Chương 28: Thèm muốn anh ấy, tiền chuộc
Lương Kim Nhược lần đầu tiên nghe anh nói chuyện như vậy,rõ ràng, rành mạch, chuyện kế tiếp sắp xảy ra chắc chắn là sẽ rất phong phú.
“Hay là anh cứ…… không bằng cầm thú?” Cô tính thăm dò.
“Cũng được.”
Chu Sơ Hành rũ mắt, cười như không cười.
Lương Kim Nhược tự dưng lại cảm thấy không bằng cầm thú càng đáng sợ hơn.
“Vẫn là đừng!”
Có lẽ do nằm lâu, đầu ngón tay anh có chút lạnh.
Lương Kim Nhược theo bản năng lùi lại, không có cảm giác rời đi, mà là cảm nhận được bàn tay mang theo chút chai mỏng cọ cọ vào gò má mịn màng của cô.
Rồi từ từ trượt xuống, đến chóp mũi của cô……
Rất nhanh đã vân vê tới trên môi.
Lương Kim Nhược ngửi được hương hoa hồng, cũng ngửi được mùi màu vẽ, quyện vào nhau, mãnh liệt lại kích thích, giống như chất gây ảo giác.
Bóng đen trước mặt che khuất tầm nhìn của cô, lại giam cầm hô hấp của cô.
Ngay cả trong nụ hôn của Chu Sơ Hành cũng giống như mang theo hương hoa hồng.
Anh cứ như vậy cúi xuống, để cô ngẩng đầu tiếp nhận, không khí loãng tiến vào giữa môi và răng cô, rất nhanh đã bị nuốt hết.
Khi Lương Kim Nhược được thả ra, ánh mắt có chút mông lông, phủ đầy sương mù.
Cô nhìn thấy Chu Sơ Hành đứng thẳng người, vẫn ăn mặc như vừa nãy, hô hấp của cô không khỏi tắc nghẽn mấy phần.
Giống như có chút ham muốn đến mức quá độ như vậy.
Chuyện cầm thú chính là chút xíu như này?
Lương Kim Nhược không khỏi nghĩ một cách kỳ lạ.
Thế mà lại chỉ hôn một cái rồi buông tha mình luôn?
Cô chớp chớp mi, không biết nói gì.
Chỉ nhìn anh tiện tay cầm áo choàng tắm phía trước lên, mặc ngay trước mặt cô, chiếc chăn ban đầu từ từ rơi xuống khỏi áo choàng tắm, được anh đặt lên sofa.
Lương Kim Nhược chớp chớp mắt.
Ngẩng đầu nhìn anh thong thả ung dung thắt lại thắt lưng, ngón tay với các đốt rõ ràng xen qua thắt lưng màu trắng.
Có điều, đến nửa chừng thì dừng lại.
Sau đó quay về phía cô, ôm cả người cô lên khỏi mặt đất.
Lúc Lương Kim Nhược hoàn hồn, bản thân đã ở trên sofa, mà anh đang đứng trước mặt cô, đầu cô chỉ đến thắt lưng anh.
Ngón tay cô ấn vào cánh hoa còn sót lại trên sofa, có chút ẩm ướt, rồi lại chống lên người Chu Sơ Hành, để lại dấu vết.
Trong phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn lờ mờ.
“Tranh của em còn chưa có cất đi đâu.” Lương Kim Nhược viện cớ, Chu Sơ Hành làm người mẫu cho mình, chắc chắn sẽ trả miếng.
Đường đường Chu tổng lại làm người mẫu cho cô vẽ, sao có thể không có ý kiến.
Chân cô duỗi ra, nhưng không chạm được đất, mà là khi người đàn ông nghiêng người qua, đụng phải bàn trà lạnh lẽo.
Chu Sơ Hành giữ lấy eo cô.
Không dùng nhiều lực, nhưng cô cũng không thoát ra được.
Đầu gối cô chỉ cần nhấc lên một chút, thì sẽ chạm vào một vị trí của anh.
