Chương 92
***
Mục Trường Châu bị trói chặt trong phòng giam tối tăm ở ngục tù Lương Châu.
Thân trên trần trụi của chàng sưng tấy, trước ngực sau lưng đã không còn chỗ lành lặn, vết thương cũ chưa kịp đóng vảy thì lại chồng thêm chi chít những vết thương trầy da xước thịt, máu chảy xuống chân đông cứng thành vũng.
Roi vụt xuống, lính canh ngục cầm roi nâng mặt chàng lên, hằm hè quát: “Có chịu nhận không? Rốt cuộc ngươi có nhận tội không!”
Mục Trường Châu mệt nhoài chẳng còn sức cựa quậy, vầng trán giật giật, chẳng nhớ rõ đã hôn mê bao bận, mỗi lần ngất đi chàng cứ ngỡ mình đã chết, để rồi lại bị đánh thức bởi hình ảnh thủ cấp của cha anh do chính tay chàng chém, nhắc nhở chàng phải sống tiếp.
Chàng cố hé mi mắt, ngay sau đó khép lại. Không thể nhận tội, nếu nhận ắt sẽ bị giết ngay tại chỗ, chàng phải cầm cự, phải cố gắng sống sót.
Lính canh ngục thấy chàng vẫn một mực im lặng thì giận dữ ném roi đi, đã dùng hết sức mà vẫn không moi được lời từ chàng.
Chợt có vài người mặc nhuyễn giáp đi vào gọi lính canh ra, hạ giọng hỏi: “Tại sao hắn vẫn chưa chịu nhận tội? Hắn không chịu điểm chỉ thì bọn ta giải thích với triều đình kiểu gì, hắn ta là Tuyên phủ sứ đấy!”
“Tôi cũng hết cách rồi Đô đốc à.” Lính canh mệt mỏi thở không ra hơi, nhỏ giọng đáp, “Tưởng hắn là thư sinh yếu ớt mà ai ngờ lại cứng đầu tới vậy, sống chết không chịu mở miệng, các vị Đô đốc còn dặn không thể giết chết hắn…”
“Đồ điên! Hắn mà chết thì ai nhận tội hả?! Đợi hắn nhận tội xong, muốn giết cứ việc!”
“Để hắn nhận tội là có lợi cho hắn lắm rồi, cũng nhờ hắn là con nuôi, nếu là con ruột thì đã giết từ lâu! Không thể để người họ Mục sống sót, mấy thằng con nhà đó tập võ từ nhỏ, là mối họa tiềm ẩn!”
“Đồ vô dụng, đến một thằng đọc sách yếu ớt cũng không lo nổi!”
Mục Trường Châu gắng tập trung nghe chúng nói chuyện, quả nhiên không sai, chỉ cần nhận tội ắt sẽ bị giết.
Bất chợt có động tĩnh vang lên, hình như có rất nhiều người chạy vào ngục vội vàng la lớn: “Bẩm Đô đốc, người Trung Nguyên đến rồi!”
Mục Trường Châu lập tức mở mắt, nhịp thở dồn dập khiến vết thương roi quất ở ngực nứt toác, đau thấu tim gan thì chàng mới chắc chắn không phải đang mơ.
Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, lại có một nhóm người đi vào, không một lời giải thích cởi trói cho chàng, khoác cho chàng một chiếc áo rồi kéo thẳng ra ngoài.
Gió đêm thốc từng cơn, Mục Trường Châu bị tống lên xe tù, băng qua đường phố tối tăm trong thành, chàng thoáng nhìn về một góc đông thành.
Không biết đã bao nhiêu ngày rồi mà phủ Quận công vẫn còn bốc cháy, từ góc phố đến hẻm nhỏ ở đông thành la liệt xác người.
Bọn chúng thậm chí còn giết cả bá tánh xung quanh…
Xe tù dừng ngoài cổng đông thành, mấy quan viên ở đối diện hoảng hốt nhảy xuống ngựa chạy đến: “Tuyên phủ sứ…”
Mục Trường Châu không biết dáng vẻ của mình trông như thế nào mà lại khiến bọn họ chấn động tới thế, chỉ biết họ là quan viên được Trung Nguyên cử tới.
Người dẫn đầu nghiêm mặt cất tiếng: “Rốt cuộc có phải Tuyên phủ sứ đã giết cả nhà Quận công hay không, cần giao cho triều đình thẩm tra giải quyết. Hiện trong triều đang đàm phán với quân địch hai bên, Thánh thượng hạ lệnh cho các quan Lương Châu và Đô đốc các châu đồng lòng tăng cường phòng ngự đề phòng kẻ địch xâm lăng!”
Xung quanh nhất loạt đáp: “Rõ, cẩn tuân thánh dụ.”
Mục Trường Châu được đỡ ra khỏi xe tù, chuyển sang xe ngựa. Ngay khi vừa nằm xuống, chàng lập tức ngất lịm đi.
Trong mơ màng, chàng nghe lõm bõm được tiếng nói chuyện của các quan viên. Nghe bọn họ nói nhà họ Lệnh Hồ cũng bị điều động rời đi nhưng khi biết Lương Châu bị bao vây thì kéo quân trở về, trong đó Lệnh Hồ Thác được cử đi trước, một người một ngựa chạy tới Trung Nguyện cầu chi viện.
Trung Nguyên hay tin quân địch xâm lăng từ hai phía thì nhanh chóng dâng tấu lên triều đình.
Triều đình phản ứng rất nhanh, điều động quan viện ở các châu quận lân cận đến, vừa thu xếp đình chiến để đàm phán với quân địch vừa tiến vào Lương Châu, bấy giờ mới biết chuyện của phủ Quận công, và cũng nhờ thế mới đưa chàng ra khỏi đại lao.
