Chương 15: Bà xã tương lai, đăng tin tức
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
– ————————–
Lương Kim Nhược vừa nghe thấy cô ấy kích động đồng ý như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Cô hiếm khi ôn hòa như vậy, phóng viên đều thụ sủng nhược kinh(*).
(*)Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊: vì quá được sủng ái mà cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Mặc dù mình là làm chuyên mục tài chính, nhưng trong số đồng nghiệp có người làm chuyên mục khác, đa số làm về giới giải trí.
Trước khi đến cô đã hỏi những người khác, Lương Kim Nhược trước kia có tính cách thế nào, các đồng nghiệp không nói gì, mà là đưa cho cô một đường link.
Sở dĩ là một cái, bởi vì đây là đường link này tổng hợp Weibo. Bao gồm không ít những tin tức tổng hợp của mười mấy năm trước và vài năm trước.
Khi Thẩm Hướng Hoan mang thai, đã từng tươi cười trả lời trước mặt truyền thông, rằng đứa con này của mình khẳng định là con gái, rất tri kỷ, đều không giày vò bà.
Lần đầu tiên Lương Kim Nhược xuất hiện trước công chúng theo nghĩa rộng, là lúc cô 5 tuổi, đi theo bảo mẫu đến thăm ban Thẩm Hướng Hoan.
(*)Thăm ban: Một đoàn phim nào đó đang quay phim, và những người không thuộc đoàn phim sẽ đến thăm đoàn làm phim, hoặc xem họ biểu diễn hoặc chế tác.
Rõ ràng là người nhỏ, hành động lại y như người lớn.
Sau đó lại truyền ra tin tức, sau khi cô vào đoàn phim thì nữ chính đã cho cô kem ly, cô trực tiếp ghét bỏ nó dơ, vứt đi không thèm ăn.
Đương nhiên, sự việc sau đó đã được làm rõ, Thẩm Hướng Hoan nói ly kem đó nữ chính đã ăn rồi mới đưa cho cô, hơn nữa còn muốn cố ý nhét vào miệng cô.
Sự kiện này ồn áo không nhỏ, nữ chính nói mình chỉ là muốn cho cô nếm thử, cũng không phải cố ý, tôn lên việc Lương Kim Nhược tuổi còn nhỏ kiêu căng không ngớt.
Dù sao nhìn 18 bức ảnh tổng hợp trên Weibo, phóng viên Lăng phải ở nhà xây dựng tâm lý hết một tiếng đồng hồ rồi mới tới đây.
Tuyệt đối không ngờ được, Lương Kim Nhược dễ nói chuyện như vậy!
“Ngây ngốc cái gì?” Lương Kim Nhược cạn lời, phóng viên vừa mới đến đã ngẩn người.
“Lương tổng quá đẹp, vừa không cẩn thận nhìn ngây ra luôn.” Phóng viên gặp người nói tiếng người, huống hồ lời cô ấy nói cũng là sự thật.
Lương Kim Nhược tức khắc liền không nói nên lời, “Rất nhiều người đều nói thế, được rồi, thời gian không còn sớm, bắt đầu phỏng vấn đi.”
Phó viên không nhịn được muốn cười, vẫy tay với nhiếp ảnh gia ra hiệu bắt đầu.
Câu hỏi của chuyên mục tài chính đều rất rõ ràng, chẳng qua là vấn đề về thương nghiệp, hoặc là về công ty, những cái này Lương Kim Nhược đều có chuẩn bị.
Cô rất tò mò Chu Sơ Hành trả lời như thế nào.
Câu hỏi như nhau, bọn họ khẳng định trả lời không giống nhau lắm.
Lúc đến lượt câu hỏi cuối cùng, nụ cười trên mặt phóng viên càng lớn hơn: “Lương tổng, về tiêu chuẩn chọn bạn đời của ngài, mọi người đều rất hiếu kỳ, ngài thích mẫu người thế nào?”
Lương Kim Nhược: “?”
Hỏi Chu Sơ Hành cái này sao?
Trước ống kính cô không trực tiếp hỏi lại, mà ngẫm nghĩ.
Phóng viên kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi đến tận hai phút —— nếu không có đồng hồ, nhiếp ảnh gia suýt nữa cho rằng đây là ấn nút tạm dừng.
