Chương 1
Có vẻ như đây đã là lần thứ ba Thiên Y đặt ra câu hỏi này, khuôn mặt cô vẫn còn nét hoang mang tột độ nhìn thẳng về phía tiểu thư nhà cô. Ánh nhìn như thể đang nhìn sinh vật lạ từ đâu đó rơi xuống chứ không phải tiểu thư mà cô từng biết.
Kiều Yên Yên, người đang chịu ánh nhìn không rõ là thiện hay ác đến từ người hầu thân cận bên cạnh mình. Cô đặt chén trà xuống, nở nụ cười tươi như không hề cảm thấy phiền bảo:
– Tôi đã nói là tôi vẫn ổn mà, nên đừng lo gì nữa, đi làm việc của cô đi, được chứ?
Biểu cảm của Thiên Y càng trở nên bất thường hơn, nhưng rồi cũng rời đi với tâm trạng hoài nghi. Sau khi Thiên Y rời đi, Kiều Yên Yên mới thở dài một cái đầy mệt mỏi rồi nằm sấp xuống bàn. Thật ra thì…chính cô còn cảm thấy bản thân mình có vấn đề, mà vấn đề này nằm ở chỗ. Thân xác này và linh hồn hiện tại, không phải một người.
Nghe vô lý nhỉ?? Ừ chính cô cũng cảm thấy nó vô lý vãi ra. Tự dưng mở mắt thấy mình đang ở nơi xó xỉnh nào đó, rồi lại còn nhìn đời trong cơ thể của ai đó không phải của mình.
Người nào không hoảng thì xin phép gọi bằng cụ.
Để nói tiếp về cái tình cảnh không biết nên khóc hay cười này thì phải quay về những ký ức còn tồn tại trong đầu Kiều Yên Yên, tất nhiên không phải thuộc về thế giới này.
…
Ngày hôm đó là một ngày không nắng, không mưa, bầu trời như bị một tấm màn đen bao phủ. Lê Huỳnh Gia Yến vốn đang bù đầu với đống bản vẽ gần sát deadline, thì chợt nhận ra…chiếc ngòi bút cuối cùng của cô đã hết sạch.
Tâm trạng đang sẵn không tốt, gặp thêm tình trạng này khiến Yến chỉ muốn xé luôn cái bản vẽ đang vẽ dở. Nhưng nghĩ tới những tháng ngày cơ cực sau này, cô lại thôi không làm thế.
Giờ thì hay rồi, lại phải đi mua ngòi tiếp, sáng giờ chả biết cô đã phá bao nhiêu cái hộp ngòi rồi nữa. Yến thở dài, rồi cũng nhấc mông vơ đại cái ví và cái điện thoại trên bàn rồi rời khỏi nhà.
Đường từ chỗ cô ở đến tiệm tạp hóa gần nhà cũng không quá xa, ít nhất là để Yến nhận ra rằng trời đang tối đen một cách bất thường, hình như sắp mưa rồi, phải đi nhanh rồi về thôi.
Yến bước nhanh vào tiệm tạp hóa, đi thẳng xuống cuối dãy một phát vơ hết chỗ ngòi bút cuối cùng. Chưa hết, cô lại tạt ngang chỗ bán nước, tiện tay vơ luôn chai nước cam cuối cùng, sau đó mới đi ra chỗ tính tiền.
Bà chủ tiệm vẫn như thường ngày, nhìn cô bằng cặp mắt mà mấy bà cô tóc mì hảo hảo hay dùng để đánh giá một ai đó. Bà ta nhìn đống đồ cô đặt trên bàn, rồi miễn cưỡng cho chúng vào bọc rồi bảo:
– 20 ngàn tất thảy, cà thẻ hay tiền mặt.
– Tiền mặt ạ.
Bà chủ tiệm lại tặc lưỡi chán ghét, bà ta bắt đầu nổi đóa lên khi nghe tiếng còi xe tải kêu inh ỏi ngoài đường. Yến thì chả quan tâm lắm vì cô đang bận đếm xấp tiền lẻ bị nhồi nhét trong bóp. Chuyện vẫn bình thường cho đến khi cô đưa tiền cho bà chủ.
– NÓ ĐÂM RỒI, ĐÂM VÀO RỒI.
ẦM…
Đó là một tiếng động rất lớn, tai Yến như ù đi, cơ thể cô bỗng nhiên nhói lên một cái đau điếng như bị thứ gì đó tông vào rồi cả ý thức cũng bị làm cho mất đi trong phút chốc. Trước khi cô bị kéo vào khoảng không đen tối không xác định, những gì cô thấy trước mắt là chiếc xe tải to lớn, những mảnh kính vỡ vụn giúp cô đoán được số phận của cái cửa tiệm ra sao, bên tai cô vẫn vang vảng tiếng la hét của mọi người.
Rồi nó mất dần…mất hẳn…
…
Và khi mở mắt dậy cô đã thấy bản thân mình ở đây, trong một căn phòng to gấp đôi căn hộ cô từng ở, ban đầu cô còn nghĩ bản thân mình bị bắt cóc hoặc xa hơn là do trí tưởng tượng phong phú trong lúc không được tỉnh táo của cô. Nhưng cho đến khi cô nhìn vào gương và phát hiện ra hình ảnh phản chiếu trong đó không phải bản thân cô.
Vâng, không phải là Lê Huỳnh Gia Yến với đôi mắt thâm quần và cặp kính dày cộm, mà là một cô gái với khuôn mặt đẹp ngút ngàn, mái tóc nâu sẫm và đôi mắt xanh trời tưởng chừng như chỉ có trong mấy bộ tiểu thuyết hư cấu mới có…
Khoan đã…tiểu thuyết hư cấu?? Hình như cô đã từng đọc một bộ tiểu thuyết nào đó có miêu tả về ngoại hình của một nhân vật hao hao thế này. Không, là giống y đúc mới đúng,
Trong đầu Yến bỗng chạy ra hàng loạt câu chữ, giống đến nỗi miệng Yến phải bật ra thành lời:
– “Trong đám đông ngoài kia, len lỏi qua những khe hở cùng cái nhón chân hết cỡ. Hàn Gia Y cuối cùng cũng có thể thấy “nữ minh tinh” trong lời đồn. Đúng như lời đồn à không…hơn cả lời đồn, cô ta sở hữu vẻ đẹp đúng là không phải ai cũng có thể sở hữu, đôi mắt xanh trời sắc sảo, chiếc mũi tuy hơi nhỏ nhưng lại cao và mảnh, mái tóc nâu dài gợn sóng và làn da trắng. Cô ta đẹp hơn những gì Hàn Gia Y tưởng, nhìn cô gái ấy cứ như tạc tượng vậy là tác phẩm của một nghệ nhân nào đó chứ không phải là người thật. Nhìn cô gái ấy nổi bật giữa đám đông, Hàn Gia Y không khỏi có chút ghen tị, nhưng nhớ lại những gì Dạ Thiên nói Hàn Gia Y cũng cảm thấy chút khí chất đó cũng không đáng kể. Dạ Thiên từng bảo, “nữ minh tinh” mà mọi người hay tung hô đồn đoán cũng chỉ là tiểu thư của một gia đình danh giá độ giàu có cũng không đáng kể. Đó là gia đình nhà họ Kiều, và vị tiểu thư ấy là Kiều Yên Yên.”