Chương 88
***
Trời nhờ nhờ sáng, gió mùa phương bắc thổi khắp thành Lương Châu.
Cổng thành hé mở, một toán binh cưỡi ngựa phi nhanh, mặc cho gió lạnh táp mặt, bọn họ phóng về phía đông bắc ngoài thành.
Trời dần hửng sáng trong tiếng vó ngựa rầm rập, khi ban mai nhạt nhòa chiếu rọi nhân gian cũng là lúc toán binh dừng lại.
Ở nơi xa trước mặt trập trùng những ngọn núi liên miên, gần chung quanh rặt cỏ hoang xơ xác, nếu cứ đi tiếp sẽ tới gò đất cao bằng phẳng, ẩn mình trong làn khói bụi mịt mùng gió lộng.
Đấy là địa điểm kết đồng minh mà Tây Đột Quyết ấn định.
“Quân tư, chính là nơi này.” Hồ Bột nhi nhìn sang bên cạnh, lần này gã cải trang thành tùy tùng dẫn người đi theo.
Mục Trường Châu kéo cương ngựa, chàng mặc áo bào gấm đen cổ lật, đeo hộ giáp bảo vệ cổ tay, bội đao buộc ở thắt lưng, thấp giọng nói: “Từ giờ trở đi hãy tùy cơ ứng biến.”
Hồ Bột nhi đáp rõ, nhưng sau đó ngập ngừng hỏi: “Mà Quân tư cần gì mất công đến đây?”
“Nếu không đến, bọn chúng chắc chắn sẽ bao vây Lương Châu.” Mục Trường Châu khua tay, “Nhớ rõ kế hoạch, sẵn sàng nghe ta điều lệnh.” Nói đoạn, chàng phất dây cương phóng vụt tới trước.
Vó ngựa giẫm lên dốc cao, ở dưới bên kia dựng lều trướng thấp bé, hai bên treo cờ sứ giả tỏ ý sẽ không đánh nhau trong giới hạn lều trướng, một chiếc bàn trải thảm đặt ở chính giữa nơi lộ thiên, rượu sữa thơm lừng, đã có người chờ sẵn.
Nơi xa phía sau là đại quân Tây Đột Quyết dàn trận chờ đợi, ngựa hí cờ bay, tạo nên biển đen trải dài mênh mông.
Mục Trường Châu nhảy xuống ngựa, cởi đao thảy cho Hồ Bột nhi rồi đi thẳng tới chỗ lều trướng.
Hồ Bột nhi nhận đao của chàng, cất bước theo sau, nhưng mới đến ngoài cửa đã bị một binh sĩ Tây Đột Quyết ngăn cản, gã tức đến nỗi bộ râu rung lên song vẫn phải đứng chờ bên ngoài.
Bên trong lều chỉ có duy nhất Khả hãn Tây Đột Quyết đã cận kề sáu mươi.
Ông ta đứng dậy từ sau bàn, mắt sâu mũi khoằm, lông mày lẫn mép tóc ngả trắng bạc, tóc tết dài ra sau, mặc áo choàng kiểu Hồ dày nặng, nói bằng tiếng Đột Quyết: “Ta lại gặp Quân tư Lương Châu từ sau chuyện đất công rồi.”
Mục Trường Châu dừng cách ông ta một quãng, giơ tay chào qua loa rồi đáp bằng tiếng Hán: “Khả hãn đích thân đến đây để chúc mừng ta thăng chức lên làm Tổng quản à.”
Sắc mặt Khả hãn thoáng nét không vui, trúc trắc nói bằng tiếng Hán: “Phu nhân Tổng quản Lương Châu cầu cứu ta, nói ngươi phạm thượng làm loạn, bây giờ lại tự coi bản thân là Tổng quản sao, không dễ đâu.”
Mục Trường Châu lạnh lùng cất tiếng: “Cấu kết thông đồng lại xuyên tạc thành cầu cứu, vậy Khả hãn đến đây kết đồng minh là có dụng ý khác sao.”
