Chương 83: Điều tra chân tướng
“Bên này!”
Tử Tô biến thành dòng nước bạc mờ mờ, di chuyển thần tốc, không có tiếng động, linh lực không tạo ra gợn nước dưới hồ sen. Đây là pháp thuật đi dưới nước được kết hợp với đặc điểm chủng tộc của hắn, rất hữu dụng.
Thanh Hòa kéo Hải Lăng La chạy băng băng theo hắn.
Ba người đi thẳng đến giữa phủ Hải Thị. Đây là nơi Hải Thanh Minh thường mua vui.
“Hải Thanh Minh đang ở trong nhà thủy tạ.” Tử Tô xác định: “Ông ta đang duy trì giống nòi với ái thiếp, thời cơ để tập kích bất ngờ.”
Trước khi đạp cửa, Tử Tô hơi chần chừ.
Không phải sợ, mà ngại bị đau mắt.
Bởi vì cả gia tộc họ Hải đều phát điên vì không con nối dõi, khó nói trước hình ảnh đang diễn ra bên trong.
Tử Tô là quân tử còn Thanh Hòa thì không.
Cô đạp văng cửa xông vào trước Tử Tô, quát to: “Thần thám xử án, ai không phận sự đi hết ra ngoài!”
Hai cô gái hét chói tai hộc tốc chạy vào phòng trong.
Hải Thanh Minh cậy có phong thái gia chủ không chạy trối chết, không những vậy còn hằm mặt đứng dậy chuẩn bị quát mắng, xử tử kẻ mạo phạm.
Nhưng khi ông ta nhìn ra phía sau Thanh Hòa, nhìn thấy cô con gái lành lặn, ông ta khựng người.
“Lăng La? Sao con…”
Chưa nói hết câu đã bị Thanh Hòa trói linh lực đập mạnh xuống đất.
Linh lực của Thanh Hòa lạnh lùng uy nghiêm như hơi thở tàn bạo của ai đó trên chín tầng mây, khiến ông ta không dám phản kháng.
Bởi vì, ông ta từng lén lút cảm nhận hơi thở này một lần. Mặc dù hoảng hốt cắt đứt ngay nhưng vẫn hằn sâu ký ức.
Đó là hơi thở của vị ấy, được Tiết Thị tìm thấy ở di tích Cốc Thánh Động Thiên.
Tự tin của gia chủ tan tành thành mây khói.
Ngài, ngài ấy đã đến???
Hóa ra tâm phúc của Hải Thương Lãng đã truyền lời thất bại.
Bởi vì tâm phúc đó cũng làm nhục Hải Lăng La, nên đã bị Phất Thần điểm danh giết trước đến nhà thủy tạ.
“Hải Lăng La, ngươi… Mà thôi, Tử Tô, ngươi biết mặt Hải Thanh Minh không?” Thanh Hòa lo cho cảm xúc của Hải Lăng La, không muốn cô ấy xác nhận tội phạm.
Hải Lăng La bước vượt qua người cô, thản nhiên nói: “Rạch họng ông ta sẽ biết.”
“Hử?” Thanh Hòa ngạc nhiên.
Cô chưa kịp há miệng ngạc nhiên, Hải Thanh Minh đã nhận ra con gái cưng, vẻ mặt nào là kinh hoàng, nghi ngờ, sợ hãi.
Bao lời ra đến miệng chỉ biến thành một câu nói bất lực…
“Lăng La, tại sao con lại bắt tay với người ngoài hại cha!”
Hải Lăng La không đoái hoài đến ông ta, giục Thanh Hòa: “Ăn tim giao nhân mỗi ngày bị thương nhiều cổ họng chỉ có thể khống chế bằng đan dược. Rạch họng kiểm tra sẽ biết thật giả.”
Tử Tô phẫn nộ, không có chính chủ ở đây, hắn đã thọc kiếm giết kẻ cầm đầu giết hại biết bao đồng bào của hắn.
Thanh Hòa chần chừ.
Tử Tô thấy cô chần chừ: “Sao cô lại dao động?”
Hải Thanh Minh nhìn thấy tia hy vọng vội vàng quỳ gối khẩn khoản cầu xin: “Tiên tử đừng nghe con bé vô dụng này ăn nói linh tinh. Lão phu sẽ dâng vạn lượng linh thạch, vô vàn bảo bối… Bổ nhiệm ngài quản lý Thủy Di Đảo, chỉ xin tiên tử khai ân!”
“Không, ta chỉ đang nghĩ rạch họng thì ông ta có nói chuyện được nữa không?” Thanh Hòa não nề: “Tra tấn mà vẫn không thể cạy miệng thì sao, lẽ nào bắt ông ta viết chữ?”
Hải Thanh Minh xám ngoét mặt mày.
Thiếu nữ xa lạ này tàn nhẫn hơn cả đứa con gái vô liêm sỉ của ông!
