Chương 75
“Xảy ra chuyện lớn tày trời rồi!”
***
Sáng hôm sau, chẳng lạ gì khi Thuấn Âm dậy trễ, lúc Thắng Vũ đến hầu hạ cũng đã trưa trờ trưa trật.
Thuấn Âm sửa soạn xong, ngồi bên giường cầm khăn ướt lau mặt rồi lau kỹ ngón tay, không kìm được lườm chiếc giường ngủ sau bình phong.
May là Mục Trường Châu đã dậy từ sớm.
Tối hôm qua trước lúc đi ngủ, chàng lại ra ngoài tắm rửa lần nữa, khi về còn cầm theo khăn ướt lau người cho nàng. Nhưng khăn vừa chạm vào người, thân nhiệt vừa giảm lại tức khắc dâng lên, nàng định giành chiếc khăn toan tự vệ sinh nhưng không thành, bị chàng nửa ôm nửa giữ chặt.
Chàng cầm khăn tỉ mỉ lau khắp người nàng, thậm chí còn lau từng ngón tay…
Thuấn Âm xua tan hồi tưởng, nét mặt bình thản như không nghĩ chuyện gì, trả lại khăn tay.
Thắng Vũ nhận khăn, dâng một cốc nước ấm: “Phu nhân về nhà trông tươi tắn hơn hẳn, xem ra lúc trước vất vả lắm.”
Thuấn Âm cầm cốc nước nhấp một hớp, thuận miệng nói: “Dĩ nhiên về nhà sẽ yên ổn hơn.”
Bấy giờ lòng đã lặng, một đêm qua đi, bao lo âu hốt hoảng của nhiều ngày trước đã biến mất, gánh nặng được trút bỏ.
Tình hình hiện nay không khác nào đi trên lớp băng mỏng, may phước không có thêm việc gì nữa.
Cúi đầu uống hết cốc nước, tâm trạng nàng đã bình tĩnh trở lại, nàng lau miệng đứng dậy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Xương Phong hấp tấp chạy tới, cúi đầu hành lễ với nàng: “Bẩm phu nhân, Quân tư có dặn thọ yến của Tổng quản được tổ chức sớm, xin phu nhân chuẩn bị để ngày kia tham dự.”
Thuấn Âm tưởng nghe nhầm: “Cái gì tổ chức sớm?”
“Thọ yến của Tổng quản ạ.” Xương Phong đáp, “Trước khi xuất phủ, Quân tư nhận được thông báo rằng bệnh tình của Tổng quản thất thường, không thể ồn ào nhiều, nhân độ này bệnh đã thuyên giảm nên muốn tổ chức tiệc mời khách sớm.”
Thuấn Âm sửng sốt, nhưng nghĩ tới hành động của phủ Tổng quản gần đây thì quả thật rất có khả năng bọn họ sẽ thay đổi, cho nên cũng không lạ.
Bỗng nàng nhận ra một chuyện: “Quân tư bảo ngươi đi thông báo, lẽ nào hôm nay chàng không về?”
“Vâng ạ, Quân tư có dặn là báo với phu nhân ngài ấy bận quân vụ, đến ngày thọ yến sẽ chờ phu nhân tại phủ Tổng quản.”
Thuấn Âm mới hiểu vì sao chàng phải nhờ người chuyển lời mà không tự nói nàng hay.
Ắt hẳn chàng cố tình làm vậy để phủ Tổng quản xem, để bọn họ biết chàng rất ít khi ở nhà, cho nên càng không dễ có con.
Nhớ đến việc chàng phải kìm nén đêm qua, nàng đứng yên một lúc mới đáp: “Biết rồi.”
Trước sau gì thọ yến cũng sẽ đến, chẳng qua là dời sớm lên ba hôm, cũng không ảnh hưởng nhiều.
Khi ngày ấy tới, trời nắng đẹp lạ thường, vầng dương đỏ hỏn ló sau tầng mây rọi nắng chói chang đến tận chiều, xua đi khí lạnh bao ngày, gió to suy yếu, khiến người ta cảm nhận được bầu không khí hân hoan vui mừng.
Trong nhà chính, Thuấn Âm soi gương trang điểm thay y phục.
Thắng Vũ chải đầu cho nàng, cài trâm gắn thúy điền lên tóc, hầu nàng thay váy cánh tay rộng sáng màu, dưới mép váy điểm nhẹ sắc son, cạp váy cao ôm eo, dải lụa dài quàng quanh tay, trông trang trọng hơn ngày thường nhiều.
Phủ Quân tư đã chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng, có thể dự tiệc bất cứ lúc nào.
Thuấn Âm bước ra cổng, lên xe ngựa, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên chàng vẫn không về, nàng ngồi một lúc rồi ra lệnh: “Đi thôi.”
