Chương 13: Ham muốn chiếm hữu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
– —————————-
Toàn bộ ánh mắt lại đồng thời nhìn về phía Lương Kim Nhược bên này.
Lương Kim Nhược đón lấy ánh mắt của lão phu nhân và Tô Nhạn, lồng ngực phập phồng, nghiêm túc nói: “Dì Nhạn, tạm thời con vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.”
Về nước mới được mấy ngày, vừa mới xử lý xong chuyện của Lương gia, thật sự chưa nghĩ tới. Tô Nhạn tốt với cô như vậy, cô không muốn gạt bà.
Cô dùng không phải là “không hề nghĩ”, mà là “chưa nghĩ tới”.
Tô Nhạn làm nữ chủ nhân của Chu gia nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên nghe ra ý tứ của cô, trong lòng thở dài.
Có điều cũng không phải hết cơ hội.
Nói không chừng nghĩ tới thì cảm thấy tốt đấy.
“Là dì quá nôn nóng rồi.” Bà vỗ vỗ tay Lương Kim Nhược.
Trong mắt thế hệ trước các bà, tuy nói cởi mở, nhưng vẫn cảm thấy đã ở chung một chỗ thậm chí đều đã ngủ cùng nhau, vẫn tốt nhất là kết hôn.
Lương Kim Nhược vội vàng nói: “Dì Nhạn, con sẽ cân nhắc ạ.”
Lão phu nhân một lúc sau mới phản ứng lại, “Có phải là do A Hành đối xử tệ với cháu không?”
Một đứa cháu dâu lớn tốt như thế của bà chạy mất rồi?
“Không có.” Lương Kim Nhược mỉm cười, hừ hừ nói: “Ngoại trừ trên miệng anh ấy hay nói mấy lời không dễ nghe ra, những cái khác đều ổn ạ.”
“……”
Đám Lâm Nhạn đều suýt nữa không nhịn nổi.
Sắc mặt Chu Sơ Hành bình tĩnh, như thể vừa rồi người bị từ chối không phải là mình, chỉ là ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua đảo lại trên người Lương Kim Nhược.
Tô Nhạn ngắt lời bỏ qua chủ đề kết hôn này, nhưng bầu không khí trên bàn ăn dù sao vẫn không hòa hợp cho lắm.
Ăn xong bữa tối, bà gọi Chu Sơ Hành qua.
“Mẹ, mọi người trò chuyện với Chiêu Chiêu trước đi.” Tô Nhạn dặn dò, “Con và A Hành nói chuyện một chút.
Người lớn vừa đi, Lâm Nhạc và Chu Linh Nghi liền thò qua: “Chị Chiêu Chiêu, chị thật sự không làm chị dâu của tụi em sao?”
Trước đó không lâu vẫn còn là Chị Kim Nhược, hiện giờ đã đổi thành chị Chiêu Chiêu rồi.
Lương Kim Nhược đang rót trà cho lão phu nhân, nghe vậy, cất lời: “Linh Nghi, chị nhớ là em đã có chị rồi rồi mà?”
Chu Yến Kinh hình như đã đính hôn được một năm rồi.
Chu Linh Nghi: “Chị dâu lại không ngại nhiều.”
Thêm một người bao lì xì tết của mình cũng sẽ tăng đấy.
Lâm Nhạc hỏi: “Chị thế mà từ chối anh họ! Chị không thích anh họ sao?”
Lương Kim Nhược tạm dừng, uống trà: “Chuyện của người lớn trẻ con đừng quản.”
Lâm Nhạc:?
Có còn thiên lý hay không?
Nếu trở thành chị dâu, vậy thì còn thế nào? Anh họ sao có thể nhịn được chứ?
Lương Kim Nhược tuy rằng nói đến nhẹ nhàng, nhưng suy nghĩ vẫn bay theo hướng trên lầu, cũng không biết dì Nhạn sẽ nói chuyện gì cùng Chu Sơ Hành.
–
Lương Kim Nhược đã sớm biết rằng mình và Chu Sơ Hành có hôn ước từ bé.
Cô và Chu Sơ Hành chênh nhau 5 tuổi, theo như cô nhớ, Thẩm Hướng Hoan liền cùng Tô Nhạn thường xuyên trêu chọc nhau, có thể thấy còn nhiều lần mà cô không nhớ.