Khả hãn càng tỏ vẻ không vui nhưng vẫn cố ý nói chậm lại: “Hồi chuyện đất công ta từng nói, từ lâu đã nghe danh Quân tư Lương Châu nhà ngươi, ngươi dám mưu dám đồ nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, muốn làm Tổng quản thì phải tỏ lòng thành.”
Mục Trường Châu hỏi: “Lòng thành thế nào?”
Khả hãn bật cười, đi thẳng vào trọng tâm: “Chỉ cần ngươi đồng ý quy thuận hai bên thì con mụ Lưu thị thế nào cũng được, với bọn ta ai làm Tổng quản cũng không quan trọng, bọn ta sẽ lập tức ủng hộ ngươi đăng vị.”
Lời vừa dứt, Hồ Bột nhi đứng ngoài cửa trợn to hai mắt, khó tin liếc nhìn bóng người dong dỏng trong lều.
Mục Trường Châu bất động: “Ý của Khả hãn là ta vừa liên minh với Tây Đột Quyết, đồng thời phải bắt tay với cả Thổ Phồn thì mới có thể ngồi lên được vị trí Tổng quản?”
“Nhà ngươi cũng không có lựa chọn khác.” Khả hãn nói, “Ta không so đo chuyện đất công ngày trước nữa, chỉ cần bây giờ lập hiệp ước liên minh mới, khi đó ngươi sẽ là tân Tổng quản Lương Châu.”
Mục Trường Châu điềm nhiên bảo: “Lần trước Khả hãn phải cắn răng trả lại đất công, bây giờ lại nói không tính toán so đo, xem ra thứ muốn đạt được không chỉ vỏn vẹn mỗi đất công mà là cả mười bốn châu Hà Tây. Hoặc là…” Chàng cố ý kéo dài âm cuối, “Tây Đột Quyết và Thổ Phồn, mỗi bên chiếm một nửa. Đây chính là âm mưu ấp ủ nhiều năm nay.”
Khả hãn biến sắc, bao kiên nhẫn mất ráo, ông ta đưa tay cầm ly rượu sữa trên bàn: “Chớ có nói nhiều, uống chén rượu định liên minh, lập minh ước ba bên, khi đó ngươi có thể quay về làm Tổng quản!”
Mục Trường Châu nói: “Còn nếu ta không muốn?”
Khả hãn thốt ra một tràng tiếng Đột Quyết: “Ngươi chưa được bổ nhiệm, không thể toàn quyền điều động binh mã mười bốn châu Hà Tây, dù nắm được binh quyền ở vài châu thì đại quân phe ta cũng đã phòng bị, lực lượng Thổ Phồn cũng sẵn sàng nghênh chiến. Nói thật cho ngươi biết, chỉ riêng hai nơi Qua Châu và Sa Châu đã tập trung phần lớn hỏa lực của Thổ Phồn ngay tại biên giới. Ngươi vừa muốn phòng thủ Lương Châu, vừa muốn bảo vệ các châu khác, thử hỏi lo liệu thế nào đây?”
Giọng ông ta dần trở nên đắc chí: “Nhìn ngươi tới đây là biết không điều động bao nhiêu binh mã Lương Châu, tuy phần lớn có thể thủ thành nhưng trong thành không có chỉ huy trấn giữ, thử hỏi duy trì được bao lâu? Đã thế lần này ngươi không dẫn theo nhiều nhân lực, có thể bị đại quân bao vây bất cứ khi nào, cho nên ngươi mau chóng chấp nhận đi.”
Mục Trường Châu gật đầu: “Đúng là chọn thời điểm rất thích hợp.”
Khả hãn thấy chàng đã lơi lỏng bèn đẩy cốc rượu tới trước mặt chàng hòng thị uy, lại bồi thêm một câu: “Lần trước ngươi từng nói bản thân không có điểm yếu để uy hiếp, nhưng nghe chuyện Lưu thị kể lại thì có vẻ không phải, ngươi rất bảo vệ phu nhân nhà mình, nên vì lợi ích của cô ta, tốt nhất hãy suy nghĩ cho rõ ràng.”