Vì đại thọ hôm nay nên trong thành không giới nghiêm ban đêm. Khi cỗ xe tới ngoài đường lớn thênh thang trước phủ Tổng quản cũng vừa lúc mặt trời khuất núi.
Ngựa xe tấp nập đậu đầy quanh, dập dìu khách khứa bao rộn ràng.
Thuấn Âm vừa xuống xe thì có người bước tới, phủ bóng cao lớn ngay trước mặt.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt xao động, cố tình nói: “Chẳng phải chờ bên trong càng tỏ vẻ xa cách hơn sao.”
Nhìn Mục Trường Châu như đến từ trị sở, chàng mặc áo bào màu xanh đen ống tay bó, nhìn nàng bảo: “Ta còn tưởng nàng sẽ trách ta không về nhà.”
Thuấn Âm khẽ đáp: “Đâu phải ta chẳng hiểu ý chàng.”
Mục Trường Châu cũng thì thầm: “Quá thông minh đúng là không hay lắm.”
Thuấn Âm chau mày nhìn chàng.
Mục Trường Châu nhếch mép, vươn tay ra toan ôm eo nàng, nhưng vừa nhác thấy cổng phủ Tổng quản thì trở tay chắp ra sau lưng, nụ cười bên môi cũng biến mất, chàng nhìn nàng một cái, đoạn nhấc chân đi về phía trước.
Thuấn Âm cũng nhìn cánh cổng nọ, cố gắng tụt lui sau cách khoảng một bước, khiến người ngoài nhìn vào không khác cặp vợ chồng tương kính như tân.
Gia nhân thị nữ đang tiếp đón khách khứa, quan viên đến phủ đều được dẫn tới phòng nghị sự, xem ra hôm nay sẽ mở tiệc ngay đại sảnh này.
Thuấn Âm im lặng theo Mục Trường Châu đến ngoài cửa, Trương Quân Phụng rảo bước đi tới từ phía sau, khẽ gọi: “Quân tư.”
Mục Trường Châu dừng chân, gật đầu với nàng rồi đi tới phía trước.
Thuấn Âm không vào sảnh mà đến dưới gốc cây thu ở ngoài sân, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Mục Trường Châu đứng dưới bóng râm cột trụ trường lang bên trái đại sảnh, Trương Quân Phụng nghiêng người nói gì đó với chàng.
Vì ở ngoài phạm vi ánh sáng đèn lồng nên nàng không nhìn rõ khuôn miệng của Trương Quân Phụng, hình như đang nhắc tới Cam Châu thì phải, ngay sau đó hắn tới gần Mục Trường Châu xì xầm khiến nàng không thể đọc khẩu hình tiếp được.
Có lẽ đang bàn bạc quân vụ nào đó. Thuấn Âm thôi nhìn, liếc vào phòng khách nghị sự, tiếng cười nói rộn ràng của quan viên vọng ra ngoài.
Thuấn Âm xoay người lại, bắt gặp Lục Chính Niệm đứng trên hành lang bên phải đại sảnh, đang nhìn nàng chăm chú, thấy nàng nhìn sang mới bẽn lẽn cúi đầu.
Thuấn Âm nhẹ nhàng đi tới, không biết cô ấy có thấy hai người kia không, nhưng nom cô ấy có vẻ ngại nhìn nhiều ở trước mặt mình, nàng bèn bảo, “Yên tâm, ta sẽ không nói linh tinh.”
“Phu nhân đang nói gì vậy?” Lục Điều đi tới từ sau Lục Chính Niệm, vẫn bộ quan bào màu đỏ tía. Vì nơi đó khuất bóng râm nên không để ý ông đến. Mặt Lục Chính Niệm đỏ oét, cúi đầu không lên tiếng.
Thuấn Âm nhìn nàng, đoán có lẽ Lục Điều vẫn chưa biết tình cảm của con gái, bảo: “Không có gì, chúng tôi chỉ đang tán gẫu vài câu thôi.”
Lục Điều không hỏi nữa, nói sang chuyện khác: “Trước đó có nghe con gái than phu nhân vất vả, đúng là nhìn phu nhân gầy quá, hồi xưa phủ Tổng quản nào có tổ chức tiệc mừng thọ như thế, thật không hiểu vì sao lần này lại phô trương đến vậy.”
Thuấn Âm nhớ tới thời gian ở trong phủ Tổng quản, quả thật Lưu thị chỉ giữ các nàng ở lại hỗ trợ, nhưng thâm tâm nàng cảm giác không đơn giản, giờ nghe ông nhắc đến lại càng thấy không ổn.
Song còn chưa kịp nói gì thì tiếng cười đùa của nữ quyến từ phòng bên đưa tới, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Lục Điều nhìn về phía ấy, không tiện nói nhiều, bởi đó là căn phòng tiếp đãi nữ quyến.
