Chương 95
***
Tuyết vừa rơi, rơi liền nửa tháng, và rồi sau đấy trời trở lại trong xanh, thế mà tại thiền thất vẫn ám mùi thuốc nồng nặc.
Quân y ngồi trước giường thay thuốc cho Mục Trường Châu, vết thương vốn không sâu, tới hôm nay gần như đã khép miệng, lên da non đỏ ửng; quân y tiếp tục tháo dải băng che mắt chàng, cầm ngọn đèn tới chiếu trước mắt chàng.
Đôi đồng tử nhẹ nhàng rục rịch.
Quân y khấp khởi nói: “Tổng quản vốn cường tráng nên hồi phục rất nhanh, gần như khỏe hẳn rồi, mấy ngày qua độc đã được loại bỏ hoàn toàn, hai mắt rồi sẽ dần dần trở lại như cũ.”
Mục Trường Châu giơ tay lên, xoay mặt ra cửa.
Quân y biết chàng không muốn bị làm phiền, dặn dò mấy câu rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Thuấn Âm nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống mép giường, đưa chén trong tay đến bên môi chàng, dịu dàng nói: “Uống nào.”
Mục Trường Châu rất phối hợp, nhất là trong việc uống thuốc, chàng nghiêng người cúi đầu xuống, một tay nắm lấy tay nàng uống hết chén thuốc.
“Cần lau người rồi.” Thuấn Âm đã thạo việc chăm sóc chàng song chỉ mỗi việc lau người là vẫn còn xấu hổ, giọng bé lí nhí, nàng quay đầu ra cửa gọi Thắng Vũ.
Mục Trường Châu kéo tay nàng: “Không cần, đợi về rồi làm tiếp cũng được.”
Thuấn Âm nhìn chàng, chàng đã bình phục nhiều rồi, khuôn mặt không còn gầy gò xanh xao, đôi mắt mở to, nhưng do đã lâu không cạo râu khiến cằm lún phún trông phần kém sắc.
Nàng hỏi: “Chàng có thể quay về rồi hả?”
“Ừ, cũng không thể để nàng cứ ở trong chùa mãi được.” Mục Trường Châu quay đầu ra lệnh, “Chuẩn bị về phủ.”
Thắng Vũ vừa được gọi đến lập tức vâng dạ, xoay người đi chuẩn bị.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng tất bật mãi tới quá trưa, khi cả hai đến chùa thì thấy xe ngựa đang đậu bên ngoài, có vẻ hôm nay sẽ về phủ Quân tư rồi.
Hai người đi tới thiền thất, vừa đến ngoài sân thì lại thấy cửa sân mở rộng – ăn bữa cơm chay xong, người ở bên trong lần lượt đi ra, lại tiếp tục bận bịu.
Mục Trường Châu đã rửa mặt cạo râu, đầu đội quan phát, thay sang áo bào gấm dày dặn, cổ áo lật, thắt lưng buộc chặt, cũng không quấn băng che mắt, gương mặt trầm tĩnh, thoạt nhìn không khác ngày thường khi xưa.
Thuấn Âm khoác khăn lụa trùm qua vai, một tay đỡ cánh tay chàng, cầm lấy áo chùng do Thắng Vũ đem tới khoác cho chàng, nhưng vừa nâng tay lên đã nói: “Chàng cúi người xuống đi.”
Mục Trường Châu cười cười, ngoan ngoãn cúi đầu để nàng khoác áo lên vai, sau đó đưa tay cột thắt dây buộc.
Xong xuôi, Thuấn Âm cũng quay sang cầm lấy áo chùng cho mình, bấy giờ mới phát hiện Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đã tới, nàng chớp mắt, giả như chẳng thấy gì.
Hồ Bột nhi cười hề hề: “Biết trước thì thuộc hạ đã ghé thẳng phủ Quân tư báo cáo rồi.”
