Chương 60: Vị ngọt trong đắng
Thanh Hòa tò mò nhìn theo.
Mới đầu không có gì cả, nhưng chớp mắt một cái…
Khu vực sàn bạch ngọc trước mặt Thanh Hòa bỗng nhiên bị chồi non xanh mơn mởn phá bung, ngạo nghễ tuyên bố với thế gian mình chào đời.
Thanh Hòa:???
Mầm cây ở đâu ra?
Cô nhìn nhầm à? Đây là gạch bạch ngọc tạo ra từ linh lực của Phất Thần ngày xưa. Thêm với được bồi dưỡng bởi linh lực của hài cốt Phất Thần cả vạn năm nay, nó đã sớm không còn là tục vật.
Cậy một viên ném đến trần gian, đảm bảo viên gạch như thần binh này trúng ai kẻ đó chết bất đắc kỳ tử.
Vậy mà mầm cây mọc được từ rãnh gạch?
Sao một cái mầm làm được điều đó?
Mầm cây ngạo nghễ vô cùng cung kính thần linh. Biết được nguyên nhân mình tồn tại, cái lá xanh nhỏ bé đáng yêu run run kích động.
Và thế là, hây…
Mầm non ngả cái thân xanh hành lễ chào Phất Thần.
Giờ này Thanh Hòa mới biết hóa ra mầm cây không phải cỏ mà là cây to.
Một luồng linh lực đi ra từ ngón tay của thần linh tưới vào mầm non, cho phép nó sinh trưởng ở nơi này.
Hắn vẫn cần mầm non đơm khoa kết trái, sao lại cho phép nó nghiêng thân hành lễ như sắp gãy cành.
Luôn cung kính rườm rà làm thần linh hơi sầu não.
Đây là lý do hắn không muốn giao tiếp với sinh linh.
Phất Thần nói với Thanh Hòa: “Đây là cây vải, đợi nó ra hoa kết trái, em hãy tự hái.”
Thanh Hòa ngạc nhiên ngây người:?
Sau câu nói của Phất Thần, mầm non có sức mạnh đáng kinh ngạc lại vươn mình. Chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, mầm non đã cao một tầc.
Nhưng chỉ vậy thôi.
Cây vải bình thường cao mấy mét nhưng Tỏa Linh Điện là nơi an nghỉ của thần linh, sao lại cho cây vải mọc cao mấy mét trước quan tài.
Cô hỏi ngay: “Tỏa Linh Điện cũng được trồng cây ạ?”
Phất Thần lạnh lùng: “Nên em hãy hái đủ trong một lần.”
Thanh Hòa không để ý thần linh có lạnh lùng hay không không, cô chỉ chẹp miệng ngắm nghía, khen ngợi cây non trước mặt.
“Nhưng rõ ràng ở đây không có đất.”
Thần linh lạnh giọng: “Ừ, ếch ngồi đáy giếng cũng nghĩ như em.”
Thanh Hòa lại bị chọc cười.
Cô cảm thấy Phất Thần càng ngày càng hài hước một cách khô khan.
Thật ra chỉ cần thần linh muốn là có thể sửa đổi tập quán sinh trưởng của cây vải. Chính là dạng như tránh sống ở dưới nắng, chỉ đơm hoa kết trái ở mùa đông u ám lại vẫn không thay đổi vị.
Thiên Đạo là sự hiện hữu đáng sợ như thế.
Nhưng hắn chưa bao giờ dùng quyền năng đó để thay đổi bản năng của sinh vật.
Vạn vật thuận theo Thiên Đạo nên mới hình thành tập quán hôm nay. Nếu hắn chợt muốn thay đổi vô tổ chức, ắt sẽ khiến vô số sinh linh biến mất, tăng gấp bội sát nghiệt.
Cho nên lúc này hắn chỉ dùng để đáp ứng nhu cẩu của Thanh Hòa.
Hắn sẽ không để hành vi phục vụ mục đích cá nhân vi phạm Thiên Lý, đi đến trần gian làm đảo lộn Thiên Lý.
“Haizz, thế nên ngài là thần còn em thì không.” Thanh Hòa không hề giận mà còn thoải mái thừa nhận hạn chế của mình.
Thần linh ghét nhất dáng vẻ này của cô.
Hắn lạnh mặt, im lặng tạm thời.
Cây vải cao bằng Thanh Hòa thì dừng, nở hoa kết trái, đủ tầm với cho cô hái.
Cây vải nhất mực cung kính nên cành lá cũng trĩu nặng. Có điều đây là cung kính dành riêng cho Phất Thần, cô không cần đắn đo điều đó.