Mục Trường Châu không biết mình đã ngủ bao lâu, cứ lúc tỉnh lúc mơ, không ngừng nghe thấy Quận công đang gọi chàng, đôi khi là Đại ca, và cũng có cả Tam lang và Tứ lang. Tất cả bọn họ đang nói với chàng rằng: “Nhị lang, phải sống tốt…”
Chốc chốc lại được đút mấy muống thuốc, dù chàng không còn sức mở mắt vẫn cố gắng nuốt xuống.
Vì chàng phải sống tốt, phủ Quận công chỉ còn lại mình chàng.
Mất những một tháng vết thương của chàng mới khá khẩm, cuối cùng khi vào được Trường An thì chàng cũng đã tỉnh táo.
Chàng không bị đưa đến Đại Lý Tự mà trái lại được dẫn vào một gian thiền điện ở trong cung.
Lúc Thánh thượng bước vào, chàng đã được các nội thị hầu hạ tẩy rửa thay y phục, ngồi ngay ngắn, song vẫn nhìn thấy vẻ mặt khiếp đảm của vị đế vương.
“Sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
Mặt Mục Trường Châu tái nhợt, người gầy xọp, hai mắt trũng sâu, chàng cúi đầu, giọng khàn khàn: “Xin bệ hạ thứ tội cho thần không thể hành lễ.”
“Giờ ngươi đã bị khép tội còn nặng hơn rồi!” Đế vương trẻ tuổi tuấn tú vốn luôn ôn tồn nay lại ngập phẫn nộ, “Trẫm đã nhận được thư của ngươi, đang định hạ chỉ thì xảy ra chuyện này! Dám cả gan ra tay với phủ Quận công lẫn Tuyên phủ sứ, Lương Châu đấy sao! Hà Tây đấy sao!”
Mục Trường Châu nói: “Sợ là bệ hạ không thể lật án cho thần.”
Đế vương khựng một lúc: “Nhân chứng toàn là người của chúng, không có lấy một ai khác.”
Lẽ dĩ nhiên thôi, bọn chúng còn diệt hết bách tính thành đông kia mà.
Mục Trường Châu nhắm nghiền hai mắt: “Không ngoài dự đoán.”
Thánh thượng đi lại hai bước, giọng điệu bất giác trở nên ngang hàng đồng lứa, không có khí chất của bậc đế vương: “Gần đây trong triều cũng có sóng gió, có kẻ dám động đến cả đại thần…” Y bỗng dừng lại, không nói nữa, chỉ nhìn chàng mà bảo, “Ta không thể để ngươi chịu oan khuất được, không thể để phủ Quận công cứ vậy biến mất.”
Mục Trường Châu biết suốt những năm qua Thánh thượng vẫn luôn tìm kiếm nhân tài. Không những tổ chức các kỳ thi cử hàng năm mà còn liên tục triển khai chế độ tuyển chọn(*), không ngừng chọn lọc người có thể sử dụng. Lúc Thánh thượng bổ nhiệm chàng trên điện ngự, thậm chí còn có cảm giác tiếc vì gặp nhau quá trễ.
(*) Tức là kỳ thi do hoàng đế lâm thời hạ chiếu tổ chức mà không theo chế độ thường niên.
Chàng cũng muốn nhậm chức trong triều chứ, đáng tiếc sự tình xảy ra trái với mong muốn, biến cố ập đến một cách đột ngột.
“Phải chăng bệ hạ nghi ngờ chuyện trong triều có liên quan tới Lương Châu?” Chàng chầm chậm hỏi.
Thánh thượng nói: “Đó cũng chỉ là phỏng đoán của ta.”
“Vậy bệ hạ định rửa oan cho thần thế nào, biểu dương công nghĩa cho phủ Quận công thế nào? Chả nhẽ lại xuất quân đi đánh Hà Tây?” Mục Trường Châu đã lấy lại bình tĩnh, “Trừ khi bệ hạ muốn tái diễn loạn Thiên Bảo(*), nếu thực sự có liên quan tới triều thần, chỉ sợ sự việc sẽ không dừng lại tại đây.”
(*) Loạn An Sử là cuộc biến loạn xảy ra giữa thời nhà Đường do An Lộc Sơn và Sử Tư Minh cầm đầu. Cả họ An và họ Sử đều xưng là Yên đế trong thời gian nổi dậy. Do xảy ra vào niên hiệu Thiên Bảo của Đường Huyền Tông, cuộc phản loạn này còn được gọi là loạn Thiên Bảo.
Thánh thượng lặng người trong khoảnh khắc, bản thân y cũng hiểu rõ điều ấy: “Hay là ngươi có tính toán khác?”
Mục Trường Châu cúi đầu: “Xin bệ hạ hãy định tội thần.”
Thánh thượng ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Chỉ như vậy thần mới có thể hoàn toàn rời khỏi Trung Nguyên, trà trộn vào bọn chúng.” Mục Trường Châu ngẩng đầu, “Bệ hạ không muốn loại bỏ phản tặc thật sự sao? Không muốn lấy lại mười bốn châu Hà Tây? Không muốn nhổ tận gốc mối họa trong triều?”
Thánh thượng sầm mặt không nói một lời.
Mục Trường Châu nhìn chằm chằm mặt đất, giọng lạnh lẽo: “Thần muốn.” Chàng nén cơn đau, nhấc vạt áo quỳ xuống, cúi rạp đầu, “Xin bệ hạ định tội.”
Thánh thượng đỡ bờ vai gầy của chàng: “Ngươi sẽ chết đấy!”
Mục Trường Châu ngẩng đầu lên: “Không, mạng của thần rất đáng quý, tuyệt đối không có chuyện đó.”
Phủ Quận công đã bảo vệ chàng, mạng sống của chàng đáng giá biết bao, sao có thể dễ dàng chết được.
***
Vòm trời tối đen, thành Trường An yên ả tựa cõi mơ.
Mục Trường Châu bước ra khỏi cổng thành từ trong mộng cảnh ấy, chàng mặc chiếc áo vải thô, vết thương chưa lành, tay đeo gông xiềng, bị hai lính canh ngục áp giải rời đô trong đêm.