“Tôi thích ——”
Trong văn phòng vẻn vẹn chỉ có mấy người đều vểnh tai lên.
Lương Kim Nhược: “Tôi thích người đối với tôi nói gì nghe nấy, còn phải coi tôi như công chúa.”
“Không thể tham công tiếc việc, mà phải đồng ý một số yêu cầu của tôi.”
Phóng viên há hốc mồm.
Sao cô lại cảm thấy cái “một số yêu cầu” này có chút “sắc” nhỉ.
Đây là nội dung có thể phát ra sao?
“Được rồi.” Lương Kim Nhược cười rạng rỡ, “Tạm thời chỉ nghĩ được mấy cái này, không cố định, thay đổi tùy theo tâm ý của tôi.”
“……”
Phóng viên nhớ tới câu trả lời của Ân tổng Trung Thế.
Đó gọi là lời ít ý nhiều.
Hơn nữa, nhìn thế nào, vị trước mặt này đều rất phù hợp với hai chữ kia.
“Vâng, phỏng vấn đến đây là kết thúc.” Phóng viên cũng không kéo dài, “Cảm ơn sự phối hợp của Lương tổng hôm nay, chúc ngài làm ăn hưng thịnh.”
Lương Kim Nhược tinh nghịch nháy mắt, “Được.”
Khoảnh khắc trước khi rời đi, cô ngăn họ lại, “Câu hỏi cuối cùng của phỏng vấn, Chu tổng trả lời thế nào?”
Phóng viên xin lỗi: “Lúc tiến hành câu hỏi này đã được thay đổi chút ít, dù sao chênh lệch một ngày, không thể giống nhau hoàn toàn.”
Cô ấy tạm dừng, “Xin lỗi Lương tổng, cái này không thể tiết lộ.”
Lương Kim Nhược rất thất vọng: “Thôi được.”
Dù sao 2 ngày nữa thì biết rồi.
Văn phòng yên tĩnh trở lại, cô duỗi người, nhìn về phía Mẫn Ưu: “Thư ký Mẫn, cô cảm thấy Chu tổng trả lời thế nào?”
Mẫn Ưu nghiêm túc nói: “Từ chối trả lời.”
Lương Kim Nhược cảm thấy rất có đạo lý.
Với tính cách của Chu Sơ Hành, vừa cao ngạo vừa kỉ luật, khẳng định không thích nói về tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình ở trước mặt người ngoài.
–
Sau 5 ngày, Chu Sơ Hành vẫn chưa trở về.
Lương Kim Nhược bắt đầu hoài nghi, trước kia Chu Sơ Hành đi công tác có lâu vậy sao?
Trước đó khi cô ở nước ngoài, cơ bản là vài tháng mới gặp anh một lần, có những lúc vì sưu tầm vẽ tranh, thời gian cùng anh tách ra càng lâu hơn.
Sau khi về nước, dường như 5 ngày, cô đã cảm thấy lâu rồi.
Dù sao người ở đó, không chạy được.
Lương Kim Nhược cũng từng thăm dò Chu Sơ Hành: [Anh có phải tiếp nhận phỏng vấn tài chính rồi hay không?]
Nhìn thấy câu hỏi, Chu Sơ Hành từ trong ký ức lôi ra cuộc phỏng vấn kia, nhớ tới mình lúc đó lỡ miệng trả lời ——
[Ừ.]
Trả lời xong, anh ngước mắt hỏi Tô Thừa: “Phỏng vấn đăng rồi?”
Tô đặc trợ bị hỏi đến bối rối, kiểm tra ngày tháng một chút, báo cáo: “Vì chênh lệch múi giờ, chúng ta đang trên máy bay về nước, có lẽ bên đó đã đăng rồi.”
Chu Sơ Hành: “……”
Lấy thái độ hiện tại của Lương Kim Nhược, cô chắc chắn không biết rõ nội dung phỏng vấn.
Lương Kim Nhược: [Em cũng tiếp nhận cái đó, câu hỏi của chúng ta cũng giống nhau.”
Lương Kim Nhược: [Đổi ghi chú cho em, sửa thành Lương tổng.]
Chu Sơ Hành quét ngang qua, làm lơ tin phía sau, lực chú ý đặt toàn bộ vào tin nhắn phía trước.
Tô đặc trợ thỉnh thoảng liếc qua.
