Chương 17: Tắm rửa sạch sẽ, dỗ dành xong
Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
– ——————————-
Vì hôm nay phát ngôn không phù hợp, Thẩm Trì tình nguyện đi đón Lương Kim Nhược, nhân tiện mời cô tham gia liên hoan trưa nay.
Thẩm Trì còn chưa tới.
Lương Kim Nhược đang nghe Mẫn Ưu nói chuyện: “Trước mắt mà nói, các hạng mục khác của Lương Thị đều đã tiến hành hơn một nửa, hoặc đã quyết định xong người phụ trách, kế hoạch Thiên Tụy quan trọng nhất vẫn chưa có.”
Kế hoạch Thiên Tụy là hạng mục hợp tác của Lương Thị và Trung Thế, tòa nhà kia sẽ được xây dựng.
Thiết kế chính đã có, tương lai sẽ trở thành kiến trúc mang tính bước ngoặt của Bắc Kinh, được đặt tên là Trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tụy.
Đương nhiên cũng có thể gọi là tháp Thiên Tụy.
Lần trước sau khi Lương Kim Nhược nghe Thẩm Trì nhắc đến, trở về liền tìm tư liệu, có điều lúc đó cô vẫn chưa vào Lương Thị, dĩ nhiên không thấy được nhiều lắm.
Hiện tại với tư cách là tổng giám đốc, nhìn thấy đều là tin tức nội bộ.
Người đối ứng (*) của hai công ty sẽ được xác định trong tháng này, phương án thiết kế đã sớm được xác định từ nửa năm trước, vì vậy có thể lập tức trực tiếp khởi công.
(*)对接人: Nhân viên chịu trách nhiệm điều phối, liên hệ và thảo luận, bàn bạc của hai công ty hoặc dự án.
Đương nhiên, công trình đồ sộ như vậy, khởi công cũng cần phải mở họp báo.
Một khi cô phụ trách, đến cuối cùng khi kết thúc, vị trí của cô ở Lương Thị sẽ ngồi rất vững chắc.
Cho nên, hôm nay lúc Lương Kim Nhược lấy bản kế hoạch, thì nghe Mẫn Ưu nhỏ giọng nói, đã không ít người chú ý đến kế hoạch này.
“Lương tổng, cô có nắm chắc không?” Mẫn Ưu hỏi.
“Loại câu hỏi này cần phải hỏi sao?” Lương Kim Nhược hai mắt lấp lánh, tự tin nói: “Tôi chưa bao giờ đánh trận khi chưa nắm chắc.”
Mẫn Ưu ngẫm nghĩ: “Vậy cô tha thứ cho Chu tổng không?”
Lương Kim Nhược cười lạnh đáp lại.
Kỳ thật, mọi người cho rằng cô ra vẻ, đối với cô không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ra vẻ thì ra vẻ, cô lại không có thương thiên hại lý(*), cũng không có ảnh hưởng đến sự vận hành của đất nước.
(*)Thương thiên hại lý – 伤天害理: thương và hại đều chỉ tổn hại; thiên: thiên đạo; lý trong luân lý. Để hình dung những việc làm hung ác tàn nhẫn, mất sạch nhân tính, táng tận lương tâm.
Nhưng Chu Sơ Hành trực tiếp nói thế, cô quả thật không vui.
Mặc dù có thể cảm nhận được Chu Sơ Hành không tích người ra vẻ, anh cũng chưa bao giờ nói dối, vốn chẳng liên quan gì với cô, nhưng bây giờ ——
Hai người bị trưởng bối bức hôn.
Vậy thì có vấn đề rồi.
Lương Kim Nhược nghi ngờ, anh chắc không phải là thời kỳ phản nghịch tới muộn, trả thù cho nghiệp cô đã gây ra với anh lúc mười mấy tuối đấy chứ.
–
“Lương tổng, mời lên xe!”
Thẩm Trì nghênh ngang phanh gấp đậu xe bên ngoài Lương Thị.
Cậu đeo kính râm xuống e, đặc biệt tự giác đưa tay mở cửa xe vì cô phục vụ.
Lương Kim Nhược liếc cậu: “Tự giác vậy sao?”
Thẩm Trì nghiêm trang: “Hiện tại ngài chính là Lương tổng.”
Cậu liếc mắt nhìn Mẫn Ưu ở phía sau cô, “Vị thư ký tiểu thư này, cũng đi cùng?”