Khi còn nhỏ cô không hiểu chuyện, cho rằng hôn ước từ bé chính là có thêm một anh trai chăm sóc mình, còn đi theo đuôi Ân Mặc gọi anh trai.
Sau này lớn hơn một chút, ngay cả đám bạn thân bên cạnh mình cũng biết về chuyện này.
Từ nhỏ Lương Kim Nhược đã được trăm ngàn sủng ái, không ai quản cô, cô cũng không biết tâm thái là gì, bắt đầu phớt lờ cái hôn ước từ bé này.
Thời kỳ thanh xuân phản nghịch, thậm chí cảm thấy mình không nên bị trói buộc.
Vả lại khi cô 15 tuổi, Chu Sơ Hành đã 20 tuổi, tiếp xúc với Trung Thế một khoảng thời gian.
Trong mắt Lương Kim Nhược lúc đó, một thiếu nữ xinh đẹp như mình, thế mà lại phải kết hôn với người lớn như vậy, cô mới không vui lòng.
Cho nên thời gian đó cô đã dốc hết sức dày vò Chu Sơ Hành.
Cái lỗ trên vành tai phải kia của anh chính là chứng cứ còn sót lại của lúc đó.
Đáng tiếc, thời kỳ phản nghịch còn chưa đi hết, trong nhà đã xảy ra chuyện.
Trong mắt người lớn thậm chí là người ngoài, bọn họ đã là cặp vợ chồng chưa cưới ván đã đóng thuyền, về sau khẳng định phải ở bên nhau.
Cố tình, Lương gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Hướng Hoan ra nước ngoài, còn mang theo cả Lương Kim Nhược, vị trí nữ chủ nhân Lương gia cũng rơi lên người Phương Lan Như, một người có thân phận bình thường.
Mà Chu gia trước sau như một, Chu Sơ Hành kế thừa sản nghiệp Chu gia, tiếp quản Trung Thế, trong vòng vài năm trở thành ác mộng của mọi người.
Không ai nhắc lại cái hôn ước hồi nhỏ nữa.
Cũng cơ bản không có ai đến trước mặt Chu Sơ Hành hỏi vị hôn thê bé nhỏ kia đâu.
Sau khi về nước, Lương Kim Nhược hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện kết hôn, trong mắt trong lòng cô đều lo giành lại những thứ thuộc về mình.
Hôm nay bị Tô Nhạn nhắc như thế, mới biết rằng, tình trạng hiện giờ của cô và Chu Sơ Hành không đúng.
Chỉ có điều, có những chuyện, rất khó quay lại.
–
Lão phu nhân không quản sự(*), Tô Nhạn ở nhà nói một là một.
(*)Quản sự: quản lý sự vụ; quản lý công việc nội bộ; quản lý việc trong nhà
Chu Sơ Hành làm con trai, dĩ nhiên không dám phản bác.
Bọn họ bước vào chính là thư phòng trước đây của cha Chu, một mặt tường bên trong đều là sách, có sách mới, cũng có sách cũ, trong số đó còn có thứ giá trị liên thành (cực kỳ quý giá).
Tô Nhạn chưa bao giờ hỏi việc của Trung Thế, nhưng Chu Sơ Hoành thỉnh thoảng sẽ kể cho bà biết.
Mẹ con hai người im lặng một lúc.
Chu Sơ Hành cụp mắt xuống, động tác thành thạo bắt đầu pha trà, một bộ lưu trình pha trà(*), đưa qua cho bà một tách: “Mẹ muốn nói cái gì.”
(*)Đầy đủ trình tự các bước trong quá trình pha trà như: tráng chén và ấm, cho trà, rửa trà, Rót nước, Gạt bỏ các lá trà nổi, Đậy nắp ấm và rót sôi, Chia chén, Rót trà ra chén tống, Chia trà, Dâng trà, Thưởng hương trà, Nếm trà (Nguồn: google)
Tô Nhạn uống một ngụm, trực tiếp mở miệng: “Con cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm trước vẫn không tính ổn định, bây giờ con cũng đã kiểm soát được toàn bộ Trung Thế rồi.”
“Chiêu Chiêu cũng trưởng thành rồi.”
