Chương 66
***
Nghe thấy tiếng động, Phong Vô Tật chạy vội ra phòng, nhưng lại thấy binh sĩ đang kéo Hạ Xá xuyết bất tỉnh nhân sự đi ngang qua trước mặt, áp giải ra ngoài dưới sự chỉ huy của Hồ Bột nhi.
Cậu chạy theo tới tiền viện, lại thấy Mục Trường Châu đã nhảy lên ngựa ở bên ngoài dãy tường lở bị gió cát thổi mòn, có vẻ sắp sủa lên đường.
“Các huynh, thế này là…” Cậu nôn nóng đi tới, một bụng bao lời muốn hỏi.
Hồ Bột nhi nhìn cậu, sợ trễ nãi nên nói nhanh: “Phong lang quân không cần nói nhiều, ta chắc chắn tên cẩu tặc này sẽ không chết được! Cậu đừng bận tâm!” Vừa nói vừa nhét giẻ rách vào miệng Hạ Xá xuyết, dùng dây vải siết mấy vòng bên ngoài miệng hòng đề phòng hắn ta cắn lưỡi, động tác rất thành thạo, cuối cùng gọi lính tới quẳng hắn lên ngựa như một khúc gỗ rồi trói lại.
Phong Vô Tật im lặng, nom hành động đó của gã thì chắc chắn không phải lần đầu.
Binh sĩ Lương Châu đã chỉnh đốn hàng ngũ, có thể lên đường bất cứ khi nào.
Mục Trường Châu cầm dây cương điều khiển ngựa quay đầu, nhìn vào trong hậu viện. Nhưng chớp mắt sau chàng đã phất dây cương, giục ngựa lên đường.
Hồ Bột nhi nhanh chóng dẫn các binh sĩ bám theo, ngoài nhà trọ ngập đầy khói bụi, tiếng vó ngựa rầm rập cũng vội vàng rời xa.
Phong Vô Tật nhìn chàng mất hút, lúc nàng mới quay đầu nhìn theo hướng chàng đã nhìn lúc nãy, trông thấy Thuấn Âm chậm rãi đi tới từ hậu viện.
Cậu bước đến: “A tỉ, tỉ có chắc không?”
Thực ra cậu muốn hỏi chuyện về Hạ Xá xuyết, thậm chí còn muốn hỏi nàng định làm gì, tại sao cứ để Mục Nhị ca rời đi như vậy?
Thuấn Âm khép vạt áo, dõi mắt nhìn ra ngoài, đã chẳng còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa rồi, lúc này nàng thấp giọng nói: “Không sao, những chuyện khác để sau hẵng nói, đệ cứ giả vờ như chàng ấy chưa từng đến nơi này.”
Phong Vô Tật nhìn dấu đỏ bên cổ nàng, trông nàng cũng có vẻ thất thần, chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì. Cậu dìu tay nàng, lại liếc ra ngoài tường: “Vậy… còn chúng ta?”
Thuấn Âm im lặng một lúc, đáp: “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
***
Đoàn quân của Mục Trường Châu đổi hướng đi vào sa mạc.
Trên đường rời khỏi thôn trấn, chàng đã hạ lệnh để binh mã đi trước để truyền lệnh, đội quân mấy nghìn người trong chuyến hành trình lần này được chia nhỏ thành từng đội trở về Lương Châu dưới danh nghĩa ra ngoài thao luyện.
Hồ Bột nhi chạy theo thở hụt cả hơi, đánh ngựa lại gần: “Quân tư, không phải đã gặp được phu nhân rồi à, sao phu nhân không về Lương Châu cùng chúng ta? Phong lang quân đi bắt thằng chó kia còn dẫn cả phu nhân, xem ra nàng cũng không định về Trường An thăm nhà!”
Gã tưởng lần này Phong gia ra mặt bắt người là do lần trước bị phục kích, chủ yếu là Phong Vô Tật, còn Thuấn Âm chỉ đi cùng.