Có người đang theo dõi chàng từ trên đầu tường, chàng ngoái nhìn, là đế vương khoác áo chùng, mắt nhìn chàng còn miệng nói gì đó với nội thị đi theo. Thấp thoáng thấy được khẩu hình, có vẻ đang nói: Đó là Tiến sĩ đầu tiên do trẫm bổ nhiệm đấy…
Mục Trường Châu ngoảnh mặt đi, chậm rãi bước vào màn đêm.
Trên bản tội trạng của chàng chỉ viết chính chàng xách thủ cấp của cha anh đi ra mà không trực tiếp định tội ác nghịch. Bởi lẽ nếu chỉ dựa vào lời khai bất lợi của người khác thì thực khó để buộc tội chàng, trừ phi chính chàng tự nhận tội, nên mới có bản tội trạng ấy.
Xử chàng sung quân trấn thủ biên cương, đợi đến tối khuya mới lên đường. Cũng nhờ đế vương nhân từ mà rất ít người Trường An biết được chuyện chàng bị tước công danh, đày ra biên ải.
Và lẽ dĩ nhiên, nơi bị đày đi chính là Lương Châu.
Sau nhiều tháng dài đằng đẵng, khi trở về, thành Lương Châu đã bị tàn phá nặng nề.
Nghe bảo lão Tổng quản bạo bệnh qua đời, các vị Đô đốc vờ chia buồn cúng tế như thật, phó cáo lên triều đình.
Chiến sự vẫn chưa kết thúc, Tây Đột Quyết và Thổ Phiên lấy cớ phát hiện Lương Châu có biến nên chạy đến quan sát tình hình, song sau lưng lại ngấm ngầm tấn công Lương Châu.
Khi Mục Trường Châu nghe người ta kể lại những chuyện này, chàng đang đứng trên đầu tường quan thành phía nam.
Là tội nhân bị đày ra biên ải, chàng sẽ bị đưa ra tiền tuyến làm lá chắn, bởi giờ đây cái chết không còn gì tiếc nuối. Ngoài kia chính là quân Thổ Phiên, còn bên cạnh là một đám quân nhân thô kệch, đang thủ thành bên bờ vực sinh tử mà vẫn còn tâm tư tán gẫu:
“Có nghe chuyện về phủ Quận công chưa? Hình như mất rồi.”
“Chưa nghe, tại sao lại mất?”
“Chịu, nghe bảo mấy người đồn thổi cũng mất rồi, hình như có người đã tàn sát cả nhà hay gì đó, phạm nhân bị bắt rồi, ôi chao, cái phủ kia cháy tới mấy ngày trời.”
“Ai mà ác thế!”
Bỗng có một giọng nói cắt ngang: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, bên trên đã dặn không được lan truyền chuyện của phủ Quận công, nếu không khắc chém đầu!”
Thế là mọi người ngoan ngoãn im lặng.
Mục Trường Châu siết cung trong tay, chăm chú theo dõi động thái của quân Thổ Phiên bên ngoài, khóe môi nhếch mép cười nhạt.
Chuyện ở phủ Quận công cứ thế trôi vào dĩ vãng, chẳng còn ai để ý.
Thánh thượng gửi tin chàng nhận tội bị đày về Hà Tây, hạ chỉ hậu táng cả nhà Quận công. Đám người kia đồng ý tắp lự, tỏ ra đau lòng trước tình cảnh của Quận công nhưng sự thật lại che trước đậy sau, cấm tiệt bất cứ ai nhắc đến.
Kết quả ra sao không quan trọng, miễn Thánh thượng không truy cứu người Hà Tây là được.
Về phần thằng con nuôi thư sinh yếu ớt kia, hắn ta đã thuận lợi gánh tội thay họ, đã thế còn bị đưa đến trước mắt, chứng tỏ ngay cả trong triều cũng muốn hắn chết, vậy còn ai thèm coi trọng nữa. Từ giờ chỉ cần ém nhẹm thì đương nhiên sẽ không còn người nào nhớ tới phủ Quận công.
“Này! Cậu thư sinh!” Bỗng có người vỗ cái độp vào vai chàng.
Mục Trường Châu quay đầu lại, một người đàn ông cao to phốp pháp, để râu quai nón ngồi xổm trước mặt chàng, khác với tội nhân sung quân như chàng, gã ta là người nhập ngũ chính thống.
“Nhìn ngươi gầy gò trắng trẻo thế này hẳn là thư sinh rồi, có biết viết chữ không?” Người đàn ông nọ cẩn thận lấy bút mực từ trong vạt áo ra, cười hềnh hệch, “Ta chôm nó từ trong lều lớn đấy, ngươi giúp ta viết thư gửi về nhà, lỡ mà có đánh nhau ta sẽ bảo vệ ngươi, thế nào?”
Mục Trường Châu nhìn gã rồi quét mắt nhìn những người xung quanh: “Không cần bảo vệ ta, ta có thể viết thư nhà giúp mọi người, cũng có thể viết tên mọi người lên áo, phòng khi chết nhặt xác lại chẳng biết họ tên.”
Những người xung quanh lập tức xúm tới, gã đàn ông ban nãy trợn mắt không tin: “Có chuyện tốt thế cơ à? Giúp không công hả?”
Mục Trường Châu nói: “Miễn là mọi người đồng tâm chống địch, ngăn cản giặc ngoại xâm, bảo vệ Lương Châu.”
Gã đàn ông *chậc* một tiếng: “Thế thì cần gì, ngươi không biết bây giờ Lương Châu loạn thế nào à? Một đám Đô đốc chen lại đây, nói chi đồng tâm chống địch, suốt ngày đấu tới đấu lui, ngay cả tiểu đội Lương Châu này của bọn ta cũng bị bọn họ xâu xé giành giật, tới họ còn không chống địch thì bọn ta chống cái gì!”