Ở Hà Tây, có nhẽ do Tổng quản phu nhân luôn đồng hành cùng Tổng quản nên nữ quyến cũng được phép tham dự yến tiệc. Dù có quen thì Lục Điều vẫn phải thủ lễ, ông không định nán lại lâu, cười cười bảo: “Đợt trước ở phủ Tổng quản đã làm phiền phu nhân chăm lo cho con bé nhà tôi. Tôi không nhiều lời nữa, có vẻ cũng sắp nhập tiệc rồi.”
Lục Chính Niệm không vào căn phòng ấy, trùng hợp thay cả Thuấn Âm cũng không muốn vào do thấy mệt với việc xã giao, quyết định đứng bên ngoài cùng Lục Chính Niệm, đồng thời vẫn xoay người sang phải lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.
“Không biết liệu Tổng quản có hài lòng với món quà mừng thọ chúng ta chuẩn bị không nhỉ?”
“Chúng ta chuyên tâm miệt mài thêu biết bao nhiêu ngày, đã vậy còn có thợ thêu hỗ trợ khâu kết thúc, tin chắc không thể kém được.”
“Ngó có vẻ là hình thêu thụy thú đấy, ta thêu một cái đuôi, trên đuôi phân ra mấy nhánh, chỉ không rõ rốt cuộc là thú nào.”
“Làm gì có, nhìn mấy hình mẫu đưa cho chúng ta đi, vừa không có đầu lẫn không có móng, thụy thú nào mà không đầu không móng hả? Ta lại thấy rất giống chữ viết, khả năng là lời chúc bằng chữ Hồ dùng để chúc thọ.”
“Hay là hình cát tường trong kinh phật điển cố nào đó? Tiếc nỗi không được xem bản hoàn chỉnh cuối cùng…”
“Nói có lí, không phải lát nữa sẽ được thấy rồi à…”
Chợt trong sân vang lên ba tiếng trống, người hầu cao giọng ngâm câu chúc, yến tiệc sắp sửa bắt đầu, mời chư vị vào chỗ.
Thuấn Âm nhìn ra xa, Mục Trường Châu bước tới từ bóng râm dưới hành lang, chẳng hay là quân vụ gì mà trao đổi lâu đến vậy.
Lục Chính Niệm đứng phía sau đột nhiên thưa: “Phu nhân cứ tự nhiên, tôi xin phép đi trước.”
Thuấn Âm quay người, thấy cô ấy lật đật chạy theo Lục Điều, nàng liếc nhìn Mục Trường Châu, không thấy Trương Quân Phụng đi theo sau chàng, xem ra cô ấy vẫn sợ chàng lắm, dù không biết nguyên nỗi do đâu.
Mục Trường Châu cũng đã trông thấy, Thuấn Âm đi đến ngoài sảnh nghị sự cũng khéo đón bước chàng, nhẹ nhàng nói: “Có phải chàng từng làm chuyện xấu gì đó khiến người ta sợ mình không?”
Chàng dừng chân, không ngờ nàng bỗng nhiên hỏi câu ấy, liền hạ giọng nói nhỏ: “Người sợ ta nhiều lắm, chuyện xấu ta làm cũng rất nhiều, sao nhớ cho xuể?”
“…” Biết chàng cố tình, Thuấn Âm cất bước đi vào sảnh.
Bữa tiệc hôm nay không gọi Đô đốc các châu đích thân đến Lương Châu chúc thọ mà chỉ có các quan viên trực thuộc Lương Châu.
Tuy nói thế nhưng sảnh nghị sự rộng thênh thang vẫn bị lấp đầy bởi những chiếc bàn nhỏ.
Thoạt trông không có nhiều quan võ, quan võ cấp thấp lại hầu như chẳng có, Hồ Bột nhi cũng không có mặt.
Vị trí của Mục Trường Châu luôn là ghế đầu ở hàng bên trái, người hầu cung kính dẫn chàng vào chỗ.
Thuấn Âm vẫn ngồi bên trái chàng như mọi khi, ngước nhìn lên chỗ trống bên trên, nơi ấy đặt một chiếc bàn khắc hoa văn xoắn với bốn góc bào tròn vểnh lên, sau bàn là đệm mềm cùng hai vành tựa(*) bọc da cáo trắng.
(*) Ảnh minh họa.
“Hình như Tổng quản sẽ tham dự.” Mục Trường Châu thì thầm vào tai phải nàng.
Thuấn Âm gật đầu, phóng mắt nhìn khắp sảnh, các quan viên khác dẫu vẫn trao đổi chuyện trò nhưng không ít người lén nhìn lên trên, xem ra bọn họ cũng rất để ý tình trạng của Tổng quản dạo gần đây.
Chúng thị nữ tiến vào dâng đồ ăn thức uống lượt đầu tiên, vừa bày kín bàn nhỏ trước mặt thì ngoài cửa truyền tới tiếng cười sang sảng, Lưu thị bước vào.
