Chương 23: Cô đang cản tôi đến Cục Dân Chính đấy
- Trang Chủ
- Tân Hôn Yến Nhĩ - Khương Chi Ngư (full)
- Chương 23: Cô đang cản tôi đến Cục Dân Chính đấy
“Nhanh vậy hả?”
Cô bị thời gian mà Chu Sơ Hành nói dọa cho hết hồn.
Đi ngay hôm nay, cũng quá nhanh rồi đấy.
Lương Kim Nhược siết chặt bông hồng kim cương trên tay, theo bản năng nói: “Hôm nay anh không phải đi làm hả, chờ anh tan làm thì Cục Dân Chính cũng tan tầm rồi.”
Trong văn phòng ngoài tiếng của cô thì chỉ còn lại sự im lặng.
Chu Sơ Hành ngước mắt lướt nhìn đám đông.
Trong lòng mấy giám đốc rét run.
Bọn họ hận không thể ở lại chỗ này nghe hết cuộc điện thoại, nhưng khát vọng sống sót mách bảo bọn họ vẫn nên rời đi thì hơn, tràn đầy tiếc nuối mà rời khỏi văn phòng.
Tô đặc trợ rớt lại sau cùng.
Cửa vừa đóng lại, tầm mắt mấy vị giám đốc sáng quắc mà nhìn anh ta, thấp giọng nói: “Tô đặc trợ, vừa rồi vị kia là……”
“Tổng tài phu nhân tương lai.” Tô đặc trợ hơi hơi mỉm cười.
“Thật hả?” Mấy giám đốc vẫn còn thấy sốc, “Chu tổng…… cuộc hôn nhân mua bằng tiền này…… thích hợp sao?”
Nhiều tiểu thư khuê các như vậy, sao cứ phải quy tắc ngầm cơ chứ.
Nói ra thì, nếu như không phải lần này nghe được cuộc điện thoại tình cảm riêng tư, bọn họ đều sắp quên mất chuyện hình nền mấy năm trước.
Đúng thật là toàn bộ quản lý cấp cao của công ty đều đã nhìn thấy.
Hồi ấy vị Chu tổng này vẫn còn trẻ, thế nhưng vô cùng bình tĩnh mà hoàn thành cuộc họp, lúc cuộc họp kết thúc lại để lộ hình nền.
Khi đó ai cũng biết Lương Kim Nhược.
Vị họ Lương kia quả thật đã quá kiêu căng.
Bây giờ sau biến cô, cô đã trở lại, cũng làm tổng giám đốc Lương Thị, nhưng dường như không còn bất cứ liên quan gì đến Chu tổng.
Tô đặc trợ ngẫm nghĩ, quả thực có chút giống như mua bằng tiền, nhưng không phải chỉ dựa vào sức mạnh của đồng tiền mà làm Lương tiểu thư cảm động được.
“Cái này gọi là lợi dụng hợp lý ưu thế của bản thân.” Tô đặc trợ lời nghiêm nghĩa chính: “Kiểu này của ông chủ gọi là thuận theo sở thích.”
“Đúng đúng đúng……”
“Thuận theo sở thích ha ha ha!”
“Vậy hôm nay ——”
Tô đặc trợ nói: “Chờ thông báo đi.”
Cũng sắp đi đăng ký rồi, nói không chừng hôm nay ông chủ sẽ muốn trốn làm rồi.
Trong phòng làm việc.
Chu Sơ Hành vẫn đang nghe Lương Kim Nhược nói chuyện, giọng nói của cô vẫn còn chút ngái ngủ, rất êm tai: “…… Quá nhanh rồi, không gấp.”
“Em sẽ không nuốt lời đâu.” Lương Kim Nhược cam kết.
Chu Sơ Hành chỉ nhàn nhạt nhắc nhở: “Tối qua em nói ba lần, sau đó sửa thành mười lần.”
“……”
Lương Kim Nhược thầm nghĩ chẳng phải anh không hiểu phong tình, lãng phí sự thả thính của cô sao.