Mục Trường Châu nghe tiếng bèn quay đầu hỏi: “Tình hình trong thành thế nào rồi?”
“Công việc ở trị sở vẫn bình thường như cũ.” Trương Quân Phụng trả lời, “Nhưng Lục Thứ sử thì… hôm trước nghe bảo ông ấy muốn đến bái kiến, có lẽ là hôm nay.”
Khéo làm sao, một binh sĩ gác chùa chạy đến báo rằng Lục Thứ sử xin được cầu kiến.
Mục Trường Châu nghĩ ngợi: “Cho vào đi, ta muốn gặp riêng ông ấy.”
Thuấn Âm nhìn chàng, thấp giọng nhắc: “Chàng vẫn chưa khỏe hẳn đâu đấy.” Không những vậy, chàng còn từng bất hòa với quan viên Trung Nguyên, khiến Lục Điều mất thực quyền chức vụ, rồi mới không lâu trước đây còn bắt nhốt người ta…
Mục Trường Châu nghiêng mặt sang trấn an nàng: “Không sao.”
Lục Điều mặc quan bào đỏ tía đang từ xa đi tới, Thuấn Âm nghe chàng nói thế bèn đưa mắt nhìn người đến, cuối cùng chỉ đành dẫn Thắng Vũ lui xuống.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi cũng thức thời tránh mặt.
Khi Lục Điều đến thì phát hiện xung quanh không có ai ngoài Mục Trường Châu đứng một mình trong sân, ông lấy làm bất ngờ, nhìn ngó chàng một hồi, trước đó nghe các quan nói chàng bị thương, nhưng nay nhìn có vẻ đã khỏe lại rồi. Ông giơ tay hành lễ: “Quân… À không, phải gọi là Tổng quản rồi.”
Mục Trường Châu hỏi: “Lục Thứ sử có chuyện gì mà cần cầu kiến?”
Lục Điều đáp: “Trị sở truyền đi chiếu chỉ trong triều mới biết tân Tổng quản đã nhậm chức, thân là mệnh quan triều đình, dĩ nhiên tôi phải đến bái kiến.”
Mục Trường Châu nói: “Ông vốn không có quyền hành của Thứ sử, hà tất phải ra dáng là Thứ sử.”
Lục Điều cau mày, song vẫn nói: “Tuy tôi không có thực quyền nhưng dầu gì cũng là Thứ sử một châu do triều đình bổ nhiệm, ngày nào tôi vẫn còn ở đây thì ngày đó nơi này vẫn thuộc về lãnh thổ nước ta. Mà đã là triều thần thì nên làm chuyện cho xứng bề tôi, mà không nói gì lớn lao to tát, chỉ riêng việc Tổng quản lật đổ phủ Tổng quản cũ thì tôi cũng nên đến bái kiến.”
Đấy cũng là nguyên nhân dù bị tước thực quyền nhưng ông vẫn không rời Lương Châu, bởi lẽ ông đã phát hiện phủ Tổng quản cũ rục rịch ý đồ mưu phản.
Sắc mặt Mục Thường Châu vẫn điềm nhiên không đổi, tựa hồ nghe được một chuyện cực bình thường: “Được rồi, ông có thể tiếp tục làm Thứ sử, trong thành cũng có nhiều chuyện cần người lo liệu.”
Lục Điều ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì đã thấy chàng xoay người rời đi, bước chân chậm rãi, có vẻ như không muốn nói thêm.
Thuấn Âm vừa băng qua Phật đường vừa ngoái đầu trông, lòng lo ngai ngái. Trước kia chẳng thấy Lục Điều tiếp xúc trò chuyện với chàng bao giờ, nên không rõ lần này bọn họ sẽ nói gì.
“Phu nhân.” Một âm thanh khe khẽ cất tiếng gọi nàng.
