Chương 26: Bà Chu, sính lễ
Chu Sơ Hành thế mà còn có tin đồn phong lưu?
Sao cô lại không biết?
Lương Kim Nhược hỏi: [Tin đồn phong lưu gì?]
Tô Ninh Dung: [Cậu tự xem đi chứ, hoặc là hỏi Chu tổng?]
Xem ra là không được viết trong tin tức, hoặc chỉ là một tiêu đề giả, di động của Lương Kim Nhược buổi sáng đã tự động khởi động máy, trong thanh thông báo chỉ có cái này.
Cô nhấp vào, rất nhanh đã nhìn thấy nội dung bài viết.
Tiểu biên(*) trước tiên là bị sốc bởi bức ảnh Chu Sơ Hành xuất hiện ở Cục Dân Chính, lại hâm lại(**) một chút về tiêu chuẩn chọn bạn đời trong phỏng vấn trước đây của anh.
(*)小编 – Tiểu biên – “biên tập viên nhỏ” – Thường được sử dụng để chỉ các biên tập viên trang mạng
(**)炒冷饭: hâm lại; xào xáo; rang cơm nguội; hát sáu câu vọng cổ (ví với việc nói lại chuyện cũ)
Cuối cùng mới nhắc đến tin đồn phong lưu là cái gì.
Dựa theo miêu tả của anh ta, anh ta biết được từ chỗ nhân viên cấp cơ sở của Trung Thế, giữa bọn họ vẫn luôn lưu truyền một tin tức.
Đó chính là, nơi sâu thẳm trong ký ức của Chu tổng cất giấu một mối tình đầu bạch nguyệt quang(*).
(*)Bạch nguyệt quang: là ánh trăng sáng, bên cạnh đó, nó còn ám chỉ người mình yêu sâu đậm. Bạch nguyệt quang là niềm khao khát, là người yêu mà không có được.
Nghe nói, khi đó yêu nhau đến mức lấy ảnh chụp của vị kia làm hình nền máy tính.
“Lấy thái độ làm người của Chu tổng, tôi tin tưởng tin tức này nhất định là thật, anh ấy bây giờ không gần nữ sắc như vậy, nói không chừng là bị tình yêu làm tổn thương rồi, càng là người như vậy lại càng thâm tình!”
“Không biết vị nữ sĩ mối tình đầu kia hiện giờ người ở nơi nào, vì sao lại rời bỏ Chu tổng. Đến mức mà anh ấy hiến thân cho công việc……”
Lương Kim Nhược đọc mà phì cười.
Người khác là mở đầu hoàn toàn dựa vào nội dung của một tấm hình, nhưng đầu đề này là toàn dựa vào nghe đồn, rồi tự mình bịa ra một câu chuyện.
Hóa ra nữ chính của tin đồn phong lưu lại là chính cô.
Lương Kim Nhược cũng chưa nhận thấy mình được thở phào nhẹ nhõm, lại lên Weibo, trực tiếp vào hot search bật mí bà Chu.
Tiêu đề mạnh bạo như thế nào, thì nội dung cũng như vậy.
Người đầu tiên truyền ra bức ảnh hình như là người qua đường, cũng hình như không phải, Lương Kim Nhược nhìn thấy rất rõ mặt của Chu Sơ Hành trên đó.
Hình như lúc đó cô đã ngồi trong xe rồi.
“Khoảng thời gian trước vị Chu tổng này tiếp nhận phỏng vấn video, giữa chừng đã trả lời một câu hỏi tình cảm cá nhân, nói không thích nhất tác tinh.”
“Cái phỏng vấn kia được phát hành hoàn chỉnh, Chu tổng hẳn là nói thật. Vậy thì, loại trừ những danh viện tác tinh trong bảng xếp hạng ở Bắc Kinh trước.”
“Lấy tài sản của Chu gia, Trung Thế, cũng không có khả năng tìm thế gia hạng hai cho lắm, cho nên lưu lại cuối cùng chỉ còn ít ỏi mấy người.”
“Tuy rằng trông có vẻ không có quan hệ gì, nhưng hào môn liên hôn không phải chính là kiểu này sao, có người nói lần trước Chu phu nhân còn tham gia lễ trưởng thành của thiên kim Lý gia, đương nhiên, chắc là Chu tổng không đến mức chọn người vừa mới thành niên đâu.”
“Nhưng điều duy nhất có thể xác định là, bà Chu nhất định dịu dàng hào phóng, như vậy mới xứng đáng với vị trí phu nhân tổng tài của Trung Thế, nữ chủ nhân của Chu gia.”
Quần chúng ăn dưa(*) trong bình luận đọc đến mức thích thú say sưa.