“Lúc dì Thẩm của con qua đời, con cũng có mặt, chuyện mà chính con đã đáp ứng với bà ấy, mẹ hy vọng con chớ quên.”
“Huống hồ, mẹ vừa mới biết, các con bây giờ còn có thực tế tiếp xúc……” Nói tới đây, Tô Nhạn cũng kẹt một chút, hận sắt không thành thép.
Chu Sơ Hành mặt mày rũ xuống, nghe dạy bảo của mẹ.
“Dì Thẩm của con nếu như mà biết các con bây giờ, sợ là tức đến mức đội mồ sống dậy, con chăm sóc Chiêu Chiêu chính là như vậy hả?”
Tô Nhạn lại nhấp một ngụm trà, khỏi nói, trà nghệ(*) của con trai thật tốt.
(*)Trà nghệ: Là một khái niệm phụ trong khái niệm trà đạo, bao gồm tất cả các thao tác hoạt động lấy trà làm trung tâm. Hiểu đơn giản thì trà nghệ bao gồm nghệ thuật pha trà và thưởng trà.
Bà hỏi: “Miệng bị bịt rồi? Không thể nói chuyện được?”
Lòng bàn tay Chu Sơ Hành chạm đến nóng bỏng, “Vụ đó là ngoài ý muốn.”
Tô Nhạn cười lạnh: “Tiếp sau đó, mỗi lần con đi công tác, hôm qua hôm kia cũng là ngoài ý muốn?”
Chu Sơ Hành: “Không phải.”
“Nếu như Chiêu Chiêu không bằng lòng, mẹ sẽ không ép buộc con bé.” Tô Nhạn nói: “Mẹ đã là mẹ nuôi của con bé, thì sẽ để mắt đến một thanh niên tài tuấn(*), Bắc Kinh lớn như vậy, đàn ông tốt có rất nhiều.”
(*)Tài tuấn: tài giỏi và anh tuấn
Chu Sơ Hành nhăn mày.
Tô Nhạn xem đến muốn cười, “Làm sao, con có ý kiến?”
“Có.” Chu Sơ Hành ngược lại không giấu giếm, “Bọn họ đều không thích hợp.”
Trong lòng Tô Nhạn buồn cười.
Ham muốn chiếm hữu của chính mình đều sắp trào ra rồi, vậy mà vẫn chưa nhận ra cơ.
“Có ý kiến cũng vô ích.” Bà nói.
“Có ích.” Chu Sơ Hành cuối cùng cũng ngước mắt lên, tiếp xúc với ánh mắt của mẹ, giọng nói lành lạnh: “Con cảm thấy, vẫn là Chu gia thích hợp nhất.”
Tô Nhạn còn chưa uống xong ngụm trà, sặc luôn rồi.
Bà thật vất vả mới trụ vững được: “Con muốn chịu trách nhiệm, Chiêu Chiêu cũng không vui lòng, con cảm thấy thế nào đều vô ích, kết hôn không phải trò đùa.”
Hồi lâu, Chu Sơ Hành chậm rãi nói: “Con sẽ khiến cô ấy đồng ý.”
Tô Nhạn ừ một tiếng, mục đích đạt được: “Nếu như con không làm được, vậy thì các con từ nay về sau liền làm anh em chân chính, tác ra đi.”
Chu Sơ Hành đột nhiên mở miệng: “Con không có coi cô ấy là em gái.”
Trái lại trước kia, bây giờ đều là loại quan hệ này, sao có thể còn là em gái.
Tô Nhạn liếc anh hồi lâu, đau đầu: “Bỏ đi, chuyện của đám thanh niên các con, mẹ không quản nữa. Được rồi, con đi về trước đi.”
Chu Sơ Hành đặt tách trà xuống, lòng bàn tay đã nóng đỏ, như thể không cảm nhận được.
Động tĩnh xuống lầu của anh thu hút sự ánh nhìn của mọi người trong phòng khách.
Trong lòng Lương Kim Nhược tò mò, nhìn trong tay anh đang xách chiếc áo vest trước đó để lại trên lầu, đi tới hỏi: “Dì Nhạn và anh nói cái gì thế?”
“Không có gì.” Chu Sơ Hành đáp.