“Chẳng phải hôm nay em đổi thành 0 rồi sao, cái này không phải rất tốt với anh hả?” Cô tốt bụng nói: “Anh còn thiếu hai lần nữa đấy.”
Chu Sơ Hành vẫn bình thản như cũ, “Có lẽ chờ chút nữa em sẽ sửa thành cái bất lợi với anh.”
Lương Kim Nhược có chút tức không chịu nổi: “Chu Sơ Hành, sao anh lại như vậy!”
Cô là loại người này sao?
Có đôi khi đúng thế thật.
Đương nhiên rồi, giọng nói dễ nghe, nghe ra cũng giống như làm nũng, Chu Sơ Hành gõ gõ bàn, khóe môi hơi nhếch lên một chút.
“Đêm dài lắm mộng, không phù hợp với cách làm việc của anh.”
Anh lại hỏi: “Nhìn thấy bình hoa chưa?”
Lương Kim Nhược ừm một tiếng, sự chú ý bị chuyển hướng: “Đây cũng là ý tưởng của Tô đặc trợ? Anh ta rất am hiểu con gái đấy.”
Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy tinh xảo lộng lẫy, ai chẳng thích.
Chu Sơ Hành im lặng một lúc, “Không phải.”
Lương Kim Nhược chớp chớp mắt, phản ứng lại: “Chu tổng thế mà có thể nghĩ ra quà tặng tâm hồn thiếu nữ như vậy sao?”
“……”
“Được thôi, vậy đăng ký kết hôn có thể nhanh hơn một chút.”
Lương Kim Nhược cái người này một khi tâm trạng tốt, tự nhiên sẽ thật sự rất dễ nói chuyện.
Huống hồ, trong lòng cô biết rõ, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn với Chu Sơ Hành, quen biết anh đã lâu rồi, người khác nhìn thế nào cũng không bằng anh.
Một chuẩn mực lớn như vậy ở đây, cô không chọn anh có lẽ sẽ cô độc đến già.
Vả lại, cổ phần của Trung Thế và vô số 3 tỷ, đây là thứ mà người nào cũng đều sẽ động lòng, không phải vấn đề của Lương Kim Nhược cô.
Ngữ điệu của Chu Sơ Hành ôn hòa: “Cảm ơn nha.”
Lương Kim Nhược bị anh làm cho ngượng đến mức ngón chân móc ra thành lũy(*), nghiêm túc suy nghĩ trong một phút: “Có điều hai ngày này thì không được, em đang bận viết bản kế hoạch đấy.”
(*)Nguyên văn là 脚趾抠出城堡 (tạm dịch là: ngón chân móc ra thành lũy): là cách nói phóng đại, ý chỉ một người đang xấu hổ đến một mức độ rất cao, lúng túng không biết phải làm sao, vô thức bấm ngón chân xuống đất.
Chu Sơ Hành hơi nâng âm cuối: “Bản kế hoạch?”
“Nếu như em trực tiếp đi đăng ký kết hôn với anh, chẳng phải sẽ bị cho là dựa vào anh mới thành công sao, em tính toán, ba ngày là được rồi.”
Lương Kim Nhược vô cùng tự tin, “Ba ngày nữa gặp ở Cục Dân Chính.”
“Nhớ đến đón em.”
Điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Chu Sơ Hành day day ấn đường, anh không biết nên nói Lương Kim Nhược ngây thơ, hay là nói bản thân mình mềm lòng dung túng, ba ngày và hôm nay không có gì khác biệt hết.
–
Sau khi nói chuyện điện thoại với Chu Sơ Hành, Lương Kim Nhược đã ngây người mất mấy phút.
Đều đã bị anh đưa xuống mương rồi, rõ ràng câu nói cuối cùng kia của cô là chém gió, không ngờ anh thế mà lại nói hùa theo.
Gấp như vậy.
Cô đâu có thường xuyên nuốt lời chứ.
Không tín nhiệm như thế.
Lương Kim Nhược chân trần xuống giường, bàn chân trắng nõn giẫm lên tấm thảm sẫm màu mềm mại, kéo rèm cửa phòng ra.