“Không có họng còn có tay, không có tay còn có chân. Chặt đứt chân tay vẫn có thể sưu hồn điều tra chân tướng.” Tử Tô nói nghe lạnh thấu xương: “Giữ lại cái mạng ông ta là được.”
Tử Tô đúng là khác xa miêu tả giao nhân dịu dàng thánh thiện.
Ừ, cô thích người ngay thẳng như hắn.
Tử Tô rạch họng Hải Thanh Minh nghiệm chứng thân phận.
“Là người thật.”
“Còn sống không?” Cổ họng Hải Thanh Minh phọt máu, Thanh Hòa hơi lo lắng.
Tử Tô vô cảm nói: “Sống được.”
Thanh Hòa yên tâm: “Ừ, thế thì tốt.”
Hải Thanh Minh:???
Ông ta bịt cổ họng tuyệt vọng. Mình dây vào ai mà sao người sau tàn nhẫn hơn người trước?
Hộ vệ đâu?
Mười hai quản gia đâu?
Những cậu con nuôi của ông đâu?
Nếu người thân không có tác dụng, vậy thì bằng hữu… phải thông báo cho bằng hữu của ông.
Tay sai của Tà Thần đã xuất hiện, chi viện ông ta mau!
Nhưng Hải Thanh Minh đã bị Tử Tô nhanh tay nhanh mắt giẫm gãy một ngón tay trước khi kịp giở trò mèo.
“Dám động đậy thì hai ngón.” Thiếu niên đanh khuôn mặt xinh đẹp.
Hải Thanh Minh là gia chủ của Hải Thị ăn sung mặc sướng nhiều năm, lần đầu tiên bị tra tấn, thẩm vấn trong chính nhà mình. Ông ta không cầm được lăn hai giọt nước mắt nóng hổi trên gò má.
Không biết khóc vì đau hay vì bẽ mặt.
May mà Tử Tô rạch họng giỏi, Hải Thanh Minh vẫn nói được.
Hải Lăng La hỏi: “Phong Tự đi đâu?”
“Chết rồi, cha đưa nó đến Tây Kỳ phanh thây bán.”
Tử Tô giận dữ: “Thảo nào ta không tìm thấy manh mối của hắn.”
Thanh Hòa cũng tưởng thật, đang định cho qua câu hỏi này.
– Ông ta nói dối.
Phất Thần nói khẽ bên tai cô.
Thanh Hòa lập tức giẫm gãy ngón tay thứ hai của Hải Thanh Minh. Ra vẻ ma đầu máu lạnh, uy hiếp: “Nói thật! Ngươi không có nhiều cơ hội.”
Tử Tô không ngờ thằng già này nói dối như thật, phiền muộn: “Ta ít kinh nghiệm, suýt bị ông ta lừa.”
“Không sao.” Thanh Hòa cười trấn an hắn rồi nhìn Hải Thanh Minh bằng đôi mắt lạnh băng căm ghét: “Nói thật!”
“Nó chết thật rồi. Ta hành hạ nó, đưa cho Hải Thương Lãng giao châu của nó. Ta không biết nó đi đâu!”
Tử Tô học theo Thanh Hòa giẫm gãy một ngón tay nữa, bắt ông ta nói thật.
Lần này Hải Thanh Minh rất kiên quyết, tuyệt vọng cầu xin: “Ta nói thật, tiên tử minh giám!”
Tử Tô tra tấn không thành, chau mày nói: “Có vẻ lão già không còn gì để nói.”
Ừ, mặc dù Hải Lăng La không hài lòng với đáp án này nhưng trông có vẻ là thật?
Đang bán tín bán nghi, thần linh lại nhắc nhở bâng quơ:
– Vẫn nói dối.
Thanh Hòa tức giận!
Lão già này diễn tự nhiên như thật, có chết cũng muốn lừa bọn cô.
Mức phạt lần này là cắt phăng ngón tay ông ta. Hải Thanh Minh có khóc lóc gào thét cũng vẫn đứt lìa mới thôi.
Hải Thanh Minh nước mắt giàn giụa nức nở nói: “Ta nói… ta nói!”
Ông ta không hiểu tại sao tiểu cô nương trông hiền lành lại độc ác, tàn nhẫn thế.
Chẳng hay cô ta đoán đúng mình nói dối bằng cách nào?
Trước khi ông ta nói, Tử Tô mím môi nhường chỗ cho Thanh Hòa.
“Cô hỏi ông ta đi, cô có nhiều kinh nghiệm hơn ta, vốn dĩ nên để cô làm.”
Hắn phạm sai lần hai lần liên tục, vả lại còn bị Thanh Hòa vạch trần ngay lập tức đã đả kích lòng tự trọng và tự tin của thiếu niên.
Tử Tô thẳng tính, nhường luôn Thanh Hòa.
Vấn đề là cô không có kinh nghiệm nào hết, tất cả là công lao của Phất Thần.
Chuyện này…
– Có ta ở đây.
Phất Thần cất giọng điềm tĩnh:
– Em cứ việc hỏi.
– Bảo thiếu niên giao nhân kia tránh ra.