Mẫn Ưu bị điểm danh đẩy đẩy mắt kính, gọng đen che hơn nửa khuôn mặt, chiếc cằm lộ ra bên ngoài tương đối thanh tú.
Cô ấy không nói không rằng mà cách xa hoa hoa công tử Thẩm Trì này một bước.
“Không cần đâu.”
Lương Kim Nhược mời: “Mẫn Ưu, cùng đi đi.”
Bà chủ lên tiếng, Mẫn Ưu mới chịu đồng ý.
Thẩm Trì nhìn Mẫn Ưu lên xe sau cùng, tuy rằng khuôn mặt phổ thông, nhưng dáng người lại rất đẹp, đặc biệt là khi mặc trang phục công sở.
“Dung Dung đâu?” Lương Kim Nhược hỏi.
“Cổ ở phòng bao bên kia, vẫn chưa tới cuối tháng, hóa đơn tháng này của cô ấy sắp toang rồi, tôi nghi ngờ ngay cả tiền boa cũng không cho được.” Thẩm Trì vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Tô Ninh Dung yêu thích nhiếp ảnh, chỉ riêng phương diện này thôi đã đủ đốt tiền rồi.
Cộng thêm đi dạo phố làm đẹp…
Thẩm Trì nghiêng mặt qua, “Chiêu Chiêu, tháng này cậu tiêu hết bao nhiêu tiền?”
Lương Kim Nhược hơi nhướng mày: “Chưa xem qua.”
Cô tiện tay kéo ra một email, liếc qua rồi thản nhiên nói: “Vẫn ổn, 20 triệu.”
Thẩm Trì không thể tin được: “Thật sự vẫn ổn nha, thế mà ít hơn Dung Dung, Chiêu Chiêu, sao đột nhiên cậu tiết kiệm thế, thiếu tiền tiêu à? Cần tôi cho cậu mượn không?”
Lương Kim Nhược phun ra hai từ: “Đô la.”
Thẩm Trì: “…… Cậu cho tôi mượn một ít đi.”
Cũng phải, nửa tháng trước vẫn ở nước ngoài, dĩ nhiên là đơn vị tính là đô la.
20 triệu đô.
Mẫn Ưu ngồi ở phía sau mắt nhìn mũi miệng nhìn tim, khi mình chưa nghe thấy bà chủ nói ra mức tiêu xài này thì sẽ dọa chết người.
Bây giờ đang cảm thấy……
Chu tổng rất thích hợp.
Mỗi tháng đều tiêu xài nhiều như vậy, mỗi một tháng đều có thể kiếm nhiều hơn mấy lần.
Thẩm Trì không khỏi nghi hoặc: “Thế làm Lương tổng có thể chống đỡ được hóa đơn này không?”
Lương Kim Nhược cầm di động, chậm rãi nói: “Thẩm công tử, đã quên tổng tài tôi có thể tùy tiện bán một bức tranh với giá 30 triệu sao?”
Đơn vị cũng là đô la.
Chẳng qua lần đó là đấu giá từ thiện, giá cả sẽ cao hơn một chút.
Nếu như bán riêng lẻ, vẫn có thể bán được giá 20 triệu.
“Chưa quên, nhưng tôi nghe nói vẽ tranh cần linh cảm, các đại sư một tháng cũng chưa chắc có thể vẽ được một bức.” Thẩm Trì nói.
Lương Kim Nhược nói láo: “Vậy chắc có lẽ tôi khác đấy, linh cảm của tôi tương đối nhiều.”
Trên thực tế, dạo này cô đang không biết vẽ gì.
Nhưng lại chộn rộn, muốn vẽ ít thứ.
Thẩm Trì: “Cậu là thiên tài hả?”
Lương Kim Nhược nghiêng nghiêng đầu, trong yêu mị mang theo chút thanh thuần: “Không phải sao?”
“……”
–
Thẩm Trì bị trúng đả kích rồi.
Đúng là hoa hoa công tử không có tiền đồ sao?
Cậu cạn lời mất mấy giây, rồi mới mở miệng: “Tôi vốn nghĩ rằng, cậu đốt tiền như vậy, cũng chỉ có Chu tổng mới có thể nuôi nổi, tùy tùy tiện tiện 2 tỷ.”
Lương Kim Nhược ngược lại nghe đến mới mẻ: “2 tỷ gì cơ?”
Thẩm Trì đột ngột bẻ lái chuyển hướng, trong xe suýt nữa người ngã ngựa đổ, mắt kính của Mẫn Ưu trực tiếp bị hất văng, Lương Kim Nhược kinh hô một tiếng, cao giọng: “Thẩm Trì!”
