh là Phất Thần đại nhân của cô!
Đã có quyền lực sáng tạo vô hạn, các ý tưởng cứ tuôn tuồn tuột trong đầu Thanh Hòa.
“Sóng thần sẽ nhấn chìm tất cả tội ác dơ bẩn, cái chết không thể kháng cự được thông báo trước… ừm, nghĩ thôi cũng thấy rất nghiêm nghị, rất có cảm giác xét xử.”
Không chỉ tuyên cáo với Thủy Di Đảo, cô còn phải tuyên cáo cho thiên dạ, cho chúng tiên tà đạo.
Thanh Hòa vừa nói vừa tự mê: “Lúc ấy em sẽ đứng bên ngài, ừm, là tiên quan nghiêm minh đứng bưng luật pháp cạnh ngài, lập uy cho ngài. Em quả là sáng tạo.”
Thần linh vạch trần thực tế: “Không phải tiên quan nào cũng có quyền đó.”
“Giờ em mà nói, chẳng phải có liền à. Ngài sẽ cắt chức của em?”
Thần linh cười khẽ, một nụ cười không chân thực.
“Em nói xem?”
“Em đoán là không!” Sau đó Thanh Hòa rụt đầu vớitốc độ ánh sáng.