Nhìn ngón tay mảnh khảnh rõ ràng của sếp nhà mình cong lên, từng đốt ngón tay, thong thả mà có tiết tấu gõ xuống mặt bàn.
Anh ta có chút kinh hồn bạt vía.
“Có chuyện gì vậy, ông chủ?” Anh ta thử thăm dò hỏi.
“Đưa danh sách bán đấu giá cho tôi.” Chu Sơ Hành đột nhiên mở miệng, giọng nói thấp lạnh như nước.
Ngay từ ngày hôm qua, những thứ trên đó anh đã xem qua rồi.
Tô đặc trợ lần nữa đưa qua, liền thấy bàn tay biến đá thành vàng trong thương giới kia đang cầm cây bút, khoanh tròn rồi lại khoanh tròn trên danh sách.
“Những thứ tôi đánh dấu này.”
Đầu ngón tay Chu Sơ Hành dừng lại, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc gì: “Đều muốn.”
Tô đặc trợ nhận lại danh sách.
Vừa lướt nhìn qua, con mắt của anh ta sắp mù luôn.
Ảnh vật phẩm trên này còn có cái mà ngài chưa đánh dấu sao?
Anh ta thậm chí cảm thấy mình nên đi đăng bài lên mạng —— [Xin giúp đỡ, sếp kỷ luật đột nhiên bắt đầu tiêu tiền như rác là chuyện có chuyện gì vậy?]
Phía dưới có lẽ sẽ trả lời: [Chạy mau, công ty sắp phá sản rồi!]
Phá sản là không thể phá sản được rồi.
Trung Thế hiện giờ khổng lồ, hợp tác với nhà nước, trên toàn cầu cũng là số một số hai, nếu như thế mà còn phá sản, vậy có lẽ đã có khủng hoảng tài chính rồi.
Tô đặc trợ lại nhìn vào đánh dấu.
Nhìn thế nào, đều là muốn tặng cho phụ nữ —— muốn theo đuổi Lương tiểu thư?
–
“Lương tổng.”
Mẫn Ưu đã đăng ký xong tài khoản Weibo, hơn nữa đã tiến hành chứng thực: “Hiện tại cô có thể online đăng một bài lên Weibo rồi.”
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, lướt lướt tham khảo văn án của mấy đại lão, cảm thấy đều không phù hợp với mình.
“Đăng hình đi.”
Mình đẹp thế này, không để cho người khác nhìn thấy thì thật đáng tiếc.
Lương Kim Nhược bấm số điện thoại của Tô Ninh Dung: “Dung Dung, nhanh chóng qua đây chụp ảnh cho mình, phải cao cấp chút.”
Tô Ninh Dung: “Cái gì?”
Chờ đến khi cô ấy mang theo công cụ chụp ảnh của mình đến Lương Thị, bèn nhìn thấy cô bạn thân của mình đang ngồi trong văn phòng, ra hình ra dáng nữ cường nhân.
Tô Ninh Dung hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu muốn chụp cái gì?”
Tô Ninh Dung đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Theo tư thế hiện tại này của mình, phải có cảm giác người qua đường vô tình chụp, hiểu không?”
Tô Ninh Dung: “……”
Cậu vẫn ổn chứ?
Nói móc thì nói móc, cô ấy vẫn bật máy ảnh, chụp hành trăm tấm hình với các góc độ khác nhau, thỉnh thoảng nói: “Đổi tư thế khác.”
“Ánh sáng nơi này không tốt lắm……”
Mẫn Ưu giơ tấm hắt sáng: “Như vậy có được không?”
Tô Ninh Dung dựng ngón tay cái: “Được rồi, vô cùng hoàn hảo.”
Hoàn thành trong một tiếng, cô ấy ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm Mẫn Ưu đâu ra đấy, nhìn thấy bảng tên trên ngực viết thư ký.
“Cậu từ chỗ nào tóm được thư ký đấy, xuất sắc như vậy, 18 loại võ nghệ.”
“Nói thế nào đây.” Lương Kim Nhược đang nhàn nhã uống trà chiều, giận nói: “Đào từ trong phòng thư ký của Chu Sơ Hành.”
Tô Ninh Dung bừng tỉnh đại ngộ, “Hèn chi.”
Lương Kim Nhược: “Chính xác mà nói, là anh ấy đưa tới.”