Lương Kim Nhược vừa gấp vừa bực, “Anh chính là cố ý thèm muốn cơ thể em!”
Chu Sơ Hành nhướng mày: “Em xác định không có nói ngược?”
Lương Kim Nhược: “……”
Được rồi, hôm nay lúc vừa bắt đầu chính là cô thèm muốn anh.
“Em vẽ lâu như vậy, tay rất mỏi.” Lương Kim Nhược cực đáng thương mà nhìn anh.
Giọng nói vốn hơi lạnh của Chu Sơ Hành dần dà biến thành lạnh buốt.
“Không cần tay của em.”
Người đàn ông trước mặt cong lên một chân, luồn qua khe hở tiến vào, khiến cô không thể cử động, lại giữ hai tay cô bên hông anh.
Người mẫu yên tĩnh bỗng chốc trở thành kẻ kiểm soát.
“Nhìn anh.” Anh nói.
Giọng nói của Chu Sơ Hành cực thấp, nhưng lại rõ ràng, dịu dàng như có như không.
Lương Kim Nhược vô thức nhìn anh, lại bị hôn thẳng.
Ghế sofa vốn coi như lớn, lúc này đây lại chỉ cảm thấy eo hẹp chật chội, cô dựa vào lưng ghế sofa, bị Chu Sơ Hành bao phủ hoàn toàn.
Chỉ có thể nhìn thấy chân trắng nõn mịn màng mảnh mai đang duỗi thẳng trong không trung.
Mũi chân đặt trên cạnh bàn trà, hoặc cuộn tròn, hoặc uốn cong đầu gối lại một chút.
Những lọ màu vẽ nhỏ chất đống trên bà trà bị đá xuống, phát ra âm thanh giòn giã, lăn qua lăn lại trên mặt đất, không biết lăn đi đâu.
Chiếc chăn không biết từ lúc nào đã được lót dưới người cô.
Buổi sáng mùa xuân đến cực sớm.
Một tiếng chuông đột ngột vang lên trong phòng, tiếp sau bị một bàn tay thon dài ấn tắt, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lương Kim Nhược nghe thấy động tĩnh bên tai, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Chẳng qua là trước mắt không rõ ràng lắm, chỉ cảm nhận được người đàn ông đứng bên cạnh giường, dáng người cao lớn cường tráng, vai rộng eo thon.
Sau đó lại ngủ thiếp đi.
Lúc Tô đặc trợ đến Nguyệt Lan Loan thì mới 7 giờ.
Hình ảnh sếp ngồi ở bàn ăn ăn xong bữa sáng, sau đó cùng anh ta đến công ty trong tưởng tượng của anh ta không hề xuất hiện.
Mà là nhìn thấy phòng khách một mớ lộn xộn.
Theo tầm mắt nhìn thấy, chăn bừa bộn trên sofa, dưới đất còn có tấm vải trắng, trên bàn trà đầy ắp mấy lọ nhỏ, còn có những lọ không biết sao lại lăn đến chỗ tiếp giáp với phòng ăn.
Tô đặc trợ duỗi tay nhặt lên, phát hiện là màu vẽ tranh sơn dầu.
Thế là ánh mắt liền đặt trên giá vẽ cách đó không xa, bảng màu vẽ bên cạnh chưa cất, cọ vẽ cũng chưa rửa, nhất định có tranh.
Tối qua phu nhân đã vẽ tranh?
Anh ta vừa nhặt những lọ màu vẽ rương vãi dưới đất, vừa vô tình lại gần giá vẽ.
Ngay khi đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một tấm vải màu trắng, từ trên đỉnh đầu anh ta rơi xuống, bao phủ xuống.
Anh ta tinh mắt nhìn thấy lạc khoản(*) ở góc vải vẽ tranh cùng tấm vải trắng xõa trên mặt đất, rất nhanh bị tấm vải che lấp.
(*)落款 – Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ
Không nhìn được.
Cửa sổ mở ra, gió nhẹ lay động, tấm vải trắng bay phấp phới.
“Bỏ đồ xuống.” Giọng nói lạnh buốt của Chu Sơ Hành vang lên, mang theo ý lạnh.