(*)Nguyên văn là 吃瓜 – Ăn dưa: hóng drama
[Ăn nhanh, nói không chừng lập tức sẽ không nhìn thấy nữa!]
[Gan big nhờ, thế mà dám phóng đại đời tư của boss lớn như vậy]
[Hy vọng đến lúc tôi ăn cơm trưa vẫn có thể nhìn thấy bài Weibo này.]
Nhưng hiển nhiên những cư dân mạng này cũng không phải ăn chay, tuy rằng không biết nội tình, nhưng lại hiểu rất rõ tình hình con gái của mấy nhà ở Bắc Kinh.
[Đây là nữ chính của buổi tiệc mà Chu phu nhân và Chu tổng tham gia phải không? 18 tuổi vừa thành niên, đã nhận được một sợi dây chuyền đá quý có giá trị xa xỉ.]
[18 tuổi cũng chưa đến tuổi kết hôn đâu được không, Chu tổng một mình đến Chục Dân Chính? Lẽ nào lại muốn vào Cục Cảnh Sát?]
[Này, trên ảnh đúng thật là đến một mình đấy.]
[Người có tiền rất thích tham gia yến tiệc, tiệc tối mà Chu phu nhân có nhiều người đẹp mà, tôi từng nhìn thấy bức ảnh này trên Weibo của một bạch phú mỹ.]
[Chỉ đường chỉ đường]
[@Hứa Thừa Nguyệt]
Tất nhiên Lương Kim Nhược biết Hứa Thừa Nguyệt, người này bát diện linh lung(*), có thể làm hài lòng bất cứ ai, quan hệ ngoài mặt với ai cũng ổn.
(*)八面玲珑 – Bát diện linh lung: Điều này ban đầu có nghĩa là “cửa sổ rộng rãi và đủ ánh sáng”. Bây giờ, nó được sử dụng để mô tả một người trôi chảy và khéo léo trong việc thiết lập các mối quan hệ xã hội, có khả năng làm hài lòng tất cả mọi người
Trên Weibo của cô ấy đích thực có một bức ảnh chụp chung với Tô Nhạn.
[2 tỷ chính là ở đây ư?]
[Đây là đối tượng cầu hôn trong truyền thuyết ư?]
[Tính cách vị này dịu dàng hào phóng?]
Cũng không biết có phải đều chưa lên Weibo không, không ai phản hồi.
Lương Kim Nhược nói thầm ảnh chụp chung của mình và Tô Nhạn có cả tá đấy, thậm chí có thể tổ chức một cuộc triển lãm ảnh.
Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến tung tích của 2 tỷ, nhưng ăn dưa đến giữ chừng, phương hướng phát triển bắt đầu theo chiều hướng kỳ quái.
[Tôi tò mò cái bảng xếp hạng danh viện tác tinh kia, có danh sách không? Đừng chỉ loại trừ mà không tung ra nhá, để tôi xem thử các mỹ nữ tác tinh.]
[Cười chết, có phải tiểu công chúa là hạng 1 không?]
[Có lẽ cô ấy nhất kỵ tuyệt trần(*) đi!]
(*)一骑绝尘 – Nhất kỵ tuyệt trần. Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác.
Lương Kim Nhược:?
Cô không dịu dàng hào phóng chỗ nào chứ.
Trong những tin tức này của Chu Sơ Hành, thế mà không hề có một tin nói đến cô.
Trái lại là điện thoại gọi tới của Hứa Thừa Nguyệt: “Lương Chiêu Chiêu, cậu hại mình lên hot search, phải bồi thường cho mình đấy, không bồi thường cho mình, mình sẽ thu nạp luôn Chu tổng?”
Lương Kim Nhược cười ha ha: “Cậu thu đi.”
Hứa Thừa nguyệt toàn thân nổi da gà, “Nhưng mình không dám đòi, người kết hôn chẳng phải là cậu à, đâu phải mình, cũng quá thảm rồi đó!”
“Không phải là mình đã thảm thế nào sao?” Lương Kim Nhược không trả lời, mà hỏi lại.
“Hồi đó quan hệ của cậu và Chu Sơ Hành tốt như vậy, đi học còn bỏ rơi bọn mình đi hẹn hò với anh ấy, quá uổng phí thanh xuân của cậu.”
Lương Kim Nhược:?
Vì sao cô bị trong nhà nắm thóp, không tình nguyện đi ăn cơm với Chu Sơ Hành, vào miệng bọn họ liền trở thành đi hẹn hò?
Lương Kim Nhược nhàn nhạt nói: “Khá tốt, dù sao mình cũng có 2 tỷ.”
Hứa Thừa Nguyệt:?
Cậu có 2 tỷ cậu ghê gớm.
Dù rằng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự ghê gớm, dù sao các cô đều có gia đình, không phải ai cũng sẽ một lúc lấy ra 2 tỷ cho con gái.