Thuấn Âm suýt không phát giác, quay người mới thấy Lục Chính Niệm mặc váy chẽn nhạt màu đứng ngoài điện thờ La Hán, nàng bước tới hỏi: “Cô đi cùng phụ thân à?”
“Vâng.” Lục Chính Niệm quấn khăn trắng tuyết quanh cổ chắn gió, càng khiến cô nàng trông có vẻ rụt rè hơn.
Thuấn Âm toan mở lời, bỗng nhác thấy Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đang đi về phía sân, đoán có thể Mục Trường Châu đã trò chuyện xong, định vào dìu chàng thì lại thấy bọn họ đi chung với nhau, cuối cùng đành thôi.
Nàng xoay người lại, bắt gặp Lục Chính Niệm dán mắt nhìn chằm chằm Trương Quân Phụng, cũng không mấy ngạc nhiên.
Thuấn Âm ra hiệu cho Thắng Vũ rời đi trước, đoạn quay sang thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc cô nhìn trúng anh ta ở điểm nào vậy?”
Lục Chính Niệm dừng lại, mặt đỏ lựng: “Phu nhân sẽ chê cười mất.”
“Không sao, ở đây cũng không có người ngoài.” Thuấn Âm nói: “Nếu cô không muốn nói thì thôi.”
“Cũng không có gì, tôi… tôi không biết phải kể thế nào…” Mặt Lục Chính Niệm càng đỏ hơn, ấp úng một lúc lâu mới kể ra.
Năm xưa khi quan viên Trung Nguyên bị bắt, có một lần cô tình cờ theo cha tới trị sở, tận mắt chứng kiến mọi người bị áp giải dẫn đi khiến cô rất sợ hãi, lo rằng phụ thân nhà mình cũng sẽ bị bắt, thế là túm chặt tay áo phụ thân, người co rúm ró.
Bỗng có người đi ngang qua làm cô giật mình run bắn, chẳng ngờ người kia lại bước tới trước mặt cô, che khuất tầm nhìn. Cô ngẩng đầu, chỉ trông thấy bóng lưng gầy gò của một thiếu niên.
Lúc đó chỉ có mỗi một ấn tượng ấy, về sau mới hay hắn là Trương Quân Phụng tá sử Lương Châu, có thể nói là cánh tay đắc lực của Quân tư.
Không lâu sau, cô gặp phải một quan chức địa phương hất cằm khinh bỉ phụ thân, đúng lúc Trương Quân Phụng đi ngang qua và rõ ràng là hắn đã đi qua, nhưng lại quay lại chỉ để lễ phép chào hỏi phụ thân nàng. Sau chuyện đó, phụ thân cũng ít bị coi thường khinh bỉ hơn.
Cứ chuyện này tiếp chuyện kia, nàng cảm giác dường như người ấy không giống như mình nghĩ, trông vô thức để ý nhiều hơn. Thời gian dần trôi, cũng dần dà thay đổi cái nhìn…
Thuấn Âm nghe xong thì hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”
Lục Chính Niệm càng thẹn thùng: “Đã nói là khiến phu nhân chê cười mà.”
Thuấn Âm nhìn cô, nghĩ bụng cô nương tốt thế này thì Trương Quân Phụng quả là may mắn. Chợt nhớ tới việc mình từng tưởng lầm cô ấy thích Mục Trường Châu, bèn quay mặt đi, thấp giọng thì thầm.
Lục Chính Niệm không nghe rõ: “Phu nhân nói gì ạ?”
Thuấn Âm hoàn hồn, bảo: “Không có gì.”
Cách đó không xa, Mục Trường Châu đang đứng sau hai bụi cây.
Chàng đi rất chậm, khi khuất khỏi tầm nhìn của Lục Điều thì Hồ Bột nhi nhanh nhẹn chạy tới đỡ chàng đến chỗ này.
“Không đi nữa à?” Hồ Bột nhi đỡ tay chàng, thắc mắc hỏi.