“Vâng.” Tô đặc trợ lập tức buông xuống, thuận miệng hỏi: “Hôm qua phu nhân đã vẽ tranh sao ạ?”
Giây tiếp theo, cảm giác không khí xung quanh đều bị đóng băng, chợt chuyển sang màu đông giá rét
Tô đặc trợ ngẩng đầu lên, bắt gặp tầm mắt của ông chủ nhà mình, ánh mắt lãnh đạm không nóng không lạnh của người đàn ông, hoảng sợ đến mức anh ta cúi đầu.
Anh ta ngậm chặt miệng, không nói thêm một chữ nào nữa.
Mặc dù không rõ vì sao, nhưng nguyên nhân khẳng định là một câu vừa đó rồi của mình —— hiển nhiên, có liên quan đến vẽ tranh.
Bức tranh này, anh ta không nên biết.
Tô đặc trợ im lặng, đặt màu vẽ lên bàn trà, khóe mắt liếc thấy chiếc chăn cùng một số cánh hoa hồng lộn xộn ở phía sofa đằng kia, trong lòng run lên.
Vẽ tranh, sofa……
Hình như đã biết cái gì không nên biết rồi.
Anh ta giả vờ như không thấy, nhanh chóng trở lại vị trí ngoài phòng khách, báo cáo lịch trình hôm nay, cuối cùng nhắc một câu: “Kiến trúc sư đã tìm được rồi ạ.”
Chu Sơ Hành ừ một tiếng.
Tô đặc trợ rời khỏi phòng khách.
Chu Sơ Hành dừng lại trước giá vẽ, mở tấm vải trắng ra.
Trên vải vẽ tranh, trên nền tối, một người đàn ông bán khỏa thân nằm trên chiếc sofa màu xám đậm, với tấm vải trắng mỏng phủ ngang eo, không để lộ gì cả.
Những cánh hoa tươi rực rỡ điểm xuyết trên đó.
Khác biệt với trong thực tế Chu Sơ Hành đang cầm cành hoa chính là, trong bức tranh sơn dầu, cành hoa khô kia tựa như từ bên hông rơi xuống, bị ngón tay thon dài của anh giữ lấy.
Một nửa cành hoa đè lên ghế sofa.
Một nửa ở lại trên người anh.
Bên ngoài bức tranh, người đàn ông thần sắc lãnh đạm, gương mặt cấm dục giống hệt trong bức tranh, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác.
Thật lâu sau, anh rời khỏi phòng khách.
Khi rời khỏi Nguyệt Lan Loan, Trợ lí Tô thở phào nhẹ nhõm.
May mà mình không nhìn thấy rốt cuộc vẽ cái gì —— đây chẳng phải chính là bắt gặp hiện trường vụ án, kết quả hung thủ còn ở hiện trường!
Nhìn thấy ánh mặt trời thật tốt
Trợ lí Tô hoàn hồn, nhìn về phía trước.
Tấm vải trắng buộc trên chân giá vẽ, anh ta bảo tài xế đánh xe tới cửa, chỉ huy để bọn họ trực tiếp để giá vẽ vào trong xe.
Ông chủ vốn dĩ bảo anh ta đưa tranh đến Tinh Lộc Châu, nhưng Tinh Lộc Châu vẫn chưa được sửa sang lại, còn quá sớm để đưa qua.
Cho nên đưa tới phòng ngủ của anh ở nhà cũ.
Trợ lí tô đương nhiên không dám xem tranh, thế nên liền mang theo giá vẽ cùng rời đi.
“Cẩn thận chút, có biết hay không?”
Quá nhiều người tự nhiên không phát hiện được đèn flash ẩn trong lùm cây.
–
Tổng tài (chủ tịch) Trung Thế không hề có ngày nghỉ, Lương Kim Nhược thân là tổng giám đốc của Lương Thị lại có.
Tối qua cô đã vẽ tranh sơn dầu suốt bảy tiếng đồng hồ, lúc đó vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ sau khi tỉnh dậy, cổ tay đặc biệt mỏi.