Vị hôn phu? Ông xã? Càng không thể nào.
–
Hôm nay đúng lúc là thứ 7, mới có thể có nhiều cư dân mạng hóng drama như vậy.
Khi bên phía Tập đoàn Trung Thế nhìn thấy tin tức trên mạng, phản ứng đầu tiên là muốn xóa bỏ tất cả tin tức và hot searcg trên Weibo.
Nhưng bọn họ không dám làm chủ thay Chu tổng.
Vì thế toàn bộ những tiêu đề thảo luận sâu hơn đều đã lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại một số tiêu đề hời hợt, và nhắc đến bà Chu.
Bây giờ muốn bịt miệng tất cả là điều không thể, rất dễ dẫn đến phản tác dụng, sẽ chỉ khiến bọn họ ngầm thảo luận càng sôi nổi hơn.
Sau khi không còn nhìn thấy rất nhiều chuyện xấu của ông lớn bị bóc trần, tên đầy đủ đều bắt đầu bị chặn, nhưng cư dân mạng vẫn có thể thảo luận trên hot search.
Hơn nữa, Chu tổng kết hôn là chuyện tốt.
Không ai dám nắm chắc suy nghĩ hiện giờ của Chu Sơ Hành, ví dụ, anh đến Cục Dân Chính cũng không hề giấu giếm, có phải chính là vô ý bị chụp hay không?
Mà Chu Sơ Hành giờ phút này đang họp.
Anh không hề có ngày làm việc cũng như ngày nghỉ ngơi, ngày nào cũng là ngày làm việc, bản kế hoạch hôm qua Lương Thị gửi tới, sẽ phải xem xét ngay sau buổi họp sáng nay.
Tô đặc trợ đã rời phòng họp trước.
Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng (PR) thấy anh ta đi ra, thở phào nhẹ nhõm: “Tô đặc trợ, anh xem, Chu tổng có ý gì, có muốn xóa toàn bộ không?”
Tô đặc trợ đã xem xong sơ sơ, “Tạm thời không cần.”
Giám đốc PR: “Vậy lỡ như Chu phu nhân bị lộ ra……”
Tô đặc trợ trợn mắt nói láo: “Bà Chu dịu dàng hào phóng như vậy, bị lộ ra cũng không sao, kết hôn hợp pháp không ảnh hưởng gì đến công ty.”
Nói không chừng cổ phiếu còn có thể tăng.
Giám đốc PR thấy Chu tổng vẫn chưa đi ra, nhỏ giọng hỏi: “Tô đặc trợ, anh trộm nói cho tôi biết, là vị tiểu thư khuê các nào vậy?”
Tô đặc trợ cao thâm khó lường: “Không phải từ trước tới nay luôn chỉ có một vị sao?”
Giám đốc PR rời đi trong mơ màng.
Khi chờ thang máy tầng 18, anh ta mới đột nhiên nhớ ra tin đồn lúc trước, chẳng qua bọn họ biết nhiều hơn nhân viên.
—— Vị Lương gia kia!
Sau khi cuộc họp kết thúc, thân hình cao lớn của Chu Sơ Hành xuất hiện trong tầm mắt Tô đặc trợ, anh ta đã mô tả tình hình trên mạng qua dăm ba câu.
“Bật mí bà Chu?”
“Vâng vâng, có điều đều bóc sai rồi.” Tô đặc trợ đáp, nghiêm túc nói: “Bọn họ đoán đúng duy nhất một cái là bà Chu dịu dàng hào phóng.”
Chu Sơ Hành dừng tay đang chỉnh cổ tay áo lại, liếc nhìn anh ta.
“Vậy chuyện này cứ đi báo cáo cho bà Chu.”
Tô đặc trợ đã sớm tu luyện ra tường đồng vách sắt, thổi rắm cầu vồng bị sếp nhìn ra cũng không hoảng hốt: “Vâng ạ.”
–
Trong văn phòng tổng tài.
Mặc dù Tô đặc trợ đã rời khỏi công ty, nhưng trên mặt bàn của Chu Sơ Hành lại xuất hiện không tiêu đề mà anh ta đã thu thập.
Anh vẫn chưa xem, điện thoại của Lương Kim Nhược đã gọi tới: “Có chuyện gì vậy, em đang xem rất thích thú, tất cả biến mất hết rồi!”
Ngón tay Chu Sơ Hành úp lên mặt bàn, “PR rồi.”
“Đây chẳng phải là tai tiếng, có gì hay mà PR.” Lương Kim Nhược châm chọc một câu, “Cho anh ra vẻ, không đeo khẩu trang, lên hot search rồi đấy.”
Chu Sơ Hành chưa từng nghĩ có một ngày chữ “ra vẻ” này sẽ đeo trên đầu mình.