Trương Quân Phụng nhìn về phía trước, trông thấy phu nhân và một cô gái đang đứng trước điện La Hán, ngó kĩ mới nhận ra là con gái của Lục Thứ sử, biết thính giác của Mục Trường Châu rất nhạy, hắn hạ giọng hỏi: “Có phải Quân tư… à không Tổng quản nghe được gì rồi không.” Hắn vẫn chưa quen đổi cách xưng hô.
Mục Trường Châu mở miệng: “Cô nương kia thích ngươi.”
Trương Quân Phụng ngây ra: “Ai? Thuộc hạ?”
Hồ Bột nhi trợn to mắt, nén giọng rít lên: “Quả nhiên nhà ngươi đã làm gì cô nương người ta!”
“Đừng nói linh tinh!” Trương Quân Phụng không tin, vươn cổ nhìn tới trước, “Thuộc hạ thật á?”
Nhìn cô nương kia một vài lần nữa, hắn dần thấy xấu hổ, nhưng cố tình tỏ vẻ hòng che giấu: “Cũng hợp lí thôi, ta đây đường đường là hậu duệ Trương thị hào môn Hà Tây, có người thích cũng chẳng lạ.”
Gió thoảng qua, Mục Trường Châu vẫn trông về hướng ấy, bất chợt bật cười.
Trương Quân Phụng nhìn theo nhưng chỉ thấy Thuấn Âm ngoảnh mặt đi, dường như lẩm bẩm gì đấy, tò mò hỏi: “Có gì à?”
“Không có gì.” Mục Trường Châu cất bước, Hồ Bột nhi vội vàng dìu chàng.
Lục Chính Niệm đỏ mặt ấp a ấp úng, chợt thấy Trương Quân Phụng đang tiến đến – lại còn đang nhìn mình, trước mặt hắn là Quân tư, à không, là Tổng quản mới đúng, thế là quáng quàng nhún người hành lễ nói: “Tôi… tôi đi tìm phụ thân đây.”
Thuấn Âm nhìn nàng đi vòng sang đầu bên kia, vừa xoay người lại thì thấy Mục Trường Châu đi tới.
Vừa lại gần, chàng gạt tay Hồ Bột nhi ra, chìa tay về phía nàng. Hồ Bột nhi thức thời lui xuống.
Thuấn Âm chớp mắt, đi đến đỡ chàng ra ngoài chùa.
Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Thắng Vũ vén rèm đứng đợi. Thuấn Âm dìu chàng lên xe, vừa ngồi xuống thì bị chàng nắm lấy bàn tay.
Mục Trường Châu hạ giọng hỏi: “Lúc nãy nàng nói câu cuối là gì vậy?”
Thuấn Âm ngạc nhiên, đoạn minh bạch: “Chàng nghe thấy à?” Nàng nhìn mắt chàng, lấy làm hồ nghi, “Nhỏ như thế mà chàng cũng nghe được hả?”
Mục Trường Châu mỉm cười: “Được chứ.”
Hai tai Thuấn Âm đỏ hoét, sau khi nghe Lục Chính Niệm kể chuyện xong, nàng đã khẽ lẩm nhẩm: Còn không bằng Mục Trường Châu…
Ai dè lại bị chàng nghe thấy.
Xe lăn bánh chuyển động khiến Mục Trường Châu lắc lư, cơ thể tiến lại gần nàng, bỗng chàng hạ giọng: “Ta vẫn muốn nghe nàng gọi ta là Nhị lang hơn.”
Thuấn Âm lườm chàng, ngoảnh mặt đi, dấm dẳn nói: “Là do thiếp tưởng chàng… Bớt xảo quyệt đi.”
Mục Trường Châu biết dừng đúng lúc, không nói thêm.
Ở bên ngoài, Hồ Bột nhi cưỡi ngựa đi song song, liên tục liếc người bên cạnh: “Không ngờ đấy.”
Trương Quân Phụng húng hắng hai tiếng.