Một nhóm thị nữ đi đầu dẫn đường, đủng đỉnh đi sau là Lưu thị mặc Hồ phục đỏ thẫm, cổ áo xanh thêu hoa văn hình lá bằng chỉ vàng, chải kiểu tóc người Hồ và đội thêm kim quan, trên cổ đeo bảo liên kim châu, bà ta đi thẳng lên vị trí trên cùng, vẻ quý phái bỏ xa thuở trước, gương mặt tươi cười rõ sự vui vẻ.
“Hôm nay tổ chức tiệc chúc thọ Tổng quản sớm, tất cả chư vị đều có mặt, chớ có ngại nâng cốc cạn chén.” Bà ta giơ cốc rượu lên, khóe mắt hằn vết chân chim.
Song lại có quan viên không biết ý đứng dậy hành lễ: “Chúng tôi nào dám uống trước, tất cả mọi người đều muốn được chúc thọ Tổng quản đầu tiên.”
Vừa dứt lời, các quan viên khác cũng đồng thanh hô: “Mong được chúc thọ Tổng quản đầu tiên!”
Thuấn Âm liếc sang bên cạnh, Mục Trường Châu thong dong không hùa theo, chẳng biết có phải đấy là chuyện chàng cố tình sắp đặt hay không, chí ít nàng không thể nhận ra.
Khóe mắt trông thấy Trương Quân Phụng đã ngồi vào chiếc bàn đằng sau, không rõ hắn đến tự khi nào. Nhìn sang đối diện, cha con Lục Điều vẫn ngồi trong góc sát cửa như mọi lần. Chẳng qua bây giờ tất cả mọi người đều đang hướng mắt lên trên.
Lưu thị đặt cốc rượu xuống, cười bảo: “Ấy là điều dĩ nhiên. Chư vị đây hẳn đều biết cơn đau đầu của Tổng quản là bệnh mãn tính, độ này vừa vào đông, bệnh tình lại trở nặng, cũng may có chuyển biến tốt.” Dứt lời, bà quay sang dặn người hầu, “Mau mời Tổng quản lại đây.”
Một nhóm thị nữ rời đi rồi ngay sau có vài cô tiến vào, đặt thêm năm sáu ngọn đèn ở hai bên vị trí trên cùng, ngay tức khắc toàn bộ đại sảnh sáng rực tựa ban ngày.
Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân vang lên sau một hồi yên tĩnh, hai tinh binh trong phủ khiêng kiệu trên vai đi thẳng lên phía trên, theo sau là nhóm thị nữ rời đi trước đó, bấy giờ tiến tới dìu người trong kiệu.
Thuấn Âm đưa mắt nhìn, chợt bóng người bên cạnh rục rịch đứng dậy, nàng vội vàng y theo.
Tất cả mọi người nhất loạt đứng dậy hành lễ.
Tổng quản đang ngồi trong kiệu, ông mặc Hồ bào màu tím, đầu đội kim quan, được các thị nữ dìu ngồi xuống đệm, khoác tay lên vành tựa bọc da cáo, đợi ngả lưng thoải mái mới giơ cao tay phải, bên dưới đồng thanh hô: “Kính chúc Tổng quản an khang trường thọ, uy danh vang khắp Hà Tây!”
Lưu thị cười bảo: “Được rồi, tất cả ngồi xuống đi, có mặt đây đều là quan viên Lương Châu, thọ yến lần này cũng như tiệc nhà, hà tất rập khuôn quy tắc, lời hay ý đẹp hẵng để từ từ.”
Tổng quản cũng nhấc tay lên, khi ấy mọi người mới ngồi xuống.
Bầu không khí trong sảnh đã rạo rực hơn, gia nhân đưa các nàng Hồ cơ vào ngồi trong góc bắt đầu, tấu nhạc góp vui.
Lưu thị nghiêng người dâng trà cho Tổng quản, nụ cười còn đọng đó, niềm hân hoan toát lên dễ thấy.
Thuấn Âm nhân cơ hội lặng lẽ quan sát Tổng quản, mới mấy tháng không gặp, trên gương mặt thô ráp đã thêm nhiều nếp nhăn, dẫu trên trán không quấn băng vải, sắc mặt nom bình thường nhưng gò má hóp vào, khóe môi xụ xuống rõ vẻ tiều tụy.
Nàng lại nhìn những ngọn đèn trên cao, có thể bởi ánh đèn lung linh đã khiến mặt ông trông u ám hơn; nàng đánh mắt sang Lưu thị, có thể thực chất tình hình không tốt như ngoài mặt, nhưng chí ít Tổng quản xuất hiện trong thọ yến mới có thể trấn an bao người.
Lưu thị dâng trà xong liền nâng cốc trà của mình lên: “Tổng quản vẫn đang dùng thuốc nên không thể uống rượu, mọi người chớ có mời rượu đấy nhé.”