Ngữ điệu của anh đều đều: “Nếu đeo khẩu trang, có lẽ xuất hiện trên hot search hôm nay chính là bốn chữ khẩu trang kim cương.”
Lương Kim Nhược bị anh thuyết phục rồi.
Cô lại nhanh chóng khởi tử hồi sinh: “Anh PR sao không gỡ hết toàn bộ đi, giữ lại tiêu đề bật mí bà Chu làm cái gì?”
“Kết hôn có gì đáng xấu hổ.”
Chu Sơ Hành đọc một tiêu đề trên máy tính bảng: “Bà Chu chắc chắn dịu dàng hào phóng, có thể làm tốt phu nhân tổng tài của Trung Thế.”
Hệt như người máy đọc, không hề có thăng trầm gì cả.
Cuối cùng, thanh âm từ tính trầm thấp hỏi: “Nếu như em cảm thấy nhầm lẫn, bài này cũng sẽ biến mất trên mạng, rất đơn giản.”
Lương Kim Nhược nghe đến mức rất xấu hổ.
“Người vợ tốt cái gì, nằm mơ đi.”
Chu Sơ Hành thản nhiên nói: “Phải, em muốn làm cá sấu thương nghiệp.”
Lương Kim Nhược: “……”
Trung Thế nhiều việc như vậy cũng không khiến anh quên được trò đùa cá sấu.
Cô lập tức cúp máy.
Chu Sơ Hành không nghĩ như vậy, nhanh chóng lướt qua các tiêu đề lớn trên mạng, cho dù nhìn thấy bốn chữ tin đồn phong lưu cũng không dao động.
Chẳng mấy chốc đã đến hai liên kết cuối cùng.
Tiêu đề bài đầu tiên viết —— [Liệt kê nguyên nhân vì sao tôi loại trừ tiểu công chúa đầu tiên, đừng xóa]
Tên tiêu bài thứ hai có hơi khác số đông —— [CP không có khả năng nhất thường thường chính là chân thật nhất!]
Chu Sơ Hành nhướng mày, nhấp vào.
Chủ ‘thớt'(*): [Vì sao gọi là CP không có khả năng nhất ư, bật mí bà Chu gì đó trên mạng, vừa nhìn đều là vì cọ nhiệt độ(**), đều chưa dùng tâm để nghĩ. Vô duyên vô cớ trong cuộc phỏng vấn Chu tổng sẽ nói hai chữ tác tinh sao? Người mình chán ghét sao có thể xuất hiện trong phỏng vấn quan trọng như vậy? Yêu càng sâu hận càng nhiều, nhất định là vừa yêu vừa hận với tác tinh.]
(*)Nguyên văn là 楼主 – Lầu chủ: chủ ‘thớt’ (người mở ra chủ đề thảo luận trên mạng xã hội)
(**)蹭热度 – Cọ nhiệt độ: Bú fame, cố ý tạo scandal với người nổi tiếng hơn để được thơm lây, có nhiệt hơn
1l: [Rất có lý, cho nên nửa còn lại của CP này là ai?]
2l: [Này mà còn phải hỏi, đương nhiên là Lương Kim Nhược!]
3l: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha boss lớn có biết không?]
4l: [Trai xinh gái đẹp, rất hợp]
5l: [Nhà bên cạnh thớt nói loại trừ tiểu công chúa đầu tiên đấy]
6l: [Gặm CP dù rằng có thể gặm, nhưng cũng phải chân thật chút, tiểu công chúa hiện tại hình như có mẹ kế nhỉ, Chu gia chấp nhận loại này sao?]
150l: [Tôi là chủ thớt, đặt bài post ở đây, sau này đào mồ.]
Chu Sơ Hành đăng xuất một cách vô cảm.
Một lát sau, Tô đặc trợ đang báo cáo với Lương Kim Nhược thì nhận được mệnh lệnh: “Xóa bỏ hết mấy bài đăng không quan trọng đi.”
Tô đặc trợ: “Những cái nào được xem là không quan trọng ạ?”
Chu Sơ Hành: “Cần tôi dạy cậu?”
Tô đặc trợ ngậm miệng.
Tất cả văn kiện bản kế hoạch đều đã đặt trên bàn của Chu Sơ Hành, mỗi bản đều có tên, không có nhiều người dính dáng đến bên phía Lương Thị.
Chu Sơ Hành lướt sơ qua một lượt, nhìn thấy tên của Lương Kim Nhược.
Bởi vì folder của cô dễ thấy nhất
Với lại độ dày cũng là mỏng nhất.
Tay Chu Sơ Hành lật mở được một nửa, đặt bản kế hoạch sang một bên, xem của những người khác trước.