Thanh Hòa hái quả vải, dùng pháp quyết tạo ra nước rửa sạch rồi đặt mười mấy quả vào trong bát ngọc trong suốt.
Cô cầm vải quan sát, không giấu được vui sướng ngoài mặt.
Niềm vui của cô luôn đơn giản.
Khiến hắn tò mò thế gian có nhièu thứ xứng đáng để con người vui vậy sao?
“Em thích nó vậy à?”
“Tất nhiên rồi ạ, vải đắt lắm.” Thanh Hòa nói: “Nhà dì… Ờ, dì em nói ăn nhiều nóng trong người nên thỉnh thoảng mới mua, làm em cứ thèm.”
Điều kiện nhà dì chỉ ở mức đủ sống lại còn phải nuôi hai đứa trẻ là cô và anh họ ăn học nên chi tiêu rất tằn tiện.
Cái hồi cô bị người thân chê phiền đá qua đá lại như quả bóng, chỉ có dì chấp nhận cô lâu nhất, cũng tỏ ý nuôi cô đến đại học.
Thế nên Thanh Hòa chưa từng trách dì.
Còn về chuyện thường ăn cá nướng cay vải thiều thì thật ra cũng là nói dối.
Mỗi hóa đơn mua cá nướng vào hơn hai trăm tệ, cô lấy đâu ra nhiều tiền thế?
Đó là sinh nhật của bạn cùng lớp năm lớp 11. Bạn ấy mời cả lớp ăn cá nướng nên cô mới được nếm thử. Trong tất cả các vị, cô thích nhất vị ngọt cay đơn giản của cá nướng cay vải thiều. Khi ấy cô quyết tâm lên đại học sẽ đi làm thêm rồi tự đi ăn.
Bảo là nói dối Phất Thần, chẳng thà bảo rằng đó là tưởng tượng về cuộc sống mà vốn dĩ cô nên có.
Có thể vốn dĩ trong thời gian học đại học, mỗi cuối tuần cô và bạn cùng phòng thân thiết sẽ gọi đủ các món cá nướng cay khá là nổi tiếng. Nhấm nuốt hương vị rồi tấm tắc với bạn rằng “Tớ thích vị cay vải nhất”.
Đáng lẽ sẽ như vậy.
Bởi vì cô không được học đại học, cũng không được đi làm thêm.
Cô chết vào năm mười tám tuổi.
Khuôn miệng nhếch nụ cười hạ dần xuống.
Phất Thần biết nhất định là cô nhóc lại thấy vật sinh tình, nhớ đến ký ức không tươi đẹp.
Trong thần thức lúc này, biển cả thổi bong bóng lên trời hệt như trong bí cảnh hồ muối. Các bong bóng bay thẳng lên núi băng trên mây trời, nhiều đến mức làm Phất Thần chau mày.
Lần nào cũng là tự cô gợi chuyện, kết quả lần nào cũng đang vui lại thấy vật sinh tình rồi ủ dột… Tật xấu kỳ quái gì?
Hắn chau mày: “Chỉ là quả vải mà em đã thế này.”
“Vấn đề không nằm ở quả vài, ngài không hiểu đâu.” Thanh Hòa tủi thân: “Trước giờ chưa từng có ai mua vải cho em. Chẳng lẽ ngài cấm cả em không được cảm nhận được vị ngọt trong đắng?”
“Chính câu vị ngọt trong đắng không được chấp nhận.”
Ở bên… Hầu hạ hắn cần gì phải dùng đắng để nếm được vị ngọt?
Vải thiều còn khiến cô vui mừng khôn xiết.
Hắn là thần linh lại bị cô xem nhẹ như rác.
Thần linh bình thản mở bàn tay, sánh sáng trắng lóe lên.
Thanh Hòa chưa kịp nói gì đã thấy mấy cái mầm nhú lên, mọc cỡ cô rồi đơm hoa kết quả. Tất cả đều là quả ngon mà cô nhắc đến, mọc ra giống hệt như cây vải.
Theo thứ tự là cam, dừa, chuối… hành???
Thanh Hòa ngây người.
“Phất Thần đại nhân, hành mọc từ trên cây ạ?”
Cây hành trông tự nhiên quá làm cô nghi ngờ kiến thức của mình.
Phất Thần đại nhân được tung hô là không gì không biết: “…”
Nhưng nói ra sự thật hẳn là bất kính thần linh?
Vì vậy hắn nói giọng bình tĩnh, lạnh lùng: “Từ giờ trở đi hành mọc từ trên cây.”
Thanh Hòa: “…”
Đúng là Phất Thần đại nhân có khác.