Trong phòng lập tức bừng sáng.
Lương Kim Nhược nheo nheo mắt, quay người nhìn chiếc bình “hoa hồng” bên cạnh giường kia.
Dưới ánh mặt trời càng xinh đẹp hơn.
Cô chăm chú nhìn hồi lâu, thầm nói, không trách cô được, đây là thứ con gái nhìn thấy đều sẽ động lòng mà, dù sao nụ hoa trên này đều có thể cầm riêng đi làm nhẫn kim cương.
Mười mấy cành “hoa hồng kim cương” đấy.
Cô thỏa hiệp nhanh một chút cũng không sao nhỉ.
Hơn nữa còn tranh thủ được cho mình thời gian giảm xóc ba ngày.
Lương Kim Nhược tùy tiện chọn một chiếc váy liền và mặc vào, đi thẳng đến Lương Thị.
Hai ngày qua trong đầu cô đều đang suy nghĩ về bản kế hoạch của kế hoạch Thiên Tụy, bây giờ bắt đầu viết là vừa hay, viết thuận lợi thì sẽ rất nhanh.
Cũng không đi muộn về sớm nữa, mỗi ngày còn tan làm chậm mất một tiếng.
Cũng không định gặp mặt Chu Sơ Hành nữa, nói cho hoa mỹ là: “Tránh hiềm nghi.”
Ngược lại mẹ Chu, Tô Nhạn không nghe được động tĩnh gì nên không thể ngồi yên, con trai cầu hôn đã qua hai ngày rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì.
“Con thành công rồi sao?” Bà vừa gọi điện đã trực tiếp hỏi.
“Coi như thành công rồi ạ.” Chu Sơ Hành nói đúng sự thật, chỉ cần Lương Kim Nhược không nuốt lời.
“Lúc nào cũng không đưa ra được đáp án chính xác, cái này chẳng giống con gì cả.” Tô Nhạn ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ: “Vậy con dẫn Chiêu Chiêu về ăn cơm nhá.”
Chu Sơ Hành trầm ngâm nói: “Cô ấy muốn tránh hiềm nghi với con.”
Tô Nhạn: “?”
Chu Sơ Hành hai ba câu giải thích về chuyện bản kế hoạch, Tô Nhạn lập tức khen ngợi: “Ôi chao Chiêu Chiêu thật là chăm chỉ, vậy con cứ chờ đi.”
Sau đó cũng chẳng thèm hỏi tình hình gần đây của con trai, đã cúp máy.
Bên tai nghe được tín hiệu báo máy bận, Chu Sơ Hành mặt không đổi sắc, chỉ nhắm mắt trầm tư hồi lâu, gọi điện thoại cho Lương Lập Thân.
–
Ngày thứ ba, Lương Kim Nhược nhận được điện thoại của Lương gia.
Kể từ sau khi nhận chức ở Lương Thị, không thể tránh khỏi có liên hệ với Lương Lập Thân, chẳng qua ông ấy dường như cũng biết mình không được chào đón, rất ít quấy rầy.
Lương Kim Nhược day day thái dương, “Chủ tịch Lương có chuyện gì sao?”
Nghe thấy xưng hô trúc trắc như vậy, Lương Lập Thân thở dài trong lòng, “Nhà bên kia đã xử lý xong rồi, con có muốn trở về xem một chút không?”
Trong lòng Lương Kim Nhược hơi động.
Chuyện ông nói là căn biệt thự kia của Lương gia, trước đó được Chu Sơ Hành giúp lấy về, chỉ có điều người thì chuyển đi rồi, nhưng dỡ bỏ đồ đạc bên trong cộng với chuyển nhà, tiêu tốn một chút thời gian.
Dù sao Lương Kim Nhược cũng không muốn phá bỏ căn biệt thự này.
“Trưa nay tôi sẽ đến.” Lương Kim Nhược đáp.
Cô đọc lại bản kế hoạch ba lần, vốn là nhét nó vào chiếc túi xách bản giới hạn của mình, sau đó lại lấy ra giao cho Mẫn Ưu.”