Hôm nay Trung Thế đã xảy ra tin tức lớn như vậy, mặc dù không thể lên tầng 18, nhưng thời thời khắc khắc chú ý động thái của tầng 18.
Ngay cả mạng nội bộ cũng không kiểm soát được lòng hóng hớt của bọn họ.
“Chu tổng xuống lầu rồi!”
“Chu tổng rời khỏi công ty rồi!”
“Mấy người nói Diêm Vương hôm nay trốn việc là làm gì?”
“Có thể là đi dỗ dành bà xã?”
“Đâu có cần phải dỗ dành?”
“Sao lại không cần dỗ, trên tin tức có mấy đồn thổi về nữ chính, Lương tổng tức giận rồi, Chu tổng nói không chừng thủ nam đức(*), đi giải thích rồi.”
(*)守男德 – Thủ nam đức: dùng để chỉ một số quy tắc đạo đức và chuẩn mực xã hội mà nam giới nên tuân theo, như tôn trọng, chung thủy và có trách nhiệm với phái nữ. (Theo juejin.cn)
“Rất có lý.”
Nhân vật chính đã rời công ty, nhưng truyền thuyết lại chưa hề.
Mãi đến 4 giờ chiều, cùng thời điểm lần trước quay lại, bọn họ mới biết được Chu tổng vừa mới lại về công ty.
Về phần Chu tổng có phải đi dỗ dành bà Chu hay không và có thành công hay chưa, đã trở thành chủ đề tụ tập mới nhất của đám nhân viên vào tối nay.
Mà trong bất động sản Lương Thị trên một con phố khác.
Đám nhân viên vốn cũng nghĩ giống như trên mạng, loại trừ Lương tổng đầu tiên, cho đến khi nhìn thấy trợ lý đặc biệt của Chu Sơ Hành xuất hiện trong công ty.
“Tô đặc trợ gửi qua ạ.” Mẫn Ưu đưa tập folder dày cộp “Nói là muốn tận tay giao cho cô, xin cô ký tên ạ.”
Lương Kim Nhược không rõ nguyên do, “Anh ta đâu?”
Mẫn Ưu chỉ chỉ bên ngoài, “Đang đợi ạ.”
Tô đặc trợ được gọi vào nở một nụ cười tươi: “Chu tổng bảo tôi đưa đến, nhất định phải xác nhận cô xem xong ký tên ạ.”
Lương Kim Nhược không rõ trong hồ lô của Chu Sơ Hành bán thuốc gì.
Chắc sẽ không trả lại bản kế hoạch của mình đấy chứ?
Cô mở folder ra, nhìn thấy hai chữ “cổ phần” trên mặt giấy đầu tiên, thì dừng tay lại, trên giấy viết Chuyển nhượng cổ phần Trung Thế.
Chu Sơ Hành đã từng nói qua lúc cầu hôn.
Lương Kim Nhược lật phía sau, là Nguyệt Lan Loan, còn có một số căn biệt thự khác, cũng như trang viên ở nước ngoài và đủ các loại tài sản.
Không xem không biết, trước giờ cô không biết Chu Sơ Hành vậy mà giàu có như thế.
Thậm chí, còn có mấy công ty nhỏ không liên quan gì đến Trung Thế cũng nằm dưới sự quản lý của anh, trong đó có một công ty trang sức đã trực tiếp đưa cho cô.
Lương Kim Nhược thừa nhận, cái này tương đối hợp tâm ý.
“Anh ấy bảo anh đưa cái này, không nói gì sao?”
“Là lễ vật kết hôn ạ.” Tô đặc trợ thay đổi lời: “Cũng là sính lễ.”
Lương Kim Nhược không muốn toàn bộ, bản thân cô là thiên kim công ty bất động sản, không thiếu nhà, chọn một số thứ trong đó.
“Được rồi.”
“Còn có một chuyện.” Anh ta lại đưa qua: “Chu tổng hỏi cô, sau khi kết hôn cô đi đâu, có thể lựa chọn, có thể quay về nhà cũ.”
Lương Kim Nhược thấy anh ta nói một cách rập khuôn.
Cô trực tiếp cự tuyệt nhà cũ, ở cùng trưởng bối không thể tự ý làm bậy, hơn nữa còn có thể sẽ bị giục sinh, nói không chừng thậm chí không thể cãi nhau.
Còn phải thường xuyên về Đàn Duyệt Phủ vẽ tranh đấy.
Lương Kim Nhược từ trong đống tứ hợp viện chọn được một căn biệt thự, ở Tinh Lộc Châu, là biệt thự lưng chừng núi, ở một hướng nào đấy thì cách Đàn Duyệt Phủ tương đối gần.
Trước khi đi, Tô đặc trợ nói: “Gần đây cô có thể đến xem qua trang trí cải tạo thế nào ạ.”
