Chương 61: Ta tình em nguyện
Thật ra chú ý nhất vẫn là cây vải ở trước mặt cô.
Cành cây sai trĩu quả. Quả màu đỏ sậm ngon mắt. Nhưng cái cây này thấp, có dồi dào dinh dưỡng đến đâu cũng chỉ ra được ngần này quả. Sau khi Thanh Hòa chia xong, chỉ còn lại mấy quả cho Thanh Hòa thưởng thức.
Nhưng, cái cây này cho năng suất cao.
Tóm lại, sau khi cây hành kỳ lạ mọc lên, cây vải cũng tỏa sáng mùa xuân thứ hai. Những quả đỏ ngọt thơm trĩu cành cây, thi nhau rơi vào lòng bàn tay cô, hái cũng không khiến cô hái, không theo định luật vật lý học.
“Ngài cố ý làm sao?” Ngửi vải thơm ngào ngạt, Thanh Hòa rất cảm động: “Cảm ơn ngài.”
Phất Thần cứng miệng nhưng mềm lòng.
“Đừng tự mình đa tình.” Phất Thần thờ ơ: “Tập tính của vải là như thế.”
Vậy à?
Có lẽ chỉ có cây vải mọc trong Địa Cung mới có tập tính đặc biệt này.
Nghĩ là vậy nhưng Thanh Hòa không trêu thần linh.
Cô sợ Phất Thần bị kích thích sẽ thay đổi tất cả tập tính của cây vải khắp thiên hạ, thế thì tội lớn.
Cô gái bóc quả vải đầu tiên. Sau lớp vỏ đỏ là nhân quả trắng hơi bóng ánh nước, tỏa mùi thơm kích thích thèm ăn.
Thanh Hòa không ăn quả vải này, cô đưa đến trước miệng Phất Thần.
“Ngài có muốn thử không ạ?”
Đưa đến tận miệng Phất Thần, rõ ràng cô không muốn hắn từ chối.
Đầu ngón tay mảnh mai và dịu dàng của cô gái vạch lớp vỏ đỏ như cánh hoa hé nhân trắng bên trong. Một hình ảnh trang nhã và sạch sẽ.
“Ta không ăn, không cần bận tâm đến ta.” Thần linh tránh khẽ, nói ôn tồn: “Vốn dĩ là thỏa mãn nguyện vọng của em.”
“Ừm.” Thanh Hòa đã hiểu nhưng không từ bỏ ý định.
Cô hỏi: “Có nghĩa là em còn lại một chút ngạch nguyện vọng đúng không ạ?”
Cô gái hỏi nghiêm túc.
Thần linh không thay đổi sắc mặt, đáp: “Đúng.”
Hắn nhìn cô gái chăm chú, bình tĩnh nói: “Em có điều thắc mắc?”
“Có ạ.” Cô gái cười tươi rói vì đạt được mục đích: “Vậy thì xin mời Phất Thần đại nhân tôn kính cho em cơ hội được bón cho ngài thưởng thức quả vải ạ.”
Nói thật.
Bón ăn, nắm tay, ôm, không cần trả lời cũng biết lời thỉnh cầu nào chiếm chiếm nhiều ngạch nguyện vọng hơn.
Đích thân bón lại còn bón quả vải nhỏ xinh, khó mà không chạm mờ ám.
So với cái ôm không lệch lạc tư tưởng, bản thân động tác bón ăn đã có sắc thái mờ ám.
Nhưng Thanh Hòa không hề nghĩ nhiều.
…Nếu cô không dùng quyền lợi này, e là cả đời Phất Thần sẽ không ăn thử một quả vải.
Vải ngọt lắm.
Cô rất muốn cho Phất Thần đại nhân thưởng thức nhiều vị ngọt nên đã thỉnh cầu như thế.
Phất Thần ngưng mắt nhìn cô trong phút chốc như đang xác nhận mức độ quyết tâm của cô.