Mục Trường Châu cũng có nghe nói, dường như hội Đô đốc mấy châu kia rất sợ triều đình bổ nhiệm Tổng quản mới, liên tục dâng tấu đề nghị bắt tay chống giặc trước, còn tự đề cử Tổng Đô đốc quân sự nhưng thực chất lại ngấm ngầm tranh đấu.
Mà cũng hay, càng loạn càng không có ai để ý tới chàng, có thể để chàng lợi dụng lúc này tạo địa vị.
Chàng nói: “Dù là vậy, chẳng nhẽ không ai muốn thăng tiến nhờ công trạng à?”
Gã đàn ông hậm hực: “Ta muốn chứ, nhưng Bách phu trưởng(*) của bọn ta đâu tốt đẹp gì cho cam, đánh giặc thì sợ chết, mà có chút công lao là chiếm hết mình hắn, ai thèm bán mạng cho hắn!”
(*) Bách phu trưởng hay Bách nhân đội trưởng là người đứng đầu một “bách nhân đội”, nghĩa là đội gồm một trăm người.
Mục Trường Châu cất giọng sâu xa: “Nếu Bách phu trưởng kia hi sinh, ắt có thể đổi người mới.”
Gã đàn ông nọ đột ngột nhìn sang: “Thư sinh nhà ngươi lợi hại nha, ta còn tưởng ngươi là quân tử chứ!”
“Làm quân tử không thể cho ta thứ ta muốn,” Mục Trường Châu cười nhạt, “Muốn thứ gì thì phải tự tranh giành.”
Gã đàn ông nhe răng cười, “Ta xem thường ngươi rồi! Nói đi, ngươi có kế hoạch gì, ta nghe tất.”
Mục Trường Châu hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Hồ Bột nhi.”
“Được, sau này ngươi hãy theo ta.” Mục Trường Châu nhìn sang những người khác, “Mọi người cũng theo ta đi, chỉ khi bảo vệ được Lương Châu mới có tiền đồ.”
***
Hai tháng sau, vết thương của Mục Trường Châu đã hoàn toàn lành lặn, chính chàng cũng trở thành Bách phu trưởng.
Mới đầu là được đẩy lên làm Ngũ trưởng, Thập trưởng rồi cuối cùng thay thế Bách phu trưởng, nhờ hỗn loạn mà việc tiến thăng cũng nhanh chóng và thuận lợi.
Mọi người dần quen thân với chàng, không còn xem chàng là thư sinh nữa, nhất là khi chàng giương cung bắn tên, đủ khiến mọi người ngạc nhiên thán phục.
Hồ Bột nhi sắp sửa trở thành cánh tay đắc lực của chàng, có một lần lặng lẽ hỏi: “Nghe bên trên bảo ngươi là con nuôi của phủ Quận công, còn thi đỗ Tiến sĩ, làm sao ra nông nỗi này? Không phải bọn họ nói phủ Quận công mất rồi à?”
Mục Trường Châu đáp: “Về sau ít nói chuyện của ta đi.”
Hồ Bột nhi á khẩu, lẩm nhẩm: “Đỗ Tiến sĩ thì có gì mà không muốn nhắc tới chứ…”
Mọi thứ có vẻ diễn ra khá suôn sẻ, ngoại trừ việc hay choàng tỉnh giữa đêm sau cơn mơ.
Trong giấc mơ ấy là đêm dài đằng đẵng ở phủ Quận công, là thủ cấp của Quận công và các huynh đệ bị chặt xuống, mỗi lần bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm chăn mỏng chiếu rơm.
Trong lều trướng mọi người ngủ giường chung, do đó Hồ Bột nhi cũng bị đánh thức nhiều lần, có một đêm gã không nhịn được lay chàng dậy: “Sao ngươi cứ gặp ác mộng suốt thế hả, còn nói mớ huynh đệ phụ thân gì gì! Nếu có người muốn hại ngươi, tốt nhất là đợi ngươi ngủ say, ra tay cái một là xong!”
Mục Trường Châu mở mắt, trán ướt mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Nếu thấy ta nằm mơ nữa thì cứ hắt nước lạnh cho ta tỉnh đi.”
Hồ Bột nhi khó hiểu: “Tại sao?”
Mục Trường Châu nói: “Cứ việc nghe đi.”
Hồ Bột nhi đáp được.
Thế là từ đấy trên đầu giường có thêm một bát nước lạnh, hễ thấy chàng nằm mơ, Hồ Bột nhi lập tức tạt nước gọi chàng dậy. Cứ thế sau chục lần, tới lúc chàng mở mắt thì nghe thấy Hồ Bột nhi ngạc nhiên vui vẻ nói: “Lần này không thấy ngươi nằm mơ nữa!”
Nhưng ngược lại, một tay chàng đang ấn mạnh vào vai Hồ Bột nhi.
Nét hớn hở trên khuôn mặt của Hồ Bột nhi dần chuyển thành ngạc nhiên: “Ngươi đi ngủ cũng không thả lỏng à!”
Quả nhiên Mục Trường Châu đã không còn mơ về đêm đó nữa, mà trái lại chàng cảnh giác cao độ dù trong lúc ngủ. Chàng tuyệt đối không thể có điểm yếu hay khiếm khuyết nào, dù là một giấc mơ cũng phải xóa bằng được.
Chỉ khi xóa sạch quá khứ thì mới có thể đứng vững tại nơi này.
Thỉnh thoảng bắt gặp người khác lén lút nhắc đến phủ Quận công, chàng sẽ ép mình tiếp tục lắng nghe.
Rồi cuối cùng khi lần nữa nghe về cái chết của cả nhà, chàng đã có thể giả vờ thờ ơ, bàng quan như là người ngoài cuộc. Chỉ có lúc tắm, nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt xấu xí trên người, chàng mới nhớ về quá khứ đến mức ghê tởm ấy.
Nhưng không sao, so với chuyện phải làm thì những điều ấy có đáng gì.