Lương Kim Nhược vừa mới nghĩ chính là, mình đẩy văn phòng của Chu Sơ Hành ra, đập bản kế hoạch lên trên bàn, khiến anh kinh ngạc một chút.
Hoặc là ném vào mặt, ngẫm lại vẫn là không thể quá trớn như vậy.
Khi viết thì rất tự tin, viết xong rồi Lương Kim Nhược lại có chút căng thẳng, hồi trước học vẽ tranh cũng chưa từng nghiêm túc như thế.
Trước kia không phải cô chưa từng chạm qua, chẳng qua chưa từng tự tay viết, bạn học cũ trong trường chủ yếu đều là phú kỷ đại, loại đồ vật này mưa dần thấm đất.
Thêm vào đó, cô cũng từng chung sống cùng Lương Dựng Thân hơn mười năm.
Mẫn U gương mặt nghiêm túc: “Bà chủ yên tâm.”
Kể từ sau khi cô ấy trở thành trợ lý của Lương Kim Nhược, vẫn là lần đầu tiên thấy cô cố gắng để làm một việc như vậy, thậm chí ghé qua địa điểm của Trung tâm tài chính toàn cầu Thiên Tụy mấy lần.
Buổi chiều, Lương Kim Nhược lại mượn xe của Thẩm Trì.
Cô dự định hai ngày nữa sẽ đi mua xe, chiếc xe lúc trước bản thân để lại Bắc Kinh cũng đã qua mấy năm rồi, cô không muốn lái ra ngoài nữa.
Hoặc là, lấy từ chỗ Chu Sơ Hành.
Nhưng mà dùng của mình thì vẫn cứ là sung sướng nhất.
Thầm Trì xung phong tình nguyện đến đón cô, “Chỉ một mình cậu, thư ký tiểu thư cũng không ở đó, có cần kêu mấy người tới tiếp sức cho cậu không?”
Lương Kim Nhược trợn trắng mắt, “Mẫn Ưu là thư ký chứ không phải vệ sĩ, một mình tôi là đủ rồi, hôm nay ở bên đó sẽ không có người.”
“Được.”
Lương Kim Nhược cũng là lần đầu tiên đến căn biệt thự Lương gia bên này vào ban ngày sau một thời gian dài, nhìn một số thứ càng rõ ràng hơn.
Đồ đạc dư thừa đã dỡ bỏ, cô nhìn vào thoải mái hơn nhiều.
Lương Kim Nhược định vào đi quanh một vòng rồi đi ngay, không ngờ lại nhìn thấy Lương Lập Thân ở trong phòng khách, cô hơi sửng sốt.
“Chiêu Chiêu đến rồi.” Lương Lập Thân cười đứng dậy.
“Ừm.” Lương Kim Nhược không nói gì.
Lương Lập Thân không nói chuyện nhà với cô, đương nhiên cũng không có chuyện nhà nào có thể nói, mà là hỏi một vấn đề khác: “Nghe nói con và Chu Sơ Hành sắp đính hôn rồi?”
“Đính hôn?”
Lương Kim Nhược không biết ông biết được từ đâu, “Đúng vậy, sao thế?”
“Không có gì, rất tốt.” Trong lòng Lương Lập Thân khó giấu được phấn khởi, “Rất tốt, Sơ Hành rất tốt, con và cậu ấy phải chung sống cho tốt.”
Lương Kim Nhược lạnh lùng nhìn ông ấy.
Rất lâu trước đây, cô đã không còn tình cảm cha con với ông ấy nữa, chỉ còn lại sự chán ghét.
Không yêu nữa thì cứ ly hôn là được, vì sao phải giấu giếm giày vò mẹ mình, nếu như không phải tại ông ấy, Thẩm Hướng Hoan cũng sẽ không qua đời sớm như vậy.
Đáng tiếc thứ đồ như huyết thống này không thể loại bỏ.
Nếu không, Lương Kim Nhược sẽ là người đi đầu.