Lương Kim Nhược không khách khí: “Tôi muốn sửa thế nào cũng được?”
“Đương nhiên ạ, cô là chủ nhà mà.” Tô đặc trợ quả quyết trả lời, “Có điều, thư phòng của Chu tổng tốt nhất cô không nên thay đổi ạ.”
“Yên tâm đi.” Lương Kim Nhược xua tay, cô chẳng có hứng thú gì với thư phòng của anh, “Tôi chẳng qua muốn sửa sân, gian để quần áo ở phòng ngủ chính lầu 2, lầu 3 gì đó.”
Cô bẻ ngón tay, “Còn có vườn hoa, sân thượng, phòng vẽ tranh nữa.”
“……”
Tô đặc trợ nhớ lại căn biệt thự mà lúc chiều đã đến xem trực tiếp.
Thật đúng là trừ thư phòng, muốn thay đổi toàn bộ.
Lương Kim Nhược nói xong, nhìn về phía anh ta: “Những chỗ này đều có thể sửa chứ?”
Tô đặc trợ sắc mặt nghiêm túc, “Đương nhiên có thể.”
Dù sao người vào ở là ông chủ, chứ không phải mình.
Sau khi người rời đi, Lương Kim Nhược chống nửa bên mặt, không có lòng dạ làm việc.
Chu Sơ Hành vừa làm thì đã làm lớn như vậy cho cô, 2 tỷ cô thậm chí vẫn chưa đeo hết đâu, sao anh có thể dụ dỗ như vậy.
Quả nhiên là Chu tổng có kinh nghiệm thương trường.
Lương Kim Nhược đang cân nhắc, mình không ngại dịu dàng hào phóng một lần.
–
Trước giờ tan tầm, Tô đặc trợ cuối cùng cũng trở lại Trung Thế.
Tin tức trên mạng đã khôi phục bình tĩnh, mặc dù hot search liên quan đến bà Chu vẫn còn treo bên trên, nhưng nói chung cũng không có gì.
Những đồn đoán linh tinh về thân phận đều đã bị xóa.
Anh ta thuật lại những chỗ Lương Kim Nhược muốn sửa không sót chữ nào, đồng thời lén lút liếc nhìn thần sắc của sếp nhà mình —— bình thản ung dung.
Rõ ràng một chút cũng không bất ngờ.
Sau khi yên tĩnh lại, Chu Sơ Hành mới hỏi: “Hết rồi?”
Cái này còn chưa đủ ư, trong lòng Tô đặc trợ oán thầm, đưa văn kiện qua.
“Hôm nay Lương tổng khi nhìn thấy văn kiện thì hai mắt đều sáng lên, còn nói không cần nhiều như vậy.” Anh ta làm như vô ý nhắc tới.
“Sau đó ký tên nhanh hơn bất kỳ ai.” Đốt ngón tay của Chu Sơ Hành gõ gõ lên mặt bàn.
Tô đặc trợ tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh đúng là liệu sự như thần ạ.”
Chu Sơ Hành cười nhẹ.
Tô đặc trợ ho khan một tiếng, đề cao âm lượng: “Còn có, Lương tổng nói bảo tối nay anh về sớm chút, có kinh hỉ ạ.”
Chu Sơ Hành nhướng mày.
Có nhiều khả năng là kinh sợ hơn.
Tô đặc trợ rất nhanh đã rời khỏi phòng làm việc.
Không lâu sau, di động trong tay vang lên, Chu Sơ Hành thoáng nhìn thấy tên của Lương Kim Nhược, đầu ngón tay ấn kết nối.
Thanh âm đối diện tươi sáng khoa trương.
“Tô đặc trợ đã nói với anh chưa? Em sửa không nhiều lắm nhỉ?”
“Không nhiều.” Chu Sơ Hành nói: “Nhưng cũng không ít.”
Lương Kim Nhược chỉ nghe nửa câu trước: “Biết ngay không nhiều.”
Cô chuyển sang hỏi: “Tối nay có thể về Nguyệt Lan Loan sớm chút chứ, bà Chu dịu dàng hào phóng có chuyện muốn nói với anh, em bảo dì giúp việc quay nấu cơm.”
“……”
Tự xưng như này, càng có vấn đề.
Chu Sơ Hành xoa xoa ấn đường, ừ một tiếng.
Lương Kim Nhược đang định cúp điện thoại, lại nghe thấy anh đột nhiên nói: “Nếu như dì nhìn em bằng ánh mắt bất thường, không cần hỏi lung tung.”
“Vì sao?” Cô hỏi.
Tông giọng của Chu Sơ Hành vẫn trầm thấp như mọi khi: “Hôm qua dì ấy dọn dẹp phòng dành cho khách.”