Cậu cười hì hì: “Sơ xuất sơ xuất.”
Thẩm Trì liếc nhìn kính chiếu hậu, Mẫn Ưu ngồi ở hàng cuối đang khom lưng mò mẫm trên mặt đất, “Thư ký tiểu thư, đợi lát nữa dừng xe lại tìm tiếp.”
“…… À vâng.”
Mẫn Ưu đành phải ngồi dậy.
Thẩm Trì vẫn chưa kịp thu hồi tầm mắt, thoáng nhìn gương mặt mềm mại đáng yêu kia, sửng sốt một chút.
Hóa ra tháo kính ra trông như này?”
Cũng đúng, Chiêu Chiêu là một nhan khống.
(*)Nhan khống – 颜控: Mê ngoại hình đẹp
Lương Kim Nhược hỏi: “Vừa rồi cậu nói 2 tỷ là gì thế?”
Thẩm Trì chưa trả lời, Mẫn Ưu lên tiếng trước: “Đêm qua Chu tổng tham gia một buổi đấu giá, tiêu hết 2 tỷ, đã lên hot search rồi.”
Lương Kim Nhược: “Buổi đấu giá?”
Chu Sơ Hành còn có thể tham gia buổi đấu giá?
Không phải anh lười nhất là đến những nơi râu ria này, cũng chưa từng mua mấy thứ lung tung gì đó sao?
Dù sao mỗi lần anh ra nước ngoài công tác, Lương Kim Nhược đều chưa từng thấy anh có quỹ đạo hành động dư thừa nào, không ngoài khách sạn, công ty, thị sát.
Cộng thêm nơi cô sống.
Thẩm Trì vui vẻ cả buổi trời, thả xuống tin tức nặng ký.
“Anh ta nói, là lễ vật cầu hôn.”
Thẩm Trì xoay vô lăng, không dám hỏi thẳng, dù sao phỏng vấn trước, lỡ như không phải Chiêu Chiêu, vậy thì xong rồi.
Nhưng không phải Chiêu Chiêu, cậu cũng không nghĩ ra ai khác.
Lương Kim Nhược cảm thấy hôm nay có chút mộng ảo.
Đầu tiên là Chu Sơ Hành phỏng vấn nói không thích tác tinh, lại đột nhiên tuồn ra việc anh đấu giá 2 tỷ muốn đi cầu hôn……
Ngón tay Lương Kim Nhược nhấp vài cái, lên Weibo.
Hot search treo đến chói lọi, hai cái đầu tiên là của Chu Sơ Hành, cái thứ ba là check in đi làm cô đăng mười mấy phút trước.
Truyền thông nhanh như chớp đều đang khen cô đẹp.
[Tiểu công chúa ngầu ghê!]
[Woah, mỹ nữ đi làm rồi!]
[Bất động sản Lương Thị sắp sửa thay đổi thẩm mỹ rồi nhỉ!]
[Không cần xây dựng công trình bã đậu, nói tới, sẽ tinh xảo hơn sao?]
[Tôi sợ tôi mua không nổi căn nhà theo thẩm mỹ của tiểu công chúa……]
Chẳng trách trước đó Weibo có hơi lag.
Hóa ra là Chu Sơ Hành giở trò quỷ.
Sau khi đã xác nhận bài viết trên Weibo cực kỳ kiêu ngạo, tuy rằng không biết 2 tỷ là đấu những gì, nhưng biết cái đắt nhất.
Một viên kim cương hồng tự nhiên cỡ bự.
Bức ảnh chính thức của viên kim cương này chính là bức ảnh được để đầu tiên.
Màu hồng nữ tính sẽ không bao giờ bị từ chối, càng huống hồ là kim cươi yêu thích nhất, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy viên kim cương này thì trái tim Lương Kim Nhược đã rung động rồi.
Cô đam mê lộng lẫy phô trương.
Bình luận còn kích động hơn cả nhịp tim của cô.
“Ahhh tôi mù rồi! Bị kim cương chói mù mắt!]
[Với mức giá này có thể mua mấy căn tứ hợp viện(*) ở Bắc Kinh đó……]
(*)Tứ hợp viện 四合院 hay tứ hợp phòng là một loại kiến trúc cổ của vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Kiến trúc này được xây theo bố cục gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 khu nhà được xây ở 4 hướng Đông Tây Nam Bắc bao quanh khoảnh vườn ở giữa.