“Anh chính là không muốn nói cho em.” Lương Kim Nhược bĩu môi: “Có phải là giáo huấn anh không hả?”
Nhắc tới hai chữ này, thân hình Chu Sơ Hành đứng hình.
“Em muốn thấy anh bị giáo huấn như vậy?”
Lương Kim Nhược lùi lại một bước, mình có phải là cười trên nỗi đau của người khác quá rõ ràng rồi hay không, nguồn gốc chuyện này vẫn là do mình gây ra đấy.
Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, nào có.”
Chu Sơ Hành nhìn cô vài giây, “Là giáo huấn, còn nói chuyện khác nữa.”
Lương Kim Nhược không ngờ anh lại nhả ra nhanh như vậy: “Chuyện gì?”
Chu Sơ Hành đứng ở trong bóng tối hành lang, “Em qua đây chút.”
Lương Kim Nhược bán tín bán nghi mà bước những bước nhỏ qua.
Cô còn chưa đứng vững, người đàn ông trước mặt hơi hơi cong lưng, ghé sát tai cô, trầm thấp mở miệng: “Đêm về nói cho em biết.”
“……?”
Lương Kim Nhược: Anh chính là muốn doi(*) đi!
(*)DOI (viết tắt từ digital object identifier trong tiếng Anh, có nghĩa là “chỉ số xác định vật thể”) là một số xác định đường dẫn vĩnh cửu (permalink) cho một tập tin World Wide Web. Nếu địa chỉ mạng của tập tin thay đổi, người truy cập bằng DOI vẫn được đổi hướng tự động đến địa chỉ mới. Các nhà xuất bản cung cấp DOI đến một thư mục được quản lý tập trung và sử dụng địa chỉ thư mục này cộng với DOI thay cho địa chỉ mạng thông thường. Hệ thống DOI được hình thành bởi Hiệp hội các Nhà xuất bản Mỹ với sự cộng tác của Hãng Thúc đẩy Nghiên cứu Quốc gia của Hoa Kỳ (CNRI), và hiện nay được quản lý bởi Tổ chức DOI Quốc tế. Về mặt cơ bản, hệ thống DOI là một quy trình đổi hướng các trang mạng nhờ sự quản lý tập trung. (theo Wikipedia)
Lần trước cũng nói đêm nói, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Lương Kim Nhược nghe thấy tiếng bước chân phía trên cầu thang.
Cô đành phải giả vờ như không có chuyện gì, đáp: “Thôi được.”
Dù sao, hôm nay cô vốn dĩ chính là muốn cảm ơn anh.
Tô Nhạn đứng ở phía trên, nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của hai người.
Trong lòng cạn lời, quả đúng là người trẻ tuổi mà, vừa không hiểu tình tình ái ái lại muốn tình tình ái ái, gặp được thứ tốt nhất lại không nhận ra.
–
May mà, Lương Kim Nhược và Chu Sơ Hành rời khỏi cầu thang trước khi Tô Nhạn xuống lầu.
Tô Nhạn trở lại phòng khách, trước hết hỏi lão phu nhân vài câu, sau đó mới nói: “Chiêu Chiêu à, đã lâu không gặp như vậy, đêm nay con ngủ cùng dì Nhạn nhé.”
Nhỏ nhẹ(*).
(*)小样 (tiểu dạng): nhỏ nhẹ, không áp đặt
Lương Kim Nhược a một tiếng: “Dì Nhạn……”
To Nhạn biết rõ còn hỏi: “Sao thế?”
Bà nhìn dáng vẻ một mặt rối rắm của cô bé, càng buồn cười.
Lương Kim Nhược một bên rối rắm, bản thân nên bồi dì Nhạn, một bên lại rối rắm, đêm nay nói không chừng có thể nghe được bí mật lớn từ trong miệng của Chu Sơ Hành.
Cô liếc nhìn Chu Sơ Hành.
Chu Sơ Hành thay cô giải vây: “Mẹ……”
Tô Nhạn: “Không hỏi con.”
Rối rắm mất một lúc lâu, Lương Kim Nhược mới mở miệng: “Vậy đêm nay con ở đây.”
“Trông biểu tình đó của con.” Tô Nhạn nhéo nhéo mặt cô, làn da thật mềm, mịn màng: “Không cần bồi dì, trêu chọc con thôi.”