Các quan văn lớn tuổi ngồi bên phải rối rít đổi rượu thành trà, lần lượt cất lời chúc thọ.
Lưu thị nâng cốc nhìn sang trái: “Quân tư ngồi hàng đầu mà sao chưa thấy nói gì vậy?”
Thuấn Âm lập tức nhìn chàng.
Mục Trường Châu nâng cốc hướng lên trên, từ tốn đáp: “Tổng quản vừa đỡ bệnh đã mở tiệc chiêu đãi chư quan, ắt hẳn đã mệt mỏi nhiều, thuộc hạ tự thấy xấu hổ, nếu Tổng quản khó chịu thì chi bằng dừng tiệc nghỉ ngơi sớm.”
Thuấn Âm đoan trang cúi đầu, từ nãy đến giờ nàng không ăn uống gì dù chỉ là một giọt rượu, cứ như đặt mình ngoài bữa tiệc song vẫn dỏng tai nghe rõ – Mục Trường Châu tỏ vẻ quan tâm nhưng thực chất là lấy lùi làm tiến.
Chẳng hay có sắp đặt gì trong buổi thọ yến này không, nếu không có thì thà kết thúc sớm.
Lưu thị sửng sốt một lúc, đoạn nói cho qua: “Quân tư nói phải, đúng là Tổng quản cần nghỉ ngơi nhiều, nhưng yến tiệc có mở đầu cũng có kết thúc, chí ít cũng phải quá ba tuần rượu, hơn nữa các vị đây đều đã tặng lễ chúc thọ thì cũng nên nhận quà trả lễ chứ.” Dứt lời, bà ra lệnh cho người hầu đứng sau.
Giống như đã được chuẩn bị từ trước, gia nhân nối đuôi tiến vào, giao từng quyển trục cầm trong tay cho người hầu trước mặt, rồi từ đó giao lại cho khách khứa đang ngồi.
Lưu thị bảo: “Đây là quà đáp lễ do chính tay Quân tư phu nhân chuẩn bị, chư vị phải cất giữ cẩn thận đấy.”
Thuấn Âm phát giác điều không ổn, vốn dĩ nàng chẳng lựa chọn gì cả mà lại bị nói như chính bản thân tự quyết.
Đúng lúc quyển trục được dâng đến chỗ hai người, Mục Trường Châu cầm lấy, đưa mắt nhìn nàng.
Chỉ nhìn lướt qua nàng đã nhận ra, khẽ mấp máy môi khó để người khác thấy: Tranh.
Mục Trường Châu tức khắc sầm mặt.
Thuấn Âm nắm chặt tà áo, những bức tranh đó không thích hợp để làm quà trả lễ, phủ Tổng quản cũng chưa hề nói sẽ dùng nó đáp lễ, chỉ bảo nàng bức ưng ý giữ lại mà dùng.
Triều đình từng có lệ Thiên tử ban tranh cho các công thần trong yến tiệc hoàng gia. Tặng những bức tranh ấy cho quan viên ở đâu lúc nào cũng đều được, nhưng tuyệt đối không được tặng trong tiệc, bằng không sẽ mặc nhiên coi là cố tình bắt chước hành vi của hoàng thất, mưu mô vượt quyền.
Không ngờ phủ Tổng quản dám làm ra chuyện ấy, còn quy thành trách nhiệm của nàng.
Mục Trường Châu nhanh chóng bình tĩnh lại, đè cuộn tranh xuống bên người, không nói một lời.
Mọi người đâu tiện mở quà trước mặt đám đông, thấy Quân tư đặt xuống thì cũng học theo, không mở ra nên không biết bên trong đựng gì, có lẽ bọn họ chỉ cho rằng thư họa của danh nhân nào đó, liên tục cảm tạ người ngồi trên.
Thuấn Âm mím môi liếc nhìn lên trên, suy nghĩ xoay chuyển mòng mòng, muốn đè xuống chuyện này với các quan viên không khó, khó là không biết bà ta có âm mưu gì.
Lưu thị cũng không giục mọi người mở xem, chỉ cười hai tiếng rồi quay qua nói với Tổng quản: “Xém quên mất một chuyện lớn, gia quyến của các quan viên có chuẩn bị quà mừng thọ Tổng quản, món quà đặc biệt lắm, Tổng quản phải thưởng hậu hĩnh đấy nhé.”
Đến giờ Tổng quản chưa uống hớp trà nào mà cũng không đụng nước, chỉ ngồi dựa ra sau như một pho tượng, gắng gượng gật đầu, khó nhọc thốt ra một chữ: “Được…”
Bỗng Lưu thị vỗ tay hai cái.
Ngay lập tức có hai thị nữ đi từ ngoài vào cùng nâng một tấm lụa quấn gọn, khom lưng hành lễ với bề trên.