Tô Ninh Dung tấm tắc nói: “Tốt thế, mình không tin anh ấy không có ý đồ với cậu.”
Nghe vậy, Lương Kim Nhược chống đầu, ánh chiều tà đỏ cam bên ngoài rơi trên hàng mi của cô, làn da mịn màng không tỳ vết.
“Chắc là có.”
Anh còn muốn kết hôn với cô đấy.
Mặc dù không nhất định là trong lòng anh thật sự muốn.
Lương Kim Nhược phất tay, “Cậu mau đưa ảnh chụp cho mình, mình muốn đăng Weibo.”
Tô Ninh Dung khinh bỉ, tức giận nói: “Cậu có biết, một bức ảnh như này, phải mất một tuần mới chỉnh sửa xong.”
Lương Kim Nhược nhướng mày: “Mình mà còn phải chỉnh?”
Tô Ninh Dung: “…… cũng phải, cậu không cần.”
Trong hàng trăm bức ảnh, ngoại trừ ánh sáng, Lương Kim Nhược cảm thấy bức mình cũng đẹp, cuối cùng chọn bức mình dựa trên ghế, quay mặt ra cửa sổ.
“Hôm nay trời tối rồi, chập tối ngày mai đăng.”
Tô Ninh Dung: “Vậy mà cậu còn lo lắng không yên phải truyền mình tới.”
Lương Kim Nhược: “Mình thưởng thức thêm mấy tiếng nữa, không được sao?”
“Được, cậu nói cái gì đều được, cậu là công chúa cậu định đoạt.” Tô Ninh Dung cạn lời.
–
Ban đêm London, bên trong nhà đấu giá Sotheby’s.
Lúc này cuộc đấu giá vẫn chưa chính thức bắt đầu, thỉnh thoảng có nhân sĩ tinh anh của các ngành nghề bước vào, Chu Sơ Hành khoan thai đến muộn.
Anh còn gặp được một vài người quen.
“Chu Sơ Hành?” Có một giọng nói lười biếng từ phía sau.
“Tần công tử.” Chu Sơ Hành nghiêng người, trầm tĩnh đáp.
Tần Tắc Sùng trong tay cầm một chiếc bật lửa, kiểu định chế, xoay xoay ở đầu ngón tay mảnh khảnh của anh ta, hiếm lạ nói: “Hiếm khi thấy cậu ở chỗ này.”
Phải biết rằng, vị này chính là trong mắt trong lòng đều là công việc.
Hội đấu giá gì đó, đối với anh mà nói là lãng phí thời gian.
Bên cạnh ồn ào náo nhiệt, nơi này yên tĩnh thanh nhàn.
“Cậu không phải cũng tới sao.” Chu Sơ Hành thong thả ung dung nói.
“Tôi đã sớm nhìn trúng món đồ lần này.” Tần Tắc Sùng nghịch bật lửa, sau một tiếng thanh âm thanh thúy, một ngọn lửa bùng lên: “Cậu chắc sẽ không đoạt với tôi chứ?”
Chu Sơ Hành khí định thần nhàn: “Vậy phải xem là cái gì rồi.”
Tần Tắc Sùng vốn chỉ là trêu chọc, lúc này thật sự nghi hoặc: “Tô Thừa, ông chủ cậu muốn mua cái gì, cậu biết không?”
Tô đặc trợ: “…… mua khá nhiều đó.”
“……”
“Chậc, không phải cậu sẽ đem những con số không dịch chuyển của lần đầu giá trước, bao hết toàn trường chứ?” Tần Tắc Sùng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Bọn họ quen biết nhiều năm, cũng là đối tác làm ăn.
Có thể món đồ đấu giá lần này đều không hề rẻ, một món ngàn vạn, một món mấy trăm triệu, nhiều hơn nữa thì là vô số trăm triệu.
Tần Tắc Sùng không cảm thấy cái tính cách kia của anh có thể nhường cho mình.
“Mấy món này đừng đoạt của tôi.” Anh ta báo trước.
Chu Sơ Hành liếc nhìn, trong mấy thứ đó không nằm trong danh sách mình đánh dấu, vì Lương Kim Nhược không thích loại phong cách khiêm tốn hướng nội này.
“Xem bản lĩnh của cậu.” Anh không nói thẳng.