Ngay khi vừa xuất phát gã đã muốn hỏi rồi, tưởng đâu giục gấp như vậy mà Quân tư ở mãi trong phòng không chịu ra là muốn đưa phu nhân về cùng, té ra không phải.
Mục Trường Châu cưỡi ngựa đi trước, mắt cũng nhìn thẳng, giọng trầm ấm như thường nhưng lại lạc vào trong gió: “Lương Châu đã thành đầm rồng hang cọp, thế cũng tốt.”
Trên đôi vai ấy còn gánh vác trách nhiệm, nàng không muốn nhảy vào vũng bùn chỗ chàng âu cũng là điều hiển nhiên.
Hồ Bột nhi nghe mà ù ù cạc cạc, bỗng thấy một binh sĩ đi tới báo rằng có người ở trên đường gần đó.
Mục Trường Châu dừng lại, khẽ nhìn ra phía sau.
Hồ Bột nhi nhận được tín hiệu, vẫy tay điểm người rồi cưỡi ngựa chạy lên kiểm tra.
Khu vực này là nơi tiếp giáp giữa Hà Tây và Trung Nguyên, bọn họ đang đi đường tắt nên con đường gần đó tức đang chỉ đường chính, quả nhiên có một nhóm người thật, hình như bọn họ đang dừng ngựa nghỉ ngơi.
Khoảng cách vẫn còn xa, bên kia là địa giới Trung Nguyên, mà Hồ Bột nhi cũng không định lại gần, chỉ cần xác nhận bọn họ có ngăn trở gì không là đủ.
Gã đứng trên sườn dốc khá cao, giơ tay lên trán đặng quan sát, trong miệng *chậc chậc* hai tiếng, vừa nghiêng đầu thì đã thấy Mục Trường Châu đánh ngựa đi tới, cũng nheo mắt nhìn đám người đằng xa.
“Quân tư thấy rồi hả?” Hồ Bột nhi nói, “Cái người này nhìn giông giống… sứ giả tuần biên gì đó ngày trước?”
“Ngu Tấn Khanh.” Mục Trường Châu đã thấy, không ngờ lại gặp người này tại đây, chàng đưa mắt nhìn hướng mà bọn họ tới.
Hồ Bột nhi cũng dõi nhìn: “Hắn ta tới từ đâu thế?”
Nhìn hướng thì có thể là Tần Châu. Mục Trường Châu thôi nhìn, nắm chặt dây cương trong tay, bản thân chàng bây giờ đã không còn lí do để can thiệp nữa, quai hàm bạnh ra, chợt chàng kéo cương giục ngựa quay lại.
Hồ Bột nhi chỉ cho rằng chàng vội vã trở về, biết rõ không thể chậm trễ nên lập tức đuổi theo.
Tiến vào sa mạc là hầu như không có dấu vết người qua lại, song đây lại là đường tắt đi về phía tây.
Gần về Lương Châu rồi, giống như chưa từng rời khỏi…
Lúc Thuấn Âm cưỡi ngựa rời trấn còn nhìn thấy dấu móng ngựa mà bọn họ đi qua, nhưng ngay sau đó đã bị gió thu xóa nhòa.
Chuyến đi lần này lại ảnh hưởng đến vết thương trên vai Phong Vô Tật, trước khi rời trọ bả vai đã được băng bó lần nữa, vì quấn rất dày nên nhô lên một khối dưới áo choàng. Cậu nghiêng đầu nhìn a tỉ, cảm thấy a tỉ đúng la dứt khoát, chẳng màng trời chiều cũng không cần nghỉ ngơi, nhưng vì nàng không lên tiếng nên cậu cũng không dám nhiều lời.
Thuấn Âm cưỡi ngựa, một tay ấn vào ngực, hơi nóng ở nơi đó vẫn chưa vơi.
Dấu vết lúc trước vừa tiêu biến thì lại có vết mới, chắc chắn chàng cố tình, cố tình khắc ghi vào con tim nàng để nàng dẫu muốn cũng không thể xóa đi.