Gần đến cổng đông thành thì có một binh sĩ cưỡi khoái mã chạy tới chặn trước xe, cao giọng báo: “Sứ giả Thổ Phiên đang ở ngoài thành xin được vào thành bái kiến Tổng quản, đã chờ hai canh giờ rồi!”
Toàn đội dừng lại, Thuấn Âm nhìn ra ngoài rồi nhìn sang người bên cạnh.
Mục Trường Châu im lặng một hồi, nói: “Gặp ngay tại đây.”
Thuấn Âm nhoài người ra khỏi xe: “Để thiếp đi.”
Mục Trường Châu giữ nàng lại: “Ta đi chung với nàng.”
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng thôi đùa cợt, lần lượt xuống ngựa chạy lên đầu tường, vừa nhìn xuống dưới vừa siết chặt đao.
Thực tế trước đó cả hai đã nghe báo cáo từ lính tuần rằng có sứ giả Thổ Phiên đi đường vòng tới đây. Bọn họ theo dõi chặt chẽ suốt dọc đường, lúc này đối phương mới đến dưới thành.
Tuyết đọng ngoài thành vẫn chưa tan, phủ một màu trắng xóa khắp mọi ngóc ngách, ngoại trừ con đường lầy lội chật hẹp do ngựa dẫm qua.
Một tiểu đội dừng trước cổng thành, kẻ nào kẻ nấy đều mặc áo lông thú, thắt lưng da thú, tóc tết bím và cùng đội mũ. Sứ giả dẫn đầu giơ quyền trượng lên, hét bằng tiếng Hán: “Hay tin Lương Châu có Tổng quản mới, chúng tôi đến đây bái kiến, xin phép được vào thành!”
Hồ Bột nhi hừ một tiếng rõ to, nhác thấy bóng dáng hai người sau lưng bèn tránh ra nhường đường.
Thuấn Âm dìu Mục Trường Châu đi lên đầu tường rồi buông tay chàng ra, khép vạt áo chùng, bước tới nhìn xuống dưới.
Sứ giả thấy nàng ra mặt thì ngạc nhiên, gương mặt thoáng vẻ nghi ngờ.
Hồ Bột nhi hét lớn: “Vào thành cái gì! Đã gặp Tổng quản phu nhân rồi đấy, có thể cút xéo!”
Sứ giả Thổ Phiên nâng tay hành lễ, cười gượng gạo: “Chúng tôi vẫn chưa được gặp Tổng quản, nay xin dâng cống phẩm, cũng cần bàn bạc về chiến sự lần trước.”
Hồ Bột nhi nổi điên mắng: “Nhà ngươi còn mặt mũi mà nhắc đến chuyện ấy hả!”
Thuấn Âm đã nghe rõ, ắt hẳn Tây Đột Quyết đã báo tin cho chúng nên chúng mới kéo đến hòng thăm dò tình hình hiện tại.
Xui xẻo thay thời gian qua tuyết rơi liên miên, bọn chúng lại dùng danh nghĩa bái kiến tân Tổng quản nên tới quá trễ, chí ít bây giờ khi đứng dưới tường lũy nhìn lên, Mục Trường Châu đã bình yên vô sự.
Vừa dứt suy nghĩ, Mục Trường Châu đã bước đến bên cạnh.
Nàng nghiêng đầu, chàng cụp mắt nhìn xuống bên dưới như thể thật sự có thể thấy rõ người đến.
Sử giả thấy chàng đột ngột xuất hiện thì sửng sốt ngạc nhiên, song nhanh chóng hớn hở, chắp tay hành lễ: “Chúng tôi xin phép được vào thành, tới trước mặt bái kiến Tổng quản.”
Thuấn Âm lạnh lùng nhìn, muốn đến trước mặt xem đối phương có hề hấn gì hay không mới là mục đích chính của bọn chúng.