Bà quay sang Chu Sơ Hành: “Đưa Chiêu Chiêu về nhà an toàn.”
Lương Kim Nhược lặng lẽ nghĩ thầm, đêm nay lại là Nguyệt Lan Loan.
Chu Sơ Hành vâng một tiếng.
Còn đưa đến đâu, anh cũng không nói.
Khi rời khỏi nhà cũ, bên ngoài trời đã tối hẳn, trên bầu trời đêm đen kịt thấp thoáng có thể thấy mấy ngôi sao sáng.
Sáng nhật dĩ nhiên là mặt trăng.
Suốt dọc đường đều rất yên tĩnh.
Lương Kim Nhược cũng không biết mở lời thế nào, chỉ đành tán gẫu với Tô Ninh Dung.
Cô gái nhỏ này tối nay đi hẹn hò với vị hôn phu, còn có thời gian rảnh trả lời tin nhắn của cô: [Chiêu Chiêu, kết thúc sớm vậy hả?]
Lương Kim Nhược chán nản.
[Mình nói với Chu Sơ Hành rằng cậu coi thường anh ấy.]
Tô Ninh Dung: [Mình thật không có! Mình đang nói về cậu!]
Tốc độ đầu ngón tay của Lương Kim Nhược rất nhanh: [Còn chưa bắt đầu đâu.]
Tô Ninh Dung trả lời: [Mình đã nói, sao cậu có thể ngắn ngủn một hai tiếng đã kết thúc.]
Sao cảm giác đối thoại này lang hổ thế, Lương Kim Nhược vội chuyển chủ đề: [Cậu và vị hôn phu của cậu hẹn hò thế nào rồi?]
TÔ Ninh Dung: [Cũng không tồi nha, Tần Tông rất ga lăng.]
Lương Kim Nhược: [Anh ta có phải là gay không?]
Tô Ninh Dung: [Sao lại hỏi vậy?]
Lương Kim Nhược: [Từ đôi câu vài lời của cậu, cộng với lưu truyền, không gần nữ sắc, lại vô cùng ga lăng với phụ nữ, còn không quan tâm việc cậu muốn chụp hàng trăm hàng nghìn đàn ông khỏa thân……]
Lương Kim Nhược: [Cái này không phải rất giống sao?]
Tô Ninh Dung bị cô thuyết phục: [Hình như thật sự rất giống đấy!]
Lương Kim Nhược đưa ra gợi ý cho cô ấy: [Hai người các cậu bây giờ đang ngồi một chỗ, mình nghe nói có một cái rất hữu ích, cậu tải app xuống,đăng ký thử xem, hoặc là, sử dụng số của anh ta để đăng ký.]
Nhào vào tán dóc rồi, cô liền quên mất mình vẫn đang ngồi trong xe của Chu Sơ Hành.
Tô Ninh Dung: [Ok]
Sau đó cô không lên tiếng nữa.
Sau một phen đối thoại, đã đến Nguyệt Lan Loan rồi.
–
Có điều, đến trước biệt thự, bên ngoài có người.
Lương Kim Nhược nhìn kỹ hơn, là một người lạ: “Không phải là kẻ thù của anh chứ?”
Chu Sơ Hành liếc nhìn cô, “Nói không chừng là của em.”
“Em dịu dàng thế này, sao có thể đắc tội người ta.” Lương Kim Nhược mới không tin, hất cằm lên, nói với người bên kia: “Này! Lại đây!”
Đi tới là một nam sinh trẻ tuổi.
Cậu ta vừa tới gần xe, ánh mắt liền dán thẳng lên trên người Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược cân nhắc, cậu ta chắc không phải chính là Trịnh tiên sinh tặng hoa cho mình đó chứ? Đây là vẫn còn theo dõi nơi mình đang ở?
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Lương Kim Nhược cảnh giác mà dịch dịch lại gần Chu Sơ Hành.
Chu Sơ Hành:?
Anh nhìn ra bên ngoài, nhận ra điểm cùng trong tầm mắt đối phương, đóng cửa sổ xe lại một nửa: “Có chuyện gì?”
“Tiểu thư Lương Thanh Lộ bảo tôi mang cái này đến đây.” Đối phương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, “Bảo ngài ký tên lên đây.”