Đã tới chỗ giao giới, Phong Vô Tật nhìn về phía trước, bỗng gọi: “A tỉ.”
Thuấn Âm đưa mắt nhìn theo hướng cậu chỉ, phát hiện có một nhóm người đang ở đình nghỉ chân trên đường chính.
Hóa ra là Ngu Tấn Khanh.
Thuấn Âm đi đến gần, xuống ngựa nói: “Ngu lang quân ở đây là bởi sắp lên đường?”
Ngu Tấn Khanh đáp: “Đúng thế, dù gì cũng nên đi sớm, vì Phong nữ lang đột ngột ra ngoài nên tôi muốn thử xem có gặp được nhau ở đây không, vì thế mới chờ trên đường tại chỗ giáp giới, nếu không gặp được thì đành tiếp tục đi thôi.”
Thuấn Âm không quan tâm song vẫn trả lời đâu ra đấy: “Đã làm phiền Ngu lang quân phải đi vòng tới Tần Châu rồi, là chúng tôi chưa chu đáo, hôm nay còn phiền anh chờ lâu.”
Ngu Tấn Khanh nhìn nàng, dù nàng đã tắm rửa nhưng bên ngoài áo chùng bám đầy bụi cát, ở viền mép còn dính mấy vết màu nâu sẫm trông như máu, dung nhan tiều tụy như đã gặp phải chuyện không hay, y hỏi: “Tại sao Phong nữ lang lại đột ngột ra ngoài thế?”
Phong Vô Tật đứng bên nghe được, tức tốc nhảy xuống ngựa cướp lời, “Không có gì, là tôi rủ a tỉ ra ngoài, Ngu lang quân sắp đi hả? Thứ lỗi cho tôi không kịp tiễn anh.”
Ngu Tấn Khanh đảo mắt nhìn cậu, dịu dàng cười: “Phong lang quân chớ khách khí, khi rời Tần Châu lệnh đường đã cảm tạ rồi, mà tôi còn chưa hỏi thăm vết thương của cậu, ấy mới là chưa chu đáo.”
Y không nói còn đỡ, vừa nói một cái Phong Vô Tật đã nhận ra y dồn hết chú ý lên a tỉ, ánh mắt quét tới quét lui giữa y và Thuấn Âm, đoạn cau mày ôm vai, mơ hồ cảm thấy có gì không đúng.
Ngu Tấn Khanh nhìn Thuấn Âm: “Tôi chờ ở trên đường vì có đôi lời muốn nói với Phong nữ lang.”
Thuấn Âm nhớ ra đúng là lúc ấy y muốn nói gì đó nhưng nàng đã hẹn vào dịp lần sau, thế là gật đầu đi vào đình nghỉ chân.
Phong Vô Tật đành tránh ra xa, nhưng ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
Người của Ngu Tấn Khanh ở trong đình cũng bị xua lui.
Thuấn Âm đi tới giữa đình, xoay người bảo: “Ngu lang quân cố tình chờ ở đây có phải vì chuyện gì quan trọng không?”
Ngu Tấn Khanh càng nhìn càng cảm thấy rõ sắc mặt nhợt nhạt thấm mệt của nàng, không biết lần này nàng đã trải qua những gì ở ngoài, từ tốn nói: “Nữ lang vất vả rồi, gả chồng xa tận Lương Châu đã không dễ dàng, nếu…” Giọng y bỗng nhẹ đi, “Nếu có cơ hội, tôi sẵn sàng giúp nữ lang quay về Trường An.”
Thuấn Âm nhìn y: “Cái gì?”
Ngu Tấn Khanh lại gần một bước: “Đây chính là chuyện mà hôm đó tôi muốn nói, nữ lang lấy chồng xa cũng xuất phát từ đại nghĩa liên minh chứ không phải tự nguyện, chỉ cần nữ lang muốn trở về Trường An, tôi nhất định sẽ tương trợ.”
Lòng Thuấn Âm xao động: “Có lí do gì mà Ngu lang quân nói vậy không?”