Tần Tắc Sùng cà khịa: “Cậu mua trang sức, chắc không phải là để tặng cho người phụ nữ nào đó chứ? Chu tổng vô dục vô cầu cũng muốn hạ phàm rồi?”
Chu Sơ Hành không trả lời, mà nhạt giọng: “Cậu không phải?”
Tần Tắc Sùng trưng ra dáng vẻ quý công tử, nghiêm trang mở miệng: “Đương nhiên không phải, tôi là dỗ bà xã.”
Có gì hay mà kiêu ngạo chứ, tân hôn một năm còn đắc tội bà xã.
Chu Sơ Hành lười để ý tới anh ta.
Có điều, cách thức tương đồng có nghĩa là mình không chọn sai.
Cũng may Tần Tắc Dùng không biết ý tưởng trong lòng của anh.
Tô đặc trợ nghe hai người đàn ông bình thường nói về chuyện làm ăn hành chục tỷ, giờ đây trong buổi đấu giá bàn làm sao để dỗ người.
Ông chủ nhà mình tuy rằng không phải là dỗ bà xã.
Nhưng mà là bà xã tương lai nha.
–
Đêm nay ở nước ngoài không hề yên bình, Lương Kim Nhược ở trong nước đã xinh đẹp ngủ một giấc ngon.
Hôm nay như thường lệ là thời gian họp hội đồng quản trị tháng này của Lương Thị.
Lương Kim Nhược cầm cổ phần tiến vào Lương Thị, nhảy dù lên vị trí tổng giám đốc, kỳ thật vẫn chưa xuất hiện qua ở hội đồng quản trị, hôm nay không thể bỏ lỡ được.
Không ngờ trước cuộc họp, Lương Thanh Lộ cũng tới.
Mẫn Ưu ngó qua, “Lương Thanh Lộ tiểu thư hôm nay có lẽ hung hăng xông tới.”
Lương Kim Nhược ung dung bình tĩnh: “Cô ta hung hăng xông tới cũng vô dụng, trong tay chỉ có 1% cổ phần, không tạo được sóng gió gì.”
Trừ phi cô ta mua cổ phần của các tiểu cổ đông khác, hoặc là Lương Lập Thân lại cho cô ta.
Vế trước thì cô ta không có nhiều tiền thế, cũng không nghe được động tĩnh gì.
Vế sau, Lương Lập Thân không thể pha loãng cổ phần của mình, vì một đứa con gái của mối tình đầu mà mất đi quyền kiểm soát đối với Lương Thị.
“Vậy cũng phải.” Mẫn Ưu kinh ngạc, trước đó cô ấy đã điều tra qua Lương Thị, không ngờ hai ngày nay biến hóa lớn như thế: “Có điều có thể hôm nay sẽ phát ngôn bất lợi với cô.”
Lương Kim Nhược mỉm cười, “Cô ta không dám phách lối đâu.”
Dù sao cô ta vẫn không muốn hoàn toàn rời khỏi Lương Thị.
Lương Thanh Lộ nhìn thấy Lương Kim Nhược, lại nhìn thấy cô bước ra từ văn phòng vốn dĩ là của mình, bảng trên bên trên của mình đã bị gỡ bỏ.
Nghĩ nghĩ liền nghiến răng nghiến lợi.
“Kim Nhược, lần đầu em tham gia, có gì không hiểu có thể hỏi chị.” Trước mặt cổ đông trưởng bối, cô ta giả bộ dáng vẻ chị em tình thâm.
Lương Kim Nhược ngay cả ánh mắt đều lười ném cho cô ta.
Mà là Mẫn Ưu ở bên cạnh hỏi: “1% cũng có thể tham gia cuộc họp hội đồng quản trị?”
Lương Thanh Lộ nghiến chặt răng.
Nút thắt cổ phần này không qua được rồi.
“Cô cho rằng Chu tổng giúp cô lấy cổ phần là bởi vì đối với cô có tình cảm, là miễn phí sao?” Cô ta thôi giả vờ, hạ giọng: “Anh ấy nghĩ cũng không phải là tư tình, mà là việc công.”
Lương Kim Nhược nhìn cô ta một cách kỳ quái.
Đúng thật là không phải miễn phí, anh ấy thèm muốn cơ thể của cô.
Hơn nữa, anh đều trả lại hết cho cô những gì anh muốn lấy rồi, có liên quan gì đến việc công chứ.