Lưu thị cười cười, nhìn xuống dưới nói: “Các cô xem, đây có phải là quà chúc thọ mà các cô đã thêu nhiều ngày liền không?”
Vợ của Ti hộ Tham quân mỉm cười đáp: “Thưa phải, kính chúc Tổng quản phúc thọ vô biên!”
Các nữ quyến khác cũng nhao nhao phụ họa, cùng vái lạy lên trên.
Lưu thị nói: “Độ ấy ta đang bận chăm sóc Tổng quản, không thể có mặt để mắt thường xuyên, cũng chẳng biết mọi người thêu gì, mau mở ra để Tổng quản xem thành phẩm nào.”
Đột nhiên trong lòng Thuấn Âm nảy sinh dự cảm bất an, nhìn chằm chằm tấm lụa.
Tấm lụa được mở ra, động tác của thị nữ rất từ tốn nhẹ nhàng, một người giữ đầu bên trái, người kia chầm chậm bước ngang mở ra đầu còn lại, dần dần trải rộng toàn tấm vải dài.
Trong sảnh chợt lặng đi, mọi người có mặt thoắt biến sắc.
Thuấn Âm nhìn chòng chọc tấm vải, ngón tay nắm tà áo run lên bần bật, sống lưng lạnh toát.
Trên tấm lụa thêu hình thú cổ bé bụng tròn, thân hình toàn một màu xanh, nếu trông kỹ ắt sẽ nhận ra không phải thú mà là hình thăng long cổ đại – đầu tựa ngựa, sừng tưởng bờm, mình ngắn không có vảy, nhìn như mãnh thú với móng vuốt nhọn hoắt và đuôi chẻ nhánh.
Vẫn chưa hết, xung quanh con thú còn có những chuỗi ký tự giống chữ viết, hình như là chữ Hồ, cũng có chữ Đột Quyết, chữ Thổ Phồn, có cả chữ Hồi Hột, thậm chí là những ký tự khó hiểu của Hồ tộc nào đó, song tuyệt nhiên không hề có chữ Hán.
Mà đâu chỉ thế, trên lưng rồng còn có mặt trời tròn trịa cùng mặt trăng lưỡi liềm ở phía bên kia.
Trong nước chỉ có Thiên tử mới được dùng hoa văn hình rồng, dù đây có là hoa văn kiểu cổ ít gặp chăng nữa thì cũng là hình thăng long, đại diện cho Thiên tử. Huống hồ còn có thêm nhật nguyệt, rõ ngụ ý cưỡi rồng vút bay, cúi nhìn non sông.
Đấy là một bức thêu hình rồng, là bức thêu hình rồng phối thêm chữ Hồ.
Những người có mặt tại sảnh đây, hễ hiểu được ẩn ý đều lộ vẻ thất kinh hoảng hốt, còn ai không hiểu vẫn có thể cảm thấy không ổn mà thức thời khép miệng, bốn bề xung quanh lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Tổng quản ngồi trên bất chợt thở dốc, giơ tay chỉ vào bức thêu hình rồng, quay sang nhìn Lưu thị với vẻ bàng hoàng, muốn nói gì đó mà chẳng nói nên lời, tiếng khò khè tắc trong cổ họng như nghiến qua đá vụn cát thô.
Lưu thị nhìn thẳng bên dưới, nghiêm nghị quát: “To gan!”
Các Hồ cơ tấu nhạc cuống cuồng lui xuống.
Chúng nữ quyến bước lên, quỳ thụp xuống đất.
“Tổng quản phu nhân, chuyện… chuyện này không liên quan đến chúng tôi!”
“Chúng tôi chỉ phân công làm việc theo lời phủ Tổng quản…” Có người nức nở phân bua.
Lúc các nàng thêu không hề có đầu cũng chẳng có móng, không biết hình thù ra sao, chỉ đơn giản là nghe theo lệnh bề trên, chưa kể ai lại nghĩ sẽ thêu thứ này cho tranh thêu chúc thọ, khác nào tự tìm đường chết?
Lưu thị nổi giận đùng đùng: “Vừa lúc nãy chính các cô đã xác nhận tự tay thêu! Ta không có mặt giám sát thì ra lệnh kiểu gì hả?!”
Các nữ quyến im thin thít, không một ai ho he câu nào.
Phía dưới càng chấn động, chúng quan viên đã đứng ngồi không yên.
Thuấn Âm cảm thấy không ổn, đưa mắt nhìn sang bên.
Mục Trường Châu không nhúc nhích, nhưng như có cảm ứng khiến chàng cũng nghiêng đầu nhìn, tay đặt trên đầu gối cuộn chặt lại.