Cô nhìn biểu cảm trên gương mặt ông ấy, trong lòng châm chọc, thực ra bây giờ ông cái ông đang nghĩ không phải là đứa con gái là cô đây, mà là Trung Thế và Lương Thị nhỉ?
Nếu như có một ngày, ông ấy biết mình muốn đoạt lại Lương Thị……
Bên môi Lương Kim Nhược kéo lên một nụ cười: “Sau khi bên này khôi phục lại nguyên dạng thì tôi sẽ niêm phong lại, đến lúc đó tôi không hy vọng người khác tới gần.”
Cô nhấn mạnh hai chữ “người khác”.
Lương Lập Thân cứng người: “Ừ.”
Trước khi rời đi, ông nghĩ ra điều gì đó, “Lễ đính hôn của Thanh Lộ…… con có đến không?”
Lương Kim Nhược nhếch môi: “Yên tâm, tôi sẽ tặng quà.”
Lương Lập Thân lập tức đứng lên: “Chuyện này có liên quan đến Lương gia và bên phía Vương gia, Chiêu Chiêu, con đừng có mà làm càn.”
“Tôi sao có thể làm càn chứ, tôi hiểu chuyện như vậy.”
Lương Kim Nhược nhẹ nhàng quăng xuống một câu rồi rời khỏi biệt thự.
–
“Lễ đính hôn của Lương Thanh Lộ hoãn lại rồi?”
Lương Kim Nhược gọi cho Tô Ninh Dung, trực tiếp hỏi.
Tô Ninh Dung nhớ lại: “Hình như là vậy, sau khi xảy ra chuyện của Diệp Chi, chỉ có thể hoãn lại, nếu không thì làm sao, cách quá gần rồi.”
Lương Kim Nhược mỉm cười, “Nói như vậy, vẫn là công lao của mình rồi.”
“Nhà mình dù sao cũng nhận được thiệp mời, có điều mình không định đi.” Tô Ninh Dung bĩu môi: “Những người khác ngoài mặt vẫn muốn đi.”
Loại chuyện con trai con gái riêng này, quá thường thấy ở hào môn.
Lương Kim Nhược hơi nheo mắt: “Không sao, đi đi.”
Chính cô còn muốn tặng quà đấy.
Suốt cả buổi chiều Lương Kim Nhược không đến công ty, mà đến khu bất động sản của Lương Thị để xem hai khu bất động sản đang trong thời gian khai phá.
Tục xưng cải trang vi hành.
Kỳ thực tổ tiên Lương gia không phải làm nghề này, chẳng qua mấy chục năm trước thuận theo sự phát triển của thời địa, nắm bắt được cơ hội.
Đến thế hệ này của Lương Lập Thân, chỉ cần ổn định giang sơn là được.
Mặc dù Lương Kim Nhược bây giờ rất ghét bỏ ông ấy, nhưng không thể không nói, có thể ổn định cũng là một loại bản lĩnh, hiện tại trên thế giới có rất nhiều xí nghiệp phá sản.
Nếu như trước kia Lương Thị cứ nghèo túng……
Lương Kim Nhược khó có thể tưởng tượng hình ảnh mình ăn dưa chua, lắc lắc đầu, thật sự phát sản thì cô chỉ đành phải bán tranh mưu sinh thôi.
—— Cứ bán cho Chu Sơ Hành.
Nể mặt tình hương khói, chi mấy trăm triệu mua tranh cho cô chắc hẳn cũng dư dả nhỉ.
Lương Kim Nhược đã bị trí tưởng tượng của mình chọc cười, cuối cùng đại phát từ bi mà gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: [Ngày mai đi đăng ký kết hôn!]
[Em giữ chữ tín chứ.]
Sắc.quỷ: [Coi như thế.]
Lương Kim Nhược hoài nghi ngoài mình ra, còn có thể có người chịu đựng được cách nói chuyện của anh sao, thật sự khó tin đến cực điểm.
[Đây là thái độ kết hôn của anh hả?]
[Anh có phải không muốn kết hôn nữa không?]