***
Nửa năm trôi qua, quân địch hai bên vẫn ngoan cố quấy rối nhưng không còn tấn công trực tiếp, như thể chúng để mặc Đô đốc trong thành Lương Châu đấu đá nhau.
Ngày hôm ấy, lần đầu tiên Mục Trường Châu dẫn mười mấy người ra ngoài đi tuần, cố ý vòng một vòng lớn đi về phía Tây.
Chàng đã nghe tin có một đội khác đang chống cự ở lân cận.
Quả nhiên không lâu sau, hội của chàng bắt gặp mấy người cưỡi ngựa đến, dẫn đầu là một thiếu niên gầy gò mặc quân trang.
Mục Trường Châu dặn Hồ Bột nhi dẫn những người khác chờ phía sau, bản thân tiến lên một mình.
Đối phương thấy chàng thì dừng lại: “Anh còn sống à?” Là Trương Quân Phụng của hào tộc Trương thị Hà Tây, “Ta tưởng anh cũng chết rồi.”
“Không những chưa chết mà còn sống rất tốt.” Mục Trường Châu đáp.
Ngày ngày sống trong doanh trại, cần mẫn luyện binh tập võ, ăn nhiều mấy chén cơm, chàng nhất định phải sống khỏe mạnh.
Trương Quân Phụng ra dấu cho những người khác lùi về sau, còn mình nhảy xuống ngựa bước tới: “Lúc ấy Trương gia đã bị điều động rời đi, rốt cuộc đã có chuyện gì với phủ Quận công vậy? Ta biết anh đã về, tính ghé phủ chúc mừng anh đỗ đạt, tại sao lại ra nông nỗi này?”
Hắn là một trong số ít con cháu xuất thân từ thế gia bản địa có giao tình với Mục Trường Châu, Mục Trường Châu không trả lời mà hỏi: “Bây giờ cậu đang đi theo ai?”
Trương Quân Phụng hừ lạnh: “Theo cái gì mà theo, giờ đang rất loạn, ai thắng làm vua, để coi tới cuối ai sẽ là Tổng quản.”
“Vậy sao không làm việc cho ta?”
Trương Quân Phụng ngẩn người: “Anh có ý gì?”
Mục Trường Châu nói: “Tình hình rối ren như vậy mà người nhà họ Trương không có hành động gì à? Nghe nói lúc này Trương gia cũng đã bị bắt, đi theo ta có thể chấn hưng Trương gia, vừa có thể lấy lại quyền lực, tại sao không?”
Trương Quân Phụng ngạc nhiên, quan sát chàng nói: “Anh thay đổi nhiều rồi.”
Người đối diện mặc quân phục vải đen đơn giản, da ngăm đi nhiều và cũng khỏe khoắn hơn, khó bề nhận ra.
Mục Trường Châu chỉ hỏi: “Thế nào?”
Trương Quân Phụng do dự, ngay sau đó chắp tay với chàng: “Họ Trương nhà ta cũng không muốn bọn chúng thâu tóm Hà Tây…”
Thông tin chi tiết về tất cả các Đô đốc cũng như tướng lĩnh các châu khác đang tập trung tại Lương Châu được Trương Quân Phụng sắp xếp lại, viết ra trên những tờ giấy đay, đưa đến trước mắt chàng.
Mục Trường Châu ngồi bên đống lửa trong doanh trại, đọc một tờ lại đốt một tờ, cho tới khi đã ghi nhớ tất thảy.
Tổng Đô đốc mà bọn chúng tiến cử đã bị giết từ lâu, một vài người trong số chúng cũng đã bỏ mạng trong cuộc đấu đá nội bộ.
Đúng là hời cho chúng khi có thể chết dễ dàng như vậy.
Mục Trường Châu đứng dậy, nhìn doanh trại với quân kỷ lỏng lẻo trước mặt, nhấc chân đi ra ngoài, ngoắt tay gọi Hồ Bột nhi đang đứng chờ ở cửa.
Hồ Bột nhi cùng những người sẵn lòng theo chàng đang đợi bên ngoài, nhân lúc đêm buông mà đi theo chàng.
Trong vùng hoang dã giữa đêm hôm khuya khoắt, có hai đội quân đang đối đầu giao tranh khốc liệt. Một bên với lực lượng ít ỏi dường như bị đối phương áp đảo, sắp đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt.
Dựa theo tin tức do Trương Quân Phụng cung cấp, Mục Trường Châu dẫn người mai phục ở lân cận, chờ mãi đến lúc bên ít người gần kiệt sức thì vẫy tay ra hiệu cho tất cả xông lên.
Phục binh không ngờ bọn chúng còn có chi viện, trong cơn hốt hoảng vứt bỏ vũ khí tháo chạy.
Tướng lĩnh dẫn đầu đội quân được cứu là một người đàn ông trung niên, thân hình cường tráng, theo bên cạnh là một người phụ nữ trung niên, họ là một cặp vợ chồng.
Khi được hỏi là người nào, Mục Trường Châu bước tới, chắp tay hành quân lễ với hai người: “Bách phu trưởng Mục Trường Châu.”
Người đàn ông trung niên lấy làm ngạc nhiên: “Mục Trường Châu? Ngươi là…”
Người phụ nữ đứng tuổi cạnh ông cũng đổi sắc, kinh hãi nhìn chàng: “Ngươi đã là Bách phu trưởng?”
Mục Trường Châu ngẩng đầu: “Vâng, tôi chính là Mục Trường Châu, con nuôi của phủ Quận công.” Giọng chàng thờ ơ như thể đang nói đến người khác chẳng phải mình.
Hai vợ chồng nhìn nhau, người đàn ông khó hiểu hỏi: “Ngươi biết ta là ai? Vì sao lại tới cứu bọn ta?”
“Tôi đã không còn đường để đi, mạo muội dẫn người tới xin được đầu quân. Từ lâu đã nghe về đại danh của tướng quân Lương Thông Phù, so với các Đô đốc khác, Lương tướng quân mới là người đáng để nương nhờ nhất.”