Lương Kim Nhược hiểu ngay.
Tuy rằng hôm qua là bị Chu Sơ Hành ôm về, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ đã lưu lại dấu vết của nhau ở trên giường.
Nhất định rất loạn!
Tai Lương Kim Nhược nóng lên: “Anh không nói sớm……”
Cô đã nói hôm qua khi mình gọi điện cho dì giúp việc của Chu gia, vì sao dì lại phấn khích như vậy, cô còn tưởng là vì biết tin tức bọn họ kết hôn nên mới phấn khích.
Vậy dì giúp việc biết rồi, nói không chừng dì Nhạn cũng đã biết.
Để trưởng bối biết được loại chuyện này…….
Lương Kim Nhược không dám tưởng tượng đến lần sau gặp mặt Tô Nhạn.
Chu Sơ Hành và cô đăng ký kết hôn nhanh như vậy, chắc chắn phải về nhà cũ trong mấy ngày tới.
Lương Kim Nhược vốn dĩ không lo lắng, nhưng bị anh nhắc như vậy, tất cả những gì có thể nghĩ đều là tối nay làm sao đối mặt với ánh mắt của dì giúp việc.
Cũng may chỉ sẽ chỉ nghĩ trong lòng, sẽ không nói ra, cũng sẽ không hỏi.
Cô thẹn quá hóa giận trực tiếp cúp điện thoại của Chu Sơ Hành.
Chưa từng nghĩ, điện thoại cúp rồi, người đàn ông vẫn còn có thể gửi WeChat.
Sắc.quỷ: [Không cần lo lắng.]
Sắc.quỷ: [Về sau rất thường thấy.]
Lương Kim Nhược nhìn vào ghi chú và hai câu nói thâm ý này của anh.
Thật đúng là hoàn toàn phù hợp.
Người càng nghiêm túc thì nói lời cợt nhả càng không nghiêm túc.
–
Buổi tối, Nguyệt Lan Loan sáng trưng như ban ngày.
Bởi vì muốn Chu Sơ Hành về sớm chút, Lương Kim Nhược đã nhờ dì giúp việc nấu ăn ở nhà, nói ra thì, cô vẫn chưa từng ăn ở đây với Chu Sơ Hành.
Buổi sáng Chu Sơ Hành dậy sớm, cô thường xuyên tỉnh dậy lúc anh đã ở công ty rồi, làm việc nghỉ ngơi hoàn toàn khác nhau.
Về phần bữa trưa và bữa tối, đều là ăn xong mới trở về,
Dì giúp việc bận rộn trong bếp, mỗi lần đi ra đều sẽ nhìn về phía phòng khách.
Sáng nay bà cứ theo lẽ thường đến quét tước vệ sinh, mặc dù phòng dành cho khách bình thường bề ngoài không có người ở, nhưng đều được quét sạch mỗi ngày.
Hôm nay bà cũng tưởng là lặp lại như vậy.
Kết quả sau khi đi vào liền giật mình.
Từng thấy nhiều chuyện như vậy, bà đương nhiên biết tối qua ở đây đã xảy ra cái gì.
Khi Lương Kim Nhược trở về và khi cô nói chuyện, đều không dám nhắc tới trên lầu.
Quá ngượng rồi!
Chu Sơ Hành dậy sớm như vậy mà không biết dọn dẹp một chút!
Hình tương vừa đáng yêu vừa đơn thuần của cô ở trong lòng dì nhất định không còn nữa.
Lương Kim Nhược lúc này đang xem sơ đồ kết cấu nhà của Tinh Lộc Châu, xem sửa đổi như thế nào, nếu đã muốn sống sau khi kết hôn, thì sẽ sống ở đó lâu dài.
Lầu 2 là nơi ở, lầu 3 có gian phòng và sân thượng.
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, dự định đặt phòng vẽ tranh ở lầu 3, như vậy thì sẽ tách biệt với thư phòng của Chu Sơ Hành.
Tinh Lộc Châu được xây bởi Lương Thị.
Xây xong năm ngoái, chủ đề lúc đầu là tiên khí, đương nhiên, thực địa cũng là như thế, bất kể là thiết kế xanh hóa bên ngoài, hay là thiết kế sân vườn trong biệt thư.
Lúc đó cô đang ở nước ngoài, không có phần của cô ở đây.
Không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là vào tay cô. Xi𝓃 hã𝘺 đọc tru𝘺ệ𝓃 tại + 𝖳 r U 𝙢 t r u 𝘺 ệ 𝓃.𝓥𝖭 +
Nói cách khác, Chu Sơ Hành đổi chủ nhà thành cô, cũng không sợ một ngày nào đó cô nổi cáu, bảo anh xốc chăn đệm đuổi ra khỏi nhà?