Chiếc cốc vàng chứa đầy rượu sữa màu trắng đục được đẩy lại gần, Mục Trường Châu nhìn lướt qua, đột nhiên mỉm cười: “Vì vậy mà ta đã đưa nàng về Trường An rồi.”
Hơn nữa cũng không đi đưa tiễn để không bị người ngoài phát hiện.
Khả hãn bị chiếu tướng, sắc mặt thay đổi, cả giận nói: “Hồi đó ta đã biết ngươi rất đặc biệt, nên lần này ta mới đích thân đến đây, ngươi mạnh hơn mụ Lưu thị không có dã tâm kia nhiều, sao không hợp tác cùng bọn ta tiến thêm một bước nữa! Nếu năm đó ngươi đã có thể giết một nhà Quận công, đầu hàng xin sống, lại một lòng đeo đuổi quyền lực thì giờ còn do dự cái gì, ngươi tưởng mình là chính nhân quân tử thật hả!”
Mục Trường Châu đanh mặt lạnh lùng, cuối cùng cũng đưa tay về phía cốc rượu sữa.
Lúc này sắc mặt Khả hãn mới dịu đi, đã có thể ép hắn ta vào khuôn khổ rồi. Nhưng lập tức, ông ta thấy bàn tay kia vung lên, hất đổ cốc rượu. Cốc rơi xuống vỡ xoảng, Mục Trường Châu ngẩng đầu lên: “Đáng tiếc, vị trí ta muốn là Tổng quản Lương Châu của triều đình Trung Nguyên.”
Như nghe thấy hiệu lệnh, Hồ Bột nhi quơ đao thét lớn, tay còn lại ném thanh đao kia vào lều.
Gã tùy tùng Đột Quyết ở ngoài lều nhanh chóng bị giết chết, hai bên lập tức nổ ra hỗn loạn.
Mục Trường Châu bắt được thanh đao, rút đao vung lên. Trong cơn hoảng loạn Khả hãn chỉ kịp quay lưng bỏ trốn, nhưng lưỡi đao đã chém trúng lưng ông ta.
Hồ phục bị chém rách để lộ áo giáp nặng nề bên dưới, Khả hãn ngã phịch xuống đất được quân lính Tây Đột Quyết xông vào kéo ra, máu chảy đầm đìa trên lưng, ông ta liên tục hô hoán bằng tiếng Đột Quyết.
Một con ngựa ô to lớn chồm vào lều, Mục Trường Châu phóng mình nhảy lên lưng ngựa, mở đường máu xông ra khỏi lều.
Hồ Bột nhi vừa đuổi theo vừa hô to mệnh lệnh, trong phút chốc, tất cả binh mã theo sau nhanh chóng bám đuôi, khoái mã phi nhanh xếp thành một hàng đạp gió phóng đi.
Và cùng lúc đó, đội quân Tây Đột Quyết ở phía xa đã được điều động, tiến thẳng về nơi này.
***
Thành Trường An không một cơn gió lạnh, nắng ngày đông ấm áp chiếu rọi, trời trong xanh mây trắng lững lờ, tạo nên khung cảnh yên bình nhẹ nhàng.
Tiếng chuông ngân vang trên cung điện nguy nga.
Nội thị đi đầu dẫn đường, băng qua lớp lớp cửa cung tiến tới chốn thâm cung, lại đi về phía tây rồi leo lên bậc thềm, dừng chân trước điện Diên Anh.
Lúc lâu sau, một nội thị từ trong điện đi ra, ỏn ẻn cất tiếng: “Triệu phu nhân Hành quân Tư mã Lương Châu vào điện yết kiến.”
Thuấn Âm mặc áo khoác lụa màu xanh lơ, váy chẽn ôm hông dài chấm đất, choàng quanh cánh tay dải lụa mềm mại, trâm cài trên tóc, trang điểm theo lối trang trọng, nàng cất bước chậm rãi đi vào cung điện.