Ngu Tấn Khanh cứng họng, y nhìn trái phải, chắc chắn không bị người ngoài nghe được mới bảo: “Hành quân Tư mã Lương Châu đã lấy lại đất công, tin tức truyền tới Trường An thì đương nhiên Thánh thượng cũng đã biết, và cũng biết nữ lang đã cưới ai.”
Thuấn Âm lờ mờ hiểu: “Có phải Thánh thượng đã nói gì về cuộc hôn nhân này không?”
“Thánh thượng nói…” Ngu Tấn Khanh quan sát mặt nàng, “Nói là ‘đáng tiếc’.”
Thuấn Âm ngẩn người.
Ngu Tấn Khanh gấp gáp nói: “Nếu ngay cả Thánh thượng cũng thấy tiếc thì sao tôi có thể bàng quan đứng nhìn, vốn dĩ nữ lang cũng không nên…” Y bỗng dừng lại, phát giác mình đã nói nhiều.
Trong chớp mắt Thuấn Âm nhớ lại rất nhiều chuyện, đáy lòng quặn thắt, ngoài miệng cũng đã lên tiếng trước khi kịp suy nghĩ: “Nếu Ngu lang quân đã nghe về chuyện của Phong gia tôi thì cũng biết có vài việc rất khó giải thích bằng đôi ba câu, một câu ‘đáng tiếc’ có lẽ cũng không đại biểu ý gì.”
Ngu Tấn Khanh sượng mặt khó tin: “Tôi thấy nữ lang bất ngờ đến Tần Châu nên tưởng nữ lang không đặt lòng ở Lương Châu, nếu có cơ hội sẽ nôn nóng trở về, nhưng thì ra nữ lang cũng không muốn quay về Trương An?”
Thuấn Âm im lặng như thể chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lễ: “Ngu lang quân đi thong thả, tôi đã nhận được rất nhiều ơn huệ từ anh, không dám nhận thêm ân tình nào.”
Ngu Tấn Khanh đứng tại chỗ không nói tiếng nào, mấy chữ “ơn huệ” và “ân tình” của nàng cứ vang dội trong lòng, trơ mắt nhìn nàng quay bước rời đi.
Phong Vô Tật thấy nàng đi ra bèn nhanh chóng lên ngựa, đội ngũ tiếp tục lên đường.
Thuấn Âm ngồi trên yên ngựa, gật đầu với người trong đình tỏ ý đi đường nhớ bảo trọng, cuối cùng kéo cương rời đi…
Mưa mùa thu đến và đi bất chợt, vó ngựa giẫm ướt đường, đội ngũ đã quay về thành Tần Châu.
Phong Vô Tật vừa thúc ngựa vừa nghiêng đầu nhìn ra sau, mấy ngày nay a tỉ của cậu nói rất ít, chỉ ngày hôm trước mới kể sơ chuyện Hạ Xá xuyết tạm thời bị bắt về Lương Châu. Người do Mục Nhị ca bắt nên để huynh ấy đưa đi trước cũng hợp lí, huồng hồ cậu muốn ngăn cũng không được.
Ngựa vào thành, cậu nhìn con đường trước mặt, quay lui nhắc nhở: “Đến rồi.”
Thuấn Âm ngẩng đầu nhìn ven đường, đã đến nhà của cậu rồi, nàng nhanh chóng xuống ngựa.
Phong Vô Tật đi tới dắt ngựa cho nàng: “A tỉ vẫn còn đau tai hả?”
Thuấn Âm lắc đầu: “Hết rồi.” Từ sau khi Mục Trường Châu rời đi thì tai nàng đã không còn đau nữa, có lẽ vì mọi sự chú ý đã bị chuyển sang chuyện khác, bàn tay bất giác sờ lên ngực.
Phong Vô Tật nói: “Hôm ấy Ngu Tấn Khanh nói gì mà khiến tỉ thất thần mấy ngày thế.”