May mà hôm nay là cuối tuần.
Cô nằm bò trên giường, gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: [Không bằng cầm thú!]
Rất nhanh, bên kia đã hồi âm.
Sắc.quỷ: [Tay không mỏi nữa?]
Rõ ràng là hỏi han quan tâm, Lương Kim Nhược lại luôn cảm giác mình có thể nhìn ra một loại hương vị khác biệt từ bên trong.
Nhất định là cô bị Chu Sơ Hành làm cho đen tối rồi.
Nhớ trước đây cô cũng là một tiểu tiên nữ rất ngây thơ.
Lương Kim Nhược gõ chữ: [Không phải chuyện của anh.]
Có lẽ là bên phía Trung Thế vẫn đang bận, Chu Sơ Hành mãi tới khi cô đánh răng rửa mặt xong mới trả lời.
Sắc.quỷ: [Dĩ nhiên có liên quan.]
Lương Kim Nhược vừa xem: “Mình biết ngay mà!”
Không phải lầm tưởng của mình.
Vừa rồi chính là anh đang nói lời cợt nhả.
Lương Kim Nhược cảm thấy ghi chú của anh có lẽ cả đời cũng không cần đổi.
Hơn nữa hôm kia ở trong phòng dành cho khách trên lầu, hôm qua ở trên sofa dưới lầu, lần tới có phải muốn biến thành phòng ăn rồi không……
Lương kim Nhược rũ bỏ ý tưởng dâm đãng.
Ắt hẳn Chu Sơ Hành đứng đắn như vậy, nhất định không nghĩ đến phòng ăn.
Cô lại không vẽ tranh ở phòng ăn.
Nghĩ đến vẽ tranh, Lương Kim Nhược vội vàng rời giường, nhặt một bộ quần áo lên mặc vào đi xuống lầu, tà váy bay phấp phới trên cầu thang.
“Cô chủ dậy rồi?”
Dưới lầu dì giúp việc vừa vào phòng khách, nghe tiếng liền chào hỏi: “Tôi lập tức đi dọn dẹp ngay, trong phòng khách vẫn còn hơi bừa bộn……”
Lương Kim Nhược lớn tiếng: “Không cần!”
Dì giúp việc sợ đến mức giật mình.
Lương Kim Nhược giống như một cơn gió, lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Dì à, đều là công cụ vẽ tranh của cháu, tự cháu đến dọn vẫn tốt hơn.”
Dì giúp việc không hề nghi ngờ, “Vâng.”
Lương Kim Nhược thở phào nhẹ nhõm, quay về phía giá vẽ ——
Trên giá vẽ trống không!
Chu Sơ Hành làm ra!
Cho nên anh nhìn thấy những gì trong tranh rồi?
Dì giúp việc đi đến phòng ăn, Lương Kim Nhược trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Sơ Hành: “Anh lôi tranh của em đi đâu rồi? Mau trả lại đây.”
Đầu dây bên kia rất yên tinh.
Tông giọng của Chu Sơ Hành mát lạnh: “Nhớ không nhầm, đó là quà đáp lễ của anh.”
Lương Kim Nhược không nhịn được hỏi: “Anh muốn cất giữ tranh của chính mình?”
Chu Sơ Hành ngữ điệu trầm tĩnh: “Tốt hơn là em cất giữ.”
“……”
“Giá vẽ mới thế nào?” Chu Sơ Hành hỏi, anh đặt bút máy xuống, ngay sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện của Tô đặc trợ.
“Không biết, đập rồi.”
Lương Kim Nhược nói bừa, cúp máy.
May mà cô sớm có chuẩn bị, dự định vẽ một bức ở Đàn Duyệt Phủ.
“Cô chủ vẽ cái gì thế?” Dì giúp việc từ phòng ăn đằng kia đi qua, cười tủm tỉm hỏi: “Tối qua phu nhân còn hỏi đấy.”
Lương Kim Nhược thuận miệng: “Không có gì, chỉ vẽ phong cảnh thôi.”