[Vậy em vẫn nhất quyết phải kết.]
Cô nói hẳn mấy câu gửi đi một lượt.
Cô nói hẳn mấy câu rồi gửi đi một lượt.
Trong cao ốc Trung Thế, Chu Sơ Hành nhíu nhíu ấn đường, không thể hiểu tại sao cô lại vì hồi âm của anh mà trở nên kích động như thế.
Dù sao cô cũng sẽ không cảm thấy là vấn đề của cô.
Nếu đã “nói nhiều sai nhiều”, thì Chu Sơ Hành chỉ đáp: [Buổi sáng ngày mai.]
Suy xét đến đồng hồ sinh học của cô, và việc tắm rửa trang điểm, anh lựa chọn thời gian tương đối muộn: [Mười giờ rưỡi.]
Muộn nữa thì Cục Dân Chính sẽ nghỉ trưa mất.
Rất nhanh, Chu Sơ Hành nhận được hồi âm.
[Nhớ tiếp giá.]
Sáng ngày kế tiếp, Trung Thế hoạt động như thường.
Nhưng bầu không khí của tầng mười tám đã phát sinh chút xíu thay đổi, không biết vị giám đốc nào nói lỡ lời, người trong phòng thư ký cũng đã biết hết rồi.
“Đã ba ngày trôi qua rồi, Diêm Vương dường như chẳng khác gì chưa kết hôn.”
“Có thể Chu tổng vô cùng cân bằng giữa gia đình và công ty.”
“Cho nên mấy người nói nhiều như vậy, hôm đó Diêm Vương gia cũng đâu xin nghỉ, rốt cuộc có phải thật sự đã đăng ký kết hôn rồi hay không?”
Vấn đề này vừa đưa ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Không biết nha.
Ai dám đi hỏi vị Diêm Vương gia này.
Lúc mười giờ, cửa văn phòng tổng tài lại đột nhiên mở ra.
Mọi người phòng thư ký cho rằng là việc công, lại chỉ nghe Chu tổng nói với Tô đặc trợ: “Buổi chiều tôi sẽ về xử lý, những việc khác cậu xem mà làm.”
“Vâng ạ.”
Tô đặc trợ gật đầu.
Bọn họ dõi theo Chu tổng một mình bước vào thang máy.
Phòng thư ký có người hỏi: “Tô đặc trợ, Chu tổng đi đâu vậy?”
Vẻ mặt Tô đặc trợ cao thâm có lường: “Đi làm việc lớn của đời người.”
Cao ốc Trung Thế lúc 10h sáng lạnh lùng uy nghiêm dưới ánh mặt trời chói chang, mặt ngoài như một khối màu bạc, thỉnh thoảng có người ra vào.
Chu Sơ Hành lên xe, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lương Kim Nhược.
[Xong chưa?]
Lương Kim Nhược đang nghĩ nên làm kiểu tóc nào, hôm nay sẽ phải chụp hình, cô nhất định phải làm đến tuyệt đẹp, chỉ ghét tin nhắn này quấy rầy mình.
[Xong ngay, gấp cái gì.]
Trả lời xong, cô lấy một “bông hồng kim cương” từ trong lọ thủy tinh, coi như trâm cài cài lên tóc.
Cô thật đẹp.
Lóe mù mắt Chu Sơ Hành!
……
Chu Sơ Hành không hề lạc quan.
Xong ngay của cô có thể là một tiếng sau, hơn nữa lý do cũng vô cùng đầy đủ: Con gái ra ngoài không cần thời gian trang điểm hả.
Dù sao cũng không phải là lần đầu.
Đương nhiên, ở phương diện này, anh có lòng khoan dung.
Mỹ nhân trang điểm đẹp luôn là cảnh đẹp ý vui.
Chiếc Maybach từ bãi đỗ xe đi ra ngoài, dần dần quay trở lại con đường chính trước cao ốc Trung Thế.