Gã đàn ông bán tín bán nghi: “Sao lại nói thế?”
Mục Trường Châu cười: “Binh mã của tướng quân khỏe mạnh, lại vốn là tướng Lương Châu, xứng đáng làm Tổng quản.” Chàng chắp tay vái lạy hai người, “Bái kiến Tổng quản và Tổng quản phu nhân.”
Lông mày của người đàn ông giãn ra, người vợ đứng cạnh ông ta thậm chí còn phấn khích hơn, bà ta lập tức nhoẻn miệng cười, không kìm nén được vẻ hớn hở trên mặt.
Tướng lĩnh Lương Châu Lương Thông Phù, vợ Lưu thị. Mục Trường Châu mỉm cười quan sát hai người đối diện, một tướng lĩnh lập nghiệp nhờ binh mã của nhà vợ, hai vợ chồng đều ưa quyền thế nhưng không có tài, huống hồ còn bệnh nặng không con không cái, chính là lựa chọn tốt nhất để đầu quân.
Mà quan trọng hơn hết, ông ta chính là tướng lĩnh thân tín đã theo lão Tổng quản nhiều năm. Quận công đã nói tin tức bị tướng lĩnh thân tín của lão Tổng quản tiết lộ.
Đó là thông tin cuối cùng Quận công để lại cho chàng. Chính hai kẻ trước mặt đã phản bội sự tin tưởng của lão Tổng quản, bán đứng người của phủ Quận công.
“Hầy, xem ra đúng là cậu hết đường rồi, vậy cứ giữ lại xem thế nào.” Lưu thị mở miệng, có lẽ vì tiếng xưng hô Tổng quản phu nhân mà bà ta vẫn còn phấn khích, song ánh mắt nhìn chàng như nhìn một con chó săn.
“Đa tạ Tổng quản phu nhân.” Mục Trường Châu cúi đầu, cảm thấy bọn họ chính là cái thang mục nát để chàng leo lên.
Trước khi có thể hoàn toàn tự lập, cần phải có người đứng trước mặt chàng và giành lấy vị trí Tổng quản thay chàng. Chàng có thể kiên nhẫn để mình cắm sâu vào Hà Tây, từng bước giành lấy quyền lực.
Tình hình rối ren kéo dài một năm trời, liên tục có Đô đốc hoặc tướng lĩnh bị giết, không chết trong chiến tranh thì cũng là bị thuộc hạ giết chết, song tất cả đều được quy thành hi sinh chống địch, lừa gạt triều đình.
Mục Trường Châu giúp Lương Thông Phù xung phong chiến trận, vạch mưu tính kế, từng bước loại bỏ những kẻ đối lập muốn tranh giành vị trí Tổng quản, mà bản thân cũng từ từ leo cao, ngồi vào ghế phó tướng.
Thời gian dần trôi, họ càng cảm nếm được nhiều vị ngọt thì càng bắt đầu không thể thiếu chàng.
Cho đến một mùa đông giá rét, Hồ Bột nhi hồ hởi chạy tới nói với chàng: “Nghe tin gì chưa? Mấy Đô đốc còn lại đã đầu hàng rồi, xem ra chúng ta đã chọn đúng phe, sắp có Lương Tổng quản rồi đấy, nhất định ngài cũng sẽ thăng chức theo!”
Mục Trường Châu đứng trước doanh trại, nói với gã: “Đến lúc đó ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm phiên đầu.”
Hồ Bột nhi cứng mặt: “Sao chỉ là phiên đầu thôi vậy?”
Mục Trường Châu mỉm cười: “Ngươi không có chống lưng, đi theo ta dễ bị nhắm vào, cho nên làm phiên đầu là ổn thỏa nhất, nhưng thực tế ta sẽ để ngươi thống lĩnh một doanh kỵ binh.”
Hai mắt Hồ Bột nhi bừng sáng: “Vậy cứ quyết thế đi!”
Quả nhiên các Đô đốc đã đầu hàng, tướng lĩnh còn lại cũng lần lượt quy thuận.
Ngọn lửa tham vọng bấy lâu nay ở Lương Châu cuối cùng cũng tắt ngấm.
Ban đêm, Mục Trường Châu dẫn theo mấy người đến nghĩa địa ở ngoài vùng hoang, đào mấy ngôi mộ đã cao cỏ.
Thánh thượng hạ chỉ muốn hậu táng phủ Quận công, nhưng nhóm người kia chiếu lệ từ chối cho quan viên Trung Nguyên đến kiểm tra với lý do chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, cứ thế tùy tiện chôn cất ở đây.
Mục Trường Châu lặng lẽ dời mộ phần, ngạc nhiên thay lòng chàng không còn bốc lửa giận.
Ngày hôm sau, Hà Tây bắt đầu được gột rửa dưới sự chỉ huy của chàng.
Những kẻ bại trận, những kẻ bị bắt, bại tướng, phó Đô đốc, Đô đốc và quan viên cũ Lương Châu bị dẫn đến trước mặt, đao hạ xuống, đầu bêu thị chúng.
Giận dữ cũng chẳng ích gì, chỉ khi tiễn chúng về trời mới có thể trả nợ máu.
Trong đội quân đứng ngoài bãi sân, dường như thấp thoáng bóng dáng của Lệnh Hồ Thác.
Mục Trường Châu đưa mắt nhìn, Lệnh Hồ Thác đứng sau một nhóm binh sĩ, nhìn máu tươi chảy trên mặt đất rồi ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt hằn rõ vẻ khinh thường.
Trương Quân Phụng đứng sau lưng chàng, hạ giọng nói: “Dòng tộc Lệnh Hồ cũng chỉ còn lại một mình hắn ta, tại sao không thu phục luôn?”