Hóa ra không phải là kẻ cuồng theo dõi nha.
Lương Kim Nhược yên tâm rồi, thò qua, “Thứ gì vậy?”
Chu Sơ Hành nói: “Giấy chuyển nhượng cổ phần Lương Thị.”
Anh đưa cho Lương Kim Nhược, “Của em.”
Lương Kim Nhược nhận lấy nó với một tiếng kinh ngạc ngờ vực, mượn ánh sáng trong xe, nhanh chóng lật lật.
Lương Thanh Lộ bên kia đã đóng dấu rồi, chỉ cần cô ký tên, những thứ này đều sẽ là của cô, cô còn tưởng rằng Lương Thanh Lộ muốn trì hoãn cơ.
Khóe mắt Lươn Kim Nhược ngắm vào Chu Sơ Hành, e rằng không phải bởi vì anh, không dám kéo dài.
Bằng không lấy tính cách của Lương Thanh Lộ, khẳng định không muốn đưa.
Thật ra, trước khi mẹ qua đời đã để lại cho cô 10% cổ phần, nhưng chuyện này chỉ có mấy người biết, chẳng hạn như Chu Sơ Hành.
Trước kia Thẩm Hướng Hoan đặt trọng tâm sự nghiệp ở giới giải trí, nhưng không có nghĩa là bà ngu dốt, tài sản khác của Lương gia bà chỉ có mấy căn nhà.
Nhưng Lương gia, bà lại có cổ phần.
Chẳng qua, đó là chuyện rất rất sớm, có lẽ, Lương Lập Thân đều quên chuyện này rồi.
Đây cũng là lý do tại sao điều kiện của Lương Kim Nhược là Lương Thanh Lộ rời khỏi Lương Thị, bởi vì cô không cần cái khác.
Nhưng hiện tại Chu Sơ Hành muốn thay cô lấy lại những thứ thuộc về cô, thứ mà mẹ để lại cho cô kia, Lương Kim Nhược không định để lộ.
Thép tốt phải sử dụng ở trên lưỡi dao.
Có lẽ ngày nào đó, sẽ có ích.
Lương Kim Nhược bẻ ngón tay tính tính, của mình cộng với của Lương Thanh Lộ đưa tới, cô hiện tại chắc là cũng được tính là đại cổ đông của Lương Thị nhỉ.
Nói không chừng ngày mai, Lương Thị sẽ đổi thành “Lương” của Lương Kim Nhược cô.
Mà không phải Lương của Lương Lập Thân.
Lương Kim Nhược vui rạo rực mà nghĩ.
Lại nghĩ đến chuyện kết hôn…… Thật ra, cô là chưa nghĩ tới, nhưng tối nay nhắc đến rồi, đối với cô mà nói, cũng không phải chuyện xấu.
Toàn bộ Bắc Kinh, không ai có thể so sánh được với Chu gia.
Cũng không ai nuôi nổi tính tình này của cô.
–
Trở lại Nguyệt Lan Loan, đống cúp trên bàn trà đều đã được sắp xếp ngay ngắn.
Cũng không biết dì giúp việc hứng thú thế nào, thậm chí còn xếp các bức tranh của cô lại với nhau theo phân loại, nhìn đều cảnh đẹp ý vui.
Chu Sơ Hành ném tây trang của mình lên sô pha, cởi cúc áo sơ mi.
Lương Kim Nhược thoáng nhìn, đặt giấy chuyển nhượng cổ phần xuống, ánh mắt vừa động, bên môi mỉm cười, ân cần nói: “Chu tổng, em giúp anh.”
Cô xoay người đối diện với anh, vừa bất động thanh sắc hỏi: “Cái lợi tức mà anh nói với em vào tối qua đó, vẫn chưa nói cho em biết đâu.”
Tuy rằng chẳng mang ý tốt, nhưng Chu Sơ Hành không từ chối.
Anh vân đạm phong khinh hỏi: “Em không đoán được?”
Lương Kim Nhược chưa từng giúp người khác như thế này, bị anh hỏi vặn như vậy, xuống tay không chú ý, vừa không cẩn thận đã làm đứt cúc áo.
Cúc áo chuẩn xác rơi vào trong váy cúp ngực của cô.