“Không cần.” Mục Trường Châu bỗng nói, “Nếu đã đến chúc mừng thì ta cũng nên đáp lễ.” Đoạn chàng đưa tay ra sau, “Cung.”
Thuấn Âm ngỡ mình nghe nhầm, vừa ngơ ngác vừa ngoảnh mặt sang.
Binh sĩ sau lưng dâng trường cung lẫn ống tên.
Mục Trường Châu giương cung, cài mũi tên, đột ngột kéo căng dây, một mũi tên lao vụt đi, ghim thẳng xuống trước ngựa của sứ giả Thổ Phiên, ngựa giật mình nhấc bổng hai vó khiến người cưỡi suýt bổ nhào.
Bên dưới nháo nhào tán loạn, ai ai cũng hoảng hốt ngẩng phắt đầu lên.
Mục Trường Châu thu cung về, lạnh lùng nói: “Đem lễ đáp về báo tin đi.”
Đám người bên dưới im thin thít, lập tức thúc ngựa rời đi, sứ giả vừa đi vừa giơ cao quyền trượng như sợ rằng bản thân cũng sẽ bị trúng tên.
Mục Trường Châu trả lại cung tên cho binh sĩ.
Trương Quân Phụng ngớ người, Hồ Bột nhi há hốc chẳng hiểu chi.
Thuấn Âm nhìn chằm chằm mặt Mục Trường Châu, con ngươi chàng chuyển động, trong mắt có bóng đen của xưa kia và thấp thoáng tia sáng.
Nàng sực nhận ra một điều, mím chặt môi, quay ngoắt người bước xuống.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cũng hoàn hồn.
“Quân tư, không đúng, Tổng quản ngài…” Hồ Bột nhi nói, “Giấu kĩ quá đấy!” Làm gã hết mình chu đáo dìu chàng nữa chớ!
Trương Quân Phụng lẩm bẩm: “Hôm nay quả đúng là có nhiều bất ngờ nối tiếp nhau…”
Mục Trường Châu nhìn ra ngoài thành: “Tiếp tục theo dõi.” Đoạn chàng xoay người chạy xuống thành.
Xe ngựa đã mất hút, Thuấn Âm vừa đi xuống đã một mình ngồi xe trở về, chỉ để lại hai ba tùy tùng dắt ngựa ngơ ngác nhìn chàng.
Mục Trường Châu nhảy lên ngựa, quất roi đuổi theo.
Bên ngoài phủ Quân tư có người hầu đứng chờ đón chủ nhân về.
Hai ngày trước Xương Phong mới biết Quân tư chưa về là do đang trị thương ở chùa, nên khi thấy xe ngựa đến liền lật đật chạy tới đón. Xe dừng lại, Thuấn Âm vén rèm bước ra, đi thẳng vào phủ. Thắng Vũ theo sau, suýt không đuổi kịp bước chân nàng.
Xương Phong thấy chỉ có một mình nàng thì ngó dáo dác, không lâu sau, tiếng vó ngựa vang lên, hắn vội vàng tiến tới hành lễ: “Có vẻ Quân… Tổng quản đã khỏe lại rồi.”
“Ừ.”Mục Trường Châu đáp một tiếng, nhảy xuống ngựa, sải bước đi vào.
Hai chiếc đèn lồng lủng lẳng ở hành lang được thắp sáng, trong nhà chính cũng chuẩn bị lửa than ấm áp.
Thuấn Âm vào nhà, vừa cởi áo chùng thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Mục Trường Châu tiến lại gần nàng: “Giận rồi à?”
Thuấn Âm cau mày, xoay phắt người phớt lờ chàng.
Thắng Vũ bưng thau đồng đến ngoài cửa phòng, dè dặt bẩm: “Theo lời dặn của phu nhân, vừa về phủ nô tì đã chuẩn bị ngay nước nóng ngâm dược liệu.” Nàng đi vào đặt thau đồng lên bàn, lại nhìn hai người một cái rồi nhanh chân rời đi.