Mục Trường Châu nheo mắt: “Bọn ta không quen thân, hắn sẽ không dễ dàng tin ta, chưa kể tính cách quá ngay thẳng, ngươi biết đấy, cứng quá dễ gãy. Sau này không cần để ý tới hắn nữa, ta muốn giữ hắn lại làm quân cờ.”
Trương Quân Phụng nói: “Nhưng hắn đã bất mãn với ngài.”
“Càng bất mãn càng tốt.”
Là người xuất thân từ gia tộc Lệnh Hồ như hắn, ở Lương Châu đầy rẫy kẻ thù này, càng bất mãn với mình thì mới càng có cơ hội sống.
Chí ít lúc đó hắn đã kịp thời dẫn quan viên Trung Nguyên tới, coi như cứu mình một lần, nên vào lúc cần thiết chàng cũng sẽ giữ cho hắn một mạng.
“Ngài định dùng hắn thế nào?” Trương Quân Phụng hỏi.
Mục Trường Châu không đáp mà chỉ nhìn ra xa, lạnh lùng nói: “Hắn là người giống Quận công nhất, cũng giống Đại ca của ta nhất…”
Lại hơn nửa năm trôi qua, Trung Nguyên tới hạ chị, bởi vì Đô đốc các châu cùng dâng tấu tiến cử nên cuối cùng triều đình cũng bổ nhiệm Lương Thông Phù làm tân Tổng quản, cáo phong Lưu thị là Quận phu nhân.
Gần như cùng lúc ấy, quân địch ở hai bên hoàn toàn rút lui, thậm chí những đợt quấy rối nhỏ cũng biến mất.
Mục Trường Châu phát giác có gì đó không ổn, trong biến cố ấy, có lẽ không chỉ có thù trong mà còn có cả giặc ngoài…
Phủ Tổng quản bắt đầu mở rộng xây thêm, vô cùng xa hoa.
Lần đầu tiên chàng được triệu vào phủ một mình.
Lưu thị cầm một mảnh lụa, cười khó hiểu: “Khó khăn lắm mới lấy được thứ này từ trị sở Lương Châu. Ngươi có công lớn phò tá Tổng quản, không thể cù bất cù bơ được, từ giờ không cần nhắc lại chuyện của phủ Quận công nữa, cứ ở lại phủ Tổng quản đi.”
Đó là bản tội trạng của chàng. Mục Trường Châu cúi đầu: “Rõ.”
Bà ta muốn nắm thóp của chàng, chàng cũng không bất ngờ. Nếu không làm vậy thì làm sao bọn họ dám yên tâm giao quyền thế cho chàng?
Quả không sai, trong phòng họp ngày hôm sau, lúc mọi người chính thức bái kiến tân Tổng quản, chàng được sắp xếp đứng ở hàng đầu.
“Từ nay về sau sẽ có Hành quân Tư mã Lương Châu dưới quyền Tổng quản, phò tá phủ Tổng quản, phụ trách quân sự Lương Châu. Để tỏ lòng kính trọng sẽ dùng cách gọi cổ, xưng là Quân tư.” Lương Thông Phù ngồi trên cao hài lòng tuyên bố.
Mục Trường Châu bước ra khỏi hàng vái tạ ơn, đồng thời nhìn thấy những gương mặt trắng bệch đầy hoảng sợ của các Đô đốc bên cạnh. Những gã Đô đốc nhờ đầu hàng và chủ động tiến cử mới có thể sống sót – Vu Thức Hùng, An Khâm Quý cùng hai Đô đốc Hà Châu và Khuếch Châu mà chàng gần như đã quên tên.
Không sao, Mục Trường Châu vẫn nhớ rõ mặt, ngày trước lúc bị dẫn vào đại lao chàng đã ghi nhớ hết mặt mũi của tất cả bọn chúng, khắc cốt ghi tâm.
Dù chúng đã được phủ Tổng quản bố trí rải rác ở mấy châu gần Lương Châu, như cố tình để lại vài chiếc gai độc hòng đâm chết chàng tùy lúc tùy thời thì chàng cũng không quan tâm.
Sớm muộn gì cũng sẽ nhổ từng cái gai một, đương nhiên sẽ không để chúng chết dễ dàng.
Liên tục có tàn dư bị chàng tóm cổ bắt được, bị gán cho tội danh nằm vùng mà loại bỏ.
Phủ Tổng quản nắm quyền bất chính nên dễ bị hoài nghi, chỉ cần nói có ác ý là có thể dễ dàng diệt trừ.
Thời gian trôi qua, chàng không còn biết trên tay mình đã dính bao nhiêu máu, chàng chỉ biết ngoại trừ Lương Châu, quan viên ở các châu khác gần như đã bị chàng thay thế. Nhưng phủ Tổng quản càng thêm trọng dụng chàng, thậm chí còn xây cho chàng một phủ Quân tư, có thể nói vô cùng vinh sủng.
Dần dần, bách tính đi lại trên đường Lương Châu ngày thêm đông đúc, có vẻ chuyện quá vãng đã bị lãng quên. Ánh mắt người dân nhìn chàng cũng chứa đầy sợ hãi lẫn kính sợ, không còn là vẻ ngưỡng mộ phong thái Tiến sĩ ngày xưa.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đi theo sau, một người đã là Trương tá sử, một người là Hồ phiên đầu. Bọn họ cũng thay đổi xưng hô gọi chàng là Quân tư, có vẻ cũng đặt rõ giới hạn với quá khứ.
Quét dọn lũ cướp sa mạc, âm thầm nuôi giặc nâng mình;
Lần lượt giết hết thuộc hạ Hà Tây cũ, âm thầm chiếm đoạt binh mã;
Cất nhắc quan võ cấp thấp, đưa vào quân doanh nằm vùng hòng kiểm soát khống chế;
Kết giao với hào tộc, tâng bốc xu nịnh…
Phủ Tổng quản không muốn bị quan viên Trung Nguyên chỉ tay năm ngón, chàng liền phế bỏ quyền lực của Thứ sử Lục Điều vừa mới đến Lương Châu nhậm chức, đồng thời bắt hết toàn bộ quan viên Trung Nguyên, ngụy tạo tội danh để cách chức từng người, thay thế bằng quan chức địa phương.