Thuấn Âm cởi áo chùng, bước vào cửa viện, làn mi dài khép nhẹ che đi quầng xanh dưới mắt, im lặng không đáp.
Chẳng mấy chốc trời đã tối đen, tì nữ châm đèn trong phòng cho nàng, chiếu sáng vùng tối ngoài hành lang.
Vừa đi lên hành lang nàng đã nhìn thấy bóng dáng của mẹ, chợt dừng chân cách đó mấy bước, không ai lên tiếng mở lời.
Phong Vô Tật nhanh chân đi tới dìu Trịnh phu nhân: “Mẫu thân, con có chuyện quan trọng muốn nói với mẫu thân.”
Trịnh phu nhân nhìn nàng, ánh mắt xám xịt như ngày xưa: “Hai đứa đi trả thù?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
3. Sau Khi Bắt Tôi, Sát Thủ Hối Hận Rồi
4. Lễ Vật Của Thần Linh
=====================================
Phong Vô Tật lấm lét nhìn Thuấn Âm, nói chen vào: “Là con đòi đi, không liên quan tới a tỉ, đã bắt được người rồi, là nhờ a tỉ đấy!”
Thuấn Âm nói: “Không phải con bắt, là…” Nàng dừng một lúc rồi nói ra cái tên ấy, “Mục Trường Châu, mẫu thân tất biết chàng.”
Trịnh phu nhân nghiêm giọng: “Ta biết, là chồng của con.”
Thuấn Âm ngẩn ra, lẩm nhẩm lặp lại: “Đúng vậy, là chồng con.”
Cũng không còn gì để nói nữa, nàng nhìn Trịnh phu nhân đôi lần, trời tối đen như mực khó bề nhìn rõ dưới ánh sáng tù mù, cũng như sáu năm trước khi rời Phong gia vào đạo quán, nàng cúi đầu xá lạy dù không nhìn thấy gì: “Thuấn Âm trở về vốn để thăm thân nhân, bây giờ coi như đã bái kiến xong.” Nói đoạn, nàng xoay người im lặng về phòng.
Trịnh phu nhân cũng không lên tiếng.
Đêm khuya, Thuấn Âm tắm rửa rồi thay y phục, mỗi một chuyện đều theo trình tự.
Sau đó nàng ngồi vào bàn, gẩy bấc đèn, cảm giác những ngày qua như một giấc chiêm bao. Thậm chí là từ trước đó, từ khi rời Lương Châu đã như lạc trong cõi mộng.
Nàng quay đầu mở sổ sách ghi chép thì đột nhiên có thứ rơi ra, nàng nhặt lên, là một tờ bản thảo.
Nàng mở ra, thấy hàng chữ nho nhỏ bên góc: Hành quân Tư mã Lương Châu Mục Trường Châu tặng phu nhân Phong Thuấn Âm, độc bản.
Không ngờ nàng mang theo cả thứ này.
Nàng chậm rãi cất đi, lẩm nhẩm một câu: “Đồ gian xảo…”
Đâu đâu cũng là dấu vết chàng lưu lại, quá gian xảo.
Nhưng khi cúi đầu xuống, nàng chợt nhớ đến viền mắt hoen đỏ của chàng: “Nàng thật nhẫn tâm, đến tận bây giờ chỉ có ta là không cam lòng.”
Tối hôm ấy, Phong Vô Tật vừa mới thay thuốc đã âm thầm chuồn ra khỏi phòng định bụng đi xem a tỉ, nhưng tới ngoài cửa lại thấy trong phòng đang sáng ánh nến, ngay sau đó cửa phòng bật mở, nàng bước ra đi thẳng tới tiền viện.
Cậu tò mò bám theo, thấy nàng giao thứ gì đó trong tay cho một hộ vệ đang canh gác trước cửa rồi quay về.
“A tỉ đi đâu vậy?” Cậu tò mò hỏi.
Thuấn Âm khẽ đáp: “Gửi thư.”
“Gửi đi đâu.”
Nàng dừng một lúc, nói: “Lương Châu.”