Dì giúp việc không hiểu hội họa, cũng không hỏi nhiều.
Lương Kim Nhược thấy dì ấy đi qua, lại vội càng quay sang chỗ sofa, nhanh chóng ôm chăn đi, trực tiếp ném vào máy giặt.
Hiện trường vụ án gần như đã được thu dọn xong.
Về phần vệt nước mờ ảo trên sofa đêm qua, đã sớm khô rồi.
Tranh bị Chu Sơ Hành mang đi rồi, chắc chắn không lấy lại được nữa.
Lương Kim Nhược trong lòng đau xót, tối qua khi vẽ xong cô chỉ mới ngắm được có chút xíu, sớm biết hôm nay như vậy, cô đã đặt báo thức, nửa đêm rời giường.
Nghĩ thế nào trong lòng cũng không vui nổi.
Ánh mắt Lương Kim Nhược liếc đến bình hoa lớn ở chỗ cầu thang.
–
Một đống người lại đến bên ngoài Nguyệt Lan Loan lần nữa.
Cẩu tử im lặng ngồi ở đằng kia, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Ánh mặt trời rất mạnh, không chỉ bình hoa được quấn kín mít, bản thân Lương Kim Nhược cũng đội một chiếc mũ rộng vành cực lớn, giống như một quý phu nhân quý tộc thời Trung Cổ ở Châu Âu.
Ánh mắt cẩu tử ở cách đó không xa sáng lên.
Lại nghe “quý phu nhân” lên tiếng cảnh cáo: “Chậm một chút, đây chính là đồ cổ, hàng độc, làm vỡ thì bán không được giá cao đâu.”
Cẩu tử vừa chụp một tấm, nghe được lời này lại đơ luôn.
Anh ta là tới hóng bà Chu, nhưng hình ảnh bây giờ nhìn thấy hình như không giống lắm, sao lại giống như bán bình hoa của Chu tổng vậy.
Chu tổng…… không sa cơ đấy chứ?
Lương Kim Nhược chỉ huy xong, hài lòng thỏa dạ lên xe.
–
Phòng tranh của Đàn Duyệt Phủ vẫn chật chội như trước đây.
Lương Kim Nhược chỉ huy bọn họ đặt chiếc bình trong phòng khách, sau đó đóng cửa lại, lấy nảm tác thảo bằng bút chì vẽ được một nửa từ lần trước ra.
Có sự quan sát tối qua, hôm nay càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Giữa trưa, axit sunfuric trên giấy mơ hồ lộ ra nhân thể.
Lương Kim Nhược cầm xa một chút, nhìn thế nào cũng cảm thấy giấy vẽ này quá nhỏ, vả lại tối qua lựa chọn vải vẽ lớn hơn chút thì tốt rồi.
Dù rằng là bản nháp, nhưng cái nên có đều có.
Vẽ tranh đối với cô mà nói là giảm stress, cũng là bộc lộ cảm xúc. Ngôn Tình Sủng
Nhìn chằm chằm hồi lâu, Lương Kim Nhược lại đứng dậy, tìm màu vẽ màu đen, nhúng ngón tay út vào, chấm nhè nhẹ lên trên giấy vẽ.
Trong một mảng dấu vết đường nét sáng màu, chỉ có chỗ xương tai là màu tối nhất.
Người đàn ông trên giấy bỗng chốc ngỗ ngược cùng cô đơn hơn.
Lương Kim Nhược cất bản phác thảo đi, định đi xem xét phòng tân hôn ở Tinh Lộc Châu một chút, từ khi lấy được bản thiết kế cấu trúc căn nhà vẫn chưa có đến hiện trường xem qua.
Vị trí của Tinh Lộc Châu đặc thù, cách Đàn Duyệt Phủ và Nguyệt Lan Loan một khoảng bằng nhau.
Không ngờ, lúc xuống lầu lại đụng phỉa Hứa Thừa Nguyệt, cô ấy cũng có một căn hộ ở Đàn Duyệt Phủ, chẳng qua không cùng một tầng lầu.