Trung Nguyên hết cách, bắt đầu cử mật thám đến, chàng cũng dồn sức bắt gọn…
Rào chắn giữa Lương Châu và Trung Nguyên dần dần trở nên cao hơn, cuối cùng còn thiết lập cả tín trạm để kiểm tra nghiêm ngặt việc liên lạc. Chàng thả mật thám Trung Nguyên bắt được trước đó ra, để bọn họ lặng lẽ đem tấu sớ của mình đi.
Trong tấu sớ ghi lại toàn bộ câu chuyện chàng tự kể, bao gồm cả những chuyện xấu chàng đã làm cho phủ Tổng quản, nói tóm gọn đó là một bức thư nhận tội.
Chỉ sợ Trung Nguyên sẽ không biết tiếp theo sẽ như thế nào…
Sau khi gửi tấu sớ đi, chàng đến Đông Tự ở một góc thành đông.
Ngôi chùa mới xây có rất ít tăng lữ, cực đìu hiu vắng vẻ.
Chàng phụng lệnh tới đây tham dự lễ khai quang. Đứng giữa đại điện, qua bát nước trong vắt, chàng nhìn thấy gương mặt mình đã không còn như trước nữa, chiếc bóng kéo dài trên mặt đất cũng đã cao to hơn.
Quan bào bó sát người, cổ tay buộc chặt, đao giắt bên hông, rõ là hình tượng của một võ giả.
Hai người lính đi từ ngoài vào, kéo theo một vị tướng mặt đầy máu.
Mục Trường Châu quay qua nhìn như đang nhìn một con kiến: “Đừng để hắn chết dễ dàng, càng khổ càng tốt.”
Người bị lôi ra ngoài, tiếng la hét vang vọng thảm thiết.
Tăng lữ trong chánh điện nơm nớp lo sợ đến gần, tụng kinh Phật: “Phật giáo thịnh hành ở Lương Châu, Quân tư là quan chức cấp cao ở Lương Châu, chớ nên sát sinh mà cần buông bỏ chấp niệm, mở lòng từ bi…”
Mục Trường Châu kiên nhẫn lắng nghe, điềm đạm mỉm cười: “Phật có Bồ tát lim dim mắt, cũng có Kim cang trợn to mắt, ta làm Kim cang làm chuyện ác, các ông cứ làm Bồ tát đi.”
Tăng lữ chưa kịp lên tiếng thì chàng đã xoay bước rời đi…
Thành lũy được dựng lên, mấy năm thấm thoát trôi qua, ngoại trừ thương nhân, Hà Tây và Trung Nguyên gần như mất hết liên lạc trong các vấn đề chính trị.
Chàng lên kế hoạch bắt giữ binh mã của Thiện Châu, nhổ bỏ những chiếc gai độc ở các khu vực xung quanh, dần dần xói mòn quyền lực.
Nhưng có một hôm chàng đột ngột bị gọi tới phủ Tổng quản.
Tại sảnh phụ, Lương Thông Phù và Lưu thị ngồi ngay ngắn bên trên, cả hai đều bận Hồ phục.
“Quân tư cũng đến tuổi rồi, nên tính chuyện kết hôn thôi.” Lưu thị bỗng mở miệng.
Mục Trường Châu suýt chút đã quên còn có chuyện như vậy trong đời, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại nhận ra đó không phải là chuyện tốt lành gì, chàng vờ không hiểu mà hỏi: “Tổng quản phu nhân có sắp xếp gì sao?”
“Nhân tài như Quân tư cần phải lấy quý nữ, ta và Tổng quản đã cẩn thận lựa chọn người ở Nhị Đô cho cậu rồi, cậu cứ việc yên tâm.” Lưu thị cười thân thiện.
Mục Trường Châu im lặng, dù gì cũng không có cửa khước từ.
Nào có chuyện là vì chàng, bọn họ chỉ cố tình lấy lòng để Trung Nguyên tạm thời yên tâm mà thôi. Huống hồ phủ Tổng quản vẫn còn đề phòng chàng.
Bà mối đã được đưa đi, Hồ Bột nhi cũng nhanh chóng được cử tới Trường An.
Trương Quân Phụng lại tràn đầy kỳ vọng, đứng cạnh chàng nói: “Đại sự chưa thành, nếu có thể cưới một quý nữ, có quyền lực chống lưng là hay nhất, nhưng nhất định phải là quý nữ mới được.”
Mục Trường Châu nhớ về Trường An xa xôi, dù Thánh thượng không nỡ công khai chuyện của chàng nhưng chỉ cần là người có quyền lực trong triều, nếu nhìn thấy hôn thư rồi nghe ngóng thì kiểu gì cũng sẽ biết một hai.
Không có quyền quý nào muốn gả con gái cho người như chàng cả, mà phủ Tổng quản cũng không muốn để chàng nhận được sự giúp đỡ nào, nên về cơ bản không cần phải mong đợi.
Không sao, chàng cũng không còn là người tốt đẹp gì, trong mắt chỉ có quyền lực, ai đến cũng được, miễn là không ngáng chân chàng.
Một người vợ thôi mà, gạt sang một bên thì cũng chỉ là quân cờ.
Cho tới khi chàng cầm hôn thư trong tay, nhìn ba chữ bên trên: Phong Thuấn Âm.
Những ký ức thuở thiếu thời bị lãng quên lại hiện lên trước mắt, sao có thể là nàng?
Cho tới đêm hôm đó, chàng đích thân vén mành sa trên vành nón nàng, thấy gương mặt nàng.
Quả đúng là nàng rồi.
Bụi thời gian che mờ chuyện cũ, nay cố nhân tới chuyện đổi thay.