Bốn phía xung quanh chẳng một âm thanh tiếng động, nàng chỉ nhìn thấy một bóng dáng ngồi ngay ngắn trên cao, tức thì nhón váy cúi người: “Bái kiến bệ hạ.”
Vị đế vương ngồi trên long ỷ mở miệng: “Ban ngồi.”
Thuấn Âm nhân lúc đứng dậy liếc nhìn thật nhanh, vị đế vương trẻ tuổi ngồi sau bàn, mặc long bào sắc vàng tươi, gương mặt sáng sủa toát lên vẻ ấm áp dịu dàng, trước mặt lượn lờ làn khói nhẹ bay lên từ lư hương cùng đống tấu chương chồng chất.
Nàng nhớ Mục Trường Châu từng nói Thánh thượng bằng tuổi chàng, quả nhiên là vậy. Bỗng nàng vô cớ nghĩ, nếu chàng không chuyển sang võ thì có lẽ khí chất dịu dàng sẽ rõ ràng hơn, ắt hẳn cũng giống vị đế vương đây.
Rồi nàng nhanh chóng hoàn hồn, cảm thấy bản thân đã nghĩ lan man xa xôi, lập tức lùi ra sau.
“Con gái của Phong Thượng thư.” Giọng Đế vương nho nhã, mắt nhìn nàng, “Án cũ của Phong gia vẫn chưa khép lại, xem ra ngày trước cô lấy chồng Lương Châu cũng là vì lí do này.”
Thuấn Âm không nghe rõ nội dung, buộc phải cẩn thận quan sát khẩu hình y, không ngờ câu đầu tiên của y là về chuyện này, nàng khựng một lúc: “Vâng, thần nữ… tội thần nữ Phong Thuấn Âm.”
Đế vương không cất tiếng, một lúc sau mới bảo: “Đợi khi kết thúc án cũ, đích thân trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho Phong Thượng thư.”
Bao năm qua đây là lần đầu tiên Thuấn Âm nghe rõ ràng hai chữ “trong sạch”, ngón tay run lên bần bật, nàng cúi đầu đáp: “Tạ ơn bệ hạ.”
Một âm thanh cực nhỏ vang lên, đế vương khép lại một bản tấu chương: “Đã vậy, bây giờ là lúc nói về chuyện Lương Châu.” Âm thanh đang ôn hòa bỗng trở nên trịnh trọng hơn, “Trẫm vẫn chưa triệu tập sứ giả của Tây Đột Quyết, chỉ muốn hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Lương Châu?”
Lòng Thuấn Âm sắt lại, lấy ra một bản tấu từ trong tay áo, dâng lên bằng hai tay: “Nguyên Tổng quản Lương Châu cùng thê tử Lưu thị cấu kết ngoại địch, nay đã nhận tội.”
Một nội thị đứng ở cửa tiến tới, nhận lấy văn thư nhận tội trình lên đế vương.
Tiếng sột soạt lật giấy vang lên, ngón tay đế vương miết trang giấy, đồng thời hỏi: “Chỉ có chuyện này?”
Thuấn Âm đứng dậy rồi nhón váy quỳ xuống: “Xin phép bệ hạ cho tội thần nữ được dâng hiến bản đồ.”
Đế vương khựng lại: “Cô muốn dâng bản đồ?”
“Vâng.” Thuấn Âm đáp, “Đây là lí do quan trọng nhất mà tội thần nữ lên kinh.”
Đế vương khoát tay, nội thị tức khắc cao giọng: “Chuẩn tấu.”
Thắng Vũ đứng bên ngoài giao hai chiếc tráp khá nặng cho hai nội thị. Hai nội thị đó lại lần lượt đi vào cúi người dâng lên trên, mở nắp tráp ra.
Bóng dáng đế vương khẽ nhúc nhích, rút ra một cuộn giấy, mở ra, đặt xuống, lại rút một cuộn khác.
Không một ai cất tiếng nói năng, chỉ còn lại âm thanh tay áo hoàng bào nhẹ vang, vị đế vương tuổi trẻ vô cùng kiên nhẫn, gần như xem hết từng cuốn một, sau khi đặt cuốn cuối cùng xuống, y mới cất lời: “Đây là bản đồ phòng ngự của mười bốn châu Hà Tây.”