Thấy cô không trả lời, trong lòng Lương Thanh Lộ ngờ vực, sao cô ta không hỏi vặn lại mình.
Lương Kim Nhược không tiếp lời, cô ta đành phải tự mình tiếp tục mở miệng: “Nghe nói cô ở Nguyệt Lan Loan mấy ngày, nhưng mà cô biết Chu tổng ghét cái gì nhất không?”
“Cô sống ở đó không cảm thấy mất giá sao?”
Lương Kim Nhược: “Cô có phải chưa tỉnh ngủ không?”
Lương Thanh Lộ: “Tôi tỉnh ngủ rồi!”
Cô ta định thần lại, thở dài nói: “Tôi tỉnh ngủ hay không cũng không sao, tôi thấy cô, e rằng còn chìm đắm trong tình yêu dối trá không tỉnh lại được.”
“Cô vẫn là xem thử phỏng vấn của anh ấy đi.”
Lương Thanh Lộ vẫn còn muốn nói tiếp gì đó, nhìn thấy Lương Lập Thân ở bên kia, lập tức chạy qua.
Chạy còn nhanh hơn cả thỏ, Lương Kim Nhược tặc lưỡi: “Nói năng mơ hồ, nửa ngày đều không biết trọng điểm ở đâu.”
Còn tình yêu dối trá.
Cho cái này vào phim truyền hình cẩu huyết đấy.
Mẫn Ưu nhắc nhở: “Mời cô xem phỏng vấn của Chu tổng.”
Lương Kim Nhược thẳng người, bắt đầu hứng thú” “Phỏng vấn đăng lên rồi sao? Tôi xem xem.”
Thời gian mà phóng viên đã nói lần trước cô vẫn nhớ, nhưng mà quá nhiều việc liền quên mất, hơn nữa cũng không biết thời gian cụ thể.
Mẫn Ưu cũng chưa kịp xem, lúc này còn nửa tiếng nữa mới đến cuộc họp, dư dả để xem phỏng vấn.
Cô ấy vừa tra, vừa nói.
“Phỏng vấn này đã lên hot search rồi, độ thảo luận rất lớn, không biết Chu tổng đã nói gì.”
Máy tính bảng được đặt trên bàn.
Cảnh mở đầu là ngoại cảnh cao ốc Trung Thế, quay giống như phim quảng cáo, một phút sau mới tiến vào văn phòng tổng tài ở tầng 18.
Rất nhanh, Chu Sơ Hành đã xuất hiện.
Lương Kim Nhược vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh anh làm việc, nghiêm túc, uy nghiêm, rồi lại tự phụ. So với anh sau khi tan làm, hiện tại người đàn ông trên màn hình quả thực ạnh lùng hơn.
“Đáp án của anh ấy không khác đáp án của tôi lắm.” Cô chống cằm, môi đỏ hé mở: “Mẫn Ưu, cô đi theo tôi, lựa chọn rất có triển vọng.”
Mẫn Ưu thầm nghĩ, Chu tổng là tự tin, ngài là tự tin mù quáng.
Đều khá tốt.
Rất nhanh, câu hỏi nghiêm túc kết thúc, đến một màn cuối cùng.
Video phỏng vấn đương nhiên chặn trước câu dò hỏi táo bạo có thể hay không của phóng viên, chỉ tả ra câu hỏi chính thức ——
“Ngài không thích kiểu người nào nhất?”
Câu hỏi của Chu Sơ Hành trái ngược với mình, Lương Kim Nhược ồ một tiếng.
Chỉ thấy người đàn ông trong màn hình khẽ nhíu hàng lông mày rậm, giống như bị khơi gợi hồi ức tồi tệ, giọng nói lãnh đạm y như phong cách công sở của anh.
“Tác tinh.”
Trước màn hình, Lương Kim Nhược xoa xoa tai.
Mẫn Ưu dè dặt: “Lương tổng, cô không tức giận?”
Lương Kim Nhược bình tĩnh nói: “Tôi tức giận làm gì, tô lại không phải là tác tinh.”
Mẫn Ưu:?
Tự định vị của ngài có phải có chỗ nào đó không đúng hay không.
Thấy vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của bé thư ký, Lương Kim Nhược cuối cùng nhận ra: “Chu Sơ Hành là nói tôi?”
Cẩu nam nhân còn muốn kết hôn với cô?