“Hừ!” Lưu thị hừ mạnh, thẳng lưng dậy, kìm nén lửa giận, “Thôi, các cô cũng chỉ đến phủ hỗ trợ, hôm nay xảy ra chuyện này, nếu truy rõ ngọn nguồn thì không ai thoát tội liên đới cả, nay tất cả đã chung một thuyền, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.” Bà phất tay, “Ta sẽ coi như không thấy, đem cất đi.”
Thị nữ nhanh chóng cuộn tấm lụa lại đem đi.
Mọi người thở phào một hơi, nhưng càng nơm nớp lo lại càng yên ắng hơn.
Bất chợt Lưu thị nhìn sang vị trí đầu bên trái: “Lúc nhờ các cô hỗ trợ, khi ta không có mặt thì Quân tư phu nhân chính là người giám sát. Cô đến từ Trường An, còn biết soạn sách ghi chép, kiến thức uyên thâm, không thể có chuyện không biết hàm nghĩa hoa văn hình rồng được, sao lại mặc kệ bọn họ thêu lung tung như vậy hả?” Bà lắc đầu than, “Hôm nay tất cả đã phạm phải trọng tội, quan viên tất nghe lệnh Quân tư, còn nữ quyến đương nhiên sẽ nghe theo cô, ta cũng chỉ đành làm như không thấy, đành cho qua vậy.”
Một tràng lí luận có căn cứ dễ khiến người nghe suy nghĩ nhiều.
Thuấn Âm thốt nhiên vỡ lẽ.
Bảo sao giữ các nàng lại nhưng không có hành động, thật như chỉ muốn các nàng giúp đỡ một tay, hóa ra là muốn kéo tất cả xuống nước vào khắc này.
Từng người có mặt tại đây hôm nay đều đã thành tội đồ, còn Lưu thị lại đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng, dĩ nhiên cũng sẽ kéo cả Mục Trường Châu vào.
Một tiếng “cạch” vang lên, không biết ai làm đổ cốc rượu, âm thanh rõ ràng.
Thuấn Âm ngẩng đầu lên, là Lục Chính Niệm ngồi trong góc, cô nàng tái mặt nhìn về phía nàng, Lục Điều ngồi bên cạnh cũng hoảng sợ ngó nàng.
“Người đâu.” Bất thình lình, Mục Trường Châu mở miệng.
Từ nãy đến giờ chàng không hề nói năng câu nào, vừa cất tiếng, mọi người tức khắc nhìn sang, Lưu thị ngồi trên cũng đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt sắc lẻm.
Mục Trường Châu nói: “Đem đốt tấm lụa hình rồng kia ngay.”
Lưu thị cau mày: “Quân tư có ý gì?”
Mục Trường Châu ngồi yên: “Tổng quản phu nhân vừa bảo sẽ vờ như chưa từng thấy, vậy tất nhiên cần đốt nó đi rồi, ai biết sau này lỡ bị lấy ra, đến khi ấy chẳng phải sẽ thật sự có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao?” Nói đoạn, chàng nhìn sang Tổng quản, “Đại thọ của Tổng quản, không một ai được phạm vào cấm kỵ.”
Tổng quản bạnh mặt, giơ một tay lên thở dốc, không rõ là tức tối hay không nói nên lời.
Các quan viên nhao nhao hùa theo: “Đúng đúng, xin Tổng quản phu nhân đốt thứ đó đi…”
Lưu thị nói: “Phải đúng thôi, Quân tư muốn bảo vệ danh tiếng phu nhân nhà mình chứ gì.”
Thuấn Âm nhúc nhích, nhưng đã bị Mục Trường Châu đè lại.
Chàng đứng bật dậy, lặp lại một lần: “Đốt đi.”
Lưu thị sầm mặt cầm cự như ở thế đối lập với chàng, cho tới khi ánh mắt lướt qua các quan viên bên dưới, cuối cùng bà ta cũng hạ lệnh: “Đốt!”
Thị nữ đem chậu lửa vào, thả tấm lụa vào chậu, ngọn lửa tức khắc phừng lên, mùi khét nồng nặc trong sảnh.
Các quan viên liên tục quỳ mọp tạ ơn.
Lưu thị không vui, nhìn quanh bảo: “Tổng quản không chịu nổi mùi khói, mời Tổng quản sớm về nghỉ ngơi.”
Kiệu được đưa tới, các thị nữ tiến lên dìu Tổng quản ngồi vào kiệu rồi khiêng kiệu ra ngoài.
Lưu thị đi theo, lúc ngang qua chỗ của Mục Trường Châu thì bà ta dừng bước, nhưng lại nhìn Thuấn Âm đang ngồi: “Yến tiệc hôm nay dừng tại đây, lần sau Quân tư phu nhân nhớ lo liệu cho tốt, đừng làm liên lụy đến người khác nữa, đấy là tội đáng chém đầu!”
Thuấn Âm lạnh lùng nhìn bà ta đi ngang qua, cuối cùng cũng đứng dậy, bàn tay nắm chặt tới nỗi mất cả cảm giác.