Ngoài huyền quan truyền đến tiếng ởm cửa.
Dì giúp việc nhanh hơn: “Tiên sinh về rồi.”
Lương Kim Nhược quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Chu Sơ Hành vào cửa, áo vest vắt qua khuỷu tay, cổ tay áo sơ mi cũng được xắn lên, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc.
Anh tiện tay vắt áo khoác lên sofa.
Ánh mắt lướt qua sơ đồ kết cấu nhà trước mặt cô, không nói gì.
Lương Kim Nhược ngồi dưới đất, chân dài mảnh khảnh khoanh tròn, vạt váy đều cuốn lên đến đùi, lộ ra một mảnh trắng đến chói mắt.
“Em có thể tìm nhà thiết kế.” Chu Sơ Hành nhắc nhở.
“Em trù tính mục đích sử dụng trước.”
Chu Sơ Hành không nói nữa, mà hỏi: “Gọi anh về có chuyện gì?”
“Sao nào, em gọi anh về không được à.” Lương Kim Nhược cầm lấy cây bút chì, “Đây là nghĩa vụ mà anh cần phải thực hiện.”
Chu Sơ Hành im lặng, chỉ thản nhiên nhìn cô.
Lương Kim Nhược đôi mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh đưa cho em nhiều đồ như vậy, em không đáp lễ hình như có chút không tốt cho lắm.”
Chu Sơ Hành khẽ cử động đuôi lông mày: “Đáp lễ cái gì?”
Lương Kim Nhược không vui: “Anh đây là biểu cảm gì, không kinh hỉ à?”
Chu Sơ Hành ngữ khí bình tĩnh: “Quá kinh rồi, không uổng công anh đẩy xã giao, trở về vậy mà có thể nhận được quà của công chúa.”
Sau khi thỏa mãn thái độ muốn xem của cô, anh vừa cởi cà vạt, vừa hỏi tiếp: “Cho nên quà đáp lễ của em là cái gì?”
Lấy lệ đến mức quá rõ ràng rồi.
Lương Kim Nhược không muốn so đo với anh: “Tặng anh bức tranh nhé.”
Chu Sơ Hành không kinh ngạc chút nào.
Lương Kim Nhược ngẩng đầu nhìn anh, nhắc nhở anh: “Tranh của em rất đáng giá đấy nhá, chỉ cần vẽ nhiều chút thậm chí có thể mua anh luôn.”
Chu Sơ Hành không dừng động tác, một tay cởi cà vạt, khẽ mở cổ áo sơ mi, có vẻ có chút phong lưu lơ đãng tùy tiện.
Anh nhìn về phía cổ tay trắng muốt mảnh khảnh của cô, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Vậy thì em bảo vệ tay cho tốt, đừng để gãy.”
Lương Kim Nhược:?
Đây nhất định là khoe khoang giá trị con người cao của anh.
Mặc dù bảng thống kê toàn cầu trước đây thực sự là như vậy.
Nể tình lễ vật hôm nay nhiều như vậy, cô tha thứ cho sự lỗ mãng của anh.
Lương Kim Nhược phớt lờ câu trả lời của anh, rất nhẹ nhàng mà trưng cầu ý kiến của anh: “Anh thích kiểu gì, phác họa bằng bút chì hay là tranh sơn dầu?”
Hai kiểu này, bất kể là kiểu nào, cô đều có thể vẽ ra nhân thể(*) mới mẻ.
(*)人体画 – Nhân thể họa (Figure painting): Là những bức hình họa vẽ cơ thể người, thường là khỏa thân
Chu Sơ Hành dừng tay, ánh mắt dời đến trên mặt cô, khóe môi người trước mắt không nhịn được nhếch lên, không né tránh ánh mắt của anh.
Trầm ngâm một lát, anh nói: “Anh thích quốc họa thủy mặc(*).”
(*)Tranh thủy mặc được xem là quốc hoạ của Trung Quốc
Tính an toàn tương đối cao.
Lương Kim Nhược cự tuyệt: “Không có lựa chọn này.”
Cô có biết chút chút về thủy mặc, nhưng mấu chốt là, cái này không phù hợp với thứ cô muốn vẽ, đến lúc đó còn phải liên tưởng mới có thể nhìn ra?
Chu Sơ Hành cười nhẹ: “Tranh sơn dầu cũng được, nhưng về phong cách, tốt nhất là trường phái trừu tượng.”
Cô tặng ai, trường phái trừu là an toàn nhất.
Anh rời khỏi phòng khách, dự định đi lên lầu thay quần áo.
Còn chưa đi ra được hai bước, đã nghe thấy một tiếng nói sáng tựa ánh ban mai ở phía sau: “Được, em biết rồi, anh thích tả thực!”
Chu Sơ Hành:?