Thanh Hòa nói: “Ăn nha, nhìn thôi đã thấy ngọt rồi.”
Cô muốn bón xong cho Phất Thần để đến lượt mình ăn.
Thần linh lặng lẽ đưa mắt.
Không có gì cả.
Cô vẫn là cô nhóc vô tư.
“Ừ.”
Cô gái cười rạng rỡ, đưa tay lại gần thêm chút, gần đến mức ngón trỏ cầm quả vải sắp chạm cánh môi mềm, lạnh như bằng của thần linh.
Khoan đã.
Cô chạm vào cái gì?!
Cái lạnh như băng dội tỉnh cô gái. Lúc này cô mới nhận ra mình đã mời chào mà không suy nghĩ thế nào, nhận ra động tác của mình kỳ lạ thế nào.
Cô đang định rụt tay rồi nói vài câu bông đùa xua tan bầu không khí.
Thì Phất Thần thản nhiên cúi đầu, cánh môi hơi tái ngậm khẽ quả vải… kẹp trong tay cô.
Cái lưỡi đưa quả vải vào trong miệng.
Cắn.
Nhai.
Nuốt.
Nhân mềm vào miệng, chảy nước thanh đi xuống họng đi vào dạ dày.
Yết hầu lên xuống.
Thanh Hòa nhìn thấy Phất Thần đã nuốt quả vải.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng, không giống hắn đang ăn quả ngon mà trông giống đang hoàn thành việc cần làm nào đó.
Song, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng chỉ kéo dài đến khi thần linh cúi đầu một lần nữa, nhả hạt vải vào lòng bàn tay cô.
Tóc đen rủ qua vai, có vài sợi chạm tay cô. Nhìn từ góc độ này thần linh như đang hôn khẽ lòng bàn tay của cô.
Có điều xét từ góc độ nào đó, hành động này cũng được xem như hôn gián tiếp.
…
Thanh Hòa cảm thấy má mình hơi nóng. Ngại vì phản ứng của mình, cũng xấu hổ vì lời thỉnh cầu lỗ mãng không suy nghĩ.
Sau khi Phất Thần ngẩng mặt lên, Thanh Hòa không nhìn ra được có gì thay đổi từ phản ứng của hắn.
Trái lại là cô ngỡ ngàng.
“Vị được.”
Hắn nhận xét hờ hững.
“Dạ? Vậy ạ. Hay quá, em cũng thấy chắc chắn rất ngon.” Thanh Hòa nói mà không nghĩ, không biết mình đang luyên thuyên cái gì.
Trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Đó là phải xử lý cái hạt này thế nào?
Mặc dù nó chỉ là một hạt quả vải bình thường nhưng điều không tầm thường là nó mới được Phất Thần thưởng thức trong miệng.
Vứt bừa nhất định không được.
Không có tư chất như thế kiểu gì Phất Thần cũng phạt cô.
Nhưng không vứt thì còn biết làm gì?
Chẳng có lẽ lại giấu như giấu vàng?
Thanh Hòa nắm hạt trong tay, thôi thì cứ cất trước đã.
Ảo giác hay sao mà cái hạt trong tay cô như còn vương hơi ấm.
Ám nóng vô cùng làm cô suýt không cầm được.
Phất Thần hỏi: “Em không định ăn sao?”
“À, vâng ạ!” Đột nhiên được nhắc nhở cô mới tỉnh hồn, ăn vải mà không chú tâm, cứ liếc trộm thần linh, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Phất Thần thì nghĩ rất đơn giản.
…Quả vải, thật sự rất ngon.
Ừ, chỉ vậy thôi.
Có một điều mà cả hai không hẹn mà cùng xem nhẹ.
Đó là: Cái gọi là ngạch nguyện vọng của Thanh Hòa còn bao nhiêu?
Có thể thấy, làm gì có duyên trùng hợp trên đời.
Chỉ có ta tình em nguyện, không hẹn mà nên thôi.