Thuấn Âm nghe được lời ấy thì càng tức tối, bản thân lo lắng cho vết thương của chàng đến vậy nà không ngờ chàng lại dối gạt mình.
Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nói: “Hóa ra lúc đó không phải chàng nghe được.” Mà là đọc được khẩu hình.
Mục Trường Châu tiến tới: “Lúc ấy ta chỉ thấy mờ mờ thôi.”
Đúng là thấy được khẩu hình của nàng, nhưng ban đầu thị giác còn chưa khôi phục hẳn, dần dà thích ứng, cho đến khi đứng trên đầu tường bắn tên mới nhìn rõ hoàn toàn.
Thuấn Âm bước lùi mấy bước, vẫn không thèm đoái hoài đến chàng. Bỗng tai phải bắt được tiếng động ở cửa, nàng liếc nhìn, Mục Trường Châu đã đóng cửa lại.
Chàng cởi áo chùng rồi lại tháo thắt lưng, trút bỏ áo ngoài, quay đầu đi đến trước bàn, nhúng ướt khăn trong thau rồi đặt vào tay nàng, cầm tay nàng đưa vào vạt áo: “Vẫn chưa khỏe hẳn, cần phải dùng thuốc tiếp.”
Thuấn Âm nhích lại gần, bàn tay cầm khăn đặt trước ngực chàng, cau mày nói: “Chàng lấy lại thị lực rồi còn gì, không cần thiếp nữa mà, có phải cố tình trêu thiếp không?”
Thấy nàng định rút tay về, Mục Trường Châu lập tức ấn chặt giữ lại, cúi đầu nói: “Không có nàng sao được, không có nàng thì ta đã không thể ở đây.”
Thuấn Âm lập tức trợn mắt nguýt chàng.
Con tim Mục Trường Châu chùng xuống, hạ giọng nói: “Lẽ nào ta khỏe trở lại không phải là chuyện tốt?”
Thuấn Âm xao động, cuối cùng nhìn vào trong vạt áo chàng, những vết sẹo chằng chịt bên dưới đập vào mắt nàng.
Chàng đã vượt qua bao phen cửa tử, nay có thể hồi phục đương nhiên là chuyện tốt.
Mục Trường Châu nắm tay nàng để cả hai gần nhau hơn, giọng cũng trầm hẳn: “Vậy nàng phạt ta đi?”
Vành tai Thuấn Âm tê rần, hơi thở của chàng lướt qua trán nàng khiến nhiệt độ tăng cao. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của chàng, con tim bỗng đập mạnh, dừng một lúc, bàn tay cầm khăn nhẹ nhàng lau người chàng.
Mục Trường Châu chợt cảm thấy lạnh, nàng đang vuốt ve những vết sẹo nơi ấy, khơi gợi cảm giác ngứa ngáy.
Chàng giữ tay nàng lại, không muốn nàng chạm vào nó. Nhưng Thuấn Âm vùng ra, lại áp tay vào, cầm khăn ấm lau từ ngực xuống hông rồi vòng ra sau lưng, tránh mấy vết thương mới chỉ vừa khép miệng. Cũng đã được nhiều ngày, nàng không cần nhìn cũng nhớ rõ vị trí, cơ thể sắp dán sát vào người chàng.
Tay nàng lại men dọc lên trên, tới bên cổ chàng, một cách chậm rãi, cánh tay vòng qua cổ.
Mục Trường Châu hơi giật mình, cúi đầu nhìn nàng đang ngước lên. Khuôn trăng lạnh lùng vương nỗi niềm hờn dỗi, nhưng đồng thời, đôi mắt nàng cũng tựa mặt nước êm đềm phẳng lặng ngày xuân.
Nàng mấp máy môi: Phạt chàng phải sống tốt.