Dù sao, tầng trên cùng không phải ai cũng có thể ở.
“Đã nói đừng có đi theo tôi!” Hứa Thừa Nguyệt mắng một tiếng, quay đầu nhìn thấy Lương Kim Nhược, “Lương Chiêu Chiêu!”
Lương Kim Nhược dịch dịch kính râm, “Ai ở sau cậu thế?”
Nhìn người mặc một bộ đồ đen, cao lớn vạm vỡ, cực kỳ dọa người, hơn nữa so với Hứa Thừa Nguyệt dáng người nhỏ xinh, chiều cao chênh lệch đặc biệt lớn.
Hứa Thừa Nguyệt nói: “Vệ sĩ ba mình mới tìm cho mình, là một tên câm.”
Người câm?
Bác Hứa sao có thể tìm người câm?
Lương Kim Nhược đánh giá người đàn ông phía sau cô ấy, đối với việc Hứa Thừa Nguyệt nói rằng mình là người câm, không hề có chút biểu cảm nào, chỉ cụp mắt xuống.
Hứa Thừa Nguyệt xua xua tay, thấy cô còn đeo găng tay ren và khẩu trang kim cương, cạn lời nói: “Cậu khoa trương như vậy?”
Còn có kiểu chơi khẩu trang như vậy?
Kim cương quá mức tùy hứng?
Lương Kim Nhược nhàn nhạt trả lời: “Cho nên mình trắng hơn cậu.”
Hứa Thừa Nguyệt: “……”
Cô ấy oán hận nói: “Cẩn thận mình sai vệ sĩ bắt cóc cậu.”
Lương Kim Nhược lại cười: “Chẳng sao cả, Chu Sơ Hành trả nổi tiền chuộc.”
Nghe ra còn kéo thù hận hơn cả 2 tỷ.
Hứa Thừa Nguyệt hoàn toàn cạn lời, gọi cô lại chính là một quyết định sai lầm.
Tròng mắt cô ấy chuyển động nhanh trí, “Ấy, cậu có phải bội tình bạc nghĩa với ai đó rồi không, bên phía Trịnh gia vẫn luôn có người hỏi thăm cậu đấy.”
Lương Kim Nhược hỏi: “Ai?”
Hứa Thừa Nguyệt nói: “Dựa vào cái gì phải nói với cậu chứ.”
Lương Kim Nhược ờ một tiếng, gợi đòn nói: “Vậy mình đi trước đây, nắng này quá gắt, cảm giác nhìn cậu thậm chí màu lúa mạch hơn trước rồi.”
“……”
Đi ra ngoài được mấy bước, Lương Kim Nhược lại nghe thấy tiếng của Hứa Thừa Nguyệt, quay đầu nhìn.
Chỉ trong một phút, người vệ sĩ cao to kia không biết lấy đâu ra chiếc ô che nắng, che trên đầu Hứa Thừa Nguyệt.
Hình ảnh này có chút buồn cười lại đáng yêu.
Hứa Thừa Nguyệt rất tức giận: “Anh không lấy ra sớm!”
Người đàn ông trầm mặc mấy giây, thấp giọng mở miệng: “Tiểu thư, cô không nói là cần.”
Hứa Thừa Nguyệt tức xì khói: “Tôi bảo anh lấy anh mới lấy, tôi bảo anh đi sao anh không đi?”
–
Cũng không biết có phải nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến hay không.
Lương Kim Nhược vừa gặp Hứa Thừa Nguyệt, liền gặp phải Trịnh Quy, anh ta vừa nhìn thấy cô, đã hỏi: “Lương tiểu thư, trên tin tức sang nay không phải là em chứ?”
“Phải hay không thì tôi và anh cũng đâu có quan hệ gì đâu.”
Lương Kim Nhược khó chịu nhất với loại bám dai như đỉa này, rõ ràng mình thậm chí đã định coi như không biết, nhưng mỗi lần gặp mặt đều quen thuộc như vậy.
Cô lùi lại một bước, cân nhắc có cần học tập Hứa Thừa Nguyệt, tìm một vệ sĩ hay không.