Lương Thanh Lộ vừa xuống xe, liền thấy biển số xe quen thuộc, từ xa còn có thể ngờ ngợ nhìn thấy khuôn mặt của Chu Sơ Hành qua kính chắn gió ở phía trước của xe.
Anh là kiểu dung mạo dù ở bất kỳ đâu cũng đều có thể thu hút ánh nhìn.
Giờ phút này ngồi trong xe, toàn thân đã tách khỏi những người khác trên đường, khắp người là cao quý bẩm sinh.
“Chu tổng.”
Bản thân Lương Thanh Lộ hôm nay chính là tới tìm anh, vốn còn sợ bởi vì chưa hẹn trước, không gặp được người, không ngờ vừa mới đến ngoài công ty đã gặp được anh rồi.
Cô ta hít một hơi thật sâu, gõ gõ cửa kính ô tô đang mở một nửa.
Chu Sơ Hành khẽ nhướng mày.
Lương Thanh Lộ nở một nụ cười dịu dàng: “Chu tổng, tôi muốn hỏi một chút, vì sao tôi lại bị loại khỏi danh sách người phụ trách kế hoạch Thiên Tụy……Bản kế hoạch của tôi đã viết xong rồi.”
Bản thảo cô ta gõ sẵn trong đầu khi đối diện với ánh mắt của anh, đã hoàn toàn quên hết.
Cùng lần trước anh đến Lương gia, và nhìn ở khoảng cách chỉ vài bước chân không hề giống nhau, khoảng cách gần như vậy, trái tim của Lương Thanh Lộ đột nhiên đập thình thịch.
Cô ta nắm lấy túi xách, vẫn tính là bình tĩnh, nhanh chóng nói: “Tôi, tôi mang tới rồi, tôi tin tưởng bản kế hoạch tôi viết chắc chắn sẽ tốt hơn so với người chưa từng viết.”
Lương Thanh Lộ cũng nghe nói gần đây Lương Kim Nhược đang bận việc này.
Mặc dù không nắm rõ trình độ của cô, cô ta thầm cho rằng không được, nhưng vẫn sẽ luôn có cảm giác cấp bách, cho nên đặc biệt quấn lấy Lương Lập Thân giúp mình viết tốt.
Nói sao thì, chắc sẽ tốt hơn tay mới.
Lương Thanh Lộ hoàn hồn, “Chu tổng?”
“Người chưa từng viết?” Chu Sơ Hành nhạt giọng lặp lại.
Rất lâu trước khi hợp tác với Lương Thị, tư liệu của tất cả mọi người ở Lương Thị đã được đặt trên bàn làm việc của anh, càng khỏi phải nói các loại chất lượng bản kế hoạch.
Ai tốt ai xấu, anh vô cùng rõ ràng.
Không nói cái khác, vị trước mặt này, trước hết là không đủ hiểu biết về bản thân.
Chu Sơ Hành liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Lương Kim Nhược có thể đến muộn, anh thì không thể.
Nếu như đến muộn, lấy tính cách của cô, có thể sẽ tức đến mức đập túi xách lên mặt anh, hơn nữa tuyên bố một trăm năm nữa lại kết hôn.
Có lẽ còn phải lâu hơn một trăm năm.
Lương Thanh Lộ nghe ngữ khí của người đàn ông, không nóng không lạnh cũng không mặn không nhạt, cũng không nghe ra rốt cuộc thiên vị cái gì.
Thực ra đêm hôm trước cô ta còn có chút thấp thỏm, sau đó nghe Phương Lan Như nói, quan hệ tốt giữa Chu gia và Lương gia chẳng qua là nể mặt Thẩm Hướng Hoan mà thôi.
Nếu không thì Lương Kim Nhược về nước lâu như vậy, sao lại không thấy Chu gia có hành động gì.
Còn cái gọi là đính ước từ bé, bây giờ đã không có ai nhắc tới nữa, rõ rành rành.
Lương Thanh Lộ hạ quyết tâm, “Ý của tôi……”
Chu Sơ Hành ngắt lời cô ta: “Lương tiểu thư, cô đang cản đường tôi đến Cục Dân Chính đấy.”