Lồng ngực Mục Trường Châu thắt lại, nhìn nàng chằm chằm, giật lấy chiếc khăn trong tay nàng ném lên bàn, rồi bất thình lình ôm lấy nàng, cúi đầu xuống.
Cánh môi Thuấn Âm bị chàng ngậm lấy, cơ thể tức thì nóng lên, cánh tay còn lại duỗi ra sau bá cổ chàng.
Môi bị chàng cọ xát, bên cổ truyền đến cảm giác ấm áp. Chàng nhẹ nhàng ngậm lấy, đầu cúi xuống…
Than đỏ cháy tí tách càng khiến trong phòng nóng nực hơn, đến mức áo ngoài tuột xuống cũng chẳng một ai hay.
Mục Trường Châu ôm eo nàng đi mấy bước, ngồi phịch xuống giường, đưa tay ôm nàng.
Bên tai Thuấn Âm chỉ còn lại tiếng quần áo cọ sát, eo bị nắm chặt, chàng ngẩng đầu lên, ghé vào tai nàng thì thầm: “Lên đi.”
Như có ngọn lửa bùng cháy thắp lên, nàng thở hổn hển ngồi xuống, vừa được chàng giữ lấy thì lại lần nữa rơi xuống.
Thuấn Âm ôm siết cổ chàng, cảm nhận được hơi thở của chàng ngay ở con tim mình, nóng hổi và dồn dập cuốn nàng vào trạng thái không thở nổi.
Khúc dạo đầu bén lửa, nhen nhóm nỗi khát khao; chậm rãi tình sục sôi, thổi bùng cơn mê đắm.
Vì vừa mới bình phục nên Mục Trường Châu vẫn rất kiềm chế, nhưng tiếng thở dốc ngày một nặng nề chẳng thể lấn át, đột nhiên chàng rướn người ngậm vành tai nàng.
Thuấn Âm như đắm chìm trong đại dương mênh mông, tựa vào cổ chàng nhẹ nhàng hít thở. Nàng thoáng trông thấy một bóng đen lờ mờ phiêu diêu ở bên cạnh, ánh mắt xao động, hơi thở hỗn loạn.
Một lúc lâu sau nàng được bế lên, Mục Trường Châu ôm nàng vòng ra sau bình phong.
Tựa sóng thủy triều ập mạnh xô bờ, Thuấn Âm nằm trên nệm, áp sát ngực chàng, đưa tay sờ nhẹ những vết sẹo, tim đập nhanh như trống rộn.
Mục Trường Châu cố kìm nén nỗi niềm nhưng chẳng cách nào ngăn nổi khát khao cơ thể, vòng tay ôm lấy nàng một lúc một siết chặt.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, chàng bỗng buông tay, thở dốc thì thầm bên tai nàng: “Chuyện vẫn chưa kết thúc, chờ thêm một thời gian nữa…”
Đầu óc Thuấn Âm đã hoàn toàn trống rỗng, cơ thể bỗng nhẹ đi, nhận thấy chàng định rút ra thì suy nghĩ mới dần quay về, nhớ lại những lần trước chàng cũng làm như vậy.
Bất thình lình, nàng duỗi tay ôm chầm lấy chàng.
Mục Trường Châu bị kéo trở lại, chàng thở mạnh vào tai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Thuấn Âm chớp mắt, bàn tay vuốt ve vết sẹo trên lưng chàng, sờ dần tới trước ngực, nhỏ giọng tỉ tê: “Nhị lang…”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng, đáng giá ngàn câu nói.
Chưa bao giờ Mục Trường Châu thấy nàng như thế, con tim dưới lòng bàn tay nàng như bị thiêu cháy, lan khắp toàn thân, hầu kết di chuyển lên xuống, rồi bất thần chàng tiến lại gần hơn, ôm nàng thật chặt đến mức mất kiểm soát, ngậm môi nàng thì thầm: “Trừng phạt ta thêm lần nữa đi…”