[Cầu hôn!]
[Cho tôi xem đối tượng cầu hôn!!]
[Đù móe, 2 tỷ cầu hôn, tôi vẫn đang sống ở trái đất sao?]
Lương Kim Nhược đương nhiên cảm thấy cái này là tặng cho mình.
Cô dùng chính là cỡ lớn, cũng không biết hiện giờ Weibo có một chức năng, khi online sẽ lập tức nhắc nhở, sẽ bị tất cả mọi người nhìn thấy đang onl.
Lương Kim Nhược đang lướt Weibo, thì nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành.
Quỷ tâm cơ: [Này.]
Trong rất nhiều lịch sử trò chuyện, “Có ở đó không” đứng đầu danh sách bị ghét nhất, “Này” của Chu Sơ Hành cũng giống như thế.
Chỉ gửi chữ “này”?
Lương Kim Nhược nghĩ thầm mình đã tuân thủ lời hứa không chặn anh.
Thì cho anh cơ hội một lần đưa ra 2 tỷ.
–
Một đường yêu tĩnh vô cùng.
Những tòa cao ốc ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, trong xe, Tô đặc trợ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng lãnh đạm kia của sếp nhà mình, thầm nghĩ bán rẻ sắc tướng(*)……
(*)Sắc tướng: nhan sắc và vóc dáng
Có lẽ tương đối có tác dụng……
Dựa vào việc đã tiếp xúc với Lương tiểu thư nhiều năm như vậy, đối với giá trị nhan sắc xuất chúng, Lương tiểu thư sẽ luôn nới lỏng điều kiện.
Một chữ “Này” gửi đi, xác định không bị chặn, Chu Sơ Hành trái lại kinh ngạc.
Xem ra lời dặn dò trước đó của mình có ích.
Tô đặc trợ ho khan một tiếng: “Trước đó Lương tổng đã đăng ký Weibo, đăng check in đi làm, hiện tại đang dạo Weibo……”
Cho nên nhìn thấy phỏng vấn của ngài, cũng nhìn thấy 2 tỷ của ngài.
Nói không chừng cũng đoán được ngài về nước rồi.
Chu Sơ Hành không vào Weibo, mà kéo ra một cái tên từ trong danh bạ đã phủ bụi —— Tần Tắc Sùng.
Một cuộc điện thoại được thực hiện.
Tần Tắc Sùng đang dựa vào đầu giường.
Anh ta trước tiếp về nước ngay sau khi kết thúc buổi đấu giá, về sớm hơn Chu Sơ Hành mấy tiếng, di động bị tùy tiện ném trên tủ đầu giường.
Chuông reo không ngừng.
Tần Tắc Sùng vội vàng bắt máy, lúc này mới yên tĩnh lại.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, người phụ nữ như yêu tinh bên cạnh nghe thấy động tĩnh khe khẽ, quay người lại, hừ một tiếng.
Tần Tắc Sùng muốn xem là tên nào không lựa thời cơ, vừa cúi đầu nhìn màn hình, ba chữ Chu Sơ Hành đặc biệt dễ thấy.
“Dỗ được chưa?”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm thấp.
“Ngài không sao chứ?” Tần Tắc Sùng cạn lời.
Sao trước kia không cảm cảm giác được Chu Sơ Hành quan tâm tới cuộc sống hôn nhân của mình như vậy.
Chu Sơ Hành: “Chưa dỗ được?”
Tần Tắc Sùng: “Chuyện cười!”
Chu Sơ Hành ngữ khí bình tĩnh: “Chúc mừng.”
Tần Tắc Sùng đè thấm thanh âm, còn có thể nghe ra thanh âm khàn khàn sau khi thỏa mãn: “Chu tổng, cậu không bình thường, có biết đây là đang quấy rầy mộng đẹp của người ta không?”
Chu Sơ Hành nhìn thời gian, đã 11 giờ rồi.
“Có vấn đề muốn hỏi cậu.”
Tần Tắc Sùng còn chưa đáp lại, Thẩm Thiên Tranh vừa rồi bị tiếng nói chuyện làm phiền đã lên tiếng: “Anh…… Tắc “tư lỗ, cảng độ”?”
Giọng nói có chút mềm, Tần Tắc Sùng cong môi cười.
Anh và Thẩm Thiên Tranh không phải ở cùng một thành phố, phương ngữ cũng không khác nhau.
Mỗi lần Thẩm Thiên Tranh muốn mắng anh, đều sẽ dùng phương ngữ của Ninh Thành.