Tốt xấu gì bây giờ mình cũng là Lương tổng, an toàn rất quan trọng.
Trịnh Quy nói: “Tôi chỉ là quan tâm em, em không nên bị Chu tổng làm chậm trễ.”
Lương Kim Nhược hỏi: “Vì sao anh cảm thấy Chu tổng sẽ làm tôi chậm trễ?”
Trịnh Quy lập tức không chút do dự: “Đều nói anh ta không được!”
Lương Kim Nhược: “?”
Thấy dáng vẻ lời thề son sắt như vậy của anh ta, nếu không phải tối quan cô bị Chu Sơ Hành lật qua lật lại thế này thế kia, nói không hừng đã tin rồi!
Cô còn lâu mới muốn giúp Chu Sơ Hành cải chính tin nhảm.
“Đây chẳng phải làm chậm trễ cả đời của em sao?” Trịnh Quy nhìn cô, tiếc hận: “Với lại, Lương tiểu thư cũng không thiếu tiền của Chu gia.”
Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ: “Tôi vẫn thiếu.”
Dù sao cũng thật nhiều cái 2 tỷ đấy.
Cô nghiêm mặt, “Hy sinh một mình tôi cũng không sao.”
“……?”
Lương Kim Nhược hiên ngang lẫm liệt kết thúc, quay người ròi đi.
Trịnh Quy đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác.
–
Vào buổi chiều, trên đường đến Tinh Lộc Châu, Lương Kim Nhược vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nghĩ xem phải làm gì mới có thể lấy lại bức tranh kia.
Chu Sơ Hành chính là không muốn để cô nhìn mọi lúc.
Cô thân là họa sĩ, thế mà ngày hôm sau tỉnh dậy lại không được nhìn thấy thành phẩm của mình, nếu không phải màu vẽ và ký ức, cô thậm chí còn cho rằng mình chưa vẽ.
Cũng không biết Chu Sơ Hành lôi tranh đi đâu rồi.
Chắc sẽ không phải phòng làm việc đâu nhỉ, đó là nơi an toàn nhất.
Lương Kim Nhược sắc mặt cổ quái, Chu Sơ Hành hẳn là không có tự luyến đến loại trình độ này đâu nhỉ, nghĩ lại thì không có khả năng cho lắm, hất định là một nơi rất bí mật.
Cô không hề nghĩ đến nhà cũ Chu gia.
Tiếng chuông di động vang lên, là Chu Sơ Hành.
Tên đàn ông chó này lương tâm phát giác rồi?
Lương Kim Nhược đảo mắt, ấn nút kết nối: “Có việc?”
“Bản kế hoạch của em bị sửa một chút rồi.” Tông giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia không cao, hơi đè thấp, là sự trầm tĩnh mà cô quen thuộc.
Cùng lúc đó, giọng nói của ai đó vang lên.
“Chu tổng, thành viên hội nghị đánh giá thường kỳ đã đến đông đủ rồi ạ.”
Cuộc họp đánh giá?
Lương Kim Nhược ngồi thẳng dậy, gương mặt nhỏ vốn đang thả lỏng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Bị sửa?”
Thế mà lại còn có người dám sửa bản kế hoạch của cô?
Lương Kim Nhược không hỏi nhiều, chỉ hỏi: “Bây giờ em gửi bản mới qua?”
Không biết còn kịp không nữa, nhịp tim của cô cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều, chưa từng nghĩ thế mà còn có thể xảy ra loại biến cố này.
Qua tay Mẫn Ưu, sao có thể phạm sai lầm.
“Không cần.”
Được rồi, hết cơ hội rồi.
Nghe được hai chữ này, Lương Kim Nhược nháy mắt xụ mặt xuống.
Thanh âm hơi thấp của Chu Sơ Hành lại bỗng dưng vang lên bên tai: “May mà anh nhớ rõ nội dung bà Ân nói trên giường lần trước.”
Lần trước? Trên giường?
Vì sao anh nhớ, cô lại không nhớ.