Quan viên cùng gia quyến nào dám ở lại, tất cả rối rít ra về.
Mục Trường Châu còn nói: “Không cần lấy quà đáp lễ, cứ xem như yến tiệc hôm nay không có chuyện gì.”
Mọi người tuân lời đặt cuộn tranh xuống, hết nhìn chàng lại nhìn Thuấn Âm, không dám ho he câu nào, nhanh chóng nối đuôi rời khỏi cửa.
“Quân tư…” Trương Quân Phụng thấp giọng gọi, xem ra hắn cũng đã nhẫn nhịn từ bấy đến giờ.
Thuấn Âm để hai người có không gian riêng nói chuyện, bản thân chậm rãi đi ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Lục Chính Niệm đứng bên cửa đang run rẩy nhìn nàng: “Lúc, lúc nãy tôi muốn biện bạch giúp phu nhân…”
“Biện bạch cũng vô ích.” Thuấn Âm lạnh lùng nói, “Là thật hay giả cũng không còn quan trọng.”
Quan trọng là thời điểm truyền đi, trách nhiệm thuộc về nàng, thuộc về Mục Trường Châu.
Lục Điều cũng nghiêm mặt lo âu, hạ giọng nói: “Phu nhân ơi, xảy ra chuyện lớn tày trời rồi!” Nói đoạn, ông đẩy Lục Chính Niệm mau chóng ra về.
Thuấn Âm căng thẳng, vừa xoay người thì thấy Trương Quân Phụng đi ra, chỉ nhìn nàng một cái rồi đi thẳng.
Người hầu thị nữ theo hầu Tổng quản đã lần lượt trở về, đang tiến tới nơi này.
Mục Trường Châu sải bước đi ra, giờ đây chàng chẳng buồn vờ hời hợt xa cách, nắm tay nàng dắt nàng ra về.
Bên ngoài phủ Tổng quản, nơi vừa mới cách đây vài canh giờ còn rộn ràng tấp nập đã vắng hoe vắng hoắt, không có xe ngựa mà chỉ có binh lính tinh nhuệ đang canh gác cổng.
Thuấn Âm lên xe, Mục Trường Châu theo sau, xe lập tức lăn bánh.
“Ta không hiểu nổi vì sao bà ta lại làm thế.” Thuấn Âm thấp giọng nói, “Nếu chỉ để đối phó chúng ta thì quá mạo hiểm rồi.”
“Bà ta đang thăm dò.” Mục Trường Châu tiến tới, thì thầm vào tai nàng, “Một khi tin tức truyền đi, nếu bị chống đối phản kháng thì trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu chúng ta, quan viên gia quyến sợ hãi, tất sẽ không lộ diện; còn nếu không ai phản đối…” Chàng dừng lại, đoạn nói, “Có thể lần tới sẽ thành sự thật.”
Thuấn Âm ngạc nhiên nhìn chàng, trong xe tù mù ánh sáng chỉ thấy mỗi quầng tối bên má chàng.
“Có điều quá gấp gáp, có vẻ bà ta không đợi nổi nữa.” Mục Trường Châu trầm ngâm.
Thuấn Âm minh bạch, nhìn chằm chằm chàng hỏi: “Phủ Tổng quản đã có ý đó từ lâu?”
Mục Trường Châu nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng cho rằng không ai nhúng tay khiến tập tục người Hồ thịnh hành ở Hà Tây sao? Cuộc hôn nhân giữa hai ta thật sự chỉ là gắn kết chứ không phải che giấu hòng tạm thời trấn an Trung Nguyên?”
Tròng mắt Thuấn Âm xao động, nhanh chóng vỡ lẽ toàn bộ. Tổng quản luôn mặc Hồ bào, Tổng quản phu nhân yêu thích quần áo trang sức bằng vàng của Hồ tộc, thậm chí còn muốn nàng đặt một cái tên Hồ, tất cả cũng nhằm phủ rộng tập tục Hồ tộc.
Kết quả là đất Hà Tây vốn thuộc về người Hồ lẫn người Hán hầu như không còn bóng dáng của người Hán.
Càng ít trang phục Hán và phát âm tiếng Hán thì ảnh hưởng của vương triều Trung Nguyên càng ít đi.
Vào lúc quyền lực đang lớn mạnh, bọn họ ép Mục Thường Châu kết hôn với Trung Nguyên, chọn một cô gái từ gia tộc suy tàn, tự nhận lòng hướng hoàng đô, thoạt trông như cúi đầu lấy lòng song thực tế vẫn dựng rào ngăn cản.
Động thái hôm nay chẳng qua chỉ là nước cờ vội vã, sớm muộn gì cũng sẽ tới.
Thật lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: “Tự lập là phản quốc…”
Nhưng tội danh ấy lại chỉ ra nàng chính là nguồn gốc.