Lành lạnh.
Trong căn phòng yên lặng trong chớp mắt.
Lương Kim Nhược vô thức cúi đầu nhìn.
Chiếc váy cúp ngực hôm nay cô mặc có viền ren, tạo hình bông hoa, che đi một chút khe rãnh, cũng là vì vóc dáng gợi cảm của cô, chiếc cúc màu đen vừa hay mắc ở chỗ đó.
Lương Kim Nhược duỗi tay muốn lấy nó, nhưng ý thức được còn có một người đàn ông đang đứng trước mặt, lại rụt về, một chiếc cúc áo thôi mà.
Mi tâm Chu Sơ Hành giật giật, thân hình anh cao lớn, vừa nhìn liền có thể quét đến.
Ánh mắt anh sâu hơn: “Anh tự mình tới.”
“Là chất lượng quần áo của chính anh không tốt.” Lương Kim Nhược đúng lý hợp tình, một chút cũng không giả: “Sức lực của em yếu như vậy, không liên quan đến em.”
“Phải.”
Chu Sơ Hành nhàn nhạt nói: “Làm đồ ngủ của em đều không có vấn đề, hiện tại liền không được rồi.”
Lương Kim Nhược:……
Hình như cũng phải.
Lúc làm đổ ngủ của cô, có thể chịu đựng sức lực lợi hại hơn thế này nhiều mà có bị hư đâu.
“Là đồ ngủ của em lại không phải cái áo sơ mi này.”
Cô thu lại biểu tình trên gương mặt xinh đẹp, làm bộ chưa nghe thấy: “Anh đừng có mà chuyển đề tài, mau nói cho em biết.”
“Lợi tức chính là thứ trên tay em.” Chu Sơ Hành thuận miệng.
Lương Kim Nhược nhìn nhìn tay của mình, nhất thời nghĩ lệch, cô hắng hắng giọng nói: “Tại sao hai ngày nay anh trở nên như thế……”
Trở nên nói nhiều lời cợt nhả như thế.
Còn ám thị.
Chu Sơ Hành không ngờ lúc này mà cô có thể nghĩ đến phương diện kia, dừng động tác cởi cúc: “Cái anh nói là cổ phần.”
“……”
Hiểu lầm rồi.
Vành tai của Lương Kim Nhược không tránh khỏi lấm tấm một mảng hồng hồng, kéo dài đến sườn mặt, giống như má hồng tự nhiên.
Chu Sơ Hành hiếm khi thấy được, hai mắt nhìn nhiều hơn.
Anh híp híp mắt, giọng nói vẫn thanh trầm như cũ: “Cúc áo của anh.”
Đang nói, đầu ngón tay cong lại, khều khều kéo rải ren kết hoa dưa thừa trên váy cúp ngực của cô ra.
Lương Kim Nhược theo phản xạ che ngực lại.
Tay Chu Sơ Hành còn chưa thu lại, bị cô đè xuống, vốn chỉ là khều ren, bây giờ là trực tiếp chen vào giữa quần áo và nơi mềm mại.
Cúc áo còn bị ép vào trong.
Đầu cô có chút đoản mạch.
“Cúc áo của anh tự anh không thể tìm?”
Lời vừa nói ra, liền cảm giác không đúng ở đâu đấy.
Chu Sơ Hành vốn dĩ hôm nay không định làm gì, dù sao hồi tối vừa cự tuyệt hôn sự, nhưng cô câu dẫn trắng trợn thế này.
Cô hiếm khi chủ động như vậy, cũng rất hữu dụng.
Chu Sơ Hành cố gắng kiềm chế: “Anh có chuyện muốn bàn với em.”
Lương Kim Nhược mới không muốn bàn chuyện gì, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực, như câu hồn người, thanh âm cũng mê hoặc vạn phần.
“Bàn cái gì mà bàn, lấy cúc áo ra trước đi.”
“……”
Hồi lâu, yết hầu của người đàn ông trước mặt lăn lên lăn xuống, thuận thế ôm lấy cô, bàn tay to ấm áp đặt bên hông cô, vừa vặn chạm vào phần thiết kế khoét hở.
“Được.” Anh ở trên đỉnh đầu cô nói, “Em chớ hối hận.”