Thuấn Âm nhìn khẩu hình của đế vương, cẩn thận đáp: “Vâng, đây là bản đồ chi tiết nhất về mười bốn châu Hà Tây, tất cả được đưa về kinh đô, dâng lên bệ hạ.”
Đế vương hỏi: “Là Hành quân Tư mã Lương Châu bảo cô dâng lên?”
Cổ họng Thuấn Âm nghẹn lại, nhéo vạt áo trả lời: “Đúng ạ.”
“Hành quân Tư mã Lương Châu.” Đế vương trầm ngâm, giọng điệu như đang xác nhận, “Có phải là Mục Trường Châu năm xưa đỗ đạt Tiến sĩ, về sau phạm phải trọng tội, cuối cùng từng bước thăng chức lên làm Hành quân Tư mã Lương Châu?”
Thuấn Âm siết chặt ngón tay: “Vâng ạ.”
Đế vương ngẫm nghĩ cân nhắc, bỗng nói: “Cô có biết dâng bản đồ lên Trường An có ý nghĩa thế nào không?”
Con tim được thả lỏng, Thuấn Âm buông tay, cao giọng đáp: “Nguyên phủ Tổng quản Lương Châu thông đồng với ngoại địch, thúc đẩy phong tục Hồ tộc, đoạn tuyệt với Trung Nguyên, mưu đồ tự trị. Hành quân Tư mã Lương Châu Mục Trường Châu đã dấy binh đánh đuổi phản tặc, nắm quyền kiểm soát Lương Châu. Nay vào đô dâng hiến bản đồ mười bốn châu, kể từ bây giờ, mười bốn châu Hà Tây thuộc về đất Hán, không còn chia cắt, bách tính vẫn là bách tính nước ta!”
Dâng bản đồ lên Trường An mang hàm nghĩa quy phục.
Nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu hạ giọng nói: “Mong bệ hạ phê duyệt cho chàng thăng chức làm Tổng quản Lương Châu.”
Trong điện chợt trở nên im lìm, có khoảnh khắc ngỡ như bị đóng băng, yên ắng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp.
Thuấn Âm buông ra rồi nắm chặt ngón tay, con tim đập nhanh, tai phải không dám bỏ sót một âm thanh nào.
Nàng không biết đế vương sẽ nghĩ gì, cũng không rõ có tin tưởng hay không.
Im lặng kéo dài, thời gian trôi qua từng chút một.
Cho đến khi có một âm thanh bất ngờ vang lên, nàng mới lặng lẽ nhìn lên, thấy lư hương trên bàn hơi nghiêng, long diên hương vương vãi khắp sàn, đế vương đột nhiên đứng dậy bước ra từ sau bàn, đi được vài bước thì dừng chân.
“Có nghĩa là y đã thành công?”
Thuấn Âm ngẩng phắt đầu lên: “Cái gì?”
Không quan tâm tới việc mình có thất thố hay không, nàng cứ ngỡ bản thân nghe nhầm.
Đế vương lại gần một bước, nhìn nàng từ trên cao: “Trẫm từng cho rằng cô kết hôn với y là chuyện thật đáng tiếc, bởi lẽ từ lâu y không phải người ở ngoài sáng, trong mắt chỉ có mục đích.”
Thuấn Âm ngạc nhiên, cứ như rơi vào màn sương mờ.
“Nghe Phong Hiệu úy nói nhờ có cô mạo hiểm thăm dò mới lấy được tình hình phòng ngự Hà Tây, cũng chính cô âm thầm trốn ở Lương Châu bí mật hành sự.” Đế vương chậm rãi nói, “Nhưng thật ra, y mới là người ẩn náu sâu nhất tại Lương Châu.”
Tai phải Thuấn Âm ong lên, con tim bị bóp nghẹt, nàng thảng thốt không cất nổi nên lời.
Bên tai lại nghe thấy đế vương nói: “Hơn nữa còn là tự nguyện.”