Có điều, đối với anh ta mà nói, giọng Ninh Thành nghe ra giống với giọng điệu nhỏ nhẹ vùng Giang Nam, y như làm nũng.
Đặc biệt là trong trạng thái này.
Lần đầu anh ta nghe được chữ đầu, không biết nghĩa là gì, hai chữ sau anh ta đã nghe qua mấy lần, ý là đồ ngốc.
Quay lại cuộc gọi, Tần Tắc Sùng cảm thấy không an toàn, chắc sẽ không muốn xuống tay với tài sản của anh ta chứ, sau đó liền nhìn thấy một tin nhắn.
Chu Sơ Hành nghe thấy âm thanh kia, trầm mặc mấy giây.
“Cậu dỗ người như thế nào?”
Tần Tắc Sùng ngắm nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon trên giường, nhớ tới trước khi buổi đấu giá bắt đầu anh cố ý không nói cho anh ta biết, trêu chọc nói: “Cái này không thể miễn phí được.”
“Tôi nhớ rõ, vợ cậu là người Ninh Thành đúng không?” Ngón tay Chu Sơ Hành gõ nhẹ trên đầu gối, cực kỳ có tiết tấu.
“Thì sao?” Tần Tắc Sùng hỏi.
Chu Sơ Hành đột nhiên hỏi: “Cô ấy mắng cậu cậu nghe có hiểu không?”
Tần Tắc Sùng: “?”
Đây là giọng điệu thỉnh giáo sao? Cậu không phải là tới cà khịa tôi đấy chứ?
Chu Sơ Hành lại tiếp tục mở miệng: “Thật trùng hợp, em dâu tương lai của tôi là người Ninh Thành.”
Tần Tắc Sùng bừng tỉnh, từ trong trí nhớ lôi ra được em dâu tương lai là ai, cuối cùng hiểu được ý của anh: “Không phải, em họ cậu có biết không?”
Chu Sơ Hành: “Cậu cũng biết là em trai tôi.”
Tần Tắc Sùng hiếm khi thấy Chu Sơ Hành vì vấn đề tình cảm mà sầu não như vậy, vừa xem kịch vừa cười trên nỗi đau của người khác: “2 tỷ của cậu đâu?”
“Vẫn chưa tặng.” Chu Sơ Hành rũ mắt nhìn mấy cái hộp: “Tôi vừa xuống máy bay.”
Tần Tắc Sùng một tay nghịch tóc của Thẩm Thiên Tranh đang xõa trên gối, nhàn nhạt nói: “Ồ, vậy cậu chọn thứ cô ấy thích đi.”
“Không cần nhiều lời, trực tiếp gửi ảnh.”
Chu Sơ Hành không ngờ đơn giản như vậy.
“Cô ấy thích hết.”
“……Vậy thì gửi hết!”
Chu Sơ Hành trầm ngâm một lát: “Gửi hết rồi vẫn không được thì phải làm sao?”
Cậu là sát nhân à? Cái này không được cái kia không xong.
Tần Tắc Sùng hoài nghi anh là tới phá rối, ha hả hai tiếng: “2 tỷ còn không được, hay là Chu tổng tự tắm rửa sạch sẽ tự đem mình làm lễ vật mang đi tặng đi.”
“……”
Nghe thế Chu Sơ Hành nhíu chặt mày lại.
Nói xong, Tần công tử bắt đầu thu thù lao: “Được rồi, kinh nghiệm đã nói xong, câu mà bà xã tôi mắng tôi có nghĩa là gì?”
Chu Sơ Hành thản nhiên: “Tôi cũng không biết, đợi tôi hỏi thử em dâu tôi.”
Tần Tắc Sùng: “?.”
Hứa suông rồi để đấy hả?
–
Lương Kim Nhược chờ cả buổi trời.
Cuối cùng cũng chờ được tin nhắn mới nhất của Chu Sơ Hành.
Quỷ tâm cơ: [Hình ảnh]
Từ tấm hình nhỏ có thể nhìn ra là một đôi hoa tai làm bằng ngọc lục bảo, ánh mắt Lương Kim Nhược sáng lên, cô chưa từng thấy cái này trên tin tức.
Vừa thưởng thức xong, di động lại rung lên.
Quỷ tâm cơ: [Hình ảnh]
Quỷ tâm cơ: [Hình ảnh]
……
Như thể tranh trước sợ sau sau, vô số ảnh được gửi qua.
Lương Kim Nhược nhìn rồi lại nhìn, độ cong của khóe môi không thể che giấu, không ngừng nhếch lên, tấm cuối cùng là viện kim cương màu hồng mà cô động lòng nhất.
Tỏa sáng rực rỡ giữa ban ngày, ánh sáng lộn xộn chói mắt.
Di động cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lần đầu tiên loại tin nhắn oanh tạc này không khiến cho Lương Kim Nhược phát hỏa, ngược lại xem đến nghiện, vô thức gửi qua một câu: [Hết rồi?]
Cô gửi xong liền hối hận, đây chẳng phải nói rõ mình đang xem ảnh sao.
Nhưng mà thu hồi cũng quá rõ ràng.
Bên này, trước đó Chu Sơ Hành không nghĩ phương pháp của Tần Tắc Sùng sẽ phù hợp với tính cách này của Lương Kim Nhược, xem ra thiên tính của phụ nữ đều như nhau.
Chỉ là, 8 món đều gửi xong rồi.
Anh suy nghĩ một lát, đầu ngón tay khẽ gõ: [Vẫn còn một món.]
Lương Kim Nhược “cao ngạo” trả lời: [Ồ.]
Còn không mau mau gửi qua.
Cô quay trở về xem lại 8 muốn trang sức châu báu rực rỡ lóa mắt, đá quý và ngọc lục bảo đầu có, từ dây chuyền hoa tai cho đến lắc tay.
Trên tin tức nói tiêu hết 2 tỷ, mua 8 món không lỗ!
Lương Kim Nhước rời mắt khỏi hình ảnh, quay lại Weibo, kiểm tra lại số mục —— đúng là 8 món.
Vậy còn một cái anh nói là cái gì?
Sẽ không phải là nhẫn cầu hôn đó chứ?
Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ, thăm dò: [Còn có cái gì?]
–
Đến gần cao ốc Trung Thế, mặt mày Chu Sơ Hành hơi giãn ra.
Nhìn thấy câu nói này của Lương Kim Nhược, liền biết sự việc đã giải quyết được một nửa.
Tô đặc trợ làm người tàng hình hơn nửa ngày trời cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra “lời trăn trối” của ông chủ nói rất thành công.
Nói lời giữ lời, Chu Sơ Hành quay sang gọi điện cho em họ Chu Yến Kinh, anh ấy là phiên dịch viên ngoại giao, rất tinh thông ngôn ngữ.
Thậm chí đều không cần hỏi em dâu tương lai.
Một phút sau, Tần Tắc Sùng vừa định ngủ tiếp một giấc thì nhận được điện thoại, thấy rõ tên, vô cùng hứng thú nói: “Dỗ được chưa?”
“Nhanh thôi.” Giọng của Chu Sơ Hành bình đạm.
“Chúc mừng trước.” Tần Tắc Sùng không nghe ra cảm xúc của đối phương, có chút thất vọng, không được xem kịch hay: “Sẽ hữu dụng thôi.”
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, lại nói: “Tôi hỏi qua rồi, ý nói cậu là con lợn.”
Tần Tắc Sùng: “Cái gì?”
Chu Sơ Hành hắng hắng giọng, nói lại cho anh ta biết: “Câu nói kia của vợ cậu ý nói cậu là con lợn, là một kẻ ngốc.”
Tần Tắc Sùng rõ ràng nghe thấy ý cười mơ hồ của anh.
Anh ta hừ một tiếng, đây là tình thú của mình.
Đắc ý cái gì, “Nhanh thôi” chính là vẫn chưa dỗ được, Chu Sơ Hành cậu cẩn thận vui quá hóa buồn.
……
Cúp máy, Chu Sơ Hành nhấp vào màn hình, đôi môi khẽ mím, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào nửa bên sườn mặt hoàn mỹ của anh.
Anh trả lời Lương Kim Nhược: [Tối nay em sẽ nhìn thấy.]
Vẫn may trước đấy hỏi Tần Tắc Sùng thêm một câu.
Lại úp úp mở mở, sẽ không cho rằng 2 tỷ này liền có thể thu mua được cô đó chứ! Cô là người thiếu tiền sao?
Ngoài nhẫn cầu hôn ra thì còn có thể là cái gì.
Dù sao mình là tác tinh mà.
Lương Kim Nhược miễn cưỡng, dè dặt gửi qua 4 chữ, phải phô ra dáng vẻ của công chú.
[Đã